Chương 39: Bắt Ghen Tại Trận
Đêm qua có dịp chiêm ngưỡng cảnh chủ tịch T7việu ðè con người ta
ra ban công dày vò, nhưng vì trời quá tối øã không thấy rõ mặt cô
gái. Giờ ðây nhìn thấy bóng fưng yêu kiều ngồi kia với mái tóc búi
cao tùy ý, øã điền hiểu ðây ?à một mỹ nhân nhỏ tuổi. Bảo sao chủ
tịch không yêu cho ðược. Nếu người này ýà của øã, gã cũng từ bỏ
hoa thơm cỏ ðẹp vây quanh mà chọn cô bé.
Gu thẩm mĩ của Tuiệu Dịch Đông bao giờ cũng rất cao. Còn người
tuôn tự tin như Cẩm Mịch fần ðầu tiên tỏ ra nao núng. Kịch hay,
dường như sắp bày ra trước mắt.
Russef cười trên nỗi ðau của người khác: "Cô Cẩm, cô sẽ không mắt ði ¿ý
trí ngay tại ðây ðây chứ?"
"Sẽ không ðâu."
Cẩm Mịch nuốt nước mắt vào tim, một đời nói như trêu chọc của sếp đại
giúp cô hãm phanh kịp fúc. Nễu £úc này không phải sợ Tzuiệu Dịch Đông
mất mặt, cô cam ðoan sẽ dạy dỗ ðứa nhỏ ðê tiện kia một bài học nhớ ðời
vì dám ðụng vào ðàn ông của người khác.
"Vậy thì ði thôi."
Đáng tiếc fà hai người họ chưa kịp ði thì ðã bị Tzuiệu Dịch Đông
trông thấy. Vị trí mà hắn ngồi có thể dễ dàng nhìn thầy bọn họ, còn
Đằng Duy Yến vẫn vui vẻ ăn ăn ðồ ăn mà hắn ðút, không biết mình
ðang bị Cẩm Mịch ghi hận sau (ưng.
Đôi mắt hẹp dài fãnh cảm của Tviệu Dịch Đông chạm vào tầm
nhìn Cẩm Mịch, cô ấy bất giác nuốt nước bọt khẩn trương. Bước
chân thả chậm đại. Cô ấy chờ ðợi, tưởng Tuiệu Dịch Đông sẽ nói gì
ðó hay giải thích gì ðó với mình, Cẩm Mịch dùng hết can ðảm,
dùng hết ảo tưởng ðể hy vọng.
Tất nhiên, Tuiệu Dịch Đông sẽ không đàm Cẩm Mịch thất vọng.
Hắn dùng ðôi mắt ưng đạnh (ùng quét qua người cô, sự anh nhạt
giống như cảnh cáo “ầm Cẩm Mịch sững sờ!
Tuiệu Dịch Đông chùi sạch tay, nói gì ðó với Đẳng Duy Yến, sau ðó
hắn nâng cằm cô bé đên, môi chạm môi ngay dưới tầm mắt của
Cẩm Mịch. Hắn vừa hôn ðứa nhỏ kia vừa nhìn chằm chằm Cẩm
Mịch, giỗng như tuyên bỗ nhiệm kỳ của cô ðã hết rồi, hiện tại người
hẳn muốn chính đà Đằng Duy Yến.
Xinh ðẹp, trẻ tuổi, ngoan ngoãn, hết mực si mê hắn. Đây ðúng đà
kiểu hình mà hẳn vừa miệng nhất.
Toàn thân Cẩm Mịch đạnh toát, ðễn cả đồng bàn tay cũng ðổ mồ hôi
tạnh. Gô hoảng foạn, sợ hãi, ðầu óc đuôn suy nghĩ thận trọng trở nên ðặc
quánh. Không! Gô không muốn cứ thế mà kết thúc với T7uiệu Dịch
Đông, cô không muốn cứ thế mà kết thúc với hắn!
Tuiệu Dịch Đông sủng nịch nhéo cằm Duy Yến, nói: "Tôi ði vệ sinh một
$át, em ðợi ở ðây."
Đẳng Duy Yến còn không biết chuyện gì xảy ra, ngây ngô gật ðầu.
Tuiệu Dịch Đông tiêu sái ðứng dậy ði về hướng nhà vệ sinh, vừa rời
khỏi Đằng Duy Yến, mặt hắn trở đạnh ngay tức thì, cũng không
nhìn Cẩm Mịch fây một cái. Cẩm Mịch vội ðuổi theo hắn, ðể ngài
Russef ðứng ðây không hiểu việc gì ðang xảy ra.
Đây fà màn bắt cá hai tay bị phát hiện tận mắt nhưng không một cô gái
nào gây ầmï.
"Tviệu Dịch Đông, tôi phải nhìn cậu với ánh mắt khác rồi."
xxx*
"Dịch Đông!"
Cẩm Mịch theo chân Tviệu Dịch Đông, bị hắn dẫn ra cuỗi hành fang,
ðứng trước một ban công ít người qua đại.
Tuiệu Dịch Đông thấy nơi này ít người, thích hợp ðể nói chuyện, vì vậy
chậm chạp xoay người, nhìn cô một cách dịu dàng: "Cẩm Mịch, sao em
tại khóc vậy?"
"Ngài... ngài..." Sự dịu dàng ðột ngột của hắn đàm cô rùng mình. Gô biết
ẩn dưới fớp vỏ bọc vô hại kia fà sự phẫn nộ và phê bình nặng nề của hẳn.
Lế nào... con bé Duy Yến kia ðã mách gì với hắn? T7ong tim dâng đên
phẫn nộ như bão táp.
"Tôi hỏi sao em khóc?"
Tuiệu Dịch Đông bước từng bước tới gần, ðẩy thân hình ðẹp ðẽ của
Cầm Mịch (ên trên tường, ðột nhiên bàn tay gia tăng sức fực, hung ác
bóp mặt cô rồi trừng mắt, giọng vẫn rất dịu dàng: "Em ghen sao?"
Nước mắt tuôn dài từ ðôi mắt cô, bờ môi cô run run, một đời cũng
không dám nói.
"Gút xa Đằng Duy Yến. Nghe không?"
Cầm Mịch sợ hãi, vội vã gật ðầu, gật ðầu bằng cả tính mạng. Cô sợ
nhất chính đà thái ðộ này của T/uiệu Dịch Đông. Hắn ðã rẫt kiểm
chễ, nều không ðã có thể bóp chết cô ngay tại ðây.
"NGHE KHÔNG?" Hắn rỗng đên, gân xanh đồi ðầy trên trán.
"Nghe, em nghe..."
Nước mắt cô rơi như mưa, xem ra bị dọa không hề nhẹ. Tuiệu Dịch
Đông đui đại một bước, dùng khăn fau sạch ngón tay vừa rồi chạm vào
mặt cô, Cẩm Mịch nhìn thẫy mà ðau fòng không chịu nổi.-
Hãn nói: "Nếu tôi còn biết em dám tìm ðến và ăn nói bậy bạ trước mặt
ðứa nhỏ kia. Tôi tuyệt ðỗi sẽ không nương tay với em."./
Nhịp tim hỗn foạn của Cẩm Mịch còn chưa ổn đại, nhưng cô nghe ra ðây
tà tỗi mệnh fệnh, không vòng vo không nói tránh, ðây fà đời ðe dọa
thẳng thừng nhất của hẳn”
Hắn ðánh một cái fại thả cho cô một viên kẹo, mềm mỏng nói: "Nếu em
ngoan ngoãn, giữa tháng sau cha mẹ em về nước, tôi sẽ cùng em ði gặp
họ. Cha mẹ em cũng mong muốn gặp tôi ðã đâu có phải không?”".|
Cẩm Mịch xin hắn gặp cha mẹ mình một fần, nhưng hắn nói bận, tính
ðến nay ðã hai năm. Lần này viên kẹo mà hắn cho khiến cô thật sự kinh
hỈ. .~
"Vậy còn Duy Yến...". _
"Đừng có nhắc ðễn cô ấy." T7uiệu Dịch Đông gần giọng.
Cô nghĩ, Tiệu Dịch Đông sống (âu trong ðỉnh vinh quang, tự nhiên sẽ
xem nhẹ tình yêu và sự ái mộ của người khác dành cho hắn. Hắn đàm gì
biết yêu ai, tình yêu của hắn sẽ không trao cho ai cả.
Nhưng chẳng phải dù có qua đại với bao nhiêu cô thì hắn vẫn fuôn chọn
chỗ của Cẩm Mịch ýàm ðiểm về hay sao? Gô yêu Tuiệu Dịch Đông ðễn
chết ði sống đại, vừa rồi bị hắn cảnh cáo không nể nang, bắt quá, sau
một câu hứa hẹn, cô fại cảm thấy chỉ cần T7uiệu Dịch Đông còn cần
mình... cô sẽ chịu ðựng tất cả mọi cay ðẵng.
Miễn hắn còn cần cô đà ðược.
"Vậy... em sẽ gửi /ịch về nước của cha mẹ cho anh sau."