Hoa công tử, bây giờ ngươi đã thấy rõ rồi chứ, giao thanh kiếm cho ta đi?” Chỉ cần ngươi giao ra Tình Kiếm, ta sẽ đem nàng trả cho ngươi mà không làm tổn thương một sợi lông sợi tóc.” Ánh mắt tham lam của Trương Liệt hướng nhìn thanh kiếm trên tay Hoa Nhược Hư, cảm giác có chút không chờ đợi được.
“Được, ngươi trước tiên thả Tiểu Tuyết ra, ngươi thả nàng ra rồi ta sẽ giao Tình Kiếm cho ngươi!” Hoa Nhược Hư cố nén hận ý, gắng ngăn chặn lửa giận điên cuồng trào dâng trong lòng, thần quang trong mắt lóe sáng, trừng mắt nhìn Trương Liệt.
“ Hoa công tử, ngươi tưởng Trương mỗ là tiểu hài ba tuổi sao. Như ta thả nàng ra trước, ngươi còn đưa kiếm cho ta chăng? Nếu như Hoa công tử không muốn nàng có chuyện gì bất thường thì trước hết hãy đem Tình Kiếm giao cho Trương mỗ đi.” Trương Liệt lạnh lùng nói.
“ Trương Liệt, ta làm sao có thể tin ngươi nhận kiếm rồi sẽ thả người chứ?” Hoa Nhược Hư có chút căm tức nói.
“ Trương Liệt ta thân là cao thủ Địa bảng, há có thể nói mà không giữ lời sao? Thứ ta muốn chỉ là Tình Kiếm, tiểu nha đầu này với Hoa công tử ngươi là bảo bối chứ đối với ta chẳng là gì cả.” Trương Liệt liếc nhìn Tiểu Tuyết, “Huống chi, Hoa công tử, ngươi còn có lựa chọn nào khác sao?”
“ Thiếu gia, không cần đâu, người không cần đưa Tình Kiếm cho thứ bại hoại này, Tiểu Tuyết biết thiếu gia quan tâm đến muội là đã thỏa mãn lắm rồi.” Hoa Nhược Hư trầm mặc không nói gì, lại nghe thấy thanh âm ngọt ngào của Hàm Tuyết vang đến, càng xúc động vô cùng.
“Trương Liệt, ta hôm nay tạm tin ngươi một lần, ta đem Tình Kiếm giao cho ngươi, ngươi đồng thời thả Tiểu Tuyết ra.” Hoa Nhược Hư thấy khuôn mặt đau đớn nhói lòng người kia của Hàm Tuyết, liền cắn răng hạ quyết tâm. Hắn đã không có lựa chọn nào khác, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Hàm Tuyết chết trên tay Trương Liệt, hắn đành phải đánh cuộc một ván.
“ Hoa công tử quả nhiên dễ chịu. Hoa công tử ngươi trước đem Tình Kiếm đặt trước mặt ta một trượng, kế đó mời Hoa công tử lui về sau ba trượng, ta lấy được Tình Kiếm rồi nhân tiện sẽ thả tiểu nha đầu này ra.” Trương Liệt ha ha cười dài một tràng, trong tiếng cười rất là đắc ý.
Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ phải làm theo, hắn đương lùi về sau thì đột nhiên Trương Liệt phi người phóng tới, chộp Tình Kiếm lên tay, vẻ điên cuồng đắc ý hoàn toàn lộ rõ trên mặt, sự tham lam tràn đầy trong ánh mắt.
“ Ha ha ha ha” Trương Liệt ngửa mặt lên trời cười lớn, đinh tai nhức óc, giọng cười y phiêu đãn trong rừng, làm vô số chim chóc kinh hãi bay lên, lá cây trong rừng cũng rung lên xào xạc.
“ Trương Liệt, giờ ngươi có thể thả Tiểu Tuyết được rồi chứ?” Hoa Nhược Hư trong giọng nói có chút phẫn nộ, Trương Liệt dù rất cao hứng nhưng đến giờ vẫn chưa chịu buông tha Hàm Tuyết
“ Đương nhiên, đương nhiên, Trương Liệt ta phải giữ chữ tín chứ. Bây giờ Ta sẽ đem tiểu nha đầu này trả lại cho ngươi!” Trong mắt Trương Liệt chợt xuất hiện một tia quang mang tàn nhẫn, tay vừa cất lên, thân hình nhỏ nhắn của Hàm Tuyết đã bay về phía Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược hư nhẹ nhàng đỡ lấy Hàm Tuyết, hai tay vừa chạm vào thân thể Hàm Tuyết bỗng phát hiện có chổ bất ổn, một cổ cường đại kình khí theo người Hàm Tuyết truyền tới, không hề có biểu hiện gì trước. Hoa Nhược Hư không kịp phòng bị gì, như thế nào cũng không nghĩ tới Trương Liệt lại hành động vô sỉ như vậy, dùng đến chiêu tá nhân truyền lực, nhất thời cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, nội phủ như trúng phải một đòn nghiêm trọng.
“ Hự!” Hoa Nhược Hư rên lên một tiếng, lật đật lùi về sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngay xuống đất. Nhưng Trương Liệt không vì vậy mà dễ dàng buông tha hắn. Trước mắt hắn đao phong vù vù, Trương Liệt trên mặt lộ ra nụ cười nanh ác. Trương Liệt quả thật vốn chỉ định lấy kiếm xong sẽ giao người, chỉ là sau khi có được Tình Kiếm bỗng thay đổi chủ ý, trước lợi dụng Hàm Tuyết làm tổn thương Hoa Nhược Hư, sau đó lại dùng một đao sát thủ, hoàn toàn muốn đem Hoa Nhực Hư dồn vào tử địa.

Hoa Nhược Hư bị trọng thương căn bản không thể nào chống đở một chiêu sát thủ này của Trương Liệt, dưới tình thế cấp bách liềm ôm người Hàm Tuyết lăn đi, khó khăn lắm mới tránh khỏi.
Thấy Hoa Nhược Hư né được, Trương Liệt như không cảm thấy ngoài ý liệu, trên mặt lại càng lộ vẻ đắc ý. Hoa Nhược Hư bỗng phát hiện chính mình đã phạm sai lầm, một sai lầm rất lớn. Một đao này của Trương Liệt còn chưa đi hết, đao phong như bóng với hình đã vọt lên, phóng thẳng tới trước ngực Nhược Hư.
Đao đã chạm vào thân thể, nhưng không phải là thân thể Hoa Nhược Hư.
“ Tiểu Tuyết!” tiếng gào bi thiết trong cổ họng Hoa Nhược Hư phát ra, máu tươi từ thân người nhỏ nhắn của Hàm Tuyết tuôn trào.
“ Thiếu gia….. người chạy mau đi….. không cần lo cho Tiểu Tuyết.” Thanh âm đứt quãng từ miệng Hàm Tuyết thốt ra.
“ Tiểu Tuyết!” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng lay gọi, khóc không ra nước mắt, khuôn mặt tái nhợt của Hàm Tuyết đã không còn một chút huyết sắc.
“ Ha ha ha, hai vị đã tình thâm ý trọng như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, cho hai người làm một đôi đồng mệnh uyên ương.” Trương Liệt cuồng tiếu, ánh đao như chớp lóe lên trước mặt Hoa Nhược Hư.
“Trương Liệt, ta sẽ cho ngươi chịu báo ứng!” Cơn bi thống tột cùng đột nhiên mang lại cho hắn nguồn sức lực vô cùng. Hoa Nhược Hư mạnh mẽ xoay người dậy, ôm lấy Hàm Tuyết bay về sau hai trượng, thân hình đứng thẳng, mạnh mẽ vững vàng, đôi tròng mắt lóe lên huyết hồng quang mang, hai gò má đầy đặn tuấn mỹ có chút vặn vẹo, cảm giác có vài phần dữ tợn.
Trong trời đất tràn ngập một loại khí tức phẫn nộ, còn có vẻ bi thương.
“ Aaaa…....” Hoa Nhược Hư đột nhiên ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên, tiếng hét vang động cả trời xanh. Không khí quanh người hắn đột nhiên cấp tốc xoay tròn, càng lúc càng nhanh, tiếp đó đã trở thành một cơn gió lốc, mà hắn đang ở chính giữa cơn lốc ấy. Chiếc khăn buộc đầu tung ra, tóc xõa tung bay, bạch y phiêu phiêu, phong tư tuyệt thế nhưng lại dẫn theo vài phần quỷ dị.
Hàm Tuyết trong lòng y vô thanh vô tức, tựa hồ đã ngủ yên. Trương Liệt thâm tâm có chút ớn lạnh, tay phải nắm chặc kim đao, tay trái nắm lấy Tình Kiếm, giương mắt nhìn Hoa Nhược Hư, không hề để ý thấy Tình Kiếm trên tay y đang phát sinh dị biến. Trên thân Tình Kiếm nổi lên ánh sáng vàng nhạt, huỳnh quang chậm rãi cứ ngày càng mạnh lên, trở nên chói mắt vô cùng.
Một âm thanh kịch liệt từ thân Tình Kiếm truyền đến, Trương Liệt rốt cục cũng cảm giác có điều không ổn.
Tình Kiếm “đinh” một tiếng bay ra khỏi vỏ, trên thân kiếm phát xuất quang mang chói lòa, cùng lúc đó, Nhược Hư cũng động thân, mang theo một cơn lốc cực lớn đánh về phía Trương Liệt. Tình Kiếm đột nhiên cấp tốc bay vọt về phía Hoa Nhược Hư, đến trước mặt hắn thì đột nhiên ngừng lại, Hoa Nhược Hư theo ý thức nắm lấy, Tình Kiếm đã nằm gọn trong tay hắn. Kiếm khí dày đặc, kiếm quang kinh người lóe sáng trong không trung, theo bốn phương tám hướng đồng loạt đồng loạt tụ về phía Trương Liệt, Trương Liệt trong lòng kinh hãi vô cùng, cho tới bây giờ y chừa hề nhìn thấy hiện tượng quỷ dị như vậy, càng không hề thấy loại kiếm pháp kỳ lạ như thế.

Khẽ quát một tiếng, Trương Liệt quyết định không lùi mà tiến, cùng Hoa Nhược Hư lấy cứng đối cứng, đao ảnh đầy trời nghênh hướng đạo đạo kiếm mang.
“A” Một tiếng bi thảm vang lên, Trương Liệt không dám tin khi nhìn cánh tay trái của mình, nơi đó giờ đã trống trơn.
“Hoa Nhược Hư, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Trương Liệt gầm lên dữ dội, vừa la thét vừa lui về phía sau. Trong mắt Hoa Nhược Hư lóe lên một tia cương quyết, định truy bức theo Trương Liệt, đột nhiên hắn sững lại.
“Trương liệt, Hoa Nhược Hư ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Hoa Nhược Hư nửa quỳ trên mặt đất, vết thương trên người đã phát tác, một ngụm máu tươi lại phun ra.
“Tiểu Tuyết, Tiếu Tuyết” Hàm Tuyết trong lòng hắn không hề có chút động tĩnh, Hoa Nhược Hư thoáng run rẩy đưa tay sờ lên mũi nàng, con tim có chút nhẹ nhỏm lại, nàng vẫn còn hơi thở.
“Tiểu Tuyết, muội ngàn vạn lần phải gắng chống đỡ, ta bây giờ đi tìm đại phu.” Hoa Nhược Hư thì thào nói nhỏ. Hắn chán ghét nhìn cánh tay cụt trên mặt đất kia, nhưng lại dâng lên một trận khoái y, cầm lấy vỏ kiếm, vội vàng ôm lấy Hàm Tuyết chạy như điên vào trong thành.
Bộ pháp Hoa Nhược Hư càng lúc càng nhanh, mới đầu có chút trầm trọng về sau càng trở nên nhẹ hơn, hắn trong lòng chỉ nghĩ phải mau chóng về thành tìm đại phu cho Hàm Tuyết, không hề chú ý thấy vết thương trên người đang khép lại với tốc độ kinh người.
Trong thành, người đi đường kinh ngạc phát hiện một bạch y thiếu niên toàn thân đầy máu đang ôm một bạch y thiếu nữ cũng đẫm máu chạy như điên.
“ Đai phu, nhanh, mau giúp ta cứu nàng.” Hoa Nhược Hư lao đầu vào một hiệu thuốc.
“Công tử, tôn phu nhân mất máu quá nhiều, nội tạng bị thương quá năng, lão phu thật bất lực.”
“Công tử, trừ phi ngài có khoáng thế linh dược (linh dược có một không hai - ND), bằng không, tại hạ cũng không có cách nào hồi phục. Hơn nữa, tôn phu nhân có lẽ cũng chỉ chống đỡ được không quá đêm nay.”
Nhược Hư ôm lấy thân thể Hàm Tuyết, cúi đầu si ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trên khuôn mặt ấy giờ đã không còn chút huyết sắc. Hắn ngơ ngác đi trên đường, không hề để ý đám người xung quanh đang xì xao bàn tán, trong đầu chỉ nghĩ tới câu trả lời của vị đại phu. Tiểu Tuyết, cũng là ta hại muội, muội sao lại ngốc như vậy? Khoáng thế linh dược, chỉ còn nửa ngày, ta phải đi đâu mà tìm chứ? “ Hoa công tử!” bên tai hắn vang lên tiếng kêu của một nữ nhân, hắn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Lưu Vân, thị nữ của Tô Đại Nhi.
“Hoa công tử, tiểu thư có lời mời.” Lưu Vân nhìn bộ dạng lúc này của Hoa Nhược Hư, tựa hồ có chút bất nhẫn.
“Xin chuyển lời với Tô cung chủ, tại hạ không dám trèo cao.” Hoa Nhược Hư nhạt giọng nói, nói xong lại tiếp tục cúi đầu bước đi, bước chân có chút tập tễnh.
“Chẳng lẽ người không muốn cứu Hàm Tuyết sao?” nghe câu trả lời của Hoa Nhược Hư, Lưu Vân có chút tức giận, bất quá là tiểu thư phân phó, nên phải cố dằn cơn bất mãn mà thuyết phục.
“Cô ta, cô ta có thể cứu Tiểu Tuyết không?” ánh mắt ảm đảm của Hoa Nhược Hư đột nhiên sáng lên.
“Đi theo ta!” Lưu Vân hừ nhẹ một tiếng, xoay người bước đi, Hoa Nhược Hư ngẩn ngơ, vội vàng đi theo.
Trong gian khuê phòng tinh xảo, Hoa Nhược Hư cứ đứng ngồi không yên, bên cạnh là một người con gái vận cung trang màu trắng, vẻ mặt ngọt ngào đang mỉm cười nhìn hắn, nàng chính là Tô Đại Nhi.
“Nhược Hư ca ca, huynh yên tâm, Hàm Tuyết tỷ tỷ không việc gì đâu, Lý hộ pháp y thuật cao siêu, nhất định có thể cứu được nàng.” Tô Đại Nhi ôn nhu an ủi hắn.
“Đa tạ Tô cung chủ.” Hoa Nhược Hư cúi đầu không dám nhìn thẳng, thấp giọng nói.
“Nhược Hư ca ca, huynh còn giận ta sao?”
“Ta bây giờ chỉ hy vọng Tiểu Tuyết có thể bình an vộ sự.” Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Đại Nhi, thấy nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, mị lực của nàng vẫn khiến người ta không thể kháng cự. Nghe Hoa Nhược Hư nói, sắc mặt của nàng có chút ảm đạm.
“ Tham kiến cung chủ!” một hắc y trung niên nam tử xuất hiện trước cửa, thân hình nhỏ gầy, nhãn tình lấp lánh đầy vẻ trí tuệ, hắn chính là y quỷ, một trong ma cung tứ đại hộ pháp - Lý Bất Nhân. Hắn vốn là một giang hồ du y, y thuật cực cao, bất quá nếu không có đầy đủ thù lao, hắn cũng có thể trơ mắt nhìn người ta chết ngay trước mặt mà không thèm quan tâm, bởi vậy hắn cũng đắc tội với rất nhiều người, cuối cùng phải đầu nhập vào ma cung.
“Vào đi!” Tô đại nhi chau mày.
“Cung chủ, Hàm Tuyết cô nương thương thế quá nặng, cho nên…..” Lý bất Nhân định nói tiếp thì ngập ngừng dừng lại.
“Cho nên cái gì? Tiểu Tuyết có chuyện gì sao?” Hoa Nhược Hư vừa nghe đã rất nóng lòng.

“Hoa công tử không cần lo lắng, tính mệnh Hàm Tuyết cô nương không đáng ngại, chỉ là có lẽ sau này không thể luyện võ nữa.” Lý Bất Nhân đã sớm nghe nói cung chủ cùng vị công tử này có quan hệ mật thiết, tự nhiên không dám đắc tội với hắn, đối với hắn vô cùng cung kính.
“Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi, không thể luyện võ cũng không sao, chỉ cần nàng còn sống là được.” Hoa Nhược Hư thì thào nói, ngơ ngác ngồi xuống, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nhảy dựng lên, chạy vội ra bên ngoài.
“Hoa công tử, bây giờ không thể kinh động đến Hàm Tuyết cô nương.” Lý bất Nhân vội vàng nói, hắn vừa thấy là đã biết Hoa Nhược Hư muốn làm gì.
“Vậy, ta khi nào có thể đi thăm nàng?” Nhược Hư dừng bước hỏi.
“ Nhược Hư ca ca, huynh cũng mệt mỏi rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đi, nếu Hàm Tuyết tỷ tỷ tỉnh lại ta sẽ báo cho huynh biết.” Tô Đại Nhi khe khẽ nói, Hoa Nhược Hư theo ý thức cũng gật gật đầu.
Tiếng đàn du dương vang lên, Hoa Nhược Hư trong cơn mơ hồ cảm giác có người ôm lấy hắn rồi đặt vào một chiếc giường thơm ngát, sau đó hắn hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.
Tô Đại Nhi ánh mắt phức tạp nhìn Hoa Nhược Hư đang ngủ say như đứa trẻ trên giường, thầm thở dài trong lòng. Đột nhiên nàng thấy có chút hâm mộ đối với Hàm Tuyết, nhưng đáng tiếc nàng biết rằng, nàng vĩnh viễn không được hắn đối đãi như Hàm Tuyết, chỉ vì nàng và Hàm Tuyết không giống nhau. Hàm Tuyết có thể một lòng vì hắn, còn nàng lại không thể.
Lúc Hoa Nhược Hư tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, một mái tóc đen óng ả phủ trên mặt hắn, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tô Đại Nhi đang áp đầu trên gối bên cạnh say ngủ. Hắn nhẹ nhàng rời giường, mặc quần áo xong, lại nhìn về phía Tô Đại Nhi, do dự một lúc rồi bế nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, sau đó nhẹ nhàng đi ra cửa.
“Thiếu gia.” Hàm Tuyết thấy Nhược Hư tiến đến, mừng rỡ kêu lên một tiếng, thanh âm thật mềm mại, còn muốn gượng người rời khỏi giường nhưng không thành.
“Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi.” Nhược Hư ôn nhu nói. Hàm Tuyết nhẹ nhàng gật đầu. Nhược Hư ôm Hàm Tuyết đi ra ngoài, không ai hỏi đến hắn, cũng không ai đòi ngăn cản.
“Thiếu gia, đây là của Lý đại phu kia bảo muội đưa cho huynh.” về tới khách điếm, Hàm Tuyết đột nhiên lấy ra một phong thơ trong ngực.
“Hoa công tử, có chuyện này ta muốn nói cho người, tính mạng Hàm Tuyết cô nương mặc dù tạm thời không đáng ngại, nhưng nếu cứ để như vậy, có lẽ sống không quá ba năm, bất quá nếu có thể tìm được linh dược thích hợp, chẳng những có thể kéo dài thọ mệnh Hàm Tuyết cô nương đến trăm tuổi, còn có thể khôi phục lại võ công của nàng. Bất quá, theo ta biết, đương thời chỉ có hai loại thuốc như vậy, một là đại hoàn đan của Thiếu lâm tự, thứ còn lại là Hoàn hồn hoàn ở mội nơi được xưng là y cốc trong truyền thuyết."
Xem hết bức thư, tâm tình của Hoa Nhược Hư cũng tốt lên đôi chút, mới rồi có chút lo lắng, nhưng giờ cũng đã yên tâm, bởi đã có công hiệu của đại hoàn đan, chuyện này cũng không phải vấn đề lớn, thêm nữa bằng vào quan hệ của hắn, đến Thiếu Lâm cầu van một viên đại hoàn đan chắc không phải việc khó. Còn về y cốc, đến giờ dường như hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
---------- o0o ----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện