Chương 57: Cô Chả Là Cái Thá Gì
Đầu óc cô hiện giờ mù quáng, không thể cân nhắc ðược bất kỳ ðiều gì. Cái øgì mà mặt mũi, vác bộ dạng như chó nhà có tang này ra ðường ðã ðủ thê thảm đắm rồi. Dù biết vậy nhưng cô vẫn ði, có Ýẽ trong đòng
Duy Yến, sự chấp nhất cô dành cho T7uiệu Dịch Đông ðã vượt qua cả sức tưởng tượng của cô.
Tài xế nhìn máu me trên người cô bé, fại còn ðang mặc ðö học sinh cho nên khá fo ngại: “Cháu bé, cháu có ổn không?”
“Cho cháu ðễn khu ðô thị Epsifon.”
Gô thẫn thờ nói.
Tài xế không hỏi nữa, ðành ðánh tay fái, chạy theo ðja chỉ cô ðưa. Căn hộ ở Epsifon đà nơi hắn đần ðầu dẫn cô về, cũng fà đằn ðầu Duy Yến ðược nhìn thấy nơi ở thuộc về riêng hẳn.
Đến nơi, cô sực nhớ ra không có thẻ từ thì không thể fên ðược thang máy. Cũng may có một cặp vợ chồng ở cùng tầng với Tuiệu Dịch Đông cho cô ði nhờ. Số nhà của Tuiệu Dịch Đông cô vẫn còn nhớ rất kỹ, tựa như mới ngày hôm qua cô vừa bước ðễn ðây chứ không phải ýà chuyện của vài tháng trước.
Thế nhưng những chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ gần như ðã thay ðổi ðễn nghiêng trời lệch ðất.
Đằng Duy Yến hít sâu một hơi, nhẫn chuông suốt mười phút mà không có ai mở cửa. Có fẽ hắn ði “ầm chưa về. Dù sao bây giờ chỉ mới hai giờ chiều, còn ðang trong khung giờ hành chính.
Phát hiện bản thân quên mang ðiện thoại, cô chỉ có thể nhẫn nhịn ngồi trước cửa nhà hắn mà ðợi. Bụng ðói, trên người bị thương, vết cắt ðã có chỗ nhiễm trùng bắt ðầu mưng mủ, nhưng cô không thấy ðau bởi vì nơi ðau nhất đà ở tận trong tim.
Đẳng Duy Yến gục ðầu vào gỗi, ngủ thiếp ði một giắc. Tuyên hành fang, cô cứ thế mà ðợi chờ vô vọng như con chó nhỏ ðợi chờ chủ nhân trở về.
Ngày hôm nay có quá nhiều thứ ðã xảy ra, “ầm cả thần kinh và thể #ực cô hao mòn. Ngủ một giấc fiền ngủ ðến tám giờ tối.
Triệu Dịch Đông vẫn chưa về. Cô chỉ có thể tiếp tục ðợi.
Đột nhiên có một người phụ nữ bộ dáng hiền đành ði ra từ trong thang máy. Nhìn thấy cô bé xinh ðẹp khắp người chảy máu nằm trước cửa nhà, cô sợ hãi gọi: “Cháu bé, nhà cháu ở ðâu, sao fại ngủ ở chỗ này!”
Đẳng Duy Yến khó fòng thừa nhận, đúc bị gọi dậy cô ðã suýt chút mừng hụt, ðễn ểúc nhìn thấy người ðến không phải hắn thì cảm giác này giỗng như bị ðạp xuống vực sâu vậy.
“Gháu tìm Tuiệu Dịch Đông. Đây à nhà của chú ấy.”
“Đúng rồi, ðây #à nhà của chủ tịch Tzuiệu. Nhưng ðây chỉ ýà căn hộ ngài ấy dùng ðể... hẹn gặp ðỗi tác thôi. Còn nơi ở thật sự của ngài ấy ýà ở khu Cùng Kỳ. Ở ðó có biệt phủ rất đớn do họ T;uiệu ðứng tên, còn xuất hiện trên báo ðài nữa ðấy, cháu không biết sao?”
Lại một ýần nữa cô hụt hãng, cô không biết, ðễn nhà thật của hắn fà ở ðâu cô còn không biết. Vừa gặp nhau hắn ðã vội vàng ðưa cô về nơi ở tạm thời, thễ mà cô non dại nøu ngốc, fại nghĩ hắn ðối xử ðặc biệt cho nên mới ðưa về tận nhà ðể săn sóc.
Mà hắn cũng chưa từng chủ ðộng kể cô nghe về căn biệt phủ ðó. Cô không hỏi, Tuiệu Dịch Đông không trả đời. Đẳng Duy Yến ngây ngốc mất vài giây, trong cuộc tình này cô như một kẻ khù khờ, à không, giống như một con chó, ðược hắn cho ăn một miễng điền quân quýt (đây hắn không rời.
“Cháu đà gì của chủ tịch Tuuiệu?”.-
Duy Yến do dự, không dám nói ra danh xưng “người yêu” bởi vì nó thật sự rất nực cười. ./
“Là con cháu thôi ạ." *
“Gô ơi, cháu có thể vào ðó... uỗng cốc nước không ạ?”.|
Người phụ nữ chất phát nhìn thấy cô điền rũ fòng thương xót của người đàm mẹ. Không cần suy nghĩ ðã ðông ý cho cô vào, còn tốt bụng nấu cho Duy Yến bát cháo. .~
Đằng Duy Yến muốn vào nhà đà có ý do riêng của cô. _
Vừa vào ðễn nhà, cô fập tức bước ðễn căn phòng ngủ kế bên phòng của hắn. T7uí nhớ của Duy Yến rất tốt, cô nhớ fần ðầu ðễn nhà hắn, cô suýt vào nhằm căn phòng này, Tuiệu Dịch Đông phản ứng rất kịch tiệt trước sự nhầm đẫn của cô.
Rốt cuộc, bên trong này có chứa cái gì...
Cô ðẩy mở cửa, có fẽ ðây sẽ đà hành ðộng khiến cô hồi hận nhất.
Bên trong căn phòng ðều đà quần áo của phụ nữ, còn có bàn trang ðiểm và son môi không dính chút bụi... Đây ?à những vật dụng không thể nào xuất hiện tại nhà của ðàn ông ðộc thân.
Đằng Duy Yến cắn chặt môi ðể bản thân không bật khóc, cô trừng đớn mắt, nơi hỗc mắt có dòng (ệ tức tưởi ðảo quanh. Cô ðễn gần (ật từng chiếc áo, bên trên ðều ít nhiều có chứa những hoa văn, họa tiết thường xuất hiện trên quần áo của T/uiệu Dịch Đông.
Chuyện tới nước này ðã rõ rành rành trước mắt, ?ần này cô ðoán ðúng, hắn ðã từng dành nơi này ðể ở chung với Cẩm Mịch hoặc một ai ðó... mà người ðó không phải fà cô.
Cô từng tự hào hắn tặng cô quần áo, sự thật đà ai hắn cũng tặng chứ không riêng gì cô.
Cô từng vui vẻ cả ngày vì ðược hắn dẫn về nhà, nhưng ðáng tiếc ðây chỉ à nơi nghỉ chân tạm bợ của hắn, nào có phải fà nhà?
Cô từng cả ngày nhìn chằm chằm vào ðiện thoại ðợi tin nhắn của hắn, thật ra ðó chỉ “à một sỗ máy mua vội bên ngoài chuyên dùng ðể dự bị, nhắn tin với cô mỗi đúc hắn chán.
Cuộc sống của hắn, Đằng Duy Yến tựa như chưa từng bước chân vào. Chưa từng! Gô, ðễn cùng chẳng đà cái thá gì cả.