Đài Trung
Biệt thự Lý gia.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phó Kiệt đã dậy từ sớm, chuẩn bị kéo người đi tới Lam Thành để hỏi tội cả nhà Dương gia.
Ông ta đang ngồi trên sô pha lẩm bẩm suy tính gì đó, thì một tên gia nhân, mặt mũi tái mét chạy hớt hải từ ngoài cổng lớn chạy vào.
"Lão gia, lão gia...!thiếu gia, thiếu gia....." tên này quá sọe đến nói cũng không nên câu.
Sáng sớm tinh mơ, hắn theo lệ mà đi cùng vài vệ sĩ ra ngoài xem xét tình hình.

Sáng nay cũng vậy, hắn cũng đi với mấy tên kia.

Vừa ra khỏi cổng lớn chưa được bao xa, thì thấy một chiếc ô tô hạng trung, chạy ngang qua bọn họ, từ trên chiếc xe kia quăng xuống một bao tải lớn.
Cả bọn tính lướt qua, không để tâm đến, nhưng là thoáng chốc mùi tanh nồng của máu tươi xông vào sóng mũi khiến cả bọn muốn nôn.
Cũng thấy được máu tươi từ trong chiếc bao tải kia ngấm ra ngoài ngày càng nhiều.

Tính hiếu kì nổi lên, cả bọn xúm nhau lại xem...Ai mà ngờ được, bên trong lại là Lý Phó Hàn, vị thiếu gia mà Lão gia muôn vàn cưng chiều.
Nhìn bộ dạng Lý Phó Hàn trong bao tải, bọn thuộc hạ sợ xanh cả mặt, vội vàng kiểm tra xem hắn có còn thở hay không, rồi lại mang hắn vào bên trong biệt thự.
Tên thuộc hạ kia chính là đến sảnh lớn để báo tin trước cho Lý Phó Kiệt.


Nhìn bộ dạng sợ đến lắp bắp của tên kia, ông ta tức giận quát, " Thiếu gia thế nào? Mau nói rõ ràng, lắp bắp như thế...!!"
"Thiếu gia bị thương rất nặng, không biết còn sống hay đã....lão gia, ngài mau đi coi." Tên kia nén sợ mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Lý Phó Kiệt rảo bước nhanh qua tên kia, " còn không đi nhanh, đợi ta quát."
"Vâng, vâng.!!" Tên kia vội vã đi theo ông ta.
Cả hai vừa đi đến cửa lớn thì, đám thuộc hạ kia cũng mang chiếc bao tải có Lý Phó Hàn đang bị hôn mê sâu ở bên trong cũng vừa đi vào tới.

Vừa thấy Lý Phó Kiệt, cả đám vội đặt Lý Phó Hàn xuống, rồi lui ra, một tên thuộc hạ cúi đầu nói,
" Lão gia, thiếu gia bị cột trong bao tải, được quăng từ trên ô tô xuống, cậu ấy...." Hắn không dám nói tiếp cái cảnh mà cả đám nhìn thấy.
Lý Phó Kiệt vội quăng cả chiếc gậy đi, lao tới bên Lý Phó Hàn hôn mê, một nửa người bên trong bao tải quần bị rách tươm, máu tươi cũng lênh láng, hắn sớm đã tắt thở rồi...
Lý Phó Kiệt lột hết cái bao tải ra, ông ta vừa kinh hãi vừa khiếp đảm, ngã ngồi ra phía sau.

Cháu nội của ông ta vậy mà....bị...bị...??
Bị mất đi bộ phận kia, thì sao có thể lấy vợ mà sinh con nữa, vậy thì có khác gì là thái giám đâu, sống như thế, thà chết còn hơn.
Nhưng nó còn sống không? Hay là....chết...rồi?
Ông ta không dám tin cũng không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt...Đám hạ nhân và thuộc hạ trong nhà đều quay mặt đi không có dám nhìn.
"Phó Hàn !!! Cháu ơi.

Cháu của ta." Lý Phó Kiệt bất giác gào lên, thân hình gầy gò của lão ta bỗng chốc run rẩy lên, lão ta bật khóc lớn sau bao năm không có nước mắt rơi.
Hai tay ôm thân thể đầy máu me của cháu mình mà gào khóc đến tội nghiệp..." Phó Hàn của ta, sao lại ra nông nỗi này, là ai?? Ai đã hại cháu ta đến tàn tạ thế này..." Ông ta vừa khóc vừa hét lên thương tâm.
Bác sĩ trong gia đình được hạ nhân gọi cũng vừa đến, vội vàng đi tới trước mặt Lý Phó Kiệt..." Lão gia, để tôi khám cho Phó Hàn thiếu gia."
Lý Phó Kiệt vội vàng quệt đi nước mắt rơi ra từ hai đuôi mắt nhăn nheo...ông ta lấy lại bình tĩnh, lui ra để bác sĩ khám...
Ông ta chỉ mong cháu nội ông ta có thể sống mà thôi, bằng không....ông ta sẽ không còn ai ở bên cạnh nữa, cô độc đến khi lìa đời.
Thế nhưng, lời tuyên bố của vị bác sĩ kia khiến ông ta chết lặng..
" Lão gia...Thiếu gia, cậu ấy....cậu ấy...đi rồi.

Xin ngài nén bi thương mà lo hậu sự cho cậu ấy."
" Đi rồi, Phó Hàn của ta đi rồi sao?" Lý Phó Kiệt lẩm bẩm.
Vị bác sĩ khó xử không biết nói sao cho phải.

Ông đã kiểm tra hết rồi, ngoại trừ khuôn mặt bị chà đến biến dạng.


Còn lại, hoàn toàn là vết thương chí mạng.

Kẻ ra tay chắc chắn là người có thân thủ rất cao.

Biết tất cả điểm yếu trên cơ thế của một con người.
Từ tay đến chân, đến đầu, đều bị đánh một đòn nhất định khiến nó từ bình thường sang không bình thường, chính là bị phế bỏ hết.

Cái đáng nói nhất chính là bộ phận sinh dục bị cắt mất, nếu không đau đớn mà chết, thì cũng mất máu quá nhiều mà chết.
Thật quá kinh khủng.
Lý Phó Kiệt cố nén đau xót trong lòng, ông ta cũng không lập tức nổi cơn tam bành, chỉ yên lặng xua xua tay cho vị bác sĩ kia rời đi, cho hạ nhân và thuộc hạ lui ra hết.

Chỉ có Vương Bát là ở lại.

Hắn đứng một bên, cũng không nói gì nhiều, chỉ yên lặng nhìn.

Chờ đợi lệnh của Lý Phó Kiệt.
Qua một lúc thật lâu.

Lý Phó Kiệt cuối cùng cũng hồi hồn.

Ông ta nói với Vương Bát.
" Vương Bát, thông báo xuống dưới, chuyến đi đến Lam Thành trong ngày hôm nay, hủy đi cho ta.


Sau đó tập hợp gia nhân trong nhà lại, để lo hậu sự cho Phó Hàn."
Ông ta đứng dậy, vẫn một dạng bề thế như thường lệ, dặn dò tiếp.

" Còn nữa, cậu cho người tung tin cháu trai ta, đột nhiên lâm bệnh nặng, chết đột ngột.

Làm cáo phó, thông báo cho tất cả đối tác trong và ngoài Thành Phố biết, mời họ đến tham dự tang lễ của nó, nói họ hay tiếc thương mà tiễn cháu trai ta đoạn đường cuối.

Tất nhiên phải mời cho được Lục gia, và Dương gia."
"Lão gia, vậy kế hoạch ban đầu, sẽ thay đổi sao?" Vương Bát thắc mắc hỏi lại.
Lý Phó Kiệt cười lạnh, đôi mắt chất chứa đầy uất hận và thù hằn, ông ta gằn lên từng chữ, " dĩ nhiên phải thay đổi rồi.

Cậu chuẩn bị đám tang của Phó Hàn trịnh trọng vào.

Ba ngày sau, lúc linh cửu của thằng bé an nghỉ, thì cũng là lúc cả Lục gia và Dương gia, những kẻ có liên quan, tất cả bọn chúng đều phải đền mạng cho cháu trai tôi.

Một tên cũng không được thoát...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện