Bốn tên khác có vẻ thấy nhưng không thể trách, một người đàn ông ba mắt vóc dáng mảnh khảnh tay xoa eo, nhìn trời: "Haiz, mấy người nói coi đôi oan gia này mỗi ngày đều thích ầm ĩ như thế không mệt hả?" 

"Đúng òi, đúng òi!" 

"....." 

"Được rồi!" Tên ba mắt gõ phím hưng phấn, tên đang xỉa răng lập tức cúi người nhìn qua: "Thật à? Hể, thằng nhóc cậu giỏi thật!" 

"Tất nhiên, so với một thằng chỉ biết xem phim tình cảm, tất nhiên là tôi giỏi rồi!" 

"Này, Tôi không....." Ba con mắt của tên xỉa răng trừng lên muốn giận, đã bị người phía sau ném ra sau. 

"Tôi coi với, tôi coi nữa..." Người đàn ông vóc dáng mảnh khảnh đưa đầu tới bên người tên gõ phím: "Ui, nhanh dữ vậy?" 

"Làm xong thì chúng ta mau xuất phát, nếu không sẽ không kịp!" Lại một người đàn ông thoạt nhìn dịu dàng nhìn quang não trên tay, nhíu mày thúc giục năm người đàn ông còn lại. 

"Queri nói đúng!" Một người đàn ông khác cũng nhìn đồng hồ, nói rằng: "Bây giờ đã phá giải được trung tâm lực lượng phòng thủ của Lan Đặc tinh hệ, như vậy bây giờ tốt nhất chúng ta phải phá hủy phương tiện của họ ngay lúc họ hành động." 

"Ừm, lên đường đi!" 

Nhìn thời gian biểu hiện trên quang não, lúc này trời cũng đã sáng. Khoa Nhĩ mặt như nước sâu, im lạng chờ đợi. 

"Báo cáo!" Một vệ binh chạy vào: "Có một chiếc máy bay chiến đấu loại nhỏ tới gần chúng ta, qua phân biệt, trong bọn họ đều là đội viên đặc chiến, có để họ vào không?" 

"Để họ vào đi." 

"Vâng!" 

Phi thuyền mẫu hạm hàng không to lớn im lặng đáp xuống, một chiếc máy bay chiến đấu nhỏ hoả tốc bay tới. Theo máy bay chiến đấu, bên trái mẫu hạm hàng không mở ra một cánh cửa, máy bay chiến đấu không hề ngừng dù chỉ một chút trực tiếp bay vào trong mẫu hạm không gian. 

Lai Lạp Uy Nhĩ hạ máy bay chiến đấu, được binh sĩ tiếp ứng bay thẳng đến tổng bộ. Tiếp đó trên máy bay chiến đấu cũng lục tục xuống bảy tám người, được một người lính khác dẫn tới chỗ nghỉ. 

"Vất vả rồi, tộc trưởng Lai Lạp." Khoa Nhĩ vừa thấy được Lai Lạp liền nghênh đón, tuy là nét mặt không đổi sắc, thế nhưng giọng nói vẫn dịu đi rất nhiều. 



"Không, không vất vả." Lai Lạp cười nhạt, thoạt nhìn còn thoải mái hơn so với trước: "Trái lại, tôi còn phải cảm ơn cha cậu, Hách Nhĩ nguyên soái giúp vị hôn phu của tôi." 

"Đây là chuyện bổn phận,"Khoa Nhĩ nhàn nhạt nhắc tới, lại đổi đề tài: "Chuyện sao rồi?" 

"Ừm, hoàn thành chu đáo." Lai Lạp mỉm cười, "Bây giờ để xem khi nào Ai Duy Ngang phát hiện." 

"Dù là lúc nào phát hiện cũng không sao cả,"Khoa Nhĩ cũng không gấp: "Chỉ cần phi thuyền của hắn là tốt rồi, bất kể từ một góc đọ nào đi nữa, chúng ta đều thắng chắc!" 

Khoa Nhĩ rất tự tin, chuẩn bị nhiều năm như vậy, cộng thêm nhiều quân liên minh như vậy, sao lại có thể thua chứ? 

"Ba Nhĩ Lạp tinh cầu kia giải quyết sao?" Tuy Lai Lạp rất tin tưởng Khoa Nhĩ, thế nhưng nghi vấn trong lòng vẫn vô cùng nhiều, Ba Nhĩ Lạp tinh cầu nổi tiếng nhiều hải tặc, người trên tinh cầu này không lương thiện chút nào so với Lan Đặc tinh hệ, trái lại còn tàn nhẫn hơn. 

"Việc này anh yên tâm đi, sẽ có người xử lí họ!" Khoa Nhĩ cười thần bí, không hề đáp: "Anh đi nghỉ trước đi, chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết, nếu như cần anh ra tay, tôi sẽ liên hệ với anh." 

"Được." Lai Lạp chỉ đành gật đầu, rời đi, tuy vẫn có hơi tò mò, thế nhưng sự tò mò của hắn không nhiều, chỉ cần kết quả là được, là tốt, không cần phải tích cực như vậy. 

Khoa Nhĩ mở quang não ra, lộ ra vẻ mặt cười hì hì của Paul: "Paul, cậu bên đó sao rồi?" 

"Tất cả thuận lợi!" Paul ra dấu tất thắng: "Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn sa lưới nữa thôi!" 

"Ừ, vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, nhất định phải cản bọn họ lại, bằng không một khi để họ với Lan Đặc gặp nhau, vậy trận này sẽ là một trận đánh ác liệt." 

"Yên tâm đi, Khoa Nhĩ, tôi chính là nguyên soái đệ nhất Tát Bối tinh cầu, sao có thể phạm sai lầm cho được?! Yên tâm yên tâm!" Paul lộ ra hàm răng trắng noãn, tự tin đưa tay chữ V. 

"Ừ, tất cả cẩn thận." Khoa Nhĩ dặn dò một cái, đóng quang não. 

Bây giờ còn thiếu cái phi thuyền tổng nguyên tử vào phi thuyền của Ai Duy Ngang nữa thôi. 

"Báo cáo nguyên soái, phi thuyền của Đa Lợi Đạt tướng quân đã tới, có cho họ vào hay không?" Một vệ binh ba mắt gõ cửa phòng của Ai Duy Ngang, đứng nghiêm ngẩng đầu hỏi. 

Trong lòng Ai Duy Ngang lạnh lùng khịt mũi, híp mắt, loáng ra ánh sáng lạnh: "Để họ vào đi!" Dám giả mạo Đa Lợi Đạt tới lường gạt mình, bây giờ lại còn dám tự đưa tới cửa, nếu mình không hung hăng xử trí đám nhân loại này thì há có thể xứng với mình? 

Hừ hừ, thằng cháu Khoa Nhĩ này, mày cho rằng là mày lập tròng rồi Ai Duy Ngang tao sợ sao? Không đâu! Tao còn có viện quân, cùng lắm thì tao rút về Lan Đặc tinh hệ, tu cho bớt nghiệp, chỉ cần Ai Duy Ngang tao còn sống một ngày, sự khuất nhục tao chịu hôm nay toàn bộ đều phải trả lại gấp bội! 

"Vâng, nguyên soái!" Vệ binh vừa mới chuẩn bị lui, đột nhiên Ai Duy Ngang la lên: "Chờ một chút!" 

Vệ binh cung kính nghiêm, chờ đợi Ai Duy Ngang ra lệnh. 

"Họ xuống khỏi phi thuyền các người mau chóng trói người lại, nếu có phản kháng, giết chết không kể tội gì, nghe rõ không?" Sắc mặt Ai Duy Ngang tái xanh, âm trầm phân phó, dừng một chút lại nói: "Chuyện này không được để cho bất kì tên nào biết, hiểu chưa?" 

Nếu không phải là sợ chuyện Đa Lợi Đạt bị giả mạo bị đám binh sĩ đi theo biết, gây nên khủng hoảng, thậm chí ngay cả cửa hắn cũng sẽ không để họ vào, đám nhân loại xảo trá này! 

"Được rồi, còn phải lục soát thân thể của bọn hắn, bất kỳ vật gì cũng không thể để lại, gồm cả quần áo, biết không?" Ai Duy Ngang suy nghĩ một chút, lại nói. 

"Vâng!" Mặc dù vệ binh quèn vô cùng tò mò, thế nhưng tính khí của Ai Duy Ngang nguyên soái quá nóng, gã cũng không dám tiếp xúc với xui xẻo. Thế là vệ binh quèn chào một cái rồi lui ra ngoài. 

Đám Đa Lợi Đạt xuống khỏi phi thuyền, vẫn chưa nói chuyện đã bị vệ binh quèn chỉ huy hơn mười người máy trực tiếp trói lại,cũng bới tất cả đồ của họ, trần truồng, một bộ quần áo cũng không chừa. Tất cả vật phẩm bao gồm quang não gì đồ đều bị lấy đi. 

"Này, tôi muốn gặp nguyên soái đại nhân, vệ binh quèn như cậu lại dám đối xử với tôi như thế? Biết tôi là ai không? Tôi là Đa Lợi Đạt tướng quân! Là người mà nguyên soái tin tưởng!" Đa Lợi Đạt hầm hừ tức giận với vệ binh nhỏ liền tuôn một tràng mắng chửi. 

"Đúng thế đúng thế, Đa Lợi Đạt tướng quân chính là người mà nguyên soái tin tưởng, sao mày dám đối đãi với tướng quân như thế!" Gã bỉ ổi cũng bị trói bèn buột miệng chửi lớn. 

... 

Vệ binh nhỏ không để ý đến tranh cãi ầm ĩ của mấy người này, trực tiếp vung tay lên: "Mang đi!" Vệ binh quèn không để ý tới lúc gã xoay người con mắt kì dị của đám người Đa Lợi Đạt đảo một vòng. 

"Hừ hừ, không phải là miệng mồm chọc phải người khác à," Vệ binh quèn dương dương đắc ý đi ở phía trước, đây là lần đầu mình lột đồ của một tên tướng quân một cách sảng khoái như thế! Qủa là rất thoải mái! Vừa đi vừa lanh mồm lanh miệng nói j□j: "Còn bảo mình là thân tín của nguyên soái đại nhân nữa chứ, nếu như tướng quân thân tín thì đại nhân còn bảo tôi trói mấy người lại à? Ngốc ghê!" 

Lai Lạp thông qua một dụng cụ xinh xắn nhìn thấy một màn xảy ra ở trên phi thuyền Lan Đặc tinh hệ, may là Khoa Nhĩ nghĩ tới cách ly miêu tráo thái tử như thế, bằng không mình sẽ không chỉ là vừa vào cửa đã bị lột đồ trống trơn thôi đâu, ngay cả một cái sịp cũng không chừa, tất cả dụng cụ đều bị mang đi, nếu bọn hắn lên phi thuyền của Lan Đặc tinh hệ thật thì chính hắn và những đội viên khác cũng đành mặc người chém giết như nhau. Muốn tự sát cũng không có cách nào! 

Ai Duy Ngang không hổ là cáo già, nếu không sao lại khôn khéo mà nhìn ra sơ hở của mình chứ? Thông qua người máy mô phỏng trong camera giám thị mini, Lai Lạp thấy rõ là vệ binh quèn bỏ lại người máy, nếu như đi xa nữa thì sao tổng nguyên tử không có tác dụng. Cho nên Lai Lạp không có nhiều do dự liền trực tiếp gắn tổng nguyên tử ở bên trong người máy. 

Vệ binh quèn chuẩn bị đem mấy người Đa Lợi Đạt Tướng Quân mà nguyên soái tự mình phân phó muốn trói đi tới chỗ xa thật xa, dù sao hình như nguyên soái cũng không tính để cho nhiều người biết chuyện Đa Lợi Đạt tướng quân bị trói. 

Lúc đi tới trung gian,vệ binh quèn hình như nghe được một tiếng "tích", thế nhưng nhìn lại, không có động tĩnh lạ thường gì, vệ binh quèn cũng không để ý nhiều, tưởng ảo giác, đi tiếp, thế nhưng rất nhanh, vệ binh quèn biết là chuyện xấu, nhưng ddiieuf nãy cũng không để gã hối hận, chỉ thấy một tia sáng hiện lên, tối thiểu hơn phân nửa phi thuyền đều nổ tan tành hết. 

Sĩ binh trên phi thuyền của Lan Đặc tinh hệ đa số cũng không biết xảy ra chuyện gì, thì đã mơ mơ màng màng mà nạp mạng. 

Còn Ai Duy Ngang, theo tiếng nổ mạnh to lớn vang lên, rồi cảm thấy phi thuyền đung đưa kịch liệt, Ai Duy Ngang bị sự đung đưa kịch liệt này quẳng xuống khỏi ghế, tất cả mọi thứ đều rơi khỏi vị trí của nó, thân thể mập mạp của Ai Duy Ngang lăn nhiều lần trên mặt đất, chỉ cảm thấy đầu gối và trán bị đau từng cơn, duỗi tay sờ, một tay máu đỏ tươi. 

Ai Duy Ngang cố gắng giữ cơ thể thăng bằng, đứng lên, cũng không để ý vết thương trên người, nhấn còi báo động, may là cảnh báo trên phi thuyền tốt, Ai Duy Ngang la lên trên khung trò chuyện: "Tất cả mọi người mau lái máy bay chiến đấu chuẩn bị chiến đấu, lập lại lần nữa, mọi người mau chóng lái máy bay chiến đấu chuẩn bị chiến đấu!" 

Lúc này phi thuyền đã lung lay sắp đổ, sắc mặt Ai Duy Ngang tái xanh, một số binh sĩ bị vứt đi để giúp hắn, nhưng lại không ngờ, thiên tính vạn tính lại không lường được đối phương dùng bom người! Vệ binh chết tiệt, không phải là hắn đã bảo gã phải soát người rồi sao? Sao ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong chứ?! 

Tât nhiên ngay từ đầu Khoa Nhĩ đã biết được tình trạng mới nhất của Lan Đặc tinh hệ, anh đứng lên, ngẩng đầu đi tới ban chỉ huy: "Lệnh cho tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu, đội ba ở lại thủ vững phi thuyền mẫu hạm hàng không, người còn lại, đều theo tôi đi xung phong!!" 

"Vâng!" 

Khoa Nhĩ bước nhanh về phía máy bay chiến đấu của anh, nhiệt huyết trong đôi mắt, chiến tranh trời sinh chính là máu xương của đàn ông, anh có thể làm bừng cháy lên linh hồn của một người lính, khiến người ta điên cuồng. 

"Máy bay chiến đấu T- 798 đã khởi động, có xuất phát không?" Giọng nữ nhẹ nhàng phát lên hỏi. 

"Xuất phát!" Khoa Nhĩ ra lệnh. 

"T- 798 sắp xuất phát, đếm ngược 3, 2, 1 xuất phát!" 

Máy bay chiến đấu của Khoa Nhĩ xông vào hàng đầu tiên, theo đó hàng nghìn máy bay chiến đấu chi chít cũng cất cánh theo, mục đích xuất phát của họ là hướng về đích của lệnh chiến đấu. 

"Đội một, đội hai công kích phía trên." Khoa Nhĩ một bên linh hoạt thao tác máy bay chiến đấu, một bên trầm giọng hạ chỉ lệnh. 

Theo chỉ lệnh của Khoa Nhĩ, rất nhanh liền có một phần máy bay chiến đấu bay tới phía không cao hơn. 

"Đội bốn, đội năm trợ giúp cánh quân trái phải." 

Lại có hai đội máy bay chiến đấu nhanh chóng chia hướng mà bay đi. 

Ai Duy Ngang nhịn đau, mặt u ám, bây giờ hắn chắc chắn phải bình tĩnh lại. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện