Một hàng mười tám chiếc xe bay lơ lửng trên bầu trời dồn dập hạ xuống dưới ánh mắt trầm trồ của người dân xung quanh. Ai nấy đều mở to mắt mà xem phong cách rước dâu của đại hào môn.
Hoắc Mạt từ trên chiếc xe thứ ba bước xuống, toàn thân là lễ phục màu đen có họa tiết hình rồng uốn lượn theo thân áo. Áo khoác phong cách cổ điển dài đến bắp chân nhưng chẳng che nổi dáng vẻ cao ráo của hắn, càng thêm tôn vinh thân hình hoàn mỹ như người mẫu. Hắn lúc này cứ như một chàng kỵ sĩ thời âu cổ, đẹp chói lóa.
Bên cạnh hắn là một dàn phù rễ lấy Lưu Bách làm đầu xung phong đến gõ cửa nhà Bạch gia.
Nhà họ Bạch không có đám phù dâu đông đảo để chơi trò chắn con rễ, cho nên cô dâu nhanh chóng được rước đi.
Bạch Kỷ ở dưới ánh mắt của bao người từ trong cửa bước ra. Khuôn mặt không có nhiều thay đổi bởi vì không trang điểm, chỉ sửa lông mày, dặm chút son lên đôi môi cho hồng hào tươi tán hơn mà thôi. Tóc thì được vuốt lên để lộ vầng trán xinh xắn, trên người mặc lễ phục màu trắng kiểu dáng không khác Hoắc Mạt là mấy. Nếu mà có khác thì nó cùng lắm chỉ là đổi màu, kích cỡ nhỏ hơn mà thôi.
Nhưng thật giống một vương tử nhỏ bước ra từ sứ sở thần tiên.
Ngay khi cậu vừa ra trước mặt đã có một bàn tay vươn tới, mở rộng với cậu.
Vương tử nhỏ lập tức cười lộ chiếc răng khểnh, ngọt ngào đặt tay vào trong tay.
Hoắc Mạt lúc kéo người đến bên cạnh cũng nhịn không được hôn lên trán nhỏ một cái. Nhìn đôi tai nhỏ run rẩy còn có ửng hồng xấu hổ, tâm sói nộ phóng.
Người xung quanh vỗ tay chúc mừng, đưa tiễn hai người lên xe.
Từng chiếc xe bay đông đảo nhanh chóng trở lại bầu trời, tiến hành bước diễu hành xuyên qua nửa cái đế đô trước khi về tới Hoắc trạch.
Bạch Kỷ lần đầu ngồi xe bay thật sự là tò mò nhìn trái nhìn phải. Lúc trước xe bay ông nội Hoắc cho cậu còn nằm ở xưởng chưa có lấy về đâu. Bọn họ vẫn luôn ở bận rộn đến quên mất việc này.
"Tối qua ngủ có ngon không? Mấy giờ dậy?"
Trong xe không có ai ngoài họ nên cậu bị người đàn ông đặt ở trên chân, ôm cho đủ nhớ thương đêm qua.
Hoắc đại tổng tài tỏ vẻ bản thân không có vợ bên cạnh mém chút thì mất ngủ.
"Em cũng không nhớ nữa... Chỉ biết ngủ đến tự tỉnh, sau đó chừng nửa tiếng bốn mươi phút thì anh đến rồi."
Con thỏ chụt chụt cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng như thường lệ. Ngọt đến ngấy.
Son môi mùi kẹo ngọt bị cậu ịn đến trên môi người đàn ông khiến vành môi mỏng kia cũng có màu bóng loáng. Quan trọng nhất là nó đủ khiến con sói to thỏa mãn. Hắn cũng không ngại chút mùi vị trước nay mình vẫn luôn ghét, ở trên người con thỏ lại thật dễ khiến người ta nghiện.
Hắn đáp lại cậu gấp đôi, mém thì liếm hết son môi của cậu rồi mới cẩn thận luồn hai bàn tay của họ vào nhau, nắm chặt, ôn nhu ôm cậu vào lòng nị oai: "Con thỏ, không xa rời nữa nha."
"Không có em tôi không ngủ được."
Con thỏ đối với anh chồng làm nũng cười ngốc nghếch: "Được ạ."
...
Tốc độ của xe bay không phải nhanh bình thường, cho dù họ có chạy nửa cái đế đô cũng chỉ mấy nửa tiếng thôi.
Khi đó toàn cảnh rước dâu này đều được trực tiếp trên mạng tinh tế của đế quốc. Mức độ hào nhoáng khiến người ta líu cả lưỡi.
"Oa oa! Lâu lắm rồi mới thấy đám cưới hào môn khoa trương như vậy!"
"Còn không nhìn xem là đám cưới của ai. Là Hoắc đại tổng tài Hoắc thị, đương gia của Hoắc gia đời này đó!"
"Thật ghê gớm a... Sợ hãi! Sợ hãi!"
"Ao ước a... Sợ hãi! Sợ hãi!"
"Cô dâu là ai vậy?"
Người qua đường không tránh được ngoi lên hỏi.
"Là Phương gia tiểu thư hay Lưu gia tiểu công tử?"
"Sợ hãi! Không phải chứ!"
"Đừng đoán mò!"
"Không đoán mò! Không phải mấy nhà kia vẫn luôn thông gia với nhau sao?"
"Hôn nhân hào môn chính trị điển hình. Sợ hãi!"
"Người qua đường vẫn đừng kéo thị phi. Đều không phải."
"Vậy nói thế nào?"
Lúc đó nhóm bạn học nhận được thiệp của Bạch Kỷ gửi cho đã run sợ xuất hiện ở cổng đại trạch Hoắc gia, được Thịnh quản gia đích thân dẫn vào bên trong, an vị ở một bàn tiệc đứng cũng cúi đầu thì thầm với nhau.
"Đến giờ tôi vẫn không tin."
"Tôi cũng vậy."
Nhóm bạn học chỉ có sáu người từ khi nhận được thiệp thì quyết định rủ nhau đi chung. Nếu không họ còn sẽ không dám đến cái nơi thế này.
Lúc họ nhìn thấy địa chỉ mời khách đã tưởng mình nhìn lầm, còn tạo một nhóm nhỏ âm thầm hỏi han nhau. Đến nay họ vẫn run sợ im lặng chờ đợi ngày này trên nhóm nhỏ mà không nói cho đám bạn học ở nhóm lớn kia cái gì.
Tâm hư vinh ai lại không có. Ngày đó tuy chẳng ai nói rõ ra là khinh thường đến dự đám cưới của Bạch Kỷ nhưng ai lại không ở trong lòng tự biết đâu. Tính ra những người hiện đang có mặt ở đây cũng chỉ tính là bạn gần gũi với Bạch Kỷ một chút chứ không tính là bạn thân. Họ ở đế đô gia đình cũng chỉ thuộc hạng trung bình lưu không so được với ai. Nếu ngày hôm nay truyền đi, nói gì cũng đáng cho họ nở mày nở mặt một phen.
Quả nhiên thời điểm đám cưới trực tiếp cả nước bên trong nhóm chát lớn của họ rất nhanh đã có động tĩnh. Nhưng là vài tin lặt vặt, bàn tán chuyện đám cưới hào môn lại không ai biết cô dâu hào môn họ đang thắc mắc chính là bạn học họ khinh thường.
Nhóm bạn học nhỏ hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt tắt nhóm lớn đi, tập trung giữ vững tinh thần để không khiến mình mất mặt ở cái nơi thế này.
May mắn! May mà họ không có tự cho là cao quý hơn người.
Bạch Kỷ lại không biết chuyện này. Cho dù nhìn thấy tràng hư trương thanh thế phát ra từ đám cưới của mình biểu hiện của cậu vẫn rất bình tĩnh. Rất có phong phạm của một đương gia chủ mẫu.
"Đừng sợ."
Người đàn ông trước khi xuống xe đã nói với cậu.
Con thỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn kiên định nói: "Không sợ."
"Nắm tay anh em không sợ nữa."
Lấy lòng con sói đến rối tinh rối mù.
Sao lại biết nói chuyện như vậy nhỉ!! Hoắc đại tổng tài biểu thị mình chết nhiều trong hủ mật này một chút.
Ngoài mặt lại nghiêm nghị nắm tay con thỏ xuống xe, ôn nhu an bài cho con thỏ an ổn đứng bên cạnh mình rồi mới để cậu khoát tay, dẫn vào.
Họ vừa xuất hiện máy thu phóng đang xoay vòng vòng bên ngoài cửa đại trạch đã hướng họ phóng đại N lần, khiến cho khuôn mặt họ rõ ràng thu vào trong màn hình trực tiếp. Tiếng réo gọi của người dẫn chương trình cũng vang lên giới thiệu sự xuất hiện của đôi tân nhân.
Trên mạng tinh tế lập tức bùng nổ.
"Wow trời ơi!"
"Xứng đôi quá!"
"Thỏ và sói kìa!"
"Sự kết hợp này... Manh quá!"
"Wow!"
"Hoắc đại tổng tài đẹp trai quá! Người bên cạnh đứng chỉ tới bắp tay hắn nhưng cũng thật xứng đôi! Chúc mừng hai người!"
"Không ngờ Hoắc tổng lại tìm một con thỏ... Có ai biết lai lịch của con thỏ này không?"
"Nghe đâu chỉ là một nhà dân thường ở đế đô, gia cảnh trong sạch đến không thể trong sạch hơn."
"Thật thế à!?"
"Thật còn hơn vàng. Xem đi, phía sau là gia đình của cậu ấy!"
"Wao má trời! Thỏ và chuột hamster!"
"Xỵt! Đáng yêu tợn!"
"Cha thỏ đẹp trai không thua gì con rễ."
"Bảo sao con họ đáng yêu thế."
"Tôi... Hình như biết cha thỏ."
"Sao thế! Đối phương là ai a!?"
"Bảo sao nãy giờ tôi thấy nhiều bác sĩ giáo sư tiến sĩ ngành y học đế đô đến vậy. Thì ra là khách mời của nhà gái."
"Cha thỏ của con dâu nhà Hoắc gia là bác sĩ của bệnh viện đế đô, cũng rất có tiếng. Mới đây còn đi dự hội thảo ở hành tinh Mộc. Không nghĩ ông ấy lại gả con sau đó không lâu."
"Wow!!"
Trên mạng tinh tế điên cuồng oanh toạc, bên trên nhóm chát bạn học của Bạch Kỷ cũng nó nhiệt không kém. Người tab tên cậu đặt biệt nhiều. Nhưng đương nhiên là chưa từng được đến hồi âm.
Hoắc Mạt từ trên chiếc xe thứ ba bước xuống, toàn thân là lễ phục màu đen có họa tiết hình rồng uốn lượn theo thân áo. Áo khoác phong cách cổ điển dài đến bắp chân nhưng chẳng che nổi dáng vẻ cao ráo của hắn, càng thêm tôn vinh thân hình hoàn mỹ như người mẫu. Hắn lúc này cứ như một chàng kỵ sĩ thời âu cổ, đẹp chói lóa.
Bên cạnh hắn là một dàn phù rễ lấy Lưu Bách làm đầu xung phong đến gõ cửa nhà Bạch gia.
Nhà họ Bạch không có đám phù dâu đông đảo để chơi trò chắn con rễ, cho nên cô dâu nhanh chóng được rước đi.
Bạch Kỷ ở dưới ánh mắt của bao người từ trong cửa bước ra. Khuôn mặt không có nhiều thay đổi bởi vì không trang điểm, chỉ sửa lông mày, dặm chút son lên đôi môi cho hồng hào tươi tán hơn mà thôi. Tóc thì được vuốt lên để lộ vầng trán xinh xắn, trên người mặc lễ phục màu trắng kiểu dáng không khác Hoắc Mạt là mấy. Nếu mà có khác thì nó cùng lắm chỉ là đổi màu, kích cỡ nhỏ hơn mà thôi.
Nhưng thật giống một vương tử nhỏ bước ra từ sứ sở thần tiên.
Ngay khi cậu vừa ra trước mặt đã có một bàn tay vươn tới, mở rộng với cậu.
Vương tử nhỏ lập tức cười lộ chiếc răng khểnh, ngọt ngào đặt tay vào trong tay.
Hoắc Mạt lúc kéo người đến bên cạnh cũng nhịn không được hôn lên trán nhỏ một cái. Nhìn đôi tai nhỏ run rẩy còn có ửng hồng xấu hổ, tâm sói nộ phóng.
Người xung quanh vỗ tay chúc mừng, đưa tiễn hai người lên xe.
Từng chiếc xe bay đông đảo nhanh chóng trở lại bầu trời, tiến hành bước diễu hành xuyên qua nửa cái đế đô trước khi về tới Hoắc trạch.
Bạch Kỷ lần đầu ngồi xe bay thật sự là tò mò nhìn trái nhìn phải. Lúc trước xe bay ông nội Hoắc cho cậu còn nằm ở xưởng chưa có lấy về đâu. Bọn họ vẫn luôn ở bận rộn đến quên mất việc này.
"Tối qua ngủ có ngon không? Mấy giờ dậy?"
Trong xe không có ai ngoài họ nên cậu bị người đàn ông đặt ở trên chân, ôm cho đủ nhớ thương đêm qua.
Hoắc đại tổng tài tỏ vẻ bản thân không có vợ bên cạnh mém chút thì mất ngủ.
"Em cũng không nhớ nữa... Chỉ biết ngủ đến tự tỉnh, sau đó chừng nửa tiếng bốn mươi phút thì anh đến rồi."
Con thỏ chụt chụt cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng như thường lệ. Ngọt đến ngấy.
Son môi mùi kẹo ngọt bị cậu ịn đến trên môi người đàn ông khiến vành môi mỏng kia cũng có màu bóng loáng. Quan trọng nhất là nó đủ khiến con sói to thỏa mãn. Hắn cũng không ngại chút mùi vị trước nay mình vẫn luôn ghét, ở trên người con thỏ lại thật dễ khiến người ta nghiện.
Hắn đáp lại cậu gấp đôi, mém thì liếm hết son môi của cậu rồi mới cẩn thận luồn hai bàn tay của họ vào nhau, nắm chặt, ôn nhu ôm cậu vào lòng nị oai: "Con thỏ, không xa rời nữa nha."
"Không có em tôi không ngủ được."
Con thỏ đối với anh chồng làm nũng cười ngốc nghếch: "Được ạ."
...
Tốc độ của xe bay không phải nhanh bình thường, cho dù họ có chạy nửa cái đế đô cũng chỉ mấy nửa tiếng thôi.
Khi đó toàn cảnh rước dâu này đều được trực tiếp trên mạng tinh tế của đế quốc. Mức độ hào nhoáng khiến người ta líu cả lưỡi.
"Oa oa! Lâu lắm rồi mới thấy đám cưới hào môn khoa trương như vậy!"
"Còn không nhìn xem là đám cưới của ai. Là Hoắc đại tổng tài Hoắc thị, đương gia của Hoắc gia đời này đó!"
"Thật ghê gớm a... Sợ hãi! Sợ hãi!"
"Ao ước a... Sợ hãi! Sợ hãi!"
"Cô dâu là ai vậy?"
Người qua đường không tránh được ngoi lên hỏi.
"Là Phương gia tiểu thư hay Lưu gia tiểu công tử?"
"Sợ hãi! Không phải chứ!"
"Đừng đoán mò!"
"Không đoán mò! Không phải mấy nhà kia vẫn luôn thông gia với nhau sao?"
"Hôn nhân hào môn chính trị điển hình. Sợ hãi!"
"Người qua đường vẫn đừng kéo thị phi. Đều không phải."
"Vậy nói thế nào?"
Lúc đó nhóm bạn học nhận được thiệp của Bạch Kỷ gửi cho đã run sợ xuất hiện ở cổng đại trạch Hoắc gia, được Thịnh quản gia đích thân dẫn vào bên trong, an vị ở một bàn tiệc đứng cũng cúi đầu thì thầm với nhau.
"Đến giờ tôi vẫn không tin."
"Tôi cũng vậy."
Nhóm bạn học chỉ có sáu người từ khi nhận được thiệp thì quyết định rủ nhau đi chung. Nếu không họ còn sẽ không dám đến cái nơi thế này.
Lúc họ nhìn thấy địa chỉ mời khách đã tưởng mình nhìn lầm, còn tạo một nhóm nhỏ âm thầm hỏi han nhau. Đến nay họ vẫn run sợ im lặng chờ đợi ngày này trên nhóm nhỏ mà không nói cho đám bạn học ở nhóm lớn kia cái gì.
Tâm hư vinh ai lại không có. Ngày đó tuy chẳng ai nói rõ ra là khinh thường đến dự đám cưới của Bạch Kỷ nhưng ai lại không ở trong lòng tự biết đâu. Tính ra những người hiện đang có mặt ở đây cũng chỉ tính là bạn gần gũi với Bạch Kỷ một chút chứ không tính là bạn thân. Họ ở đế đô gia đình cũng chỉ thuộc hạng trung bình lưu không so được với ai. Nếu ngày hôm nay truyền đi, nói gì cũng đáng cho họ nở mày nở mặt một phen.
Quả nhiên thời điểm đám cưới trực tiếp cả nước bên trong nhóm chát lớn của họ rất nhanh đã có động tĩnh. Nhưng là vài tin lặt vặt, bàn tán chuyện đám cưới hào môn lại không ai biết cô dâu hào môn họ đang thắc mắc chính là bạn học họ khinh thường.
Nhóm bạn học nhỏ hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt tắt nhóm lớn đi, tập trung giữ vững tinh thần để không khiến mình mất mặt ở cái nơi thế này.
May mắn! May mà họ không có tự cho là cao quý hơn người.
Bạch Kỷ lại không biết chuyện này. Cho dù nhìn thấy tràng hư trương thanh thế phát ra từ đám cưới của mình biểu hiện của cậu vẫn rất bình tĩnh. Rất có phong phạm của một đương gia chủ mẫu.
"Đừng sợ."
Người đàn ông trước khi xuống xe đã nói với cậu.
Con thỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn kiên định nói: "Không sợ."
"Nắm tay anh em không sợ nữa."
Lấy lòng con sói đến rối tinh rối mù.
Sao lại biết nói chuyện như vậy nhỉ!! Hoắc đại tổng tài biểu thị mình chết nhiều trong hủ mật này một chút.
Ngoài mặt lại nghiêm nghị nắm tay con thỏ xuống xe, ôn nhu an bài cho con thỏ an ổn đứng bên cạnh mình rồi mới để cậu khoát tay, dẫn vào.
Họ vừa xuất hiện máy thu phóng đang xoay vòng vòng bên ngoài cửa đại trạch đã hướng họ phóng đại N lần, khiến cho khuôn mặt họ rõ ràng thu vào trong màn hình trực tiếp. Tiếng réo gọi của người dẫn chương trình cũng vang lên giới thiệu sự xuất hiện của đôi tân nhân.
Trên mạng tinh tế lập tức bùng nổ.
"Wow trời ơi!"
"Xứng đôi quá!"
"Thỏ và sói kìa!"
"Sự kết hợp này... Manh quá!"
"Wow!"
"Hoắc đại tổng tài đẹp trai quá! Người bên cạnh đứng chỉ tới bắp tay hắn nhưng cũng thật xứng đôi! Chúc mừng hai người!"
"Không ngờ Hoắc tổng lại tìm một con thỏ... Có ai biết lai lịch của con thỏ này không?"
"Nghe đâu chỉ là một nhà dân thường ở đế đô, gia cảnh trong sạch đến không thể trong sạch hơn."
"Thật thế à!?"
"Thật còn hơn vàng. Xem đi, phía sau là gia đình của cậu ấy!"
"Wao má trời! Thỏ và chuột hamster!"
"Xỵt! Đáng yêu tợn!"
"Cha thỏ đẹp trai không thua gì con rễ."
"Bảo sao con họ đáng yêu thế."
"Tôi... Hình như biết cha thỏ."
"Sao thế! Đối phương là ai a!?"
"Bảo sao nãy giờ tôi thấy nhiều bác sĩ giáo sư tiến sĩ ngành y học đế đô đến vậy. Thì ra là khách mời của nhà gái."
"Cha thỏ của con dâu nhà Hoắc gia là bác sĩ của bệnh viện đế đô, cũng rất có tiếng. Mới đây còn đi dự hội thảo ở hành tinh Mộc. Không nghĩ ông ấy lại gả con sau đó không lâu."
"Wow!!"
Trên mạng tinh tế điên cuồng oanh toạc, bên trên nhóm chát bạn học của Bạch Kỷ cũng nó nhiệt không kém. Người tab tên cậu đặt biệt nhiều. Nhưng đương nhiên là chưa từng được đến hồi âm.
Danh sách chương