Nhà Chính Lục gia.
Buổi tối, sau khi đưa Tinh Nhi về chung cư Vệ Quyên, giao phó nhiệm vụ cho Tiêu Càn vag Tiêu Dực xử lý chuyện Lý Phó Hàn xong, Thiên Trình lái xe thẳng đến chỗ ở của ông bà nội anh chính là Cẩm Viên Lục gia.

( Nhà Chính.)
Nơi trang viên này, lúc bé Thiên Trình vẫn hay tới đây thường xuyên.

Nhưng là từ sau khi trọng sinh, anh vẫn chưa một lần đến đây.
Chiếc BMW i8 từ từ tiến vào cổng lớn.

Gia nhân ở bên trong nhà vội chạy vào bẩm báo với vợ chồng Lục Minh Tử Duệ.
" Lão gia, lão phu nhân, có cậu Thiên Trình tới, cậu lái xe vào gara rồi."
Hai ông bà, một người đang đọc sách, một người đang ngồi đan áo len, cả hai vừa nghe tin cháu nội Thiên Trình tới, liền bỏ tất cả sang một bên, đi nhanh ra cửa để đón cháu nội cưng.
Cái thằng nhóc này, bao lâu rồi nó mới đặt chân đến đây thăm vợ chồng già chúng ta chứ? Ông nội Lục vừa vui vẻ ra mặt vừa nghĩ trong bụng.
Hai người mới đứng lên đi chưa đầy 5 bước thì Thiên Trình đã chân bước dài mà đi vào trước.

Vừa thấy ông bà nội, anh vội vàng bước nhanh tới ôm bà nội đầu tiên.
" Bà nội, Trình Trình nhớ bà."
Chu Thanh Vũ vui vẻ mà cười híp cả mắt, bà ôm cháu trai, cười nói, " Trình Trình nhớ ta thật sao, cháu đấy, đến đây sao không mang theo Tinh Nhi tới.

Ta nhớ con bé đó lắm."
Thiên Trình dìu bà vào ngồi xuống sô pha, thấy cả một rổ len, lại thấy cái áo len đan được hơn một nửa, anh tò mò hỏi, " bà nội, người đan áo cho ông nội cháu sao?"

Ông nội Lục bên này cũng vừa ngồi xuống, ông cười nói, "bà ấy đan áo cho con trai bà ấy, cha của cháu đấy, chứ có đan gì cho ta.."
Bà lườm ông, " lão già này, tôi không phải hôm bữa đã đan cho ông cả khăn với áo luôn còn gì? Ông giờ lại còn ghen với Tử Thiên."
Lục Minh Tử Duệ bị vợ nói, cười trừ cho qua, lát ông lại nói, "ài, cái việc đan áo kia, thì để cho Mạc Hân nó đan cho Tử Thiên, bà phí công? Người ta nói, vợ đan áo cho chồng chứ có ai nói là mẹ đan áo cho con đâu?"
" Kệ tôi à, tôi muốn đan cho con trai tôi, tôi đan cho cả con dâu nữa.

Vậy là vẹn cả đôi." Bà vừa nói vừa cầm chiếc áo đang đan dở lên để đan tiếp.
Thiên Trình đưa tay tóm lấy cuộn len màu hồng phấn, chợt trong đầu nghĩ đến dáng vẻ cô gái nhỏ của anh khoác chiếc khăn màu hồng phấn...chắc là dễ thương lắm..?
Miệng khẽ cong lên, anh ngắm nghía cuộn len một hồi, rồi hỏi bà nội mình, " bà nội, đan len này có khó lắm không?"
"Ồ không đâu, nếu con có tâm làm, thì sẽ rất dễ, thành phẩm làm xong cũng cực mĩ." Chu Thanh Vũ vừa cười hiền từ vừa đáp.
"Cháu muốn học đan len.

Bà dạy cho cháu được không ạ?" Thiên Trình vừa cầm cuộn len vừa nhìn chăm chú vào thao tác trên hai tay của bà nội anh rồi hỏi.
Đan len sao?" Cả hai ông bà đều kinh ngạc, sửng sốt mà nhìn cháu trai họ cùng không hẹn mà thốt nên lời.

Thằng bé này, từ bao giờ lại ôn nhu, muốn học đan len nhỉ.?
Có phải vì con bé Dương Tinh Nhi kia không nhỉ?
Thiên Trình nhìn phản ứng của ông bà nội, anh khẽ cười đáp, " ông bà chớ ngạc nhiên làm gì? Con học đan len cũng là bình thường mà, không lẽ tổng tài cao cao tại thượng thì không thể đan len sao?"
Lục Minh Tử Duệ xếp cuốn sách lại.

" Được, vậy ta cùng học đan với cháu, trời cũng trở lạnh rồi, chi bằng ta đan khăn tặng bà nội cháu." Ông vừa nói vừa cười cười rồi huých tay bà mấy cái.
" Cái lão già này, bao tuổi rồi còn giỡn như con nít, ông đó, nghỉ ngơi sớm đi, dạo này ông ho nhiều hơn rồi đấy." Bà có chút không vui nhắc nhở ông.

"Không sao? Mấy khi cháu nội tôi đến đây chơi, tôi bồi nó với bà." Ông cũng thò tay lấy một cuộn len màu xanh dương, thản nhiên đáp.
Thế là ông nội cùng cháu trai, bắt đầu táy máy học đan lên.

Chu Thanh Vũ nhìn hai bàn tay thon dài của cháu trai bà đang se những mũi len đầu tiên, bà mỉm cười thầm khen anh thông minh, miệng liền hỏi,
" Trình Trình, con sao lại muốn đan len vậy?"
Tay Thiên Trình đang xâu dang dở đoạn len cho chiếc khắn quàng, anh nghe bà hỏi, liền ngưng lại, vui vẻ đáp, trong ánh mắt muốn có bao ôn nhu thì có bấy nhiêu ôn nhu.
" Con muốn đan một chiếc khăn quàng, để tặng cho Tinh Nhi.

Cô ấy chắc chắn sẽ thích."
"Ồ, ra là vậy." Cả ông và bà đều tỏ tường, quả nhiên nhi bọn họ đoán, thằng nhóc này đan len là vì con bé Tinh Nhi xinh xắn kia.
Dưới ánh đèn pha lê sáng trong sảnh lớn, ba bóng người vừa đan len, vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại thấy ông bà nội Lục cười ha hả, rõ ràng là vô cùng vui vẻ.
Hạ nhân ở một bên nhìn thôi mà cũng vui lây.

Đã lâu rồi, lão gia tử và lão phu nhân mới được vui vẻ như vậy...
....
Hơn 9 giờ tối, Rốt cuộc thì một đầu của chiếc khăn quàng cũng được Thiên Trình miễn cưỡng hoàn thành....
Anh tự khen mình, " tạm tạm được." Chợt nghĩ đến của mình khi đến đây, anh liền gói gọn chiếc khăn đang dang dở kia lại, rồi cất vào túi vải do bà nội chuẩn bị cho anh.

Để lúc rảnh, anh lại đan để hoàn thành, rồi còn đem tặng cho cô gái nhỏ của anh.
Xong xuôi, anh mới quay sang ông nội, nghiêm túc trình bày mục đích của anh đến đây.


" Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông."
Ngay lúc này, hạ nhân từ nhà bếp mang ba chén chè hạt sen tổ yến lên.

" Lão gia tử, lão phu nhân, cậu Thiên Trình, đây là bữa ăn khuya nhẹ ạ."
Lục Minh Tử Duệ gật đầu, ra hiệu cho hạ nhân đặt đồ ăn xuống bàn, để người kia lui xuống, rồi mới quay sang hổ Thiên Trình.
" Trình Trình, cháu muốn nói chuyện gì với ta?"
Thiên Trình do dự một lát rốt cuộc vẫn nói ra suy nghĩ của anh.

" Ông nội, ông có tin vào trọng sinh không?"
Lục Minh Tử Duệ thoáng cái cứng đờ khuôn mặt, Chu Thanh Vũ một bên cũng kinh hãi không thôi.

Cuộn len trên tay bà, bất giác rơi xuống, xổ ra.

Bà vội nắm lấy bàn tay cháu trai, nói,
" Trình Trình, không được ăn nói lung tung...!Sẽ không ai tin vào chuyện con người trọng sinh đâu cháu ạ."
"Phải đấy, Trình Trình à, chúng ta ai nấy đều chỉ có một kiếp cho một thân phận thôi...cho dù có thì sẽ không ai tin vào chuyện hoang đường đó đâu cháu ạ." Một bên Lục Minh Tử Duệ vừa trộn chén chè lên cho đều rồi đưa cho vợ mình, vừa giải thích cho cháu trai ông.
Thiên Trình nghe ông bà nội nói, anh vẫn không tin là ông bà nội không biết chuyện này.

Anh kiên định nói,
" Ông nội, bà nội, con biết mọi người sẽ không tin, nhưng con chắc chắn một điều, chỉ có những ai từng trải, từng trọng sinh, thì họ nhất định sẽ tin vào những gì cháu sắp nói ra."
Anh bưng chén chè của anh lên, múc một hạt sen cho vào miệng, hạt sen ngọt nhẹ tan trên đầu lưỡi, anh nói tiếp,
" Ông nội, bà nội, thật ra, con và Dương Tinh Nhi, hai chúng con đều đã sống lại thêm kiếp thứ hai đó.


Hai người có tin cháu không?"
"Trình Trình, cháu nói cháu và Tinh Nhi, hai đứa đều trọng sinh lại một kiếp nữa sao?" Cả ông và bà đều không hẹn mà cùng nói.
"Vâng ạ, cháu không nói dối đâu.!!" Thiên Trình nghiêm túc đáp.
Lục Minh Tử Duệ khẽ nắm chặt chiếc thìa trong tay, ông chợt rơi vào suy nghĩ, con người ta phải oan ức, hay có khuất tất gì đó, chết không kịp hối, nên mới được thượng đế ban cho ân huệ sống lại kiếp khác để bù đắp...
Nhưng Thiên Trình cháu ông và cô bé Tinh Nhi kia, hai đứa nhỏ này đã gặp phải biến cố gì, để rồi mất mạng, rồi lại được sống lại một kiếp chứ? Lòng ông bắt đầu rối như tơ vò, ngổn ngang, chẳng biết nên nói thật hay là không nữa về chuyện của ông và vợ ông thời trẻ.
Hai ông bà, cũng đã từng trọng sinh đó sao.

Đúng thế, họ được trọng sinh, là để bù đắp lại những tiếc nuối trong quá khứ, và để yêu đối phương thêm một lần nữa.
Vậy còn Thiên Trình và Tinh Nhi, không lẽ hai đứa nhỏ này cũng là lỡ nhau một kiếp, rồi lại sống thêm một kiếp mà yêu thêm lần nữa sao?
Lục Minh Tử Duệ cứ vậy mà rơi vào suy nghĩ của ông, hồi tưởng lại từng kí ức thời thanh xuân của ông và vợ mình.
Không khí trầm mặc, Chu Thanh Vũ khẽ thở dài một cái, bà cuối cùng, cũng không thể mang theo bí mật của hai người họ cho đến lúc xuống mồ.

Bà hít sâu một hơi, bắt đầu kể cho Thiên Trình về chuyện thanh xuân của bà và chồng mình cho anh nghe, kể về chuyện hai người họ lần đầu gặp nhau ra sao? Rồi bà và ông bị tử nạn như thế nào? Rồi lại sống lại một kiếp...trải qua sóng gió ra sao...ân oán với từng người trong quá khứ...rất nhiều, bao gồm cả lão già đê tiện Lý Phó Kiệt kia...và còn vô số chuyện khác nữa...
Rất nhiều, rất nhiều....
Đến khi kết thúc câu chuyện, đã hơn 11 giờ khuya...
Thiên Trình vẫn không chút buồn ngủ, qua lời kể của bà, anh cuối cùng cũng biết, kẻ chủ mưu đứng đầu âm mưu xóa xổ hai đại gia tộc trên chiếc du thuyền trong hôn lễ của anh khi đó ở kiếp trước là ai rồi.
Chính là Lý Phó Kiệt...thật đúng như anh dự đoán, tất cả manh mối anh điều tra suốt thời gian qua, lại vô cùng khớp với câu chuyện mà bà nội anh vừa kể...
Lại nghĩ đến ban chiều anh đã căn dặn Tiêu Càn và Tiêu Dực xử lí tên thiếu gia kia, anh khẽ cười lạnh, " Lý Phó Kiệt, để xem sáng ngày mai, ông sẽ phản ứng ra sao khi cháu trai của ông đã không còn có khả năng để nối dõi tông đường ??"
Anh nói với ông bà nội, " ông, bà, tối nay cháu sẽ ở lại đây để bồi hai người.

Hai người có chứa cháu không?"
Lục Minh Tử Duệ vội vàng gật đầu." Dĩ nhiên là chứa rồi, Trình Trình, tối nay ta thức để tâm sự với cháu, ta sẽ kể cho cháu nghe rất nhiều chiến tích của ta cho cháu nghe."
Chu Thanh Vũ một bên lắc đầu, lão chồng nhà bà lại bắt đầu rồi, càng ngày càng ba hoa lắm lời, chuyện của ông kể cho bà nghe trong một năm, nội dung đều như nhau, bà nghe thôi cũng thuộc nằm lòng luôn rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện