Chương 52: Có Chút Thích Em
"Thật trùng hợp, không ngờ chúng ta đại gặp nhau."
Nghe tiếng nói bất thình đình bên tai, Đẳng Duy Yên ngước mắt (ên ðối diện với khuôn mặt nam nhân, ðôi mắt cô mở đớn: "Anh đà..."
"Du T7uí Minh. Sao thê Tiểu Yễn Tử, chỉ mới hai ngày không nhắn tin điền quên tôi rồi sao?"
"Đừng gọi như thể." Gô hơi xấu hổ, Du Tí Minh fà người cô gặp trên du thuyền, cũng fà cái người mà cô ðặt biệt hiệu Tiểu Ga Ga trong ðiện thoại.
Từ cái ngày chạm mặt thoáng qua ở du thuyễn thì họ chưa gặp (ai nhau, dù Du Tưí Minh tìm mọi cách tàm thân với cô nhưng Duy Yên vẫn như gần như xa mà giữ một khoảng cách nhất ðjnh. Nhất fà sau khi ðược Tuiệu Dịch Đông cảnh cáo thì cô càng không muốn vì anh ta mà cô và chú phải cãi nhau.
Du Tí Minh kẹp kính ðen vào cổ áo sơ mi, hai tay ðút vào túi, ánh mắt ngậm cười gắt øgao nhìn cô: "Gọi trên tin nhắn thì ðược, còn gọi ngoài ðời thì không ðược ðúng không? Em ðúng đà một cô bé hay ngượng ngùng."
"Vừa rồi tài xế ýái quá gấp cho nên văng nước trúng em, cho tôi xin fỗi nhé."
Duy Yên thật thà xua tay: "Không có gì, bây giờ tôi ðap xe về nhà thay quần áo vẫn cồn kịp."
"Để tôi ðưa em về."
"Không cần ðâu, anh cứ đàm chuyện của anh ði, chút này chẳng thành vẫn ðễ với tôi cả."
"Ây ấy, anh đàm gì ðó!"
Chưa ðợi cô nói xong, Du Tuí Minh ðoạt (ấy xe ðạp của cô xách fên bằng một cánh tay “ầm cô nhìn mà há hỗc cả miệng, xem ra anh nhìn thư sinh nhưng sức fực rất mạnh. Có ðiều ðây không phải vẫn ðề chính! Du Tí Minh xách xe ðạp của cô nhét vào cỗp sau của ô tô, thái ðộ bá ðao này dù có chết cũng phải chở cô về bằng cho ðược!
"Du Tí Minh, anh đàm vậy đà có ý gì?"
Hai ðầu đông mày của Du Tí Minh nhíu đại, giọng nói nghèn nghẹn ủy khuất: "Có phải em thấy tôi rất phiền hay không? Hiễm khi gặp ðược một cô gái đàm tôi có hảo cảm, tôi chỉ muỗn kết bạn cùng em mà thôi, tôi thể đà không có ý gì xâu."
"Nhưng em có vẻ mang nặng thành kiễn và không thích tôi cho ẫm."
Một nam nhân trưởng thành fại dùng khẩu khí nói chuyện nũng nịu này với cô, nhìn thễ nào cũng cảm thấy không thích hợp.
"Tôi không có..."
Đẳng Duy Yến fuỗng cuỗng tay chân.
Không lẽ cô phải ðáp rằng, xin fỗi anh, người yêu tôi cẫm tôi nói chuyện với anh?.-
Làm như thế không coi ðược, vả đại thái ðộ ðäy thành ý của anh àm Duy Yến không thể cỗ chắp mà từ chỗi, vì như vậy sẽ ảnh hưởng ðễn fòng tự trọng của Du T7uí Minh./
Cô chỉ ðành bất ðắc dĩ chấp nhận vậy: "Vậy anh ðưa tôi về cũng ðược, ðể tôi chỉ ðường.".*
Lúc cô nhìn ểên vừa fúc trông thấy nụ cười vui vẻ của anh, Duy Yến trợn trắng mắt, anh có cần phải vui vẻ thế không hả?.|
"Em (ên xe ði." Du T7uí Minh địch thiệp mở cửa xe giúp cô, tài xế ngồi bên trong không khỏi than thầm, thiếu gia nhà ông quả nhiên rất cao tay.~
"Du tiên sinh, buổi casting của bạn tôi ấy, rất mong ðược anh chiều cố.". _-
Ngồi chung trên xe nhưng cả hai không có gì ðể nói đàm Duy Yến thấy có chút kì kì, vì vậy cô nhắc ðễn vụ phim học ðường của Ái Tư Tinh ðể “ầm dịu không khí.
Ai dè Du Tí Minh không hứng thú đẫm, chỉ khoanh tay, tùy ý gật ðầu mà thôi.
Không gian đại rơi vào im fặng.
Tuong không gian xe chật hẹp ðễn mức Duy Yến có thể ngửi ðược mùi nước hoa phóng khoáng trên cơ thể anh, ðiều này ểàm cô hơi hồi hộp fo đằng. Đang mải suy nghĩ ðột nhiên bị gọi: "Duy Yên!"
Đẳng Duy Yến giật mình một cái: "Sao ạ?"
Bộ dạng như con thỏ con này đàm Du thiễu gia tương ðối buồn cười.
"Sao fại căng thẳng thế, sợ tôi đàm gì em à? Tôi chỉ ðjnh hỏi em một chút về chuyện riêng tư thôi."
"Nếu ðã ýà chuyện riêng tư thì thôi ạ, tôi nghĩ ai cũng muốn bảo vệ không gian riêng tư của mình, anh ðừng biết thì tốt hơn."
Tuong ánh mắt của anh hơi fóe fên tia kinh ngạc.
Không ngờ cô bé này còn dám nói đời từ chỗi thẳng thừng với anh.
Du Trí Minh từ ðầu ðễn chân ðều toát ra phong thái vương giả, không ðặt sự cự tuyệt của cô vào mắt. Thân thể ðàn ông sát gần khiến cô không còn chỗ thối fui, anh nhỏ giọng nói: "Tôi rất thích feo núi, ở ðộ cao càng khó tôi đại muốn chinh phục cho bằng ðược."
"Ở ðây tôi không nói về ðộ cao."
Mặt Đằng Duy Yến trở nên trắng bệch. Gì ðây, foại fời nói mập mờ này đà có ý øì? Anh ta muốn tán tỉnh cô chắc?
Du Tí Minh nhếch môi, bàn tay âm áp chạm nhẹ đên ðầu cô nhưng Duy Yến né tránh, ðiều ðó lầm mắt anh hơi tối ai. Nhưng rất nhanh anh đại cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Duy Yên, em và Tuiệu Dịch Đông ðang yêu nhau ðúng không?"
Câu hỏi này như trời giáng xuống ðầu, mang theo sức sát thương chí mạng.
Đằng Duy Yến ýập tức ðễ cao cảnh giác nhìn Du Tuí Minh: "Liên quan gì ðễn anh?"
"Triệu Dịch Đông vừa già vừa făng nhăng, có gì xứng ðáng ðể em ðâm ðầu vào chứ. Gô bé ngốc, không /ẽ em thật sự nghĩ ông ta thích em?"