"Sao nhìn chú ấy quen vậy nhỉ, hình như mình đã gặp ở đâu rồi."

"Chủ tịch, tôi vừa liên hệ với Đằng gia, bọn họ sẽ cho người..." Tiếng bước chân đến rất gần văn phòng đánh mạnh lền thần kinh của cô, Đằng Duy Yến chưa kịp thả tấm ảnh xuống cửa đã bật mở, đập vào mắt cô là gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia.

"Cô đang làm gì đấy?" Triệu Dịch Đông nhíu mày không vui.

Đằng Duy Yến hết nhìn tấm ảnh trên tay lại nhìn tới gương mặt đằng đằng sát khí của hắn, bối rối đến mức muốn khóc: "Con... con..."

Con? Cô ta xưng "con" với hắn? Tức thì, mặt của Triệu Dịch Đông thêm khó coi.

"Tôi nghi ngờ cha cô phái cô đến đây để tiếp cận tôi đấy. Còn không mau bỏ đồ xuống?"

Cô sợ hãi đặt ảnh về chỗ cũ, nhanh như chớp trở về ghế salon ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nguyên Diệu đứng bên cạnh che miệng, muốn cười nhưng không dám, nhìn mặt cô bé có vẻ đã bị chủ tịch dọa đến xanh xao luôn rồi. Anh báo xong tiến độ công việc thì lui ra. Còn cô không dám làm làm ra bất kì hành động nào khác, lén lút ngồi nhìn hắn làm việc.

Triệu Dịch Đông ngồi vào bàn làm việc, đeo kính mắt lên, nghiêm túc kí văn kiện.

Một người ưa vui vẻ như Đằng Duy Yến không chịu nổi bầu không khí áp lực này, khe khẽ mở miệng: "Chú... vừa rồi là chú đã cứu con đúng không ạ?"

Triệu Dịch Đông ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt thúc giục, muốn nói cái gì thì nhanh lên.

Quả nhiên Đằng Duy Yến trở nên khẩn trương, nở nụ cười lấy lòng gượng gạo: "Con... con cảm ơn chú, chờ cha mẹ đến đón con sẽ nói họ báo đáp cho chú. Nhất định sẽ trả cho chú thật nhiều tiền."

Triệu Dịch Đông cười khẩy: "Tiền à, cô nhìn tôi thế này mà nghĩ tôi cần tiền sao?"

"Ý con không phải vậy..."

Nói sai một câu, cô phải trả giá bằng tất cả mặt mũi, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu. Sao cô lại quên mất, nhìn không gian làm việc này của hắn mà thiếu tiền ư? Tất cả là vì nhìn hắn quá hung dữ khiến IQ của cô giảm mạnh, ăn nói xộn xộn hết cả lên....

"Đừng xưng con với tôi, chúng ta có phải họ hàng gì đâu, con cháu cái gì?" Triệu Dịch Đông nhìn đôi mắt chứa đựng sợ hãi và lẩn trốn của cô, không hiểu sao càng muốn trêu chọc: "Tên Đằng Duy Yến có đúng không?"

"Dạ đúng."

"Lần sau muốn cảm kích người khác chỉ cần chân thành nói cảm ơn, đừng có lên mặt đem tiền ra nói. Một chút thành ý cũng không có. Mấy năm qua Đằng Tổng bồi dưỡng con gái xem ra đều phí công vô ích rồi."

"Chú...!"

Triệu Dịch Đông nheo mắt nguy hiểm: "Đã bảo đừng gọi chú. Tai có vấn đề à?"

Đằng Duy Yến trước giờ được cha mẹ yêu thương cưng chiều, chưa từng bị người ta dạy dỗ cay nghiệt như vậy, dù hắn trông lớn hơn cô rất nhiều tuổi nhưng cũng không nên ỷ đó mà khiển trách cô chứ? Còn nữa, người này nói chuyện cứ phải mang theo thái độ châm biếm ghét bỏ mới chịu, giống như cô có thù với hắn vậy! Cô nghẹn ngào đỏ mắt: "Ngài ghét tôi như vậy thì vừa rồi cứu tôi làm gì, sao không để tôi chết quách đi cho xong! Hức..."

Nghe tiếng khóc thút thít, Triệu Dịch Đông mới biết mình đã "dạy dỗ" quá tay, chọc cho người ta khóc không khép nổi miệng.

Tự nhiên hắn thấy cũng có lỗi.

Cùng lúc này, Nguyên Diệu gõ cửa đi vào: "Chủ tịch, Đằng thiếu gia tới rồi ạ."

"Duy Yến!"

Đằng Duy Yến nghe tiếng anh mình gọi, khuôn mặt xinh xắn ngước lên: "Anh hai!"

"Duy Yến, không sao chứ, sao lại khóc thành thế này... Đừng lo, anh hai lập tức đưa em về nhà." Đằng Nghị ôm cô bé vào lòng xoa xoa, hướng Triệu Dịch Đông cảm tạ: "Cảm ơn chủ tịch Triệu, tôi nhất định sẽ tường thuật chuyện này lại với cha, sẽ đền ơn ngài xứng đáng."

"Duy Yến, mau cảm ơn chú Triệu đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện