Chương 23: Cuộc Gọi Nguy Cấp Của Duy Yến
"Chủ tịch?"
"Làm sao? Cậu vừa gọi tôi à?"
Nguyên Diệu cười khan: "Đúng vậy, tôi gọi chủ tịch hai ba lần mà không nghe đáp."
Triệu Dịch Đông phiền muộn thở dài, nếu cứ như vậy, hắn không sớm thì muộn cũng sẽ tương tư thành bệnh. Hắn chợt nghĩ đến tìm gì để giải trí, chưa cần suy nghĩ quá lâu đã lên tiếng: "Đưa tôi tới chỗ Cẩm Mịch, lâu rồi chưa nghe cô ấy đàn hát."
"Cẩm Mịch tiểu thư cũng rất mong đợi ngài, hôm qua cô ấy có nhắn tin hỏi thăm tôi nhưng tôi bảo ngài bận nhiều việc, không thể đến."
Cẩm Mịch là người phụ nữ theo hắn đã lâu, cô giỏi an ủi, biết nấu ăn, biết đàn hát làm hắn vui vẻ. Người lớn tuổi đôi khi rất yêu thích cảm giác có tri kỷ bên cạnh hàn huyên tâm sự, không phiền hà cũng không dây dưa, bao giờ "muốn" nhau thì đều trực tiếp mà vào vấn đề.
Cẩm Mịch, là người cho hắn cảm giác thoải mái đó.
Lâu rồi chưa đến, xem như tới đó thăm cô vậy.
"Vậy tới đó đi."
Nguyên Diệu vâng lời lái xe về hướng Lâm Viên. Biệt thự tư nhân của Cẩm Mịch tiểu thư nằm ở hướng đó. Vừa thấy hắn đến, Cẩm Mịch vui vẻ ra mặt, cô đã ngoài ba mươi nhưng nhan sắc vẫn trẻ trung như lão hóa ngược, đây là người phụ nữ đêm đó ở sảnh B ra mặt xin lỗi Duy Yến thay Triệu Dịch Đông.
"Chủ tịch, mừng ngài trở lại."
Triệu Dịch Đông xoa đầu cô: "Tôi muốn ăn một bữa cơm gia đình."
Cô xắn tay áo, cười tươi với hắn: "Đợi em làm cơm, cũng gần đến sáu giờ chiều rồi, ngài chắc hẳn đã đói."
"Ngoan, đi đi."
Cô đi rồi, Triệu Dịch Đông thong thả đi đây đi đó ngắm đài phun nước ở trước nhà. Tây trang trên người càng tôn thêm dáng vẻ cao lớn của hắn, đứng dưới ánh đèn neon huyền ảo, trông hắn đẹp như một vị quý tộc bước ra từ trong tranh vẽ.
Hắn mải nghĩ, mình sẽ như vậy mà kết thúc với Đằng Duy Yến sao?
Hắn chưa có thích cô thật sự nhưng đã dồn không ít tâm tư, vật chưa đến tay mà đã mất, cảm giác sắp có mà mất này thật khiến hắn tiếc hận không thôi.
Cẩm Mịch tỉ mỉ ở trong bếp chuẩn bị xong bữa tối mất nửa tiếng, ra gọi hắn vào dùng bữa.
"Em còn chưa lột vải đâu, đợi em một lát nhé, nhanh lắm."
Sự dịu dàng của cô cũng khác hẳn với nét cá tính của Đằng Duy Yến. Nghĩ như vậy xong Triệu Dịch Đông liền giật mình. Đang ở bên Cẩm Mịch mà nghĩ đến người khác, thật là có lỗi mà! Hắn tự trách chính mình.
Để giảm bớt áy náy, hắn xắn tay áo nói: "Để anh giúp em."
Hai người loay hoay trong bếp cùng nhau tỉ mỉ lột vỏ quả vải, Cẩm Mịch nhâm nhi thưởng thức khoảnh khắc được ở bên người mình thích, thi thoảng ngẩng đầu lên ngắm liền bị hắn bắt gặp, cô đỏ mặt, khung cảnh này thật sự rất giống một đôi vợ chồng tuổi trung niên vậy!
Bỗng nhiên đang trò chuyện thì điện thoại của Triệu Dịch Đông vang lên, hắn nhìn dãy số ở trên, hơi ngây ra chốc lát.
Cẩm Mịch rửa tay, quay sang nhìn hắn: "Ai gọi anh thế, không nghe máy à?"
Triệu Dịch Đông nhìn Cẩm Mịch rồi nhìn lại số máy của Đằng Duy Yến, cảm thấy bản thân nên dạy cho cô nhóc kia một bài học, vì vậy nhấn máy bận.
"Không có gì đâu, chỉ là số máy kêu gọi đầu tư thôi, rất phiền phức, chặn hoài không hết."
"Lát nữa em nghiên cứu cách chặn cho anh."
"Ừ, ăn cơm thôi."
Lúc hai người thắp nến thơm, bày thức ăn tinh xảo ra bàn chuẩn bị cầm đũa thì cũng điện thoại lại gọi. Triệu Dịch Đông bấm tắt, ngay sau đó máy lại tiếp tục reo, bây giờ đến cả Cẩm Mịch cũng lo lắng bất an theo, cô hối thúc hắn: "Hay anh nghe máy đi, biết đâu người ta có chuyện gấp muốn tìm anh."
Sự chu đáo của cô làm hắn cảm động.
"Vậy để anh nghe máy, em đợi một lát."
Triệu Dịch Đông đi ra phòng khách, tựa lưng lên tường, nhấn nghe máy. Vừa nhấn nút nhận thì đầu bên kia truyền qua vô cùng nhiều những tạp âm và tiếng thét inh ỏi, kể cả tiếng khóc nức nở của Đằng Duy Yến, tất cả đều lọt vào tai hắn.
Trái tim của hắn như bị người ta gõ mạnh một cái, không thể bình tĩnh nổi, hắn vội hỏi: "Duy Yến, em sao vậy?"
"Alo? Có chuyện gì? Mau trả lời cho tôi biết!"