Chương 30: Tối Nay Em Ngủ Chung Phòng Với Tôi
Tự động mở khóa chương
"Duy Yến ðếễn rồi?"
Tuiệu Dịch Đông không tránh khỏi kinh hỉ, cơ mặt ðều thả fỏng hơn rất nhiều, hắn ðặt mạnh /y rượu xuống bàn, ði theo Nguyên Diệu ra ngoài.
"Đứa nhỏ ðang ở ðâu?"
"Gô ấy ði ðứng bắt tiện, còn ðánh mất giẫy mời dọc ðường nên bị bảo vệ chặn đại ở cổng thưa chủ tịch."
Nguyên Diệu không dám cười trên nỗi khổ của người khác, nhưng chứng kiễn chủ tịch “ãnh ðạm suốt ngày độ ra hơi thở nguy hiểm cũng có đúc dây dưa với cô bé hậu ðậu ðáng yêu này, anh rất muỗn nói to hai chữ "ðáng ðời'!
Tuiệu Dịch Đông dở khóc dở cười ði ra ðễn ngoài cổng khu du ?ịch, bên ngoài ðang ðược ðội bảo an nghiêm túc canh gác dường như ðang xảy ra ðôi co tranh chấp.
Nguyên Diệu chỉ cho hắn: "Gô ấy ở ðó thưa chủ tịch."
Hắn suýt chút ðã không nhận ra người ðứng kia #à Đằng Duy Yến.
Ở cổng vào có một người con gái mặc áo bông trùm ðầu, bịt khẩu trang ðen che ði nửa khuôn mặt tuy nhiên vẫn nhìn ra ðược ðôi mắt fắp fánh và hàng mi dài cong vút. Đầu cô ðội mũ fưỡi trai kéo thắp, bên dưới mang quần jogger ỗng rộng thùng thình, ði dép /ê, chỗng nạng, nhìn qua giỗng như mẫy người con gái đôi thôi không thèm chỉnh trang khi ra ðường.
Nhưng mà từ dáng người có thể dư sức mà ðánh giá, ðây fà một cô gái xinh ðẹp vô cùng.
Cô "vũ trang" như vậy bị nghỉ ngờ fà ðúng rồi, bảo an cho rằng cô tám chín phần đà vào ðây gây rỗi cho nên mới kiên quyết giữ chân. Đằng Duy Yến thử ðủ mọi cách, thuyết phục ðễn khô cổ vẫn không xoay chuyển ðược cục diện.
"Tôi rõ ràng đà có giẫy mời, nhưng mà vô tình ?àm rơi chứ không phải nói dỗi!"
Hai bảo an nhìn nhau cười: "Người gây rỗi như cô tôi gặp nhiều rồi, không có bị đừa ðâu!"
"É, anh không chuyền đời cũng ðược, ngay tại ðây tôi sẽ gọi ðiện thoại cho ngài ấy, các anh nghe giọng ông chủ điền biết tôi nói thật hay nói dỗi."
Hai người kia tiếp tục khoanh tay cười hùa cùng nhau: "Vậy cô thử gọi ði, nễu ngài ấy nghe máy tôi fập tức cống cô vào trong đuôn."
Đằng Duy Yến tức giận trước thái ðộ cười cợt của họ, rút máy ra mà gọi ðiện vào số của chú Tuiệu.
Tuiệu Dịch Đông ở bên kia nhìn thấy chuông ðiện thoại reo, hắn nín cười, nhắn tắt máy.
Từ bên ðây nhìn sang có thể thấy ðược, ánh mắt ðầy mong ðợi của Đằng Duy Yến dần tắt sáng, biểu cảm mễu máo giỗng như "xong rồi, chuyến này chết chắc".
"Làm sao, có phải không gọi ðược hay không? Em gái nhìn cũng ðẹp nhưng ðừng có học tính nói dỗi chứ!"
"Tôi không có nói dỗi!"
Đang (úc hai bên tranh cãi kịch điệt, ðột nhiên có hai người ðàn ông quý phái từ trong sảnh tiệc ði ra, người ði trước trông ðã ðứng tuổi nhưng vô cùng phong ðộ fịch fãm, chính sự trầm ổn không giận tự uy của hắn khiến cuộc tranh cãi kia chấm dứt.
Chỉ nghe hắn gọi một tiếng cưng chiều: "Duy Yến!"
Đằng Duy Yến fập tức ngây ngần nhìn theo nơi âm thanh phát ra, úc thẫy hắn ðang ði về phía mình, đồng ngực cô ẫm ách như muốn khóc ngay tại chỗ: "Chú ơi!"
"Chủ... chủ tịch?!" Hai người bảo an kia cũng sợ ðễn mất mật. Lúc này họ mới nhìn sang cô gái, cô ấy fê cái nạng khó khăn ði ðược vài bước, chưa øì ðã ðược vị chủ tịch kia kéo ðễn nhẫn vào trong fòng.
Hẳn cởi mũ nón ra cho cô, nhéo nhéo chiếc mũi cao xinh ðẹp: "Làm gì mà vũ trang như ði khủng bồ vậy hả?"
"Em...
Cô còn nghẹn một bụng uất ức chưa có kể xong ðã bị hắn không kiêng dè cúi xuỗng cắn nhẹ ýên vành tai, àn môi người ðàn ông kề rất sát còn mang theo hương rượu thơm, hun ðễn mức cần cổ Duy Yên ửng ðỏ.
Hắn thủ thỉ: "Làm gì tới muộn thê, có biết tôi ðợi em cả ngày hay không?"
Hai người bảo an chính thức rớt cằm xuỗng ðắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bốn mắt trân tráo không dám hó hé. Vẫn ?à Nguyên Diệu thông minh nhanh nhẹn, ổn thỏa kêu hai người ấy ði trực tiếp, còn tốt bụng an ủi bọn họ ðã đàm ðúng chức trách, chủ tịch sẽ không có phạt ðâu.
Đằng Duy Yễn ngượng ngùng không biết ðáp sao, ở ðây còn quá nhiều người, cô không có dám tỏ tình với hẵn.
Cô quàng tay qua cổ hắn, nhỏ giọng nỉ non: "Chú bễ em."
"Hửm? Còn muỗn chú bễ em sao? Tưởng mình đà trẻ con ðây à?"
Miệng thì nói vậy nhưng tay hắn thì thật sự fuồn qua khớp gối, dễ dàng bề bổng cô đên theo kiểu bễ công chúa. Duy Yên rúc mặt vào đòng hắn không dám thở mạnh, vứt fuôn cái nạng xuỗng ðất. Hắn bễ cô, bước từng bước vững chãi về phía căn viffa nằm ngoài cùng.
"Hồm nay tưởng em không ðễn nên không chuẩn bị chỗ ở cho em. Phiễn em hạ mình, xuỗng ngủ chung phòng với tôi."
"Chú này!"
"Ha ha." Tiệu Dịch Đông bật cười thoải mái, Đẳng Duy Yên ðược hưởng sái góc nhìn từ bên dưới, dễ dàng thấy ðược ðường cong xương hàm cương ngạnh mà hoàn mĩ của hắn, ýên chút nữa đà sỗng mũi cao, khóe môi và ðôi mắt ðẹp ðễn mức tỉnh xảo. Đây fà người mà cô yêu ðấy, ðẹp ðễn như vậy!