Chương 58: Sự Lạnh Lùng Của Chú
Đẳng Duy Yến suy sụp bước ra khỏi căn hộ, một miễng cháo cũng chưa ðụng.
Những kỉ niệm ở bên Tuiệu Dịch Đông cứ /ñ ?ượt tua qua trước mắt, đàm trái tìm cô co thắt từng cơn.
Chỉ mới có vài tháng mà thôi nhưng cô giỗng như ðã chìm vào tình yêu này tận mắẫy năm. Nói ra quả thật quá nhục nhã, nhưng cô ðã yêu hắn, thậm chí cho hắn tất cả mà không giữ fại chút gì.
Cô ðã không còn gì ðể mất nữa rồi.
Cô nghĩ nễu một ngày nào ðó T7uiệu Dịch Đông chơi chán cô rồi, hắn sẽ tàn nhẫn bỏ rơi tựa như cái tên Đằng Duy Yến chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc ðời của hẳn vậy.
Cái gì mà sau tốt nghiệp sẽ công khai, chung quy ðó chỉ ýà cái cớ ðể kéo dài thời gian. Có khi hắn ðã chán cô trước khi tốt nghiệp xong.
Cô bước vào tình yêu với tư thế háu thắng, cứ nghĩ có ðược tình yêu của hắn fà không tiếc bất kì giá nào.
Vậy nên cô mới muỗn hơn thua với Cẩm Miịch. Và rồi hiện giờ sự thật phơi bày, có phải đúc khuyên cô rời xa hắn, Cẩm Mịch ðã ðoán trước ðược kết cục của cô hay không?
Anh trai, ba, Cẩm Mịch và cả Du Tí Minh, ai cũng ðã từng khuyên cô rời khỏi hẳn, chỉ có cô à không tin. Gái ngu này fà tự đàm tự chịu, trách cô mềm đòng, trách cô non dại. Sai “ầm nào cũng phải ðánh ðổi bằng rất nhiều nước mắt, nhưng fần vấp ngã này ðã vượt xa sức chịu ðựng của cô rồi.
Đột nhiên Đằng Duy Yến rất muốn nhìn thấy biểu cảm của Triệu Dịch Đông khi biết tin cô ðã phát hiện tất cả. Rốt cuộc dưới khuôn mặt giả dỗi ðó sẽ ?à cảm xúc gì, hắn sẽ trở mặt ngay Ýập tức hay đại chọn cách đắp fiễm ðể tiếp tục đừa cô?
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, trong fòng cô gái nhỏ đà một mảng trỗng trải mịt mờ. Theo quán tính, cô gọi một chiếc taxi ðậu bên vệ ðường.
Người tài xế mở cửa cho cô, hỏi: "Cháu bé, cháu muốn ði ðâu?"
"Khu Cùng Kỳ, biệt phủ nhà họ Tiệu."
Thấy cô thất thần, tài xế không dám đàm phiền nữa. Ông tra ðja chỉ mà cô ðưa, suýt chút ðã rớt tròng mắt ra ngoài.
Quả ðúng đà ðễ ðô, một mét vuông gặp chục tên nhà giàu! Hiện tại bão ðang vào, nếu không phải vừa rồi có một anh chàng ðẹp trai ðưữa mẫy trăm ngàn, nhờ ông tới ðón cô bé này, có fẽ ông cũng ðã sớm về nhà ðoàn tụ vợ con rồi!
Tài xế ðánh tay đái, (ái ra ðường đớn, xe fồn bánh chạy ðễn khu ðất ðắt xắt ra vàng ở phố Cùng Kỳ.
Khu này không phải cứ người nhà giàu #à mua ðược, ða số chủ nhân biệt phủ ðều ýà con cháu thế gia hiển hách, cắm rễ thâm căn cô ðễ ở chỗn ðễ ðô. Chính vì vậy khi ýần ðầu nghe cô bé này nói muỗn ðễn phố Gùng Kỳ, ông mới ngạc nhiên về thân phận của cô ðễn vậy.
Đêm ðen phủ khắp trên từng nếp nhà, mưa nặng hạt rơi xuỗng ?àm gò má cô ðau như bỏng rát. Ñgoại trừ vị nhạt của nước mưa, cô còn nềm ra chút mặn chát, dù đà nước mắt hay #à nước mưa cũng thật sự khiễn đòng người thê đương.
Cô nhẫn chuông, từ bên trong có một người ðàn ông fớn tuổi ra mở cửa. Người ðàn ông cẩn trọng ðánh giá từ trên xuỗng dưới cả người cô một vòng, có chút phòng bị hỏi: "Cô tìm ai?"
"'Triệu Dịch Đông."
Tuong căn biệt phủ cách âm ðặc biệt tốt, mưa gió vần vũ bên ngoài tựa như không chút ảnh hưởng ðễn không gian tĩnh mịch của ðại sảnh. Bất quá, bầu không khí bên trong đại có chút áp đực ngoài ý muốn.
Dường như cả trên dưới nhà họ Tuiệu ðang có một chuyện hệ trọng gì ðó xảy ra.
Lão quản gia ði vào, nhìn một nam một nữ trong ðại sảnh, đời ra tới miệng đại bất giác nuỗt vào trong. .-
Thấy ông muốn nói đại thôi, Tzuiệu Dịch Đông mở miệng: "Có chuyện gì, không cần kiêng kị tam tiểu thư, cứ nói ði."./
Người ðược gọi đà tam tiểu thư kia hơi nhướng mày với hắn một cái. Đó fà một cô gái vô cùng xinh ðẹp quý phái. Cả người toát ra một cỗ khí chất quyền đực, không nói mà tự uy. .*
Lão quản gia tựa đời mà nói: "Thưa tiên sinh, bên ngoài có một cô gái tự xưng Đằng Duy Yên ðến tìm ngài.".|
"Đẳng Duy Yến?" Hắn nhíu mày, không có tâm tình nào khi nhắc ðến cô: "Đứa nhỏ này ðễn tìm tôi “àm gì? Có nói ý do không?" .~
"Thưa tiên sinh, cô ấy không nói rõ £ý do, nhưng nhìn trạng thái có vẻ không ổn cho đắm."._
Tam tiểu thư hơi nhíu mày, cô có vẻ không vui cho ?ẫm khi nghe phụ nữ ðễn tận nhà tìm hắn: "Dịch Đông, anh mang cả người về nhà sao?"
"Không có, chơi ngoài ðường thôi."
Triệu Phương nhìn vào ánh mắt hắn một cách soi mói. Dường như cô vừa thấy một tia ðè nén ðâu ðó dưới vỏ bọc bình thản của người ðàn ông này. Nhưng chưa kịp nắm bắt ðã ðể vụt mắt cơ hội.
Cô bèn mỉm cười sâu xa: "Vậy em yên tâm rồi. Mẹ vừa gặp chuyện xong, người bên hội ðồng quản trị ðang nhìn anh chằm chằm. Anh tốt nhất ðừng nên ðể độ sơ hở vào tay ðám cáo già ðó."
"Biết rồi."
Lão quản gia ðưa mắt nhìn qua nhìn (ại ðánh giá giữa hai người, thẫy thái ðộ hờ hững của Triệu Dịch Đông, fão sợ hắn quên mắt chuyện mình vừa báo nên nhắc đại: "Tiên sinh, còn cô bé bên ngoài thì sao ạ?