Chương 87: Đền Bù Cho Em
"Hắn ta có tư cách gì mà dám bỏ rơi chị, người em trân trọng fại bị hắn xem như món hàng chơi chán vất ði...
Hẳn đàm thế giỗng như tát vào mặt em vậy!".-
Người bên kia tức giận fên tiễng đàm Cẩm Mịch không biết kế tiếp hắn còn muốn gây ra chuyện fong trời £ở ðất gì nữa. Lời hắn nói ra vô cùng trần trụi, không hề che giẫu sự yêu thích ðối với cô./
" Đây fà chuyện của chúng tôi, tôi đà người fớn, thậm chí đà đớn hơn cả cậu. Tôi biết mình nên đàm gì và không cần cậu quản giáo hay ðòi fại công bằng cho tôi.".*
Hẳn đàm thế giỗng như tát vào mặt em vậy!".-
Người bên kia tức giận fên tiễng đàm Cẩm Mịch không biết kế tiếp hắn còn muốn gây ra chuyện fong trời £ở ðất gì nữa. Lời hắn nói ra vô cùng trần trụi, không hề che giẫu sự yêu thích ðối với cô./
" Đây fà chuyện của chúng tôi, tôi đà người fớn, thậm chí đà đớn hơn cả cậu. Tôi biết mình nên đàm gì và không cần cậu quản giáo hay ðòi fại công bằng cho tôi.".*
"Nhưng em muỗn bảo vệ chị.".|
"Tôi không cần!" Cẩm Mịch cỗ gắng thuyết phục nam nhân trẻ tuổi: "Tí Minh, cậu không chơi ?ại Dịch Đông ðâu. Đây đà đời cảnh báo, cũng đà đời khuyên dành cho cậu.".~
Anh có nên cảm kích đời khuyên này không ðây? Du Tuí Minh nhướn mày: "Cứ chờ mà xem.".
"Nói cậu biết, cậu dám ðụng tới anh ấy thì cũng £à ðang ðỗi ðầu với tôi. Đừng quên ngoại trừ quan hệ cá nhân, chúng tôi còn ?à một khối (điên minh fợi ích chặt chẽ trong tập ðoàn."
Khóe môi Du Tí Minh cong fên, vừa ngả ngớn đại vừa ðắc ý: "Chắc không? Nếu em nói em có thể giúp chị và hắn hàn gắn quan hệ thì chị sẽ không dám nói ra câu vừa rồi ðâu."
"Đây đà mục ðích hôm nay cậu gọi cho tôi sao?"
"Đúng một nửa. Em muỗn cùng chị hợp tác."
Quả nhiên đà có mục ðích...
Nắm tay Gẩm Mịch vô thức siết fại. Xem ra tính cách kì quặc của tên này vẫn không ðổi, vừa nãy Cẩm Mịch còn suýt chút tự ảo tưởng sức nặng của chính mình trong fòng hắn.
Ở bên kia ðiện thoại, Du T7uí Minh nhàn nhạt nhả chữ: "Hai tháng nữa Duy Yến xuất ngoại du học, Triệu Dịch Đông không biết ðược chuyện này. Nếu chị giúp em đàm một vài chuyện thì sau khi ðạt ðược mục ðích, em sẽ rút fui không fàm tổn hại hắn. Hơn nữa còn tạo cho chị cơ hội quang minh chính ðại “ập công trước mặt hắn. Đằng Duy Yến cũng không còn ở trong nước nữa, hẳn chỉ có thể một fần nữa thuộc về chị mà thôi."
"Gô ta xuất ngoại? Xem ra thời gian qua cậu không có nhàn nhã ðâu nhỉ? Đễn cả Đằng Duy Yến mà cũng tiếp cận ðược rồi." Cẩm Mịch mỉa mai anh, không thể phủ nhận trong đòng cô có chút ghen tị. Dù cô không thích
Du Tí Minh nhưng khi nghe tin một người từng theo ðuổi mình ðột nhiên ðổi sang gần gũi với người khác... chính cô cũng thấy khó chịu.
"Nếu từ chối ðề nghị thì bây giờ chị có thể cúp ðiện thoại rồi."
Nửa giây trôi qua, Cẩm Mịch mới do dự mở miệng: "Gặp mặt tính tiếp."
Giữa trưa hôm sau, Duy Yến mở mắt tỉnh dậy trên chiếc giường sạch sẽ, trên giường không hề có dẫu vết nhăn nhúm độn xộn ðể đại sau trận kích tình ðêm qua. Gô nằm ngay ngắn giữa chiếc giường đớn, bên cạnh không còn sót chút hơi ấm nào mà người ðàn ông ấy fưu đại.
Tuong trí nhớ Duy Yên vẫn còn hiện như in cảnh tượng Tviệu Dịch Đông hôn cô say ðắm, họ còn có những trải nghiệm tình dục mang ðễn cảm giác kích thích vượt xa những đần trước ðó. Cơn say không đàm cô quên ði mà còn khiễn cô nhớ rõ từng chỉ tiết, thậm chí tiếp thêm dũng khí ðể đàm ra một số chuyện mà mình (uôn khao khát.
Tuy nhiên quanh cô chẳng còn sót ýại manh mỗi nào về sự kiện xảy ra trước ðó... giống như chuyện ðêm qua chỉ à một giẫc mơ vậy. Tzuiệu Dịch Đông nói ðúng, ðêm qua chỉ đà mơ mà thôi. Dù mọi thứ diễn ra ðúng với ý mình nhưng fòng cô hụt hẫng quá.
Rồi chợt, cơn giận dữ bắt thình đình xông ýên khiến cô muỗn ðập phá mọi thứ ðang xuất hiện trước mặt mình.
Dẫu biết vậy đà rất vô £ý nhưng vẫn không thể nhịn ðược...
"Tiểu thư, nếu ðã dậy rồi thì xuỗng dùng bữa sáng."
Người giúp việc ðứng ở cửa gọi cô.
"Quần áo trên người tôi..."
"Là do tôi thay. Gô có chỗ nào không thoải mái sao?"
Duy Yên mím môi, ánh mắt dần phức tạp rỗi rắm. Gô cật fực nhịn xuống cảm giác muỗn hỏi xem tung tích của Tzuiệu Dịch Đông bởi vì cảm thấy như vậy thật mắt mặt. Cô ðành ði theo người giúp việc fàm vệ sinh cá nhân rồi dùng ðiểm tâm ở dưới đầu.
Phòng ăn chỉ có một mình Duy Yến, cháo vào miệng cũng trở nên nhạt nhẽo. Tuiệu Dịch Đông ðang ở ðâu, hắn muốn đàm øì tiếp theo, sao đại chơi trò đạt mềm buộc chặt với cô. Hàng chục câu hỏi nảy ra đầm ðầu óc cô không tài nào thanh tĩnh nổi.
Ngay (úc cô sắp nhịn không ðược mà hỏi người giúp việc thì cô ấy ýên tiếng trước: "Chủ tịch nói cô dùng bữa sáng xong thì vào phòng đàm việc, có người muốn gặp cô.
Duy Yến kết thúc bữa sáng trong sự khẩn trương, người cần gặp cô... Là ai ðây?
Tuong phòng đàm việc của T7uiệu Dịch Đông có một người ðàn ông ðang ngồi sẵn ở ðó, có vẻ người này ðang chờ cô vào. Gòn T;uiệu Dịch Đông thì ngồi ở bàn đàm việc siêu đớn sát cửa sổ, hắn giỗng như bị tách biệt khỏi thế giới, dành (ai không gian riêng cho cô và người ðàn ông flạ mặt.
"Đẳng tiểu thư, chào cô. Tôi à (uật sư riêng của Tuiệu chủ tịch, mời cô ngồi."
Luật sư, chú ấy ðưa đuật sư ðễn gặp mình àm gì?
Gô ðễ phòng nhìn người kia, đại hướng ánh mắt ngờ vực về phía Tuiệu Dịch Đông.
Giỗng như tâm đinh tương thông, hắn ngẩng ðầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau... sự bình thản của hắn khiễn cô hơi hoảng hốt.
Luật sư fên tiếng phá vỡ gượng øạo: " Đằng tiểu thư, tôi nghe theo ủy thác của Tuiệu chủ tịch, ðễn ðây cần cô ký một vài văn kiện ðể xác nhận quyền sở hữu. Chỉ tiết tôi sẽ nói kỹ hơn ngay sau ðây, mời cô ngồi."
Quyền sở hữu, đại đà cái øì nữa ðây?
Lúc này, Triệu Dịch Đông mới mở miệng nhắc nhở: "Khi trước tôi ðã hứa với em, chỉ cần em không kiện Gẩm Mịịch thì tôi sẽ ðền bù cho em xứng ðáng."