Trong thành cực kỳ phồn hoa, Hoa Nhược Hư chậm rãi đi trên đường lớn, ánh mắt nhìn ngóng xung quanh, trong lòng vô cùng phiền não. Lần trước Giang Thanh Nguyệt bỏ đi, hắn ít nhất cũng còn một mục tiêu, biết nàng có khả năng quay lại Đại Giang tiêu cục. Nhưng lần này, hắn chẳng khác gì một con ruồi, chỉ biết bay loạn lung tung.
Đột nhiên ánh mắt Hoa Nhược Hư sáng lên. Một trung niên nam tử gầy gò, người mặc áo xám, đương bày ra một chiếc bàn cũ nát, trên bàn có mấy tờ giấy trắng, bút nghiên đầy đủ, ngoài ra còn có một tấm chiêu bài trên đề hai chữ: “Họa Tượng”(Vẽ chân dung)
“Vị tiên sinh này, ông có thể vẽ chân dung không?” Hoa Nhược Hư bước nhanh tới trước mặt vị họa sư kia, cung kính hỏi.
“Có thể, đương nhiên có thể, công tử ngài muốn vẽ tranh ư?” Họa sư mừng rỡ, không ngờ vừa mới dọn quán đã có người mở hàng.
“Nếu như muốn vẽ người không có mặt ở đây, tiên sinh có thể vẽ ra được không?” Nhược Hư ánh mắt lộ ra vài phần hy vọng, hắn vừa mới nghĩ rằng bằng vào miêu tả của mình người khác nhất định sẽ có khả năng hiểu được, nếu như họa sư có thể vẽ ra được một bức tranh qua lời nói, thì việc muốn tìm Giang Thanh Nguyệt cũng đơn giản đi vài phần.
“Điều này, có chút khó khăn, còn phải xem công tử ngài có khả năng miêu tả rõ ràng tướng mạo của người kia không đã, bất quá chúng ta có thể từ từ làm, cho đến khi công tử mãn ý thì thôi.” Họa sư trên mặt lộ ra vài phần khó khăn, bất quá lão cũng không muốn bỏ qua món sinh ý này.
Song hai thời thần đã trôi qua, Nhược Hư lại ngày càng thất vọng, kỹ thuật của họa sư quả thật không tệ, chỉ là không cách nào đạt tới yêu cầu của hắn, bất luận lão có sửa chữa thế nào.
Bên quán họa sư, một vòng người đã vây quanh, bất quá phần lớn đều bị hấp dẫn bởi mỹ nữ mà họa sư vẽ nên. Nữ tử trong tranh khẽ nhíu mày, lãnh đạm cười, như giận lại như vui, tuy nhiên trên mặt có một lớp sa mỏng, càng làm cho người ta cảm giác mỹ lệ dị thường. Có điều, với Hoa Nhược Hư, bức họa này thủy chung vẫn chưa đạt, bởi vì trong mắt hắn vẫn thấy thiếu đi thứ gì đấy. Hắn nhìn tổng quan thì thấy đó không phải là Giang Thanh Nguyệt, không phải là vị sư tỷ mà hắn ngày đêm mong nhớ.
“Công tử, hiện tại đã được chưa?” Lúc họa sư nói ra, khí lực cũng không còn nữa. Lão nhìn thấy Hoa Nhược Hư ngây ra ngắm bức họa mà không nói gì, cuối cùng nhịn không được phải hỏi.
“Làm phiền tiên sinh cho ta mượn bút một chút có được không?” Nhược Hư khẽ trầm ngâm, lắc lắc đầu thở dài nói.
Tiếp lấy bút từ tay họa sư, trải tờ giấy trắng ra, Nhược Hư cũng không vội vẽ ngay. Kỳ thật nói tới họa đạo, hắn chỉ hiểu được chút ít bề ngoài, khó mà đạt tới cảnh giới tinh tế tao nhã, nhưng hiện tại họa sư vẫn chưa làm hắn mãn ý, bất đắc dĩ, hắn đành quyết đinh tự mình vẽ lấy.
Trong đầu hắn dần hiện lên rõ ràng mọi thứ về Giang Thanh Nguyệt lúc ở bên hắn, từ vẻ kiều si của nàng, nụ cười vui vẻ của nàng, dung nhan của nàng, thần vận của nàng. Bút nhẹ nhẹ đặt xuống, Hoa Nhược Hư nhắm hai mắt lại, cổ tay di chuyển, nhanh chóng múa bút, bút đi liền mạch, không hề có chút đình trệ, một bức họa mỹ nhân dần hiện ra sống động trên giấy.
“Nguyên lai công tử đúng là cao nhân trong nghề a, bội phục bội phục, lão phu nhiều năm qua cũng chưa từng gặp qua bức tranh truyền thần nào như thế, vị này….. vị tiểu thư này đơn giản cũng giống như đang sống thực ngay trước mắt!” Họa sư có phần ăn nói lộn xộn, những người xung quanh cũng vang lên những tiếng khâm phục. Không so thì không rõ, so rồi lại càng thêm kinh ngạc, đem bức tranh của Hoa Nhược Hư và họa sư đặt cùng một chỗ, mọi người tức khắc phát hiện nữ tử trước mắt có chỗ bất đồng, một bên đờ đẫn vô thần, một bên thì lại thanh thoát phiêu dật.

Nhược Hư nhẹ mở mắt, nhìn vào bức tranh trước mặt, trong lòng nổi lên một trận kích động. Thanh tỷ ơi Thanh tỷ, đây mới chính là tỷ a.
Mặc dù cuối cùng là do Hoa Nhược Hư tự mình vẽ nên, bất quá hắn cũng vẫn trả cho họa sư kia thủ lao đầy đủ, dẫu sao cũng đã làm chậm trễ của người ta một buổi sáng rồi, điều không nghĩ tới chính là , họa sư đến chết cũng không chịu nhận, chỉ muốn cầu Hoa Nhược Hư chỉ điểm cho lão một chút kĩ xảo vẽ vời, tiếc rằng Hoa Nhược Hư chính bản thân mình cũng không biết làm sao.
“Có lẽ, họa không phải dùng tay mà là dùng tâm họa ra đó.” Hoa Nhược Hư nhẹ thở dài nói: “Ta nghĩ chỉ cần dùng tâm cảm thụ những thứ ông muốn vẽ, nhất định sẽ vẽ ra một bức tranh thật đẹp.” Hắn cũng chỉ có thể giải thích như thế.
Hoa Nhược Hư vội vã quay trở về khách sạn. Không muốn đi cũng không được, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện mọi người trên đường đều yêu cầu hắn vẽ tranh cho họ, nhưng hắn trong lòng biết rõ, dù muốn vẽ tranh cho người khác, hắn căn bản cũng vẽ không ra, chỉ đành hoảng hốt tránh đi.
Ròng rã đến xế chiều, Hoa Nhược Hư đều ở trong phòng không ra ngoài, nhưng cả buổi chiều hắn không hề nhàn rỗi, hắn liều mạng vẽ lại bức tranh Giang Thanh Nguyệt, vẽ một bức rồi bức nữa, mỗi bức đều bất đồng, phân biệt là các loại thần thái của Giang Thanh Nguyệt, có giận, có vui, có cười, có khóc.
Đêm đã khuya, Hoa Nhược Hư vẫn còn si ngốc nhìn vào bức tranh, tựa như trông thấy thấy Giang Thanh Nguyệt đang đứng bên cạnh.
“Thanh tỷ, nàng rốt cục ở nơi nào?” Hoa Nhược Hư trong lòng thầm gọi.
Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, thay vào bộ đồ dạ hành, thu lại những bức họa, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Đã là lần thứ hai đến Hoa gia rồi. Lúc trước hắn đã lén lút thăm dò hết nơi này, lần này quay lại cũng có ít nhiều quen thuộc. Bất quá lần này hắn đến để tìm Hoa Phi Mộng, hắn chung quy cảm thấy Hoa Phi Mộng cùng Giang Thanh Nguyệt bên trong có mối liên hệ gì đó, có lẽ Hoa Phi Mộng biết Giang Thanh Nguyệt hiện tại đang ở đâu không chừng.
Hắn nhẹ nhàng nhảy vào trong đại viện Hoa gia, vô thanh vô tức hướng về khuê phòng Hoa Phi Mộng.
Trong phòng của Hoa Phi Mộng ngọn đèn vẫn sáng soi như cũ, Nhược Hư thở dài một hơi, lòng nghĩ cứ tiến vào như thế này chắc không có vấn đề gì, liền nhẹ nhàng đẩy mở cửa sổ nhảy vào, tức thì trở nên ngây dại.
Trong phòng sương trắng mờ mịt, một nữ tử đang tắm trong bồn, hắn tiến vào đúng lúc nàng vừa đứng lên, lại xoay người một vòng vô cùng mỹ diệu, thân thể xích lõa không gì che đậy xuất hiện trước mắt hắn. Trên mái tóc bồng bềnh, từng hạt nước còn đang chầm chậm rỏ xuống, da thịt trắng ngà phủ kín những giọt nước trong suốt, tuyệt sắc dung nhan không hề thua kém Giang Thanh Nguyệt, đôi mày đẹp như trăng rằm, tròng mắt đen nhánh như sao sáng giữa trời đêm, lại thêm da thịt mỏng manh trắng nõn, trên mặt còn ửng nét hồng. Hoa Nhược Hư trước giờ chưa từng thấy qua thân thể thiếu nữ như thế, trong chớp mắt, lại càng vô tình ngắm kỹ, lễ giáo gì cũng đều trôi tuốt trên chín tầng mây, hắn chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, đầu óc trống rỗng.

Một dải lụa trắng bay thẳng đến gần, Hoa Nhược Hư tiềm thức chợt động, nhưng vẫn bị đánh trúng vào vai, một trận đau đớn làm hắn sực tỉnh lại.
“Hoa đại tiểu thư, tại hạ Hoa Nhược Hư.” Hắn vội vàng cất tiếng, nói xong vội vã tháo tấm khăn che mặt xuống.
“Là ngươi?” Hoa Phi Mộng vừa tức vừa thẹn, quát lớn, “Nhìn cái gì? Còn không quay đầu lại?”
“Đúng đúng đúng!” Hoa Nhược Hư trong lòng cảm thấy hối hận, không ngừng ngầm kêu khổ, lần này quả thật đã gặp phiền phức lớn rồi.
“Được rồi, quay người lại đây.” Giọng nói của Hoa Phi Mộng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hoa Nhược Hư quay người lại, phát hiện trên thân nàng đã khoác lên một tám lụa trắng mỏng, toàn bộ thân thể đã được che kín, sắc mặt một mảnh đỏ hồng, ánh mắt nhìn Hoa Nhược Hư tràn đầy phẫn nộ, chỉ là nàng lúc này so với khi nãy còn trông động lòng người hơn.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Vừa rồi nhìn còn chưa đủ ư?” Hoa Phi Mộng trong lòng nổi lên một trận tức giận, oán hận trừng mắt nhìn về phía Hoa Nhược Hư.
“Xem.. xem đủ rồi! A không phải….. không….. không có xem! Á, cũng không đúng, là là ...” Hoa Nhược Hư lúng túng, lời nói không được liền mạch, khuân mặt tuấn tú đỏ rần, cúi đầu không dám nhìn về phía Hoa Phi Mộng.
“Chuyện đêm nay, coi như chưa từng phát sinh qua, ngươi đến tìm ta có chuyện gì? Cửa to mở rộng mà không đi, lại học cái trò lén lén lút lút.” Hoa Phi Mộng nhẹ thở dài một hơi, khẽ giọng nói. Nàng có thể coi sự tình hôm nay chưa từng phát sinh ư? Còn Hoa Nhược Hư có thể như thế hay không? Chính nàng cũng không biết.
“Hoa đại tiểu thư, xin lỗi! Ta….. ta không nghĩ lại gặp chuyện thế này.” Hoa Nhược Hư cúi đầu nói, chuyện ngày hôm nay bất quản là như thế nào cũng là hắn không đúng. Hoa Phi Mộng không thèm truy cứu với hắn mà nói đã là vạn hạnh lắm rồi.
“Nói cái này thì có tác dụng gì? Nếu như không có chuyện gì cần nói, ngươi có thể đi rồi. Về sau, ta cũng không hy vọng sẽ gặp lại ngươi nữa.” Giọng điệu Hoa Phi Mộng dần trở lên lạnh lùng, cảm giác tâm tình của nàng như có chút nắng mưa thất thường.
“Ta muốn hỏi đại tiểu thư có biết nơi ở của Thanh tỷ hay không? Căn cứ vào suy đoán của ta, đại tiểu thư hẳn là biết được sự tình của Thanh tỷ.” Hoa Nhược Hư thấy nàng ra lệnh trục khách, đành phải vội vàng nói ra ý đồ mình đến đây, bằng không chỉ sợ mình đã thực sự bị coi là một tên vô lại.
“Ta biết một số chuyện của nàng ta, bất quá, ta có thể nói với ngươi một câu rằng, nàng không có mặt tại Trường An.” Đối với chuyện của Hoa Nhược Hư, Hoa Phi Mộng dường như không cảm thấy ngoài suy đoán, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, trầm ngâm hồi lâu rồi mới lên tiếng.

“Thế tỷ ấy đang ở nơi đâu?” Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi.
“Ta nói rồi, ta chỉ có thể cho ngươi biết nàng ta không ở tại Trường An.” Hoa Phi Mộng tựa hồ có chút bực mình nói.
“Vậy, đa tạ đại tiểu thư, tại hạ cáo từ.” Hoa Nhược Hư trong lòng buồn bã, nói rồi quay người hướng cửa lớn rời đi.
“Mời Hoa công tử đến bằng đường nào thì về bằng đường đó, thêm nữa, sau này tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta!” Hoa Phi Mộng thanh âm lạnh lùng. Bất đắc dĩ, Hoa Nhược Hư đành theo song cửa sổ nhảy ra ngoài.
“Thanh Nguyệt muội muội a, cũng vì nể tình ngươi, hôm nay ta mới bỏ qua cho hắn.” Hoa Phi Mộng ngẩn ngơ tự nói với chính mình, đột nhiên cảm giác bất lực, thân thể nữ nhi thanh bạch của mình lại để một nam nhân toàn bộ nhìn hết, như quả hắn là một tên hạ lưu dâm tặc, hoặc giả là một nam nhân không biết nhận thức, nàng chắc sẽ không do dự mà giết chết hắn. Có điều, hiện tại lại không thể được.
“Hoa Nhược Hư, nếu có một ngày, ta phát hiện ngươi làm chuyện không đúng với Thanh Nguyệt muội muội, hoặc giả phát hiện ngươi tham hoa háo sắc, Hoa Phi Mộng ta nhất định sẽ giết chết ngươi, nhất định!” Hoa Phi Mộng cắn chặt hàm răng, trong lòng ngầm phát thề.
Trong lòng Hoa Nhược Hư phiền muộn không dứt, đột nhiên phát sinh chuyện thế này, hắn cũng không hề nghĩ tới. Hắn bắt đầu cảm thấy tự ăn năn, nếu sớm biết như thế chẳng thà quang minh chính đại đến tìm nàng cho xong. Nam nữ thụ thụ bất thân, giang hồ nhi nữ mặc dù phóng khoáng một chút, nhưng nếu như một nữ hài tử mà toàn bộ thân thể đều bị một nam nhân nhìn thấy, theo lễ giáo cũng là điều không phù hợp, việc càng làm hắn xấu hổ hơn chính là, hắn lúc ấy lại điềm nhiên bình tĩnh mà nhìn thật lâu như thế.
Đêm nay, tại hai căn phòng khác nhau, ở cùng thời điểm như nhau, một đôi nam nữ đều vì một sự việc mà song song mất ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhược Hư nhận được một phong thư, trên thư đề mấy chữ: "Muốn tìm người trong lòng, mang theo Tình Kiếm đến thành Tây ba mươi dặm trong rừng Lạc Nhạn."
Trong thư không đề tên, nét bút tương đối cẩu thả, trong lòng Hoa Nhược Hư khẩn trương: "Thanh tỷ đã xảy ra chuyện gì?"
Vết thương trên vai đã khỏi hẳn, bởi vì thương tích vốn không nặng, lại thêm năng lực hồi phục của Hoa Nhược Hư rất mạnh do được Tình Kiếm cải tạo qua thân thể, Hoa Nhược Hư vội vàng hướng ra phía ngoài thành chạy tới, trong lòng rất lo lắng. Thanh tỷ, nàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện a.
Rừng Lạc Nhạn, tên này lấy từ ý “trầm ngư lạc nhạn” (chim sa cá lặn), mảnh rừng này đúng là một nơi phong cảnh đẹp phi thường, có người từng thề rằng đã nhìn thấy một bầy nhạn lớn trên đường bay về phương nam, ngang qua nơi này liền dừng lại, từ đó về sau không bay đi nữa.
Hoa Nhược Hư đã đi tới rừng Lạc Nhạn, những tia sáng buổi sớm xuyên qua táng cây rậm rạp soi sáng cả mảng rừng phía trong, thật vô cùng mỹ lệ, bất quá hắn cũng không có lòng dạ thưởng thức phong cảnh.
“Hoa công tử quả nhiên là người đa tình, nghe thấy tin tức người trong mộng liền tới ngay.” Một thanh âm sang sảng vang lên, Hoa Nhược Hư lạnh lùng nhìn về hướng thanh âm truyền đến, giọng nói này dường có chút quen thuộc.

“Trương Liệt, thì ra là ngươi!” Hoa Nhược Hư cố nén cơn giận, “Thanh tỷ đâu? Ngươi đã mang nàng đi đâu rồi?”
“Hoa công tử nói Thanh tỷ có phải là Giang Thanh Nguyệt Giang tiểu thư không? Ta cũng rất muốn tìm ra nàng a, nếu như có được nàng trong tay, ta tin rằng phân lượng càng thêm nặng.” Trương Liệt cười nhẹ, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ xảo trá đang hăm dọa.
“Ngươi nói, trong tay ngươi không phải là Thanh tỷ?” Trong lòng Hoa Nhược Hư nhảy lên, không là Thanh tỷ, chẳng lẽ là sư tỷ ư? Không có khả năng , bằng vào Trương Liệt tuyệt không có khăng năng đem sư tỷ đi.
“Tuy trong tay ta không phải là Giang Thanh Nguyệt, bất quá, ta nghĩ người này cũng rất quan trọng với ngươi. Mặc dù trên giang hồ nói Hoa công tử ngươi lòng dạ bạc bẽo, bất quá Trương mỗ lại hiểu rõ ngươi, biết ngươi cũng là một dạng đa tình.” Trương Liệt vẻ mặt tràn đầy ý cười, “Hoa công tử nhất định rất muốn biết đó là ai chứ? Rất đơn giản thôi, chỉ cần ngươi giao ra Tình Kiếm là được. Ngươi đừng hiểu lầm, ta hiện tại chỉ muốn xem ngươi có mang Tình Kiếm đến không thôi?” Vẻ cười cợt của Trương Liệt trong mắt Hoa Nhược Hư lại càng thêm ghê tởm.
“Tình Kiếm hiện ở trên tay ta, Trương Liệt, ngươi trước hết cho ta xem người ngươi nói rốt cuộc là ai!” Hoa Nhược Hư nghiến răng ket két.
“Xem ra Hoa công tử dường như không đợi được rồi, tốt, bây giờ ta cho ngươi trông thấy!” Trương Liệt thu lại nụ cười, thân hình lăng không nhảy lên, đột ngột bật khỏi mặt đất, chớp mắt lại rơi xuống, trên tay kèm một người, thân hình nhỏ nhắn, người mặc váy dài trắng, tựa hồ đã hôn mê.
“Hoa công tử đã nhìn rõ rồi chứ?” Trương Liệt ha hả cười lớn, xoay gương mặt thiếu nữ kia lại. Hoa Nhược Hư tâm thần đại chấn, vì sao lại là nàng?
“Trương Liệt, ngươi hãy giải khai huyệt đạo của nàng trước!” Hoa Nhược Hư hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
“Không vấn đề, ngươi yên tâm, Trương Liệt ta chỉ muốn Tình Kiếm, không để nàng gặp chuyện gì đâu.” Trương Liệt vừa nói vừa vươn tay điểm nhẹ, thiếu nữ khẽ kêu lên một tiếng rồi tỉnh lại.
“Thả ta ra!” Âm thanh trong trẻo của thiếu nữ vang lên, nàng đột nhiên nhìn thấy Hoa Nhược Hư liền bật thốt: “A, thiếu gia, huynh không việc gì chứ?” Nói rồi liền muốn lách thân tiến về phía Hoa Nhược Hư, có điều nàng vẫn chưa động đậy được. Trương Liệt chỉ mới giải khai huyệt ngủ của nàng.
“Tiểu Tuyết, muội sao lại thành ra bộ dáng như thế này?” Hoa Nhược Hư đột nhiên cảm giác trong lòng tê tái, nàng vừa tỉnh dậy đã hỏi ngay mình có chuyện gì không, duờng như không hề nghĩ đến bản thân còn đang trong tay kẻ khác.
---------- o0o ----------
.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện