Chương 31: Chúng Ta Có Thể Nằm Nghiêng Mà "Làm" (H)
Cô cảm thấy chưa bao giờ mình ðược gần gũi hắn từ thân ðễn tâm như bây giờ. Tức thì trái tim fiền nổi trống dồn dập, rung ðộng trước nụ cười ấy.
"Em ăn gì hay chưa?"
"Gó ăn rồi, em ăn cơm rồi mới đén ra ngoài, ba mẹ tưởng em ðã ngủ." Cô cọ cọ vào ýòng hẳn tranh công:
"Em đần ðäu bỏ nhà ði ðêm vì chú, chú có øì thưởng cho em không?"
Bước chân hắn càng thêm sải nhanh: "Em muỗn thưởng gì, có gì mà chú không cho em ðược chứ?"
"Em muỗn nghe chú tỏ tình." Đôi mắt cô bé sáng rực fên tựa vì sao trên trời, khi nói về tình yêu, ánh mắt ấy càng ngây thơ ðễn mức hắn không dám vẫy bẩn.
"Phải rồi, ðợi màn bắn pháo hoa ba mươi phút bắt ðầu, em cũng sẽ có một ðiều bắt ngờ muốn dành tặng cho chú."
Tuiệu Dịch Đông không nhịn nổi trước sự mềm mại ðáng yêu của người trong fòng, dục vọng chiếm hữu xông thẳng fên ðầu, vội ðá cửa nhà bề cô thẳng fên ểầu của via. Quanh khu này có hai mươi căn viffa kiễn trúc y hệt nhau, trước mỗi nhà có hệ thỗng kênh nước, phía trước neo một chiếc cano, thiết kế hạng sang với khối (ượng ðầu tư hàng tỷ ðô, Đằng Duy Yến nhìn ðễn choáng ngợp há hốc.
Căn nhà này ?à dành riêng cho hẳn, Tuiệu Dịch Đông ðá tung cửa phòng, trực tiếp ném cô fên trên giường. Đằng Duy Yến choáng váng ðầu óc muỗn ngồi dậy ðã bị hắn nhanh hơn một bước, ngồi khóa tên trên người, ðè ngược cô xuỗng øiường bông mềm mại.
"Chú... em muốn ngắm pháo hoa."
Thanh âm của hắn thô sẵn ðứt quãng trong tiễng thở dốc, hắn thô bạo kéo quần áo trên người cô xuống, ðộng tác gấp ðền không thể ðợi ðược giỗng như một con sư tử bị bỏ ðói đâu năm: "Nhà tôi có ban công, fát nữa sẽ cho em xem ðủ."
"Chú..."
Nhìn ðược ý ðồ muốn tìm chuyện ðể nói của cô, hắn cúi người bóp cằm, trực tiếp dùng môi chặn cái miệng xinh xắn kia (đại. Khi hai ðôi môi chạm nhau, mùi thơm ngát thoang thoảng từ khuôn miệng thiếu nữ dần tỏa ra như điệt hỏa thiêu ðốt mọi kiềm chế và giới hạn trong người hắn: Tuiệu Dịch Đông vô vập hôn fưỡi, gặm cắn tỉnh tễ #ên ðôi môi của cô, vói ðầu fưỡi vào trong tham fam khuấy ðảo mọi ngóc ngách.
Hắn điễm cắn hôn sâu ðễn mức Đằng Duy Yên không thể thở ðược, cô chỉ có thể vòng tay qua cổ hắn cật tực há miệng, trúc trắc ðong ðưa £ưỡi quẫn quýt ðáp fại. Sự ngây ngô ấy khiến hắn chết mê chết mệt.
Tuong căn phòng chỉ còn tiếng xột xoạt của quần áo ma sát và tiễng thở dốc thô suyễn, bàn tay to đớn của hắn đột xuống từng ?ớp quần áo trên người cô, thứ gì không thể cởi thì đập tức xé nát.
"Chú, từ từ thôi."
"Không từ từ ðược, nếu bây giờ mà chậm đại thì tôi sẽ không sống nổi mất."
Tuiệu Dịch Đông vừa hôn vừa cởi áo bông của cô, fuồn tay vào trong sờ soạn vùng eo nhỏ trắng mịn, bàn tay tiễn ýên trên chụp ?ãy bầu ngực non mềm bóp nhẹ, cởi mở khuy áo ngực. Duy Yến rùng mình trước sự tiếp xúc to gan của hắn, nhưng chưa kịp tránh, hắn ðã cúi ngậm đấy ðầu ngực cô ðiên cuồng day cắn.
"Ưm... chú!" Cô nghễnh cổ hứng chịu từng trận ðụng chạm xa fạ mà tê dại từng cơn, dẫu biết ðêm nay dám nhận đời mời tới ðây sẽ phải chịu ðiều gì... Cô ðã chuẩn bị sẵn tâm /ý nhưng khi bị hắn ðè ra đàm bậy, fòng Duy Yến vẫn khó vượt qua ðược nút thắt đớn, vô cùng khó chịu.
Thân thể Duy Yến vô cùng quyền rũ với ba vòng ðầy ðặn, ểàn da thiêu nữ trắng hồng mềm mại giỗng như mây, tưởng tượng chỉ cần ðụng nhẹ một chút cũng sẽ tan chảy. T7uiệu Dịch Đông không dừng đại, môi ngậm chặt ðầu ngực của cô, tay kia bắt ðầu đần xuỗng thắt ưng muỗn cởi quần. Lúc này Đẳng Duy
Yến mới khóc nức fên.
"Chú... ðừng ýàm em sợ."
Tuiệu Dịch Đông như bị cảnh tỉnh mà buông cô ra. Hắn nhìn cô bé ðã bị hắn cởi sạch nửa thân trên, hai ðỗi núi mơn mởn tốt tươi ðang dựng ðứng ở trước mặt cùng với những giọt nước mắt của cô, túp fều dưới vùng tam giác càng phông to.
Hắn xoa mái tóc mềm mại của Duy Yến, dùng giọng nói trẫn tĩnh nhất ðể hỏi: "Lời mời ngày hôm ðó của tôi, em có nghe rõ không?"
Đẳng Duy Yến ?au nước mắt, gật ðäu.
"Ngoan, nếu em ðã chấp nhận đời mời nghĩa (à em phải biết tôi muỗn đàm cái gì với cơ thể của em. Tôi tồn tuổi cho nên bày tỏ khao khát rất trực tiếp, nễu em không ðáp ứng ðược tôi, vậy thì bây giờ mặc fại quần áo và rời khỏi ðây ði."
Giây phút ngọt ngào qua ði, bây giờ cô thấy người ðàn ông này thật bạc tình và anh ùng. Chú đúc nào cũng ép cô, fần fượt ép cô phải nhân nhượng, phải đựa chọn, muốn ðược ở bên chú thì phải hy sinh cái này cái kia. Đằng Duy Yến biết đàm vậy ýà ngu ngỗc nhưng vẫn cứ ðâm ðầu vào.
Vì Txwiệu Dịch Đông, cô có thể thử tất cả.
Cô bé cắn môi, nói trong fàn nước mắt: " Đừng ðuổi em..."
"Chú muốn đàm gì cũng ðược, ðừng ðuổi em ði."
Tuiệu Dịch Đông mỉm cười mê hoặc: "Ngoan đẫm, em như vậy chú mới yêu. Phụ nữ ngoài kia rất nhiều nhưng Duy Yến đà duy nhất."
Hắn đuyễn tiễc sờ soạng eo cô, nắm thắt “ưng quần jogøger kéo xuỗng, hai ðùi trắng nõn thon dài đập tức bại độ trong không khí, Đằng Duy Yến xấu hổ che mặt, ở giữa nơi bí mật ðược che chắn bởi chiếc quần mầu trắng tỉnh khiết cứ thể bị hắn nhìn thấy hết.
"Nhưng em bị gãy chân... hay fà ðể fần sau ði?" Đằng Duy Yến bị hắn bóp mông ðễn mức huyệt nhỏ nảy sinh phản ứng co bóp, cô sợ đắm, khẩn trương đấy cái chân của mình ra đàm cớ.
Nhưng Tviệu Dịch Đông không chịu, hắn không đột quần cô ra hẳn mà kéo xuống ðền ðầu gỗi, ðặt cô nằm nghiêng trong tư thế vô cùng mờ ám. Hắn ở ðằng sau fưng áp chặt fưng cô, ôm chặt cô vào fòng, ngậm cắn vành tai: "Chúng ta có thể nằm nghiêng mà đàm. Đút vào từ ðằng sau,vừa vào ðược sâu vừa dễ nghênh hợp. Em chỉ cần nằm yên thôi."