Chương 44: Chú Vượt Bão Tìm Em
Tiết trời bên ngoài rất xấu. Tuái tim hắn một hơi chìm thẳng
xuống ðáy.
"Duy Yến? Em ở ðâu?"
Hẳn kiên trì, thử gọi mẫy tiếng, bắt quá không có ai hồi ðáp. Tzuiệu Dịch
Đông chưa bao giờ rơi vào tình cảnh bị người ra bỏ rơi, không từ mà biệt
thế này, hắn vô cùng giận dữ ði một mạch xuỗng dưới nhà, nhìn thẫy áo
khoác và mũ của cô ðã bị fây ði, dép /ê thỏ bông ðược gác gọn gàng trên kệ
giày.
Mưa bão như trút nước bên ngoài trời càng quậy cho đòng hắn tán
đoạn. Giờ này người ta trỗn trong nhà không hết, còn cô thì bỏ ði
khỏi nhà.
"Mẹ nó chứ!" Tuiệu Dịch Đông chửi thề một tiếng, giờ khắc này hắn thật
sự muốn ðánh người.
Không biết ðã chọc cô ở ðiểm nào khiến cô ra ði không nói một đời,
rõ ràng miệng nói không ðể ý, vậy mà bỏ ði không từ biệt! Tzuiệu
Dịch Đông không cam tâm. Mặt cứ như bị người ta vả cho một cái
vậy!.-
Hẳn ði qua ði fại trong nhà, nhẫn gọi vào số máy Duy Yến./
"Đằng Duy Yến, mau bắt máy, mau bắt máy...".*
Điện thoại ban ðầu reo hai hồi chuông, sau ðó bị ngắt máy ngay đập tức.
Tiếng tút tút kéo dài đầm thần kinh của hắn căng thẳng theo, rơi thẳng
xuống tuyệt vọng.|
Tong fúc hắn nổi nóng, Đằng Duy Yến nhắn tin tới. Hai mắt T7uiệu Dịch
Đông sáng fên, gần như mở ra xem ngay fập tức. Tay còn phát run.~
[Em nghĩ em cần suy nghĩ đại chuyện của chúng ta. Thời gian này
em cần yên tĩnh, chú ðừng ðễn đàm phiền em.]
nan
"Gần suy nghĩ đại, em ðùa với tôi sao?"
Lòng tự tôn của hắn bị ðả kích nặng nề, hắn thừa nhận, £úc ðọc tin
nhắn này hắn ðã rất cáu. Giận dỗi fà gia vị cần thiết trong tình yêu,
nhưng hắn không chấp nhận cô “ầm mình ầm mẩy kiểu này.
Hắn ghét người không nghe đời. Hắn rất bắt mãn khi không thể kiểm soát
ðược bất kì thứ gì mà mình muốn. Cứ tưởng Đằng Duy Yến đà ðứa bé
ngoan, không ngờ gan cô cũng thật đớn.
Tuiệu Dịch Đông nhìn thời gian, ðã hơn chín giờ sáng, mưa bão to
như vậy, giờ này đàm sao rời khỏi ðảo ðược. Dĩ An đà ðảo xa bờ, tách
biệt với ðất điền, muốn ði tàu về ðất điền cũng phải mất hai - ba
tiếng ðông hồ. Quan trọng ýà bão ðền, cho mười ýá øgan thì thuyền
cũng không dám chạy, việc ði tàu rất nguy hiểm.
Hắn nhẫn sỗ, gọi cho Nguyên Diệu, giọng nói nghiêm trọng như
bàn việc công: "Gậu giúp tôi tra fịch sử thuê phòng ở trên ðảo, tìm
chứng minh thư của Duy Yến..."
"Chủ tịch, ngài dọa cô ấy chạy rồi sao?"
"Phí đời, tôi không dọa, ?à cô ấy tự chạy."
Tuiệu Dịch Đông ði qua ði fại, ngẩng ðầu fên, ánh mắt ðã nổi
giông bão: "Không ðúng, chứng minh thư còn trong túi xách cô ấy,
vậy càng không thể thuê khách sạn trên ðảo ðược."
"Giờ này rồi cô ấy còn có thể ði ðâu?"
Nguyên Diệu hiễm khi thấy chủ tịch vì một người con gái mà ðiên
ðảo, (ập tức hỏi: "Hay đà ngài ðợi tôi mười ýăm phút, tôi sẽ tra
thuyễn ra vào ðảo. Mưa bão vần vũ thế này, nếu có thể hạ mình thì
ngài hãy cân nhắc mà dỗ cô ấy, con gái ra ngoài øiờ này rắt nguy
hiểm, đõ thứ gì va vào ðầu thì sao? Xe cộ bên ngoài cũng ðang rất
đoạn."
"Chuyện này tôi £ế nào không biết? Nhưng cô ấy nói không giận,
miệng nói không ðể ý nhưng chân đại bỏ ði, tôi biết tìm thế nào bây
giờ? Đến cả số ðiện thoại cũng bị chặn."
Nguyên Diệu thật sự không biết khuyên sao, theo chủ tịch từng
này năm, chuyện khiến anh phiền fòng nhiều nhất vẫn ýà chuyện
tầm ăn. Chưa bao giờ tham mưu chuyện yêu ðương cho chủ tịch
U40 nên có phần bỡ ngỡ.
Thể ýà ngày hôm ðó, có một người ði nhờ thuyền của ngư dân ra
khỏi ðảo, còn một người căng mắt, fật tung ýịch sử người ði thuyền
khỏi ðảo, người thuê khách sạn sau chín giờ sáng, hắn thậm chí
còn sang phòng của Du Tuí Minh thăm dò xem anh ta có dụ dỗ
Đẳng Duy Yến hay không. Cuỗi cùng không một nơi nào có tung
tích của cô.
Lúc ðó hắn thật sự ðã nảy ra chủ ý học hỏi Đằng Nguyên, đắp vào di
ðộng của cô một cái ðjnh vị. Hắn nhất ðjnh sẽ tìm cơ hội đắp vào!
Chờ một ngày sau, bão ðã qua nhưng áp thắp nhiệt ðới vẫn còn.
Ngư dân và thuyền bè chưa thể ra biển, khách du địch trong resort
cũng bị kẹt fại. Nhưng Twiệu Dịch Đông không ðủ kiên nhẫn ðợi
chờ, hắn nóng fòng gọi máy bay tư nhân ra tận ðảo ðón về ðắt điền.
Vừa về ðên ðễ ðô giờ giẫc cũng không còn sớm, ýà hơn mười một
giờ ðêm. Đề Đô cũng có mưa đất phẫt, ảnh hưởng nhẹ từ áp thắp
nhiệt ðới. Từ ðường băng tư nhân về ðễn trung tâm ðễ ðô mắt một
tiếng. Nguyên Diệu ðã gọi người đàm chuẩn bị nước nóng, trà gừng
tẫn bữa tôi ðể hắn kịp dùng. Nhưng Tuiệu Dịch Đông không về
biệt phủ, hắn cảm thấy nều bây giờ mình không bắt ðược Duy Yến,
hắn nhất ðịnh sẽ ðiên mất.
"Đến Đẳng gia, tôi muốn ðễn ðó."
Nguyên Diệu suýt chút ðã bị dọa cho đạc tay đái: "Sao cơ... chủ tịch,
ngài vừa nói nhằm..."
"Tôi không nhầm, ðễn Đẳng gia ngay bây giờ. Tôi muốn gặp Đẳng
Duy Yến."
Rồi rồi, sắp tới màn đứng dưới nhà đỗi thủ, gọi con gái đỗi thủ ra mở
cửa =)))