Nhóm bạn nhỏ không thể không lên tiếng, bên trong khó trách khỏi kèm theo một tia khoe khoang cùng cười trên nổi đau của người khác yêu cầu họ đừng làm phiền Bạch Kỷ nữa. Người ta đang bận tham gia nghi thức đám cưới, cứ réo vậy sao được. Sau đó nhóm người nhất trí khách sáo đôi ba câu rồi cho nhóm bạn học treo, bản thân chuyên tâm xem đám cưới.
Bọn họ ở bên trong nơi tổ chức vốn đã nghe thấy tiếng hô rộp trời bên ngoài cổng đại trạch nhưng không có dám làm rộn ra ngoài góp vui. Xung quanh họ đâu đâu cũng toàn người có tiếng tăm khiến một đám nhóc loi nhoi còn đang học đại học lúc nào cũng như chim sợ cành cong không dám làm ra chuyện mất mặt gì.
Lúc nhìn thấy bạn học Bạch Kỷ bình thường ít nổi bật nhưng ngoan ngoãn khoác tay một người đàn ông cao lớn đi qua thảm đỏ tiến vào khu tổ chức đám cưới, họ đều không khỏi nín thở.
Bạn học không thấy mấy tháng không nghĩ tới lại thay đổi lớn đến vậy.
Nhìn cậu ở dưới sự chú mục của đám người vẫn cứ ung dung không sợ hãi, lâu lâu còn có thể ghé những người quen thuộc nở nụ cười bé xinh, họ choáng váng. Cũng may lúc Bạch Kỷ đi ngang vô tình nhìn thấy họ, bởi vì bàn cho bạn khá gần thảm đỏ, cậu còn hướng họ cười khẽ mới không khiến cho họ cảm thấy xấu hổ.
Họ lại không biết hình ảnh của mình đã theo ánh mắt của cậu thu vào trong trực tiếp. Xuất hiện thật hoành tráng trước mặt người cả đế đô, khiến đám bạn học hâm mộ ghen tỵ hận. Đến người nhà của họ sau đó cũng bắt đầu oanh tạc thiết bị tinh tế của họ.
Lúc này còn chưa đến giờ làm lễ nhưng tân nhân cũng không có trốn ở trong phòng mà đứng tại nơi tổ chức đám cưới nói chuyện với đám người thân thuộc.
Hai đôi phụ huynh sau khi gặp nhau thì chia nhau ra đi tiếp khách của mình.
Đôi tân nhân cũng đã bị người chụp được lúc còn chưa kịp quay lưng đi tìm ai nữa.
Người đến là người bên cục quản lý gen.
Đối phương họ Trương, tên Phóng, chính là người đã liên hệ với Mạc Tĩnh Văn, yêu cầu hắn đi xem mắt hôm đó. Hắn ở trong cục có thân phận không thấp chút nào, là phó cục hẳn hoi.
Cho nên hắn vừa xuất hiện đã thu hút máy thu phát trên đầu đôi tân nhân xoay vòng vòng muốn đến gần xem họ nói gì. Người trên khắp đế đô cũng đều nhìn thấy cảnh tượng này.
"Wow! Còn mời được cả phó cục quản lý Trương Phóng!"
"Quả là đám cưới hào môn."
"Họ nói cái gì vậy!? Máy quay lại gần chút đi!"
Y lời họ, sau đó bên trong trực tiếp liền vang lên tiếng nói chuyện của Trương Phóng cùng biểu tình của ông.
Trương Phóng một mặt tươi cười không dứt bắt tay với Hoắc Mạt vừa nói: "Rốt cuộc hai người cũng kết hôn rồi. Chúng tôi đợi ngày này lâu lắm rồi đó."
"Phó cục nói đùa."
Hoắc Mạt thường thường nói, tư thái đại tổng tài thể hiện mười phần khiến người lóe mắt.
"Như vậy chúng tôi cũng có thể tuyên bố ra bên ngoài chuyện kia rồi. Toàn cục đều rất chờ mong."
"Phó cục vui là được."
Hai người họ tự nhiên mang theo chút khách sáo, người trên đế đô lại mù mờ.
"Này... Họ nói gì mà sao tôi nghe không hiểu vậy nhỉ?"
"Tôi cũng nghe không hiểu."
Nhưng sự khó hiểu của họ lại chẳng ai thèm bận tâm giải đáp. Mãi cho đến khi lễ cưới kết thúc, mạng tinh tế bên cạnh tràn lan toàn là tin tức đám cưới hào môn thì một cái tin càng thêm chói mắt, có chứng nhận hẳn hoi của cục cũng nổi lên theo thì họ mới biết cuộc nói chuyện hôm nay có ý nghĩa gì.
Còn hiện tại đôi tân nhân sắp cưới đã từ biệt Trương Phóng, đi gặp Lộc Nhung rồi.
Chàng hươu hôm nay cũng thật đẹp trai, mặc một chiếc chính trang màu xanh thiên thanh, họa tiết đơn giản nhưng nổi bật khuôn mặt tuấn tú.
"Chào anh, lần thứ hai gặp mặt."
Lộc Nhung vươn tay ra với Hoắc Mạt, giọng điệu có chút dí dỏm: "Chúng ta đã gặp nhau hôm anh tới Dục Anh Nhi tìm người."
"Tôi nhớ cậu."
Hoắc Mạt gật đầu.
Bạch Kỷ mới đầu còn không nhớ, sau đó nhớ rồi lại không khỏi thẹn thùng.
"Tính ra tôi đã thấy anh ba lần rồi cơ."
"Ồ?"
Hoắc Mạt kinh nghi một tiếng. Nhưng trước khi hắn tìm tòi được cái gì trên mặt Lộc Nhung thì cậu chàng đã nói: "Chính là cái hôm anh đụng tiểu Bạch ở trên đường."
Lộc Nhưng cười híp mắt.
Hoắc Mạt lại nhớ rất nhanh, không khỏi cúi đầu nhìn con thỏ bên người một cái. Con thỏ cũng nhìn hắn, cười đáng yêu.
"Hoắc Mạt!"
Đúng lúc này Lưu Bách từ xa đi tới.
"Ồ, đây là ai?"
Lúc nhìn thấy Lộc Nhung hắn liền giở bản tính phong lưu ra.
"Bạn của con thỏ."
Hoắc Mạt đơn giản nói, cũng cho hắn một cái ánh mắt tém tém lại một chút. Nhưng Lưu Bách lại làm như không thấy.
"Vậy chúng ta nên làm quen chút rồi."
Tên kia vừa nghe xong đã lập tức bày ra dáng vẻ soái khí của quý công tử hào môn vươn tay với Lộc Nhung: "Xin chào, tôi là Lưu Bách. Bạn thân của chồng bạn cậu."
Cái cách hắn giới thiệu thật sự là khiến người ta nhức đầu.
Hoắc Mạt chỉ biết nói trong lòng hai chữ dở hơi, còn Bạch Kỷ thì cười trộm. Tuy chỉ mới tiếp xúc một chút nhưng cậu biết tính tình người này cũng rất tốt. Cái sự dở hơi kia có lẽ cũng hợp với Lộc Nhung đi.
Lộc Nhung lại không có cảm thấy sao, thản nhiên lại không mất tự tin nắm lại: "Xin chào, tôi tên Lộc Nhung."
"Lộc Nhung nga, tên rất đẹp. Không biết cậu đã có bạn trai chưa?"
"..."
Ba người còn lại bị câu hỏi quá mức thẳng thắn của hắn chọc cho câm nín một phen rồi sau đó chỉ biết cười khổ nhìn trời.
Lộc Nhung bị người nắm tay không buông cũng bất đắc dĩ. Ở lúc hắn định giằng ra thì nơi khóe mắt nhìn thấy bóng dáng của một người, đối phương cũng đang nhìn lại đây thì hắn quyết định đổi ý. Không những không giằng ra mà còn đối với Lưu Bách cười rất chi là xinh đẹp: "Tôi chưa."
Ở trong mắt người ngoài nó có ý nghĩa gì không biết, chỉ biết nó ở trong một đôi mắt hồ ly nào đó lại rất có tính kích thích.
Cho nên sau khi hai người Bạch Kỷ bị Thôi quản gia gọi đi mà hai người còn lại vẫn cứ dây dưa với nhau không ngừng thì hắn không nhịn được nữa mà đuổi tới.
Lộc Nhung đương nhiên nhìn thấy, nhưng hắn lại không nghĩ day dưa với đối phương. Ai biết người ta vừa đến đã kéo hắn ra phía sau, một bộ bảo hộ như gà con còn cảnh giác nhìn Lưu Bách.
Không chỉ hắn mà cả Lưu Bách cũng giật mình.
"Xin chào, anh là..."
Lưu Bách thân là thế gia công tử, chút phong độ lễ nghi vẫn là có. Hắn gặp nguy không loạn mà hướng người vừa tới cẩn thận chào hỏi.
Mạc Tĩnh Văn dù gì cũng là tinh anh xã hội, tự biết nên hành xử thế nào mới đúng dù cái người trước mặt này bị hắn xem là đối tượng cần đề phòng. Hơn nữa đối phương không có giống như lưu manh đầu đường xó chợ cho nên hắn vẫn nén được tính tình mà đáp lại: "Tôi tên Mạc Tĩnh Văn."
"Vậy anh với cậu ấy..."
Lưu Bách đánh mắt nhìn Lộc Nhung đang đứng đờ ra sau lưng hắn ngập ngùng hỏi.
Nhưng chưa đợi hắn bổ não ra cái gì cùng tiếc hận, cũng không cho Mạc Tĩnh Văn đáp lời Lộc Nhung đã lên tiếng trước: "Chẳng là cái gì."
Hắn vừa nói vừa rời khỏi phạm vi của Mạc Tĩnh Văn, còn ngang nhiên đứng bên cạnh Lưu Bách: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."
Mạc Tĩnh Văn vừa xem máu nóng đã bốc lên đỉnh đầu. Hắn tự cho rằng Lộc Nhung là đang cáu kỉnh, cũng chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì mà hơi lớn giọng động tay kéo lại cậu: "Không được đi!"
"Anh buông ra!"
Lộc Nhung muốn giằng ra mà không giằng được. Lông trên người đều muốn xù lên.
"Cậu có thể đừng hành xử bốc đồng như vậy không!?"
"Anh cho rằng anh là cha tôi à!??"
"..."
Lưu Bách bị kẹp ở giữa lần đầu biểu hiện chết lặng. Hắn không ngờ sẽ có ngày mình bị đem ra làm trò như vậy. Mặc dù không rõ mối quan hệ của hai người này nhưng ít nhiều gì Lộc Nhung cũng là bạn của tiểu Bạch kia, hắn vẫn nên mở miệng một chút.
"Này..."
"Không phải chuyện của cậu!"
"Đây mới không phải chuyện của anh!!"
"..."
Lưu Bách đầu muốn to ra, có xúc động muốn bỏ của chạy lấy người.
"Đi, chúng ta giải quyết chuyện riêng với nhau, không cần giở thói trẻ con ra, ảnh hưởng người không quan hệ."
Mạc Tĩnh Văn xem như hiểu hôm nay Lộc Nhung là muốn lì lợm đến cùng. Nhưng hắn mới không định để mọi chuyện như vậy, cho nên hắn mạnh mẽ nắm tay cậu lôi đi.
"Tôi không đi!"
"Lộc Nhung!"
"Không đi!!"
Lộc Nhung mạnh mẽ giật tay hắn ra rồi bỏ chạy.
Mạc Tĩnh Văn nhéo chặt lông mày đang giật thình thịch của mình nhưng hắn vẫn định đuổi theo. Chỉ là trước khi đi hắn còn không quên nhắc nhở người đang đứng đực ra ở bên cạnh: "Cậu ấy là đối tượng của tôi, làm phiền lần sau tránh cậu ấy ra."
"..."
Lưu Bách đại thiếu gia chưa từng làm cường thủ đoạt hào biểu hiện bản thân nhiều căm nín nhìn bóng lưng hai người đã biến mất trong đám đông. Ai biết đương lúc hắn cũng muốn đi thì phía sau đã có một bàn tay vỗ lên vai hắn. Hắn giật mình quay lại thì nhìn thấy Trương Phóng.
Bọn họ ở bên trong nơi tổ chức vốn đã nghe thấy tiếng hô rộp trời bên ngoài cổng đại trạch nhưng không có dám làm rộn ra ngoài góp vui. Xung quanh họ đâu đâu cũng toàn người có tiếng tăm khiến một đám nhóc loi nhoi còn đang học đại học lúc nào cũng như chim sợ cành cong không dám làm ra chuyện mất mặt gì.
Lúc nhìn thấy bạn học Bạch Kỷ bình thường ít nổi bật nhưng ngoan ngoãn khoác tay một người đàn ông cao lớn đi qua thảm đỏ tiến vào khu tổ chức đám cưới, họ đều không khỏi nín thở.
Bạn học không thấy mấy tháng không nghĩ tới lại thay đổi lớn đến vậy.
Nhìn cậu ở dưới sự chú mục của đám người vẫn cứ ung dung không sợ hãi, lâu lâu còn có thể ghé những người quen thuộc nở nụ cười bé xinh, họ choáng váng. Cũng may lúc Bạch Kỷ đi ngang vô tình nhìn thấy họ, bởi vì bàn cho bạn khá gần thảm đỏ, cậu còn hướng họ cười khẽ mới không khiến cho họ cảm thấy xấu hổ.
Họ lại không biết hình ảnh của mình đã theo ánh mắt của cậu thu vào trong trực tiếp. Xuất hiện thật hoành tráng trước mặt người cả đế đô, khiến đám bạn học hâm mộ ghen tỵ hận. Đến người nhà của họ sau đó cũng bắt đầu oanh tạc thiết bị tinh tế của họ.
Lúc này còn chưa đến giờ làm lễ nhưng tân nhân cũng không có trốn ở trong phòng mà đứng tại nơi tổ chức đám cưới nói chuyện với đám người thân thuộc.
Hai đôi phụ huynh sau khi gặp nhau thì chia nhau ra đi tiếp khách của mình.
Đôi tân nhân cũng đã bị người chụp được lúc còn chưa kịp quay lưng đi tìm ai nữa.
Người đến là người bên cục quản lý gen.
Đối phương họ Trương, tên Phóng, chính là người đã liên hệ với Mạc Tĩnh Văn, yêu cầu hắn đi xem mắt hôm đó. Hắn ở trong cục có thân phận không thấp chút nào, là phó cục hẳn hoi.
Cho nên hắn vừa xuất hiện đã thu hút máy thu phát trên đầu đôi tân nhân xoay vòng vòng muốn đến gần xem họ nói gì. Người trên khắp đế đô cũng đều nhìn thấy cảnh tượng này.
"Wow! Còn mời được cả phó cục quản lý Trương Phóng!"
"Quả là đám cưới hào môn."
"Họ nói cái gì vậy!? Máy quay lại gần chút đi!"
Y lời họ, sau đó bên trong trực tiếp liền vang lên tiếng nói chuyện của Trương Phóng cùng biểu tình của ông.
Trương Phóng một mặt tươi cười không dứt bắt tay với Hoắc Mạt vừa nói: "Rốt cuộc hai người cũng kết hôn rồi. Chúng tôi đợi ngày này lâu lắm rồi đó."
"Phó cục nói đùa."
Hoắc Mạt thường thường nói, tư thái đại tổng tài thể hiện mười phần khiến người lóe mắt.
"Như vậy chúng tôi cũng có thể tuyên bố ra bên ngoài chuyện kia rồi. Toàn cục đều rất chờ mong."
"Phó cục vui là được."
Hai người họ tự nhiên mang theo chút khách sáo, người trên đế đô lại mù mờ.
"Này... Họ nói gì mà sao tôi nghe không hiểu vậy nhỉ?"
"Tôi cũng nghe không hiểu."
Nhưng sự khó hiểu của họ lại chẳng ai thèm bận tâm giải đáp. Mãi cho đến khi lễ cưới kết thúc, mạng tinh tế bên cạnh tràn lan toàn là tin tức đám cưới hào môn thì một cái tin càng thêm chói mắt, có chứng nhận hẳn hoi của cục cũng nổi lên theo thì họ mới biết cuộc nói chuyện hôm nay có ý nghĩa gì.
Còn hiện tại đôi tân nhân sắp cưới đã từ biệt Trương Phóng, đi gặp Lộc Nhung rồi.
Chàng hươu hôm nay cũng thật đẹp trai, mặc một chiếc chính trang màu xanh thiên thanh, họa tiết đơn giản nhưng nổi bật khuôn mặt tuấn tú.
"Chào anh, lần thứ hai gặp mặt."
Lộc Nhung vươn tay ra với Hoắc Mạt, giọng điệu có chút dí dỏm: "Chúng ta đã gặp nhau hôm anh tới Dục Anh Nhi tìm người."
"Tôi nhớ cậu."
Hoắc Mạt gật đầu.
Bạch Kỷ mới đầu còn không nhớ, sau đó nhớ rồi lại không khỏi thẹn thùng.
"Tính ra tôi đã thấy anh ba lần rồi cơ."
"Ồ?"
Hoắc Mạt kinh nghi một tiếng. Nhưng trước khi hắn tìm tòi được cái gì trên mặt Lộc Nhung thì cậu chàng đã nói: "Chính là cái hôm anh đụng tiểu Bạch ở trên đường."
Lộc Nhưng cười híp mắt.
Hoắc Mạt lại nhớ rất nhanh, không khỏi cúi đầu nhìn con thỏ bên người một cái. Con thỏ cũng nhìn hắn, cười đáng yêu.
"Hoắc Mạt!"
Đúng lúc này Lưu Bách từ xa đi tới.
"Ồ, đây là ai?"
Lúc nhìn thấy Lộc Nhung hắn liền giở bản tính phong lưu ra.
"Bạn của con thỏ."
Hoắc Mạt đơn giản nói, cũng cho hắn một cái ánh mắt tém tém lại một chút. Nhưng Lưu Bách lại làm như không thấy.
"Vậy chúng ta nên làm quen chút rồi."
Tên kia vừa nghe xong đã lập tức bày ra dáng vẻ soái khí của quý công tử hào môn vươn tay với Lộc Nhung: "Xin chào, tôi là Lưu Bách. Bạn thân của chồng bạn cậu."
Cái cách hắn giới thiệu thật sự là khiến người ta nhức đầu.
Hoắc Mạt chỉ biết nói trong lòng hai chữ dở hơi, còn Bạch Kỷ thì cười trộm. Tuy chỉ mới tiếp xúc một chút nhưng cậu biết tính tình người này cũng rất tốt. Cái sự dở hơi kia có lẽ cũng hợp với Lộc Nhung đi.
Lộc Nhung lại không có cảm thấy sao, thản nhiên lại không mất tự tin nắm lại: "Xin chào, tôi tên Lộc Nhung."
"Lộc Nhung nga, tên rất đẹp. Không biết cậu đã có bạn trai chưa?"
"..."
Ba người còn lại bị câu hỏi quá mức thẳng thắn của hắn chọc cho câm nín một phen rồi sau đó chỉ biết cười khổ nhìn trời.
Lộc Nhung bị người nắm tay không buông cũng bất đắc dĩ. Ở lúc hắn định giằng ra thì nơi khóe mắt nhìn thấy bóng dáng của một người, đối phương cũng đang nhìn lại đây thì hắn quyết định đổi ý. Không những không giằng ra mà còn đối với Lưu Bách cười rất chi là xinh đẹp: "Tôi chưa."
Ở trong mắt người ngoài nó có ý nghĩa gì không biết, chỉ biết nó ở trong một đôi mắt hồ ly nào đó lại rất có tính kích thích.
Cho nên sau khi hai người Bạch Kỷ bị Thôi quản gia gọi đi mà hai người còn lại vẫn cứ dây dưa với nhau không ngừng thì hắn không nhịn được nữa mà đuổi tới.
Lộc Nhung đương nhiên nhìn thấy, nhưng hắn lại không nghĩ day dưa với đối phương. Ai biết người ta vừa đến đã kéo hắn ra phía sau, một bộ bảo hộ như gà con còn cảnh giác nhìn Lưu Bách.
Không chỉ hắn mà cả Lưu Bách cũng giật mình.
"Xin chào, anh là..."
Lưu Bách thân là thế gia công tử, chút phong độ lễ nghi vẫn là có. Hắn gặp nguy không loạn mà hướng người vừa tới cẩn thận chào hỏi.
Mạc Tĩnh Văn dù gì cũng là tinh anh xã hội, tự biết nên hành xử thế nào mới đúng dù cái người trước mặt này bị hắn xem là đối tượng cần đề phòng. Hơn nữa đối phương không có giống như lưu manh đầu đường xó chợ cho nên hắn vẫn nén được tính tình mà đáp lại: "Tôi tên Mạc Tĩnh Văn."
"Vậy anh với cậu ấy..."
Lưu Bách đánh mắt nhìn Lộc Nhung đang đứng đờ ra sau lưng hắn ngập ngùng hỏi.
Nhưng chưa đợi hắn bổ não ra cái gì cùng tiếc hận, cũng không cho Mạc Tĩnh Văn đáp lời Lộc Nhung đã lên tiếng trước: "Chẳng là cái gì."
Hắn vừa nói vừa rời khỏi phạm vi của Mạc Tĩnh Văn, còn ngang nhiên đứng bên cạnh Lưu Bách: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."
Mạc Tĩnh Văn vừa xem máu nóng đã bốc lên đỉnh đầu. Hắn tự cho rằng Lộc Nhung là đang cáu kỉnh, cũng chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì mà hơi lớn giọng động tay kéo lại cậu: "Không được đi!"
"Anh buông ra!"
Lộc Nhung muốn giằng ra mà không giằng được. Lông trên người đều muốn xù lên.
"Cậu có thể đừng hành xử bốc đồng như vậy không!?"
"Anh cho rằng anh là cha tôi à!??"
"..."
Lưu Bách bị kẹp ở giữa lần đầu biểu hiện chết lặng. Hắn không ngờ sẽ có ngày mình bị đem ra làm trò như vậy. Mặc dù không rõ mối quan hệ của hai người này nhưng ít nhiều gì Lộc Nhung cũng là bạn của tiểu Bạch kia, hắn vẫn nên mở miệng một chút.
"Này..."
"Không phải chuyện của cậu!"
"Đây mới không phải chuyện của anh!!"
"..."
Lưu Bách đầu muốn to ra, có xúc động muốn bỏ của chạy lấy người.
"Đi, chúng ta giải quyết chuyện riêng với nhau, không cần giở thói trẻ con ra, ảnh hưởng người không quan hệ."
Mạc Tĩnh Văn xem như hiểu hôm nay Lộc Nhung là muốn lì lợm đến cùng. Nhưng hắn mới không định để mọi chuyện như vậy, cho nên hắn mạnh mẽ nắm tay cậu lôi đi.
"Tôi không đi!"
"Lộc Nhung!"
"Không đi!!"
Lộc Nhung mạnh mẽ giật tay hắn ra rồi bỏ chạy.
Mạc Tĩnh Văn nhéo chặt lông mày đang giật thình thịch của mình nhưng hắn vẫn định đuổi theo. Chỉ là trước khi đi hắn còn không quên nhắc nhở người đang đứng đực ra ở bên cạnh: "Cậu ấy là đối tượng của tôi, làm phiền lần sau tránh cậu ấy ra."
"..."
Lưu Bách đại thiếu gia chưa từng làm cường thủ đoạt hào biểu hiện bản thân nhiều căm nín nhìn bóng lưng hai người đã biến mất trong đám đông. Ai biết đương lúc hắn cũng muốn đi thì phía sau đã có một bàn tay vỗ lên vai hắn. Hắn giật mình quay lại thì nhìn thấy Trương Phóng.
Danh sách chương