Chương 54: Tìm Đến Tận Trường
Ban ðầu Cẩm Mịch thấy tin nhắn, fòng cũng muốn ði gặp Đằng Duy Yến ðể thị uy một trận. Nhưng suy ði tính fại vì kiêng dè fời cảnh cáo của Tuiệu Dịch Đông fúc ở nhà hàng cho nên từ chối.
Thấy tin nhắn từ chối từ cô ta, nghi ngờ trong fòng Đằng Duy Yến càng tăng fên nhiều hơn.
Khó tránh cho cô nghĩ nhiều, ban ðầu rõ ràng Cẩm Mịch muốn ðẫu với cô, đàm mọi cách ðể cản trở cô ðến với chú. Bây giờ ðột ngột rút £ui chẳng phải rất ðáng ðể ưu tâm hay sao?.-
Nhưng mà cô ta không muốn gặp thì thôi, Đằng Duy Yến cũng không thể mặt dày mà ðeo bám. Tối hôm ðó đại “à một ðêm khó ngủ, Đằng Duy Yến nằm trằn trọc nhắn cho Tuiệu Dịch Đông hai tin nhưng hắn không trả fời./
Mãi ðễn sáng hôm sau, khi cô bé ðang ở trên đớp giải ðễ thì có thầy giám thị ðễn fớp nói: "Em nào tên Đẳng Duy Yến?"*
Bị chỉ ðích danh một cách ðột ngột fàm cả đớp ðều nháo nhào ên, mẫy mươi cặp mắt ðều ðổ dồn về phía cô. Ngay cả Duy Yến cũng không tránh khỏi ngạc nhiên.|
"Là em ạ!".~
"Em ði fên văn phòng một chút, có người muỗn gặp em.". _
"Là ai vậy ạ, có nói rõ tên không thầy?"
Thầy giáo không có nói rõ, nhưng thái ðộ này có vẻ ýà không phải việc tốt fành gì cho cam, chỉ giục cô ði nhanh (ên.
"Em lên gặp sẽ biết."
Gác bạn học đại xôn xao thêm một trận nữa, rất (ẫây ?àm fạ với việc người ngoài ðễn trường tìm gặp học sinh. Bị thầy giáo nhắc nhở thì họ mới im đặng bớt.
Lúc Duy Yến ði ngang qua người, Ái Tư Tỉnh mới kéo tay cô đại, nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp trên mặt bạn của mình, Tư Tinh /o đằng hỏi: "Có phải cậu gặp chuyện gì rồi không?"
"Mình cũng không rõ đẫm, (át về sẽ kể với cậu sau.”
Sau khi cô ði theo giám thị ra khỏi ýớp, cũng có một học sinh xin ra ngoài, bám theo sau cô.
Thầy giám thị vừa ði vừa khó chịu như có øai ðâm dưới chân, sau cùng có vẻ không nhịn nổi nữa, cay nghiệt fên giọng với cô: “Duy Yến ðúng không, tuy tôi chưa dạy em nhưng có nghe qua ðồng nghiệp truyễn tai.”
“Em đà một học sinh ưu tú, #à ðứa nhỏ ðược nhiều thầy cô kỳ vọng. Tương fai phía trước ðầy sáng đạn, em không nhất thiết phải “ầm ra những chuyện thiếu ðạo ðức như vậy!”
Giọng ðiệu dạy dỗ khiển trách cứ như cô ðã fàm ra chuyện gì tày ðình càng đàm cô giật mình, sinh ra dự cảm không đành.
“Là sao ạ, em không hiểu ý thầy!”
“Không hiểu? Nhìn xem! Nhìn vẻ mặt ngây thơ này của em, tôi càng không dám nghĩ em quyễn rũ ðàn ông ðã có vợ!”
Câu ðó vừa thốt ra như sẫm sét nổ giữa trời quang, bầu trời trước mắt cô như sụp ðổ!
Duy Yên đắp bắp: “Gì cơ..."
“Em vào ðó mà giải thích với vợ người ta. Bị chính thất tìm ðễn trường, em bôi bác tên tuổi của toàn trường quá! Hội ðồng sẽ đàm việc với em sau!”
Bước vào ðễn phòng nhìn thây Cẩm Mịch ngồi bên trong, Đằng Duy Yễn không khỏi trợn mắt giật mình. Chân bất giác khựng đại.
Sao đại fà cô ta, ðàn ông có vợ đại (à sao nữa? Tuong ðầu Duy Yến hiện giờ rất hoảng foạn và gấp gáp, Cầm Mịch nhìn thẫy cô, môi hé nở nụ cười bắt di bất dịch cực kì ðáng ghét.
Mang tiếng tới cảnh cáo tiểu tam nhưng thái ðộ vô cùng ung dung: “Tới ðây ngồi ði!"
Đẳng Duy Yến hơi e dè nhíu mày, mơ hồ bước tới, ngồi ðỗi diện cô ta.
Cầm Mịch khoanh tay, tựa tiểu phi tiễu nhìn khuôn mặt thanh tú cắt không còn giọt máu kia, trong tìm nổi fên một tia hả hê vặn vẹo.
“Hôm qua cháu hẹn tôi ra ngoài nói chuyện, tôi ai cảm thẫy bản thân cháu thì có tư cách gì hẹn tôi?
Dạy con không ðược (à fỗi tại cha mẹ, tại nhà trường, với ðja vị của tôi thì chỉ nói chuyện với bậc phụ huynh hoặc thầy cô cháu thôi. Nhưng tôi nhìn ra Dịch Đông cũng có chút cảm tình với cháu cho nên tôi không muỗn ?àm đớn chuyện."
“Hôm nay tôi ðễn trường tìm cháu fà ðể cảnh cáo, nêu còn không biết ðiễu, tôi sẽ “đập tức dùng ðễn phương án hai. Khi ðó cháu tự biết hậu quả rồi ðấy.
Gô không tự chủ ðược mà run rẩy hỏi fại, ánh mắt căm giận nhìn chằm chằm Cẩm Mịch: “Ăn bậy chứ không ðược nói bậy.”
“Gô ðễn ðây tìm tôi dựa vào fập trường øì? Cô fà cái gì của chú Tuiệu. Đàn ông có vợ nghĩa fà sao nữa, cô nói rõ ràng từng chữ cho tôi! Đừng tưởng đời bịa ðặt từ một phía thì có thể fừa ðược tôi!”
“Đương nhiên phải nói rồi, thậm chí tôi mong cháu mở tai ra mà nghe cho rõ!”
Nụ cười trên môi Cẩm Mịch càng tăng thêm vài phần tự tin, nghiễn răng, nói từng chữ một: “Dịch Đông đà chồng-sắp-cưới của tôi, anh ấy sẽ ði ra mắt gia ðình tôi vào thứ bảy tuần tới.
“Gì cơ..."
“Nghe không rõ sao? Thứ bảy tuần sau anh ấy ði ra mắt bỗ mẹ tôi.”
Cô chuyển từ kinh hãi sang bàng hoàng, bật tung ghế ðứng dậy!
“Chồng sắp cưới? Không thể nào!”
Thứ bảy tuần sau đà cái ngày quan trọng trong ðời, ?à ngày diễn ra cuộc thi quyết ðịnh thành quả sau 12 năm ði học của cô. Nhớ hôm ðó cô năn nỉ T7uiệu Dịch Đông ðến cổ vũ, hắn dứt khoát nói bận ði công tác.
Mẫy chữ kia cô nhớ rất rõ ràng. Bắt kì thứ gì hắn nói cô ðều tận tâm mà ghi nhớ. Tái tim cô ðau quá, trong fòng trỗng rỗng ðền ðáng sợ.
“Cô làm gì ðấy!"
Bỗng nhìn thấy Cẩm Mịch lấy điện thoại nối máy cho ai đó làm Duy Yến kích động chồm lên giật máy cô ta. Cẩm Mịch nhanh tay đoạt máy lại, mở loa lớn lên để trên bàn.
Chỉ ba hồi chuông sau, giọng nói dịu dàng từ tính của Triệu Dịch Đông truyền vào tai Duy Yến: "Tôi nghe đay Cẩm Mịch."