"Báo cáo, Ai Duy Ngang đã bắt đầu vào vòng vây, có chặn lại không?"
"Đừng xen vào, để cho bọn họ tiến đến!" Khoa Nhĩ đứng trên đài chỉ huy, trầm giọng chỉ huy.
"Báo cáo, bọn họ đã vào vòng vây, đã tới chỗ cách tinh tế ba chục ngàn năm ánh sáng rồi."
"Được." Khoa Nhĩ gật đầu: "Nói cho cánh quân trái phải, áp sát vòng vây, nhưng tốt nhất đừng đả thảo kinh xà."
"Vâng."
"Nói cho tộc trưởng Uy Nhĩ, nói là họ có thể mạnh tay."
"Vâng!"
Truyền lệnh hàng đầu là lấy phi thuyền của Khoa Nhĩ làm trung tâm mà tán ra.
Khổng lồ, phi thuyền tính bằng đơn vị hàng nghìn rậm rạp chằng chịt ngừng ở chỗ cách tinh tế ba chục ngàn năm trong không gian.
Ai Duy Ngang không biết tại sao, luôn cảm thấy có gì đó bị mình bỏ quên, trong lòng có một loại cảm giác bất an mơ hồ. Ai Duy Ngang không nói rõ được, chém giết trên chiến trường nhiều năm, sớm đã luyện thành giác quan thứ sáu bén nhạy hơn người bình thường, nhưng vẫn không tìm được một kẽ hở, rốt cuộc là sai chỗ nào? Ai Duy Ngang có hơi nóng, cảm giác bất an trong lòng càng rõ, bỗng nhiên hắn đứng lên, cuống cuồng đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại ra lệnh cho sĩ quan cấp uý bên người: "Kết nối với Đa Lợi Đạt, coi chừng nào hắn tới?"
"Vâng, nguyên soái." Sĩ quan cấp uý rất cung kính chào một cái, đang chuẩn bị dùng quang não quân dụng của mình để kết nối, Ai Duy Ngang ngăn lại, "Dùng sóng ánh sáng kết nối."
Kết nối ánh sáng là thứ đặc biệt của Lan Đặc tinh hệ, lúc mỗi một sĩ binh đầu quân đều sẽ nhận được kết nối ánh sáng đặc biệt của riêng mình, ánh sáng này trực tiếp cấy vào trong cơ thể của binh lính. Thế nhưng bởi vì kết nối ánh sáng rất có hại cho cơ thể cho nên, nếu không phải tình huống khẩn cấp, thì không ai dùng kết nối ánh sáng.
Sĩ quan cấp uý vô cùng ngạc nhiên, thế nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh của Ai Duy Ngang, mở hệ thống sóng ánh sáng ra chuyển tiếp: "Đa Lợi Đạt, Đa Lợi Đạt, nghe được không? Đa Lợi Đạt?"
Sau một hồi kết nối ánh sáng liên tục mười phút, sắc mặt của Ai Duy Ngang cực kỳ xấu xí, tay hắn có hơi run, thế nhưng rất nhanh thì hắn đã ổn định lại tâm trạng, hắn vung tay một cái đuổi vị quan quân ra ngoài, hít sâu một hơi, dưới tình huống bình thường, kết nối ánh sáng không có thể nào mà ngắt quãng, chỉ trừ hai trường hợp, một là chết, hai là ở trong động đen. Chết rồi thì tất nhiên là không kết nối được, còn trong động đen, nó có thể cắn nuốt tất cả, bao gồm ánh sáng, âm thanh và xạ tuyến.
Đến tinh tế thì không có khả năng xuất hiện động đen, như vậy chỉ có một tình huống, Đa Lợi Đạt đã chết.
Ai Duy Ngang ổn định lại tâm trạng, mở quang não ra bắt đầu kết nối với Đa Lợi Đạt, nếu như quang não không có kết nối được, vậy cho thấy là Đa Lợi Đạt chết trận, điều này nói rõ tình huống không ổn lắm, thế nhưng nếu như kết nối được, như vậy, tất cả điều này có phải đều là âm mưu không?
Ánh sáng của quang não nhẹ nhàng nhấp nháy, "Keng" một tiếng, Ai Duy Ngang bắt đầu lo lắng, quang não kết nối, mặt của Đa Lợi Đạt xuất hiện trước mặt.
"Nguyên soái, bây giờ bọn tôi đã sắp tới, ha ha, trên đường rất thuận lợi!"
"Vậy sao?" Ai Duy Ngang nhìn gương mặt đó, giọng nói thì giống, ngay cả giọng nói chuyện cũng giống, nếu không phải trong lúc vô ý mình dùng kết nối ánh sáng, vậy người này bất kể thế nào thì mình cũng không nhận biết được, mặc dù trong lòng phẫn nộ lại sợ hãi, thế nhưng nét mặt vẫn vậy, cười "ha ha": "Vậy là tốt rồi, chờ mấy người nữa thôi, mau tăng tốc tới đây!"
"Vâng!" Đa Lợi Đạt cung kính chào một cái, đóng quang não.
"Loảng xoảng"Ai Duy Ngang quăng tất cả đồ trong tay xuống đất hết, bị lường gạt rồi sự phẫn nộ và việc mình bị lừa mà không hay, thân thể mập mạp của Ai Duy Ngang run dữ dội. "Không ai dám gạt tao như thế, không một ai!" Mắt Ai Duy Ngang bắt đầu sung huyết, đôi mắt trở nên đỏ như máu.
"Hừ, không phải mày muốn giả làm Đa Lợi Đạt sao? Vậy tao để mày giả cho trót, chết cũng mang vẻ ngoài của Đa Lợi Đạt mà chết!" Ai Duy Ngang âm ngoan đạp một cái bay chiếc ghế bên chân.
Sãi bước đi ra ngoài cửa, cho dù là thua trận cũng muốn tìm một cái đệm lót!
Lai Lạp đóng quang não, lòng trầm xuống, Ai Duy Ngang này có phải phát hiện ra gì rồi hay không? Sao cứ thấy có gì đó không đúng.
"Cẩn thận là trên hết." Lai Lạp âm thầm để ý ngầm, hắn lệnh đội trưởng gọi tất cả đội viên tập hợp, họp.
Thấy tất cả đội viên đều đến đông đủ rồi, Lai Lạp im lặng nhìn tất cả đội viên, bầu không khí ngưng trọng.
"Nói cho mọi người một tin xấu," Mặt Lai Lạp trầm tĩnh: "Ban nãy lúc tôi nói chuyện quang não với Ai Duy Ngang, tôi thấy tôi bị nghi rồi."
"Cái gì?" Các đội viên sợ ngây người, đây không phải là tin tốt. Nhiệm vụ của họ vốn là phải tiếp xúc với Ai Duy Ngang, trà trộn vào trong đó, nhân cơ hội phá hỏng nội bộ bên đó. Nếu như bị nhìn thấu, vậy thì họ vào nội bộ của giặc không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá đi chịu chết.
"Thế nhưng hiện nay tôi cũng không dám chắc." Lai Lạp thấy biểu cảm uể oải của các đội viên, lại mở miệng nói.
"Cẩn thận là trên hết, tôi sẽ báo cáo tình huống này với Khoa Nhĩ thượng tướng, vốn nói tin này trước cho mọi người là vì để mấy người chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Được rồi, tất cả mọi người đi chuẩn bị đi, tốt nhất là mang theo tổng nguyên tử số 1." Lai Lạp nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi: "Nếu chúng ta bị phát hiện thật thì cho nổ tổng nguyên tử số 1."
Uy lực của tổng nguyên tử số 1 chắc chắn mạnh hơn so với vũ khí hạt nhân của trái đất cổ, thế nhưng giá trị vũ lực của vật này ở thời kì phát triển cao độ cũng không phải là vũ khí tốt nhất, bởi vì bây giờ công năng phòng ngự hoàn toàn có thể ngăn cản bạo tạc của tổng nguyên tử, nhưng nếu làm nổ nội bộ, hiệu quả thế này vô cùng tốt.
Thế nhưng rất ít người dùng tổng nguyên tử, tổng nguyên tử cần phải cố định tại một vị trí nội bộ trên phi thuyền mới có thể kích nổ.
Đó là một loại vũ khí tự sát.
"Vâng!" Tất cả đội viên đều đã hiểu ý trong lời của Lai Lạp, nếu như không có cách, như vậy chỉ có thể áp dụng cách này. Chiến tranh trước mắt không tàn khốc, chỉ có tàn khốc hơn, sinh mệnh trước mặt chiến tranh từ trước đến nay đều yếu ớt.
Các đội viên im lặng lui ra khỏi phòng bắt đầu chuẩn bị vũ khí. Mỗi một người bọn họ cũng sẽ vào lúc nhập đội đặc chủng được phái một hạt tổng nguyên tử, nghĩa là họ phải phải tùy thời hi sinh vì nhiệm vụ vì chiến tranh. Bọn họ là chiến sĩ, là bức tường thủ hộ trước tinh tế. Cho dù tan thành mây khói, họ cũng muốn hoàn thành sứ mệnh.
Lai Lạp ngồi im trên ghế, cọ cọ quang não trên tay, cuối cùng cũng bật lên, đây là lần đầu tiên lúc hắn nằm vùng bật kết nối với Khoa Nhĩ.
"Chào cậu, Khoa Nhĩ thượng tướng." Lai Lạp mang gương mặt của Đa Lợi Đạt mỉm cười.
"Chào anh, tộc trưởng Lai Lạp." Khoa Nhĩ không để lại dấu vết mà nhếch miệng, Lai Lạp có sự u buồn của nhà thơ nhưng cũng có sự quyết đoán của quân nhân, khí chất hàng đầu chính là trầm tĩnh ôn hòa, bây giờ mang mặt của Đa Lợi Đạt, lại mang theo phần buồn cười, giống đồ tể đánh đàn, cảm thấy có hơi không ổn.
"Tôi có chuyện muốn báo với cậu." Lai Lạp ra vẻ đàm luận công việc: "Tôi thấy Ai Duy Ngang bắt đầu nghi tôi rồi."
"Hửm?" Khoa Nhĩ nhíu mày, "Anh nói lại cuộc trò chuyện giữa anh với hắn cho tôi nghe chút đi."
"Được." Lai Lạp gật đầu, tỉ mỉ kể lại chuyện vừa rồi của mình cho Khoa Nhĩ.
Khoa Nhĩ gõ bàn, cố gắng sắp xếp tất cả khả năng có thể dẫn tới sự nghi ngờ của Ai Duy Ngang, là sai chỗ nào nhỉ? Hửm? Khoa Nhĩ nhướng mày, dường như nhớ tới gì đó: "Anh xách cái người vốn là người của Lan Đặc tinh hệ đi đâu rồi?"
"Chết rồi." Lai Lạp trả lời, lúc ấy hắn lo lắng, nên cũng không quan tâm đội viên xử trí Đa Lợi Đạt này: "Có vấn đề gì sao?"
"Ừ, có một chút." Khoa Nhĩ cân nhắc rồi đáp lại: "Tôi nhận được mật báo, mỗi binh sĩ của Lan Đặc tinh hệ đều sẽ vào lúc nhập ngũ cấy vào một hạt kết nối ánh sáng, thứ này sẽ luôn nằm trong cơ thể của tên lính này, chỉ cần tên lính này sống thì dù hắn ở bất kì chỗ nào thì cũng đều có thể liên lạc được."
"Ý cậu là..." Lai Lạp cũng nghĩ đến.
"Đúng vậy,"Khoa Nhĩ khẳng định nói: "Chắc chắn là hắn dùng kết nối ánh sáng rồi."
"Vậy giờ sao?" Lai Lạp trầm mặc, dường như ra một quyết tâm rất lớn: "Tôi nguyện ý mạo hiểm để vào phi thuyền của Ai Duy Ngang, tôi sẽ mang theo tổng nguyên tử."
"Không sao." Khoa Nhĩ trái lại lại ung dung, anh an ủi Lai Lạp: "Không sao đâu, trong tay Ai Duy Ngang cũng có thám tử của chúng ta, cho dù muốn đánh vào phi thuyền của Ai Duy Ngang hà tất gì phải là chính anh đi chứ? Cho dù đi thì Ai Duy Ngang đã bắt đầu nghi ngờ anh rồi, vậy anh đi cũng vô dụng."
"Vậy phải làm thế nào?" Lai Lạp nghi ngờ.
"Anh nghe tôi nói này..." Khoa Nhĩ tỉ mỉ nói ra kế hoạch của mình.
"À?!" Lai Lạp thán phục, ba mắt khen ngợi nhìn Khoa Nhĩ: "Chủ ý này quả không tồi, không hổ là Khoa Nhĩ thượng tướng!"
Đóng quang não, Lai Lạp lại gọi tất cả đội viên lại lần nữa.
"Ban nãy tôi hỏi ý của Khoa Nhĩ thượng tướng, quả thật là chúng ta bị lộ rồi."
Tất cả đội viên đều trầm mặc, Lai Lạp đã chuẩn bị tư tưởng trước cho họ, cho nên bây giờ nghe thấy tin như thế không có quá nhiều dao động.
"Mọi người đã chuẩn bị xong tổng nguyên tử chưa?" Lai Lạp hỏi tiếp.
"Chuẩn bị xong rồi!"
"Ừ, bây giờ tất cả mọi người đi tìm người máy mô phỏng đi!"
"C...Cái gì?" Chư vị đội viên kinh ngạc đến ngây người.
Người máy mô phỏng thật ra là một loại người máy gia dụng, nó hoàn toàn mô phỏng theo con người, gồm cả xương cốt các thứ, sờ da của nó cũng mềm mềm, tất nhiên là giá cũng khá đắt.
"Cần người máy mô phỏng làm gì thế ạ? Hơn nữa, bây giờ chúng ta đang ở trong không gian, tìm người máy mô phỏng ở đâu chứ!" Một đội viên kinh ngạc đưa ra dị nghị.
"Không sao, coi thử coi chúng ta đang ở trong khu vực nào?" Lai Lạp mỉm cười: "Qua chừng một giờ, sẽ có tinh cầu liên minh gần nhất đưa tới đồ mà chúng ta cần, bây giờ các cậu hãy nghe tôi nói...."
"Nghe rõ chưa?" Lai Lạp tỉ mỉ lập lại kế hoạch của Khoa Nhĩ lần nữa.
"Rõ rồi!"
"Được rồi, mọi người bắt đầu hành động!"
"Vâng!"
Lan Đặc tinh hệ.
"Chậc chậc, Lan Đặc tinh hệ tao thật sự đợi được rồi, đ* mẹ nó, ngay cả một người dáng như mĩ nữ cũng không có nữa!" Một tên ba mắt nhanh chóng gõ phím, các loại tư liệu liên tiếp, vừa trách móc vừa nói.
"Được chưa, trong đầu cậu ngoài coi pỏn và mỹ nữ ra thì còn có thể làm gì?" Một tên ba mắt khác cầm tăm xỉa răng: "Mau làm việc đi, mỏ léo nha léo nhéo miết không ra ôn gì cả!"
"Á à, anh nói gì?" Tên đàn ông gõ phím không phục: "Rốt cuộc là thằng nào lúc trong tù cả ngày lẫn đêm cầu xin tôi tải phim cho nó coi hả?! Còn xem mới chịu, thật là, ngay cả một mảng ngôn tình cũng coi nữa, chết đi đồ thằng yếu sinh lí không liêm sỉ!"
"Này, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với cậu coi thập cẩm nhỉ? Hừ hừ, còn không sợ ngày nào đó cậu tinh tẫn nhân vong!"
.....
"Đừng xen vào, để cho bọn họ tiến đến!" Khoa Nhĩ đứng trên đài chỉ huy, trầm giọng chỉ huy.
"Báo cáo, bọn họ đã vào vòng vây, đã tới chỗ cách tinh tế ba chục ngàn năm ánh sáng rồi."
"Được." Khoa Nhĩ gật đầu: "Nói cho cánh quân trái phải, áp sát vòng vây, nhưng tốt nhất đừng đả thảo kinh xà."
"Vâng."
"Nói cho tộc trưởng Uy Nhĩ, nói là họ có thể mạnh tay."
"Vâng!"
Truyền lệnh hàng đầu là lấy phi thuyền của Khoa Nhĩ làm trung tâm mà tán ra.
Khổng lồ, phi thuyền tính bằng đơn vị hàng nghìn rậm rạp chằng chịt ngừng ở chỗ cách tinh tế ba chục ngàn năm trong không gian.
Ai Duy Ngang không biết tại sao, luôn cảm thấy có gì đó bị mình bỏ quên, trong lòng có một loại cảm giác bất an mơ hồ. Ai Duy Ngang không nói rõ được, chém giết trên chiến trường nhiều năm, sớm đã luyện thành giác quan thứ sáu bén nhạy hơn người bình thường, nhưng vẫn không tìm được một kẽ hở, rốt cuộc là sai chỗ nào? Ai Duy Ngang có hơi nóng, cảm giác bất an trong lòng càng rõ, bỗng nhiên hắn đứng lên, cuống cuồng đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại ra lệnh cho sĩ quan cấp uý bên người: "Kết nối với Đa Lợi Đạt, coi chừng nào hắn tới?"
"Vâng, nguyên soái." Sĩ quan cấp uý rất cung kính chào một cái, đang chuẩn bị dùng quang não quân dụng của mình để kết nối, Ai Duy Ngang ngăn lại, "Dùng sóng ánh sáng kết nối."
Kết nối ánh sáng là thứ đặc biệt của Lan Đặc tinh hệ, lúc mỗi một sĩ binh đầu quân đều sẽ nhận được kết nối ánh sáng đặc biệt của riêng mình, ánh sáng này trực tiếp cấy vào trong cơ thể của binh lính. Thế nhưng bởi vì kết nối ánh sáng rất có hại cho cơ thể cho nên, nếu không phải tình huống khẩn cấp, thì không ai dùng kết nối ánh sáng.
Sĩ quan cấp uý vô cùng ngạc nhiên, thế nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh của Ai Duy Ngang, mở hệ thống sóng ánh sáng ra chuyển tiếp: "Đa Lợi Đạt, Đa Lợi Đạt, nghe được không? Đa Lợi Đạt?"
Sau một hồi kết nối ánh sáng liên tục mười phút, sắc mặt của Ai Duy Ngang cực kỳ xấu xí, tay hắn có hơi run, thế nhưng rất nhanh thì hắn đã ổn định lại tâm trạng, hắn vung tay một cái đuổi vị quan quân ra ngoài, hít sâu một hơi, dưới tình huống bình thường, kết nối ánh sáng không có thể nào mà ngắt quãng, chỉ trừ hai trường hợp, một là chết, hai là ở trong động đen. Chết rồi thì tất nhiên là không kết nối được, còn trong động đen, nó có thể cắn nuốt tất cả, bao gồm ánh sáng, âm thanh và xạ tuyến.
Đến tinh tế thì không có khả năng xuất hiện động đen, như vậy chỉ có một tình huống, Đa Lợi Đạt đã chết.
Ai Duy Ngang ổn định lại tâm trạng, mở quang não ra bắt đầu kết nối với Đa Lợi Đạt, nếu như quang não không có kết nối được, vậy cho thấy là Đa Lợi Đạt chết trận, điều này nói rõ tình huống không ổn lắm, thế nhưng nếu như kết nối được, như vậy, tất cả điều này có phải đều là âm mưu không?
Ánh sáng của quang não nhẹ nhàng nhấp nháy, "Keng" một tiếng, Ai Duy Ngang bắt đầu lo lắng, quang não kết nối, mặt của Đa Lợi Đạt xuất hiện trước mặt.
"Nguyên soái, bây giờ bọn tôi đã sắp tới, ha ha, trên đường rất thuận lợi!"
"Vậy sao?" Ai Duy Ngang nhìn gương mặt đó, giọng nói thì giống, ngay cả giọng nói chuyện cũng giống, nếu không phải trong lúc vô ý mình dùng kết nối ánh sáng, vậy người này bất kể thế nào thì mình cũng không nhận biết được, mặc dù trong lòng phẫn nộ lại sợ hãi, thế nhưng nét mặt vẫn vậy, cười "ha ha": "Vậy là tốt rồi, chờ mấy người nữa thôi, mau tăng tốc tới đây!"
"Vâng!" Đa Lợi Đạt cung kính chào một cái, đóng quang não.
"Loảng xoảng"Ai Duy Ngang quăng tất cả đồ trong tay xuống đất hết, bị lường gạt rồi sự phẫn nộ và việc mình bị lừa mà không hay, thân thể mập mạp của Ai Duy Ngang run dữ dội. "Không ai dám gạt tao như thế, không một ai!" Mắt Ai Duy Ngang bắt đầu sung huyết, đôi mắt trở nên đỏ như máu.
"Hừ, không phải mày muốn giả làm Đa Lợi Đạt sao? Vậy tao để mày giả cho trót, chết cũng mang vẻ ngoài của Đa Lợi Đạt mà chết!" Ai Duy Ngang âm ngoan đạp một cái bay chiếc ghế bên chân.
Sãi bước đi ra ngoài cửa, cho dù là thua trận cũng muốn tìm một cái đệm lót!
Lai Lạp đóng quang não, lòng trầm xuống, Ai Duy Ngang này có phải phát hiện ra gì rồi hay không? Sao cứ thấy có gì đó không đúng.
"Cẩn thận là trên hết." Lai Lạp âm thầm để ý ngầm, hắn lệnh đội trưởng gọi tất cả đội viên tập hợp, họp.
Thấy tất cả đội viên đều đến đông đủ rồi, Lai Lạp im lặng nhìn tất cả đội viên, bầu không khí ngưng trọng.
"Nói cho mọi người một tin xấu," Mặt Lai Lạp trầm tĩnh: "Ban nãy lúc tôi nói chuyện quang não với Ai Duy Ngang, tôi thấy tôi bị nghi rồi."
"Cái gì?" Các đội viên sợ ngây người, đây không phải là tin tốt. Nhiệm vụ của họ vốn là phải tiếp xúc với Ai Duy Ngang, trà trộn vào trong đó, nhân cơ hội phá hỏng nội bộ bên đó. Nếu như bị nhìn thấu, vậy thì họ vào nội bộ của giặc không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá đi chịu chết.
"Thế nhưng hiện nay tôi cũng không dám chắc." Lai Lạp thấy biểu cảm uể oải của các đội viên, lại mở miệng nói.
"Cẩn thận là trên hết, tôi sẽ báo cáo tình huống này với Khoa Nhĩ thượng tướng, vốn nói tin này trước cho mọi người là vì để mấy người chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Được rồi, tất cả mọi người đi chuẩn bị đi, tốt nhất là mang theo tổng nguyên tử số 1." Lai Lạp nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi: "Nếu chúng ta bị phát hiện thật thì cho nổ tổng nguyên tử số 1."
Uy lực của tổng nguyên tử số 1 chắc chắn mạnh hơn so với vũ khí hạt nhân của trái đất cổ, thế nhưng giá trị vũ lực của vật này ở thời kì phát triển cao độ cũng không phải là vũ khí tốt nhất, bởi vì bây giờ công năng phòng ngự hoàn toàn có thể ngăn cản bạo tạc của tổng nguyên tử, nhưng nếu làm nổ nội bộ, hiệu quả thế này vô cùng tốt.
Thế nhưng rất ít người dùng tổng nguyên tử, tổng nguyên tử cần phải cố định tại một vị trí nội bộ trên phi thuyền mới có thể kích nổ.
Đó là một loại vũ khí tự sát.
"Vâng!" Tất cả đội viên đều đã hiểu ý trong lời của Lai Lạp, nếu như không có cách, như vậy chỉ có thể áp dụng cách này. Chiến tranh trước mắt không tàn khốc, chỉ có tàn khốc hơn, sinh mệnh trước mặt chiến tranh từ trước đến nay đều yếu ớt.
Các đội viên im lặng lui ra khỏi phòng bắt đầu chuẩn bị vũ khí. Mỗi một người bọn họ cũng sẽ vào lúc nhập đội đặc chủng được phái một hạt tổng nguyên tử, nghĩa là họ phải phải tùy thời hi sinh vì nhiệm vụ vì chiến tranh. Bọn họ là chiến sĩ, là bức tường thủ hộ trước tinh tế. Cho dù tan thành mây khói, họ cũng muốn hoàn thành sứ mệnh.
Lai Lạp ngồi im trên ghế, cọ cọ quang não trên tay, cuối cùng cũng bật lên, đây là lần đầu tiên lúc hắn nằm vùng bật kết nối với Khoa Nhĩ.
"Chào cậu, Khoa Nhĩ thượng tướng." Lai Lạp mang gương mặt của Đa Lợi Đạt mỉm cười.
"Chào anh, tộc trưởng Lai Lạp." Khoa Nhĩ không để lại dấu vết mà nhếch miệng, Lai Lạp có sự u buồn của nhà thơ nhưng cũng có sự quyết đoán của quân nhân, khí chất hàng đầu chính là trầm tĩnh ôn hòa, bây giờ mang mặt của Đa Lợi Đạt, lại mang theo phần buồn cười, giống đồ tể đánh đàn, cảm thấy có hơi không ổn.
"Tôi có chuyện muốn báo với cậu." Lai Lạp ra vẻ đàm luận công việc: "Tôi thấy Ai Duy Ngang bắt đầu nghi tôi rồi."
"Hửm?" Khoa Nhĩ nhíu mày, "Anh nói lại cuộc trò chuyện giữa anh với hắn cho tôi nghe chút đi."
"Được." Lai Lạp gật đầu, tỉ mỉ kể lại chuyện vừa rồi của mình cho Khoa Nhĩ.
Khoa Nhĩ gõ bàn, cố gắng sắp xếp tất cả khả năng có thể dẫn tới sự nghi ngờ của Ai Duy Ngang, là sai chỗ nào nhỉ? Hửm? Khoa Nhĩ nhướng mày, dường như nhớ tới gì đó: "Anh xách cái người vốn là người của Lan Đặc tinh hệ đi đâu rồi?"
"Chết rồi." Lai Lạp trả lời, lúc ấy hắn lo lắng, nên cũng không quan tâm đội viên xử trí Đa Lợi Đạt này: "Có vấn đề gì sao?"
"Ừ, có một chút." Khoa Nhĩ cân nhắc rồi đáp lại: "Tôi nhận được mật báo, mỗi binh sĩ của Lan Đặc tinh hệ đều sẽ vào lúc nhập ngũ cấy vào một hạt kết nối ánh sáng, thứ này sẽ luôn nằm trong cơ thể của tên lính này, chỉ cần tên lính này sống thì dù hắn ở bất kì chỗ nào thì cũng đều có thể liên lạc được."
"Ý cậu là..." Lai Lạp cũng nghĩ đến.
"Đúng vậy,"Khoa Nhĩ khẳng định nói: "Chắc chắn là hắn dùng kết nối ánh sáng rồi."
"Vậy giờ sao?" Lai Lạp trầm mặc, dường như ra một quyết tâm rất lớn: "Tôi nguyện ý mạo hiểm để vào phi thuyền của Ai Duy Ngang, tôi sẽ mang theo tổng nguyên tử."
"Không sao." Khoa Nhĩ trái lại lại ung dung, anh an ủi Lai Lạp: "Không sao đâu, trong tay Ai Duy Ngang cũng có thám tử của chúng ta, cho dù muốn đánh vào phi thuyền của Ai Duy Ngang hà tất gì phải là chính anh đi chứ? Cho dù đi thì Ai Duy Ngang đã bắt đầu nghi ngờ anh rồi, vậy anh đi cũng vô dụng."
"Vậy phải làm thế nào?" Lai Lạp nghi ngờ.
"Anh nghe tôi nói này..." Khoa Nhĩ tỉ mỉ nói ra kế hoạch của mình.
"À?!" Lai Lạp thán phục, ba mắt khen ngợi nhìn Khoa Nhĩ: "Chủ ý này quả không tồi, không hổ là Khoa Nhĩ thượng tướng!"
Đóng quang não, Lai Lạp lại gọi tất cả đội viên lại lần nữa.
"Ban nãy tôi hỏi ý của Khoa Nhĩ thượng tướng, quả thật là chúng ta bị lộ rồi."
Tất cả đội viên đều trầm mặc, Lai Lạp đã chuẩn bị tư tưởng trước cho họ, cho nên bây giờ nghe thấy tin như thế không có quá nhiều dao động.
"Mọi người đã chuẩn bị xong tổng nguyên tử chưa?" Lai Lạp hỏi tiếp.
"Chuẩn bị xong rồi!"
"Ừ, bây giờ tất cả mọi người đi tìm người máy mô phỏng đi!"
"C...Cái gì?" Chư vị đội viên kinh ngạc đến ngây người.
Người máy mô phỏng thật ra là một loại người máy gia dụng, nó hoàn toàn mô phỏng theo con người, gồm cả xương cốt các thứ, sờ da của nó cũng mềm mềm, tất nhiên là giá cũng khá đắt.
"Cần người máy mô phỏng làm gì thế ạ? Hơn nữa, bây giờ chúng ta đang ở trong không gian, tìm người máy mô phỏng ở đâu chứ!" Một đội viên kinh ngạc đưa ra dị nghị.
"Không sao, coi thử coi chúng ta đang ở trong khu vực nào?" Lai Lạp mỉm cười: "Qua chừng một giờ, sẽ có tinh cầu liên minh gần nhất đưa tới đồ mà chúng ta cần, bây giờ các cậu hãy nghe tôi nói...."
"Nghe rõ chưa?" Lai Lạp tỉ mỉ lập lại kế hoạch của Khoa Nhĩ lần nữa.
"Rõ rồi!"
"Được rồi, mọi người bắt đầu hành động!"
"Vâng!"
Lan Đặc tinh hệ.
"Chậc chậc, Lan Đặc tinh hệ tao thật sự đợi được rồi, đ* mẹ nó, ngay cả một người dáng như mĩ nữ cũng không có nữa!" Một tên ba mắt nhanh chóng gõ phím, các loại tư liệu liên tiếp, vừa trách móc vừa nói.
"Được chưa, trong đầu cậu ngoài coi pỏn và mỹ nữ ra thì còn có thể làm gì?" Một tên ba mắt khác cầm tăm xỉa răng: "Mau làm việc đi, mỏ léo nha léo nhéo miết không ra ôn gì cả!"
"Á à, anh nói gì?" Tên đàn ông gõ phím không phục: "Rốt cuộc là thằng nào lúc trong tù cả ngày lẫn đêm cầu xin tôi tải phim cho nó coi hả?! Còn xem mới chịu, thật là, ngay cả một mảng ngôn tình cũng coi nữa, chết đi đồ thằng yếu sinh lí không liêm sỉ!"
"Này, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với cậu coi thập cẩm nhỉ? Hừ hừ, còn không sợ ngày nào đó cậu tinh tẫn nhân vong!"
.....
Danh sách chương