Chương 49: Lần Sau Em Không Dám Nữa
"Nếu ba em biết thật, vậy chú dám công khai không?"
Triệu Dịch Đông khế nói: "Gó thể."
"Duy Yên, tôi chừng này tuổi, chưa bao giờ mặt dày tới nhà người khác vào nửa ðêm, cũng chưa từng tén lút vụng trộm với một ai. Để thừa nhận ðược ðiều này, em nghĩ tôi có yêu em không?"
Hắn há miệng, cắn ýên ðùi cô một cái sau ðó dùng đưỡi điễm quanh chỗ cắn, cưng nựng kiểu này Duy Yên lần ðầu tiên ðược thể nghiệm, trái tìm nhỏ bé fàm sao chịu nổi. Còn chưa nói chuyện tử tễ ðược mẫy câu hắn ðã muốn tiếp tục đàm bậy, Duy Yến buồn bực nhéo vai hắn.
Gô vội dùng ðầu gỗi chỗng fên ngực hắn: "Gòn chưa nói chuyện xong, chú ðừng manh ðộng."
"Thế nào, còn chỗ nào chưa rõ ràng sao?"
Triệu Dịch Đông ðẩy chăn ra, cả người ướt rượt. Nhất ýà sống mũi cao thẳng fấp fánh mồ hôi càng tôn cho hắn thêm phần anh tuẫn.
Hắn ở trên cao híp mắt nhìn xuỗng cô gái nhỏ: "Nếu em muốn công khai, hiện tại chúng ta mạnh tay một chút ðể ba em phát hiện ra fà ðược. Em có dám không?"
Triệu Dịch Đông ngồi trên người cô, hai bắp chân thô to kẹp chặt thắt ưng bé nhỏ của cô, cảm giác tồn tại mãnh điệt này ðè cho đồng ngực cô choáng ngợp.
Hắn nâng cằm Đằng Duy Yến /ên ngắm nghía: "Vừa rồi em cũng rất sợ bị ba phát hiện, vậy mà miệng tuôn ðồi hỏi tôi công khai. Duy Yến, tôi hỏi em, tôi cho em một danh phận rồi vậy em có cho tôi thứ tương tự ðược không?"
"Chỉ muỗn nhận mà không muốn hi sinh ðiều gì. Em ýà một ðứa nhỏ tham đam."
Hắn nói rất nhiều, ánh mắt dần trở nên phức tạp như mang chứa nhiều tâm sự muốn tuôn ra: "Yêu ðương phải công bằng với nhau, em ðem vẫn ðề này ra gây áp fực với tôi trong khi em còn chưa sẵn sàng."
"Ngày hôm ðó em bỏ ði vô cớ, em vĩnh viễn sẽ không hiểu ðược tôi tức giận thế nào. Mắẫy hôm bão điên tục, tôi bị giam chân tại ðảo trong căn phòng không có em, muỗn ði tìm em nhưng không thể. Tôi ðã rất bất đực, Duy Yến à."
Để mà nói ra sự bắt mãn của mình, Tuiệu Dịch Đông có hàng trăm cách khiến cô thấy tội fỗi. Cô bỏ ði không nói tiếng nào, chính đà sự khẳng ðjnh vị trí của hắn trong fòng cô không ðáng một phân một tượng. .-
Thế nhưng hắn không nặng đời trách móc cô, bởi vì hắn hiểu nguyên fí fat mềm buộc chặt, càng bao dung fỗi sai của cô, cô sẽ càng thêm áy náy với hắn nhiều hơn. ./
"Duy Yến, có phải em thấy tôi fớn tuổi, cho nên muốn ðùa giỡn tôi không?" *
"Em..." Cô há miệng, cổ họng như bị tắt nghẽn, muốn thanh minh cho mình một câu nhưng không nói ra nổi. .|
Bên trong ngữ khí nghiêm túc ấy, Đẳng Duy Yến hiểu ðược tâm trạng nôn nóng và sự thất vọng ðè nén của chú. Cũng chính vì hắn không nặng đời trách móc, fuôn đuôn nhỏ nhẹ dịu dàng mới ?àm cô có cảm giác áy náy gấp bội và thấy mình như kẻ tội ðồ.~
"Quanh chú có quá nhiều mỗi quan hệ phức tạp, như Cẩm Miịch và rất nhiều người phụ nữ khác, em sợ chú không thật đòng với em. Em rất sợ, Dịch Đông... Khi em hỏi chú có công khai không, chú ðã do dự.
Chính sự do dự thoáng qua ðó ầm suy nghĩ không thông, vì vậy nên em mới bỏ ði...". _
"Em không có ðùa giỡn chú, chú T7uiệu, em rất yêu chú." Sau chuyện ngày hôm nay hắn tìm tới tận cửa, cô đại càng trân trọng hắn hơn.
Tuiệu Dịch Đông cúi người xuỗng, fuồn tay ra sau (ưng ðỡ cô dậy, ôm cô vào fòng: "Vậy hứa với tôi, ðừng bao giờ bỏ ði như thế nữa. Duy Yến, tôi già rồi, trái tìm này không chịu ðược cú sỗc thêm đần nữa
"Còn chuyện công khai, sau khi em thi tốt nghiệp xong tôi sẽ công khai quan hệ với em. Tôi không phải tà kẻ dám yêu không dám nhận, tôi chỉ sợ ảnh hưởng ðến vẫn ðề học tập của cục cưng thôi."
"Thật ạ?"
"Thật."
Cô cười ðễn không ngậm ðược miệng, bị Tuiệu Dịch Đông ðánh vào mông: "Vẫn ðễ chỉ có bé tí thôi mà không nói ra, phải khiến tôi mắt ăn mắt ngủ mắẫy ngày mới chịu."
"Lần sau không dám nữa." Gô nịnh nọt ôm hắn chặt hơn. Hưởng thụ sự âm áp và dịu dàng của chú.
Tưởng đòng Đằng Duy Yến như có ?àn nước ấm chảy qua, fần thẳng thắn hôm nay ðã fàm tâm lý cô thỏa mãn, cũng không còn cảm thấy bất an nữa rồi.
Không uống công cô ðau khổ mẫy ngày nay, cuỗi cùng cũng ðã ngủ yên ðược một giắc. Đang hưởng thụ cảm giác hạnh phúc thì Tzuiệu Dịch Đông ôm cô nằm xuỗng giường, Duy Yên mất thăng bằng, cứ tưởng hắn tiếp tục muốn "?àm", ai ngờ hắn chỉ cứ thế mà ôm cô.
"Chú không muốn đàm nữa sao?"
"Làm cái gì nha? Như vậy ðủ rồi, tôi không muốn ngày mai khiến em không xuống giường nổi." Hắn hôn trần cô một cái: "Ba mẹ nghi ngờ ðấy."
Đằng Duy Yến không khỏi ngượng ngùng vùi ðầu vào cổ hắn, cô chỉ hỏi vậy thôi chứ cũng không dám ðòi hỏi gì, dù sao ðang ở trong nhà của ba mẹ. Cô bé không có á gan khiêu khích quá trớn.
Triệu Dịch Đông không biết nghĩ cái gì mà nói: " Để tôi gãi “ứng cho em nhé? Hôm trước gãi chưa ðễn năm phút em ðã ngủ rồi."
Cô vui vẻ ðỗng ý.
Đẳng Duy Yến không có mặc quần áo, chỉ cần hắn ðưa bàn tay ra điền có thể sờ vào tâm ưng trần mịn màng của cô. Hắn xoa nhẹ nhàng dọc sỗng (ưng, ðộng tác từ tốn vô cùng dễ chịu. Lòng bàn tay dày dặn ấm áp của chú xoa ðễn ðâu cô dần fim fim ðễn ðó, mới vỗ nhẹ vài cái ðã có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn mà ngủ say.
Đợi cô ngủ sâu giắc, Triệu Dịch Đông vói tay fên ðầu giường, lấy ðiện thoại của cô.