Chương 22: Cháu Không Cần Chú Nữa
"Ưm... ai v... buông ra!"
"Suỵt, là tôi."
Giọng của Triệu Dịch Đông vang lên sau lưng cô, lồng ngực ấm áp cách một lớp y phục chạm vào tấm lưng mảnh khảnh.
Đằng Duy Yến quay lại, liền phát hiện ra chiếc áo vest hắn đang khoác là cái ngày đó hắn đeo qua hông cho cô.
Hắn thế mà không vứt, ngược lại còn giữ để mặc?
Tuy đã được giặt sạch sẽ nhưng với địa vị của Triệu Dịch Đông... sẽ không vì luyến tiếc của mà mặc lại chứ?
Chỉ cần nghĩ thứ đã từng mắc qua eo, không những thế còn dính "đồ bẩn" của mình đang mặt trên người hắn, bao nhiêu ngôn từ cô chuẩn bị đều bay hết lên trời.
Đầu óc trống rỗng không biết nói gì...
Triệu Dịch Đông xoa cằm nhìn cô: "Em cũng thật sáng dạ, không ngờ hiểu được ám hiệu thị giác của tôi."
Đằng Duy Yến hít sâu một hơi, không quan tâm sự đùa giỡn của hắn, khó khăn mở miệng: "Chú ngày đó cứu cháu... là vì cháu hay vì lợi ích?"
Nụ cười trên nôi Triệu Dịch Đông tắt ngúm, bầu không khí xung quanh lập tức giảm áp suất liên hồi.
"Vì sao hỏi, nó liên quan gì đến em?"
"Sao không liên quan?" Cô tỏ ra cáu kỉnh với hắn: "Chú cứu cháu nhưng lại muốn lấy lợi ích từ chỗ ba. Một chút thành ý đều không có!"
Triệu Dịch Đông nheo mắt phán đoán, dường như hiểu được gì đó, mỉm cười nhìn sâu vào mắt cô.
Nhìn đến mức toàn thân Đằng Duy Yến nổi da gà tầng tầng, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đang dần trở nên nguy hiểm này.
"Em nghĩ tôi sẽ vì động lòng với em mà bỏ qua hiềm khích với tập đoàn Đằng Nguyên à?"
"Cô bé, em đang làm mình làm mẩy với tôi sao?"
"Nếu em mong đợi lấy bản thân ra để làm hài lòng tôi, để xoa dịu quan hệ của hai bên thì đây là một tính toán ngu ngốc. Dù tôi có để ý em thì cũng sẽ không vì thế mà nương tay."
Đằng Duy Yến lẫm liệt siết chặt nắm tay, tuyên bố: "Vậy thì cháu cũng không cần chú nữa. Lời mời kia cháu xin phép từ chối."
Suy nghĩ của cô rất đơn thuần, hắn thích cô thì cũng nên dành cho ba cô, anh cô sự tôn trọng. Mà đó là điều Triệu Dịch Đông sẽ không chịu chấp thuận!
"Được thôi, nếu đã từ chối, cũng nên vứt tờ giấy mời kia đi. Đừng có giữ lại."
Cô khẳng định: "Về nhà cháu sẽ vứt."
Triệu Dịch Đông mất hứng xoay gót: "Vậy tạm biệt!"
Khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối mịt mù, nắm tay trong túi quần tây siết chặt kêu răng rắc, tỏa ra một loại hung tàn chưa từng có.
Triệu Dịch Đông ra đến xe, bực dọc cởi chiếc áo vest vứt lên trên, trợ lý Nguyên Diệu thấy vậy liền hiểu tâm trạng hắn không được tốt.
"Chủ tịch, chiếc áo này...?"
"Vứt đi, hiện tại đã vô tác dụng rồi."
Hại hắn phải mặc chiếc áo đã từng dính bẩn lên người, cuối cùng không khiến cô nhóc kia cảm động mà còn bị được đằng chân lân đằng đầu. Triệu Dịch Đông thấy nơi nơi đều phát ra nguồn năng lượng khiến hắn phiền toái.
Nguyên Diệu kiêm chức vụ lái xe, đợi hắn ngồi lên, chiếc xe từ từ lăn bánh. Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Người trẻ tuổi luôn rất tùy hứng, một vài chuyện nhỏ nhặt cũng có thể khiến cô ấy nổi giận. Tôi nghĩ cô bé này thực sự không hợp với ngài."
Triệu Dịch Đông nhìn ra xe cộ bên ngoài cửa kính, hắn cũng biết khoảng cách thế hệ gây cách biệt rất lớn trong suy nghĩ. Chưa kể đến Đằng Duy Yến thật sự là một đứa nhỏ ngây thơ, thích cô bé mà không xem trọng gia đình cô, điều có chẳng khác gì đang xem thường cô vậy.
Dù suy nghĩ này hắn không thể lý giải, cũng không muốn lý giải nhưng nó vẫn khiến Triệu Dịch Đông băn khoăn. Hiếm khi nào vì một chuyện vu vơ ngoài lề mà đau đầu, chắc có lẽ hắn đã để ý cô bé này quá mức, thậm chí còn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.