Bụi đất đầy trời dần dần tan đi, bầu trời đã trở nên rõ ràng. Một đóa huyết hoa tuyệt đẹp cuối cùng từ từ rơi xuống, cuộc giao đấu chấm dứt rất nhanh. Hoa Nhược Hư bình tĩnh một cách khác thường, bộ quần áo trắng không nhiễm một hạt bụi, Tình Kiếm đã trở vào vỏ, dáng người cao lớn ngạo nghễ, bốn phía lại đầy xác chết, trong không khí tràn ngập cảm giác tiêu điều.
Ba người Chu Trường Phong kinh ngạc nhìn Hoa Nhược Hư, chiến đấu chấm dứt nhanh như vậy thực sự làm bọn họ rất ngạc nhiên. Võ công trác tuyệt của Hoa Nhược Hư càng làm bọn họ thêm bội phục, Phi Nhứ càng không tự kìm hãm được mà khẽ run lên.
“Đi thôi!” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, dẫn đoàn người đi tới, Phi Nhứ phản ứng đầu tiên, sau đó ba người còn lại cũng chỉ hơi do dự một chút liền đi tới.
“Hoa sư huynh, xác bọn chúng cứ mặc kệ thế sao?” Tuệ Mẫn chạy tới vài bước, đi tới bên cạnh Hoa Nhược Hư hỏi.
“Yên tâm, tự nhiên sẽ có người thu thập” Hoa Nhược Hư lắc đầu nói.
Chờ sau khi năm người Hoa Nhược Hư rời đi, giữ hiện trường đột nhiên xuất hiện năm bạch y nhân, đúng là lâu chủ Bạch Y Lâu Bạch Y cùng với Bạch Y tứ sát.
“Tại sao lại muốn để bọn chúng đi chịu chết?” Người nói chuyện chính là Bạch y, mà người hắn trách hỏi chính là Bạch Y tứ sát.
“Bọn chúng võ không bằng người, cũng không phải chúng ta muốn để chúng chết” Tiêu Vô Địch trong Bạch Y tứ sát nói, giọng nói vô cùng lạnh lùng không có chút cảm tình, không hề khách khí với Bạch Y.
“Chúng ta đã không chỉ một lần tập kích Hoa Nhược Hư, thủ hạ của chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn, thêm mấy người chúng ta cũng chiếm không được tiện nghi. Bây giờ còn để bọn chúng đi ám sát Hoa Nhược Hư, có khác gì để bọn chúng tự đi chịu chết chứ?” Bạch Y lạnh lùng nói.
“Đây là phân phó của chủ thượng, ngươi muốn thì có thể đi hỏi chủ thượng” Tiêu Vô Địch lạnh lùng trả lời rồi xoay người rời đi.
Bạch Y oán hận nhìn bốn người rời đi, trong lòng đột nhiên dấy lên một ý niệm làm hắn đổ mồ hôi lạnh.
Canh ba, Kim Lăng.
Bên ngoài Thiên Tinh minh đột nhiên xuất hiện vô số bóng đen, đám người này đang lao về phía Thiên Tinh minh.
“Có kẻ địch, mọi người cẩn thận” Triệu Trường Không dùng chân khí gần lên giận dữ, trường kiếm được rút ra khỏi bao đánh về phía đám áo đen bịt mặt.
Đèn lửa trong nháy mắt sáng rực lên, Tây Môn Lâm lao ra trước tiên, Thiên thủ quan âm chưởng hóa thành hàng ngàn hàng vạn chưởng ảnh, Hoa Ngọc Phượng và Hoa Phi Mộng cũng theo sát phía sau.
“A di đà phật!” Nhỏ giọng niệm phật hiệu, Hoa Phi Mộng đêm nay rốt cuộc không còn chán ghét tiểu hòa thượng nữa, bởi vì nàng phát hiện tiểu hòa thượng này lấy một ngăn bốn, không hề thua kém.

Một tiếng huýt dài khẽ vang lên, đám hắc y nhân che mặt trong nháy mắt rút lui.
“Đừng đuổi theo!” Tây Môn Lâm thấy Hoa Phi Mộng dường như muốn đuổi theo liền vội vàng quát đứng lại.
Hoa Ngọc Phượng nhíu mày, đám áo đen này võ công bất phàm, tiến lui có thứ tự, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
“Chủ thượng, tại sao lại lui lại?” Khoảng một khắc sau, một nam tử áo đen đứng phía sau Diệp Bất Nhị nghi hoặc hỏi.
“Không ngờ rằng ngoại trừ Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan ra thì Thiên Tinh Minh còn có nhiều cao thủ đến vậy” Diệp Bất Nhị thì thào nói, “Chúng ta bây giờ tiếp tục giao chiến với chúng rất có thể lưỡng bại câu thương, trước hết đối phó những người khác quan trọng hơn. Hoa Nhược Hư lưu lại đến cuối cùng đi”.
Võ công Triệu Trường Không tiến nhanh cùng với sự xuất hiện của tiểu hòa thượng kia làm Diệp Bất Nhị thật sự không ngờ đến. Vốn Hoa Nhược Hư rời đi, mà Hoa Ngọc Loan đang có bầu, đây là thời cơ tốt nhất, nhưng sau một kích lại phát hiện đối thủ quá mạnh mẽ, hắn lập tức rút lui để tránh ảnh hưởng đến thực lực của mình.
Tin tức Giác Viễn thiền sư chết rốt cuộc truyền khắp Võ lâm, mà Hoa Nhược Hư được Giác Viễn thiền sư nhận là đệ tử chính thức trước khi chết cũng đồng thời được tuyên truyền khắp Võ lâm. Giác Viễn thiền sư tại sao sẽ chết, là chết như thế nào không ai biết, mà hắn tại sao trước khi chết lại nhận Hoa Nhược Hư làm đệ tử chính thức càng làm cho mọi người phân vân hơn.
Thiếu Lâm tự cũng không chuẩn bị tang lễ cho Giác Viễn thiền sư, cũng không biết là do nguyên nhân gì nhưng làm người ta khó hiểu là Diệp Bất Nhị vào lúc này lại lấy danh nghĩa Chính Nghĩa liên minh chuẩn bị tế điện đại lễ cho Chưởng môn bốn phái, mà lúc này bốn vị Chưởng môn đã rời khỏi thế giới này nhiều ngày.
Hành trình của Hoa Nhược Hư không gặp phải đợt phục kích nào nữa, rất thuận lợi, chỉ là Phi Nhứ vẫn như cũ mỗi ngày đều muốn lên giường hắn ngủ, Hoa Nhược Hư cầm kiếm đuổi cũng không đi, lại không thể thật sự một kiếm giết nàng, đành phải để mặc nàng, chỉ là Hoa Nhược Hư lại chịu khổ, mỗi đêm đành phải ngồi xuống cho hết đêm dài.
Tối hôm nay, giống như bình thường, gần canh ba Hoa Nhược Hư vẫn ngồi, mà Phi Nhứ lại thoải mái nằm trên giường, tuy nhiên đêm nay nàng có vẻ như rất bồn chồn, nôn nóng, trằn trọc
Đột nhiên trong miệng Phi Nhứ phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng rên rỉ rất thống khổ, thân thể cũng bắt đầu quay cuồng trên giường, da thịt tuyết trắng lúc ẩn lúc hiện.
Hoa Nhược Hư cố gắng không để ý đến, theo cảm giác của hắn thì có lẽ nàng đang cố ý làm như vậy, nàng ta cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này để dụ dỗ hắn.
Nhưng đêm nay dường như hơi khác, âm thanh Phi Nhứ phát ra càng lúc càng thống khổ, từ từ ngừng quay cuồng, dường như đã không còn sức lực.
Rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh, Hoa Nhược Hư rốt cuộc đứng lên, đi đến bên giường.
“Nàng sao rồi?” Hoa Nhược Hư phát hiện mặt Phi Nhứ tái nhợt, mặt đầy mồ hôi, không khỏi mở miệng nói.

“Ta, ta không có việc gì” Phi Nhứ cố sức mở mắt, giọng nói yếu ớt.
Hoa Nhược Hư lấy tay sờ sờ trán nàng, phát hiện rất nóng, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, xem ra lần này nàng ta thật sự bị bệnh.
“Ta đưa nàng đi đại phu” Hoa Nhược Hư chuẩn bị đỡ nàng lên, nhưng lại nghĩ đến trên người nàng lúc này không có một mảnh quần áo, vội vàng rút tay lại, xoay người nói, ”Nàng mặc quần áo vào!”
“Công tử, ta, ta không cần đến đại phu” Phi Nhứ hổn hển nói, “Công tử, ta có thể cầu xin công tử một chuyện được không?”
“Nàng nói sao, chuyện gì?” Hoa Nhược Hư không nghe thấy tiếng động gì, biết nàng cũng không đứng nên vì vậy hắn lại xoay người, nhìn nàng thở dài một tiếng.
“Công tử, ta, sau khi ta chết, giúp ta tìm một nơi tốt được không? Ta muốn một nơi có núi, còn có nước, nếu còn có hoa, có chim là tốt nhất” Phi Nhứ nhẹ nhàng nói, trên mặt lộ ra một tia chờ mong, dường như đã nhìn thấy nơi sơn thanh thủy tú, chim hót, hoa thơm kia vậy.
“Nàng lại nói bậy bạ gì đó? Tốt thế này sao chết được chứ?” Trong giọng nói của Hoa Nhược Hư có một tia tức giận.
“Công tử, Phi Nhứ xin lỗi công tử, cũng xin lỗi tiểu thư, kiếp sau ta báo đáp” Mặt Phi Nhứ đỏ lên, “Công tử, công tử có thể đáp ứng một yêu cầu cuối cùng của ta được không, công tử có thể ôm ta không?”
“Nàng rốt cuộc là như thế nào?” Hoa Nhược Hư rốt cuộc bắt đầu cảm giác không đúng, dáng vẻ lúc này của Phi Nhứ không giống đang nói đùa.
“Công tử, ngày mai chúng ta đã về đến Kim Lăng, ta biết sau khi trở về ta sẽ không thể đi theo công tử, ta chỉ muốn chết trong lòng công tử, mới vừa rồi ta, ta đã uống độc dược, công tử, người ôm ta một cái được không?” Phi Nhứ nói đứt quãng.
“Nàng!” Hoa Nhược Hư mạnh mẽ cuộn chăn lại, ôm lấy Phi Nhứ bên trong chăn xoay người đi ra ngoài.
“Công tử!” Phi Nhứ vội vàng kêu lên một tiếng, “Công tử, không kịp rồi, ta, ta cũng không muốn bị người khác thấy trong tình trạng như thế này, công tử buông ta ra được không?”
Hoa Nhược Hư đã đi tới cửa nghe thấy vậy liền ngừng lại, trong lòng không biết nghĩ thế nào nữa, rốt cuộc hắn cũng từ từ đi trở về giường, đặt Phi Nhứ lại.
“Công tử, ôm ta một cái” Thần trí Phi Nhứ bắt đầu trở nên mơ hồ, trong miệng truyền ra âm thanh như mê sảng.

Cho dù Hoa Nhược Hư sắt đá đến mấy cũng sẽ phải mềm đi, huống chi hắn vốn rất mềm lòng, hắn nhẹ nhàng cởi giầy, tiến vào trong chăn, nhẹ nhàng ôm thân hình lạnh lẽo của Phi Nhứ.
Phi Nhứ không biết làm sao lại có sức lực, đôi cánh tay trắng nõn đột nhiên dùng sức quấn lấy cổ Hoa Nhược Hư, đôi môi anh đào tiến tới chủ động hôn Hoa Nhược Hư.
Trong lòng Hoa Nhược Hư có một loại cảm giác khó hiểu, dần dần ôm chặt lấy thân thể mềm mại trần trui của Phi Nhứ, hôn nàng ta nhưng lại không phát hiện lửa dục trong lòng mình dâng lên.
Thân thể mềm mại của Phi Nhứ càng lúc càng mềm nhũn ra, bắt đầu vặn vẹo trên người Hoa Nhược Hư, đôi cánh tay ngọc ngà ôm hắn càng lúc càng chặt, mặt đỏ ứng, kiều diễm ướt át, trong miệng còn không ngừng phát ra những tiếng ô ô.
Hoa Nhược Hư đẩy mạnh Phi Nhứ ra, nhìn thấy thân hình nóng bỏng của nàng, không khỏi cảm thấy tức giận.
“Nàng lại gạt ta?” Hoa Nhược Hư vừa nãy thấy dáng vẻ thống khổ của Phi Nhứ, mà lúc này lại hấp dẫn cực độ, nhất thời có cảm giác mình đã mắc mưu.
“Công tử vừa rồi chẳng phải cũng đã hưởng thụ sao” Phi Nhứ nói thầm một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn đỏ hồng, còn lộ ra vài phần ngọt ngào dường như còn đang nhớ lại cảm giác tuyệt vời vừa nãy.
Hoa Nhược Hư xoay người ngồi xuống, Phi Nhứ vẫn còn bá lấy cổ hắn không buông ra, Hoa Nhược Hư không thể nhịn được nữa đành phải điểm huyệt đạo của nàng, sau đó đặt nàng ta lên giường, thuận tay kéo chăn đắp cho nàng ta, còn mình thì đi ra ngoài.
Kim Lăng đã ở trong tầm mắt, Hoa Nhược Hư rốt cuộc thở phào một hơi.
Vừa vào thành, Phi Nhứ đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, Hoa Nhược Hư cũng không để ý đến nàng, dẫn theo ba người Chu Trường Phong đến thẳng Hoa phủ.
“Thiếu gia!” Giọng nói yêu kiều của Hàm Tuyết truyền tới, nhào vào trong lòng Hoa Nhược Hư, cũng chỉ có nàng mới có thể làm như vậy trước mặt bất cứ ai.
Hoa Nhược Hư đơn giản nói ra tên của ba người Chu Trường Phong, nhưng tạm thời còn chưa tiết lộ thân phận của bọn họ, ba người bọn họ nhìn thấy Vô Trần tiểu hòa thượng liền ở lại nói chuyện, mà Hoa Nhược Hư lại đi vào phòng Hoa Ngọc Loan.
Hai người ôm chặt lấy nhau cho đỡ nỗi nhớ nhung, Hoa Ngọc Loan không khỏi hỏi những điều mà Hoa Nhược Hư đã trải qua trên đường.
Trời đêm, Hoa Nhược Hư, Tây Môn Lâm, Hoa Ngọc Phượng, Triệu Trường Không còn có bốn người Chu Trường Phong và Vô Trần, tám người đang ở trong phòng Hoa Nhược Hư, Hoa Nhược Hư cẩn thận nói ra những việc đã xảy ra.
“Nhị sư tỷ, bây giờ Kim Lăng có động tĩnh gì không?” Cuối cùng Hoa Nhược Hư hỏi.
“Tạm thời cũng không có chuyện gì, nhưng Diệp Bất Nhị đột nhiên nói sẽ làm tang lễ cho chưởng môn tứ phái, không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì” Hoa Ngọc Phượng nghĩ nghĩ nói.
“Có lẽ hắn chỉ là cố làm ra vẻ nhân nghĩa” Triệu Trường Không tiếp lời nói.
“Tang lễ còn có mấy ngày nữa?” Hoa Nhược Hư nhíu mày hỏi.

“Là ngày kia” Hoa Ngọc Phượng dịu dàng trả lời.
“Ngày kia, tốt lắm, chúng ta sẽ chờ một ngày, ngày kia khi tang lễ bắt đầu, chúng ta sẽ đi đến Diệp gia” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói.
“Sư đệ, còn có chuyện, bốn ngày trước từng có một đám hắc y nhân che mặt tập kích chúng ta, thân thủ rất cao, nhưng cũng rút đi rất nhanh” Hoa Ngọc Phượng nhíu mày ngài nói thêm.
“Tạm thời bỏ sang một bên, chúng ta chuẩn bị một chút chuyện ngày kia, đệ nghĩ Diệp Bất Nhị sẽ không dễ dàng khiến cho chúng ta tiếp nhận tứ đại môn phái” Trong mắt Hoa Nhược Hư lóe ra một đạo thần quang.
Mọi người rời đi, Hoa Ngọc Phượng lưu lại.
“Sư đệ, không nên quá thương tâm vì Giác Viễn thiền sư” Hoa Ngọc Phượng dịu dàng nói, nhỏ giọng an ủi hắn, nàng đã sớm nhìn ra bề ngoài Hoa Nhược Hư mặc dù bình tĩnh, nhưng trong mắt lại thường xuyên xuất hiện một tia đau thương.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, một lúc sau rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trong lòng dường như đã tốt hơn rất nhiều, mỗi khi ôm Hoa Ngọc Phượng hắn luôn có cảm giác rất yên bình.
“Mặc dù đệ không biết vì sao sư phụ lại muốn tự sát, nhưng đệ dám khẳng định chuyện này nhất định có liên quan đến Diệp Bất Nhị, thậm chí là do Diệp Bất Nhị ép sư phụ vào chỗ chết, đệ sẽ không bỏ qua cho Diệp Bất Nhị” Hoa Nhược Hư cúi đầu nói, “Nhị sư tỷ, tỷ giúp đệ tra xét xem giữa Diệp Bất Nhị và sư phụ có quan hệ gì”.
Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng ừm một tiếng, mặt đột nhiên đỏ lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đêm nay tỷ bồi tiếp đệ”.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng mê người của Hoa Ngọc Phượng, tim Hoa Nhược Hư đập mạnh, cúi người nhẹ nhàng hôn vào đôi môi ánh đào của nàng, hôn lên cái cổ trắng nõn của nàng, hai tay không ngừng di chuyển trên thân thể mềm mại tràn ngập co dãn của nàng.
Người Hoa Ngọc Phượng như nhũn ra, có cảm giác không thể đứng thẳng, da dẻ dần dần đỏ hồng lên, trong miệng phát ra tiếng kêu rên rỉ nho nhỏ làm người ta tan hồn lạc phách, dường như nàng không chịu nổi sự khiêu khích của tình lang.
Hoa Nhược Hư ôm Hoa Ngọc Phượng dậy, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, Hoa Ngọc Phượng thẹn thùng nhắm đôi mắt đẹp lại, nhưng một lúc sau lại phát hiện ra Hoa Nhược Hư không có động tác gì, mở mắt ra lại phát hiện Hoa Nhược Hư vẫn ngồi im ở cạnh mép giường, nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng.
“Phượng nhi” Hoa Nhược Hư rốt cuộc đã đổi cách xưng hô, không gọi nàng là nhị sư tỷ nữa.
“Sao, sao?” Hoa Nhược Hư dường như cũng cảm thấy khẩn trương.
“Phượng nhi, nàng đêm nay ngủ ở đây đi, nhưng ta phải đi nơi khác” Hoa Nhược Hư cúi xuống kề mặt sát vào bên tai nàng, “Đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sẽ là một ngày rất vui vẻ hạnh phúc”.
Hoa Nhược Hư nói xong nhẹ nhàng hôn nàng một chút, dứt khoát đứng dậy ra ngoài, từ trong bước đi của hắn có thể nhìn thấy hắn không muốn


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện