Chương 8: Ngày thứ hai thu thập vật tư
"Bên này, Phạm Nguyên."
Phạm Nguyên vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào gọi mình. Cậu nghiêng đầu nhìn qua, nhận thấy mọi người đang ngồi đông đủ trên bàn ăn. Nhân lúc điện nước chưa cắt, vừa rồi Phạm Nguyên có rẽ qua phòng tắm một chút nên vào hơi muộn.
Thiếu nữ vừa lên tiếng có gương mặt xinh đẹp trắng ngần, đôi mắt to tròn long lanh, kết hợp với cánh môi phớt hồng khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng không thể rời mắt. Thiếu nữ là Tạ Uyển Thanh, hoa khôi của trường nguyên chủ đang theo học, tính ra cũng là người quen biết với nguyên chủ.
Hoa khôi mở lời, Phạm Nguyên không khách sáo mà ngồi xuống vị trí còn trống của bàn ăn. Cậu gật đầu thay cho lời chào với những người xung quanh.
Có lẽ sau khi vào nhà, cảm giác căng thẳng của mọi người được giảm bớt. Tâm trạng dễ dịu dẫn đến tiếng cười nói rôm rả không ngớt.
"Vừa rồi anh đánh hay thật đó. Em chỉ biết anh chơi bóng giỏi chứ không ngờ anh đập tang thi cũng điêu luyện như vậy."
Một cô gái có gương mặt đáng yêu gợi chuyện, khoảng mười bốn, mười năm tuổi. Tuy cô không xinh đẹp như Tạ Uyển Thanh nhưng cũng thuộc loại dễ thương ưa nhìn. Đây là em gái Mộ Viễn Phương, tên Mộ Oánh.
"Cảm ơn đã khen. Không chừng sau này lớn lên một chút, em còn đánh tang thi tốt hơn anh nữa." Phạm Nguyên cố gắng bày ra gương mặt tươi cười nhiệt tình. Lần đầu tiên cậu chính thức mệt mỏi với các mối quan hệ của nguyên chủ. Phải biết rằng Phạm Nguyên cậu không phải thành phần giỏi giao tiếp với mọi người, càng chưa kể đến việc cậu phải giả bộ thân thiện với những kẻ hoàn toàn xa lạ.
[Không phải vừa rồi cậu lừa nam chính giỏi lắm sao? Giờ chỉ là mấy em gái xinh tươi mà cậu cũng lo không xong hả?] Hệ Thống đắc ý hả hê, trong giọng nói không tránh khỏi có mấy phần châm chọc.
[Lừa nam chính là chuyện sống còn, với mấy cô em này, thực tình tôi chỉ muốn chui xuống đất cho yên chuyện.]
Tâm tư phụ nữ luôn phức tạp, Phạm Nguyên thà dành vài tuần để lăn lộn với mấy bức tường lửa còn hơn ngồi đoán suy nghĩ của họ.
"Cậu khiêm tốn quá Phạm Nguyên." Tiêu Vỹ phía đối diện cười cười. "Cậu chỉ học theo Tinh Hạo mà ra tay rất điêu luyện, ngay cả người trong nghề nhiều năm như tôi cũng thấy ghen tỵ."
Tiêu Vỹ xuất thân trong một gia đình nhiều đời dạy võ cổ truyền. Cậu ta học võ từ nhỏ, cơ thể dẻo dai, trên võ học có năng khiếu khá tốt. Lời khen Phạm Nguyên tuy có vài phần khoa trương nhưng không phải không đúng.
Nếu Phạm Nguyên không được Hệ Thống nâng gấp đôi thể năng, dù cậu muốn "ra tay điêu luyện" cũng không có đường.
"Mấy cậu quá khen rồi, tôi còn phải học nhiều điều từ các cậu." Phạm Nguyên vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi, tay nhanh chóng gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Loại cơm ngon nóng hổi này chỉ đầu mạt thế mới có, cậu phải tranh thủ ăn nhiều một chút, tránh cho sau này lại tiếc đứt ruột. Về việc điên cuồng nhồi nhét thức ăn vào miệng, Phạm Nguyên đã bỏ ý tưởng đó từ rất lâu rồi.
Ngoại trừ Phạm Nguyên và Thẩm Tinh Hạo tương đối kiệm lời, bữa cơm trôi qua trong sự cười đùa vui vẻ của các thành viên. Phạm Nguyên cũng biết được tên thành viên nữ còn lại trong nhóm, Lệ Diên.
Ngoại hình của Lệ Diên thiên về vẻ đẹp nhẹ nhàng điềm đạm, tay nghề nấu ăn rất tốt, lời nói lại nhỏ nhẹ dịu hiền. Thoạt nhìn ai cũng tưởng Lệ Diên thuộc loại hình phụ nữ mỏng manh dễ bắt nạt, đâu ai ngờ tới cô gái nhỏ này là sư muội của Tiêu Vỹ, không những tinh thông võ cổ truyền mà còn đạt đai đen Karatedo. Nghe đâu, cô nàng còn có Dị năng hệ Thổ.
Nhắc đến Dị năng, về cơ bản Phạm Nguyên cũng biết được đôi chút qua lời chia sẻ của các thành viên. Tiêu Vỹ có Dị năng hệ Hỏa, Mộ Viễn Phương là Dị năng hệ Phong, Tạ Uyển Thanh là Dị năng hệ Không gian. Đương nhiên nam chính Thẩm Tinh Hạo không lệch đâu ngoài mấy Dị năng có sức sát thương cao nhất. Dị năng của hắn là Dị năng hệ Lôi.
Đội ngũ bảy người thì có đến sáu người mang Dị năng, chưa kể đến bản thân mỗi người đều có sức chiến đấu không thấp. Đừng nói là đầu mạt thế, dù sau mạt thế thì đây cũng là một đội mạnh.
Sau khi ăn uống xong xuôi, mỗi người đều về phòng riêng nghỉ ngơi. Biệt thự nhà Tạ Uyển Thanh tương đối nhiều phòng, đủ cho bảy người thoải mái chọn chỗ ngủ.
Phạm Nguyên vừa về phòng đã cảm thấy sức lực toàn thân dường như bốc hơi sạch sẽ. Phải ngồi đối diện với gương mặt thâm trầm của Thẩm Tinh Hạo mới thấu hết cảm giác lúc này của cậu. Bứt rứt khó chịu lại không thể mở miệng nói bừa.
[Hệ Thống, có cách nào vừa bảo đảm an toàn vừa cách xa nam chính không?]
[...]
[Cậu nghĩ mình đang làm gì đấy hả? Ít nhất thì sắp tới cậu còn có một nhiệm vụ quan trọng cần làm, từ giờ tới đó cậu không thể rời khỏi đội nam chính.]
Hệ Thống cảm thấy rất bất lực với Phạm Nguyên. Nó thề, nó hứa, nó cam đoan, lần sau chọn thân chủ nó sẽ cân nhắc cẩn thận. Dạng thân chủ như Phạm Nguyên này nó đụng phải một lần là quá đủ. Người đâu vừa khó hiểu vừa hay có tư tưởng bỏ con giữa chợ.
[Nhiệm vụ sắp tới là gì? Sao chưa công bố luôn? Không hoàn thành thì sao?]
[Nhiệm vụ sắp tới là gắn kết tình duyên cho nam chính. Nữ chính chưa xuất hiện nên chưa thể kích hoạt. Đây là nhiệm vụ quan trọng, không hoàn thành sẽ bị phạt.]
Với từng câu hỏi từ Phạm Nguyên, Hệ Thống rất có trách nhiệm mà trả lời đầy đủ. Nó nhìn thân chủ nhà mình một lát, cảm thấy không yên tâm nên nhắc thêm: [Cậu đừng làm gì dại dột chọc tới nam chính. Chúng ta cần phải hợp tác với hắn nhiều lần, tốt nhất đừng tạo xung đột.]
[Tôi biết.]
Phạm Nguyên gối tay sau đầu. Vô số nhiệm vụ thúc đẩy tình tiết đang đợi cậu, cậu chọc ai chứ không thể chọc vào nhân vật chính và các Boss. Nhắc đến nhiệm vụ, Phạm Nguyên nhớ ra điểm 0 tròn trĩnh của mình. Nếu không nhanh kéo điểm 0 lên, sợ là cậu không sống nổi trong thời mạt thế.
[Hệ Thống, bao giờ nữ chính xuất hiện? Tôi cần thời gian chuẩn bị.]
[Hừm... Từ thành phố N chúng ta đang ở đến thành phố H phải đi qua ba thành phố lần lượt là thành phố T, M, K. Nam nữ chính gặp nhau trong một siêu thị ở thành phố T.]
Phạm Nguyên tính toán thời gian, cảm thấy không có gì thay đổi thì khoảng một tháng sau nam nữ chính sẽ gặp nhau. Hiện giờ Thẩm Tinh Hạo cần ở lại thành phố N để thu thập vật tư và cứu giúp người nhà của các thành viên trong đội, không rảnh chạy đi gặp nữ chính.
Trong một tháng này, Phạm Nguyên hạ quyết tâm sẽ phát triển Dị năng hệ Mộc, dù không mạnh mẽ như Thẩm Tinh Hạo thì ít nhất cũng phải có sức chiến đấu với tang thi. Phạm Nguyên không chấp nhận nổi Dị năng của mình của mình chỉ có tác dụng gieo trồng và thúc đẩy cây cối sinh trưởng.
Phạm Nguyên nhắm mắt lại, tập trung tinh thần luyện tập Dị năng. Giờ cậu có thể thoải mái điều khiển một nhánh cây to cỡ cổ tay người lớn với chiều dài hơn 5m. Chỉ tiếc nhánh cây này quá mềm yếu, Phạm Nguyên phải chờ khi tang thi cấp 1 xuất hiện mới có thể lấy tinh thạch để thăng cấp Dị năng.
Ngày thứ hai đi thu thập vật tư, Phạm Nguyên trợn mắt chứng kiến uy lực Dị năng của nhóm nam chính. Giai đoạn đầu, hệ Hỏa và hệ Phong biểu hiện hơi kém, nhưng hệ Lôi của Thẩm Tinh Hạo không thẹn với danh là hệ đứng đầu về tấn công, chỉ một tia sét giáng xuống đã khiến ba tang thi đồng loạt cháy đen.
Nhìn Dị năng của người ta, lại nhìn đến hệ Mộc của mình chỉ có khả năng quật ngã tang thi, Phạm Nguyên sâu sắc cảm thấy nhân sinh thật tăm tối và ảm đạm.
"Cẩn thận Phạm Nguyên!"
Ngay lúc Phạm Nguyên thất thần, một con tang thi giương nanh múa vuốt về phía cậu. Phạm Nguyên chỉ kịp sượt chân tránh đi.
Một bức tường chặn trước mặt tang thi, kế đó con tang thi xấu số bị một đạp mạnh mẽ của Lệ Diên hất cho bay đầu. Cô nàng liếc nhanh về phía Phạm Nguyên rồi chuyển sự chủ ý sang đám tang thi.
"Cậu ổn đấy chứ?"
"Cảm ơn cậu."
Lệ Diên gật nhẹ đầu. Cô cảm thấy Phạm Nguyên có thể thanh lý tang thi ở khu vực xung quanh nên di chuyển sang chỗ khác.
[Nam chính vừa nhìn cậu.]
[Ừ. Từ khi biết tôi có Dị năng, hắn càng nghi ngờ thêm. Vốn dĩ nguyên chủ đâu có Dị năng.]
Phạm Nguyên đột nhiên nảy ra một ý tưởng điên rồ. Cậu ước lượng khoảng cách giữa Thẩm Tinh Hạo và mình, lại cẩn thận nhìn qua mấy con tang thi xung quanh. Bất chợt, Phạm Nguyên như phát điên mà tấn công mạnh về phía tang thi.
[Này, này! Cậu muốn tiêu hao hết Dị năng hả?!]
[Mẹ nó! Đừng có nổi cơn giữa chừng chứ!]
Mặc cho Hệ Thống kêu gào ầm đầu, Phạm Nguyên vẫn điên cuồng chém gϊếŧ. Cậu không thèm nghe lời Hệ Thống mà tiêu hao hết sạch Dị năng và thể năng. Trước khi ngất đi vì kiệt sức, Phạm Nguyên kịp thấy Thẩm Tinh Hạo nhíu chặt mày chạy về phía này.
...
"Anh tỉnh rồi à? May quá, em vừa nấu cháo xong, anh ăn một bát cho lại sức."
Mộ Oánh nhanh chân bê vào một bát cháo nóng cho Phạm Nguyên. Cô bé mang ghế đặt cạnh giường, nói:
"Anh đã ngủ gần một ngày rồi đó. Anh Tinh Hạo có nhờ em chuyển lời cho anh, anh ấy dặn là dù tiêu hao hết Dị năng có thể khiến cấp bậc Dị năng tăng lên một chút nhưng cách đó rất nguy hiểm và thường khiến cơ thể khó chịu. Nếu không có gì cấp bách thì anh đừng nên dùng hết Dị năng."
Phạm Nguyên tay đỡ bát cháo gật đầu cảm ơn cô bé. Không cần Thẩm Tinh Hạo nhắc, chuyện này cậu sẽ không lặp lại lần thứ hai. Cảm giác cạn kiệt Dị năng khiến cơ thể cậu rã rời, đầu óc như muốn nổ tung. Trong thời đại đen tối nguy hiểm này, cậu sợ cảm giác bải hoải vô lực đó.
Ăn hết bát cháo, Phạm Nguyên có chút tò mò hỏi:
"Tiểu Oánh, mấy người Thẩm Tinh Hạo kia đâu?" Sẽ không phải đi thu thập vật tư chứ? "Mọi người đã thu dọn đồ đến võ đường nhà anh Vỹ rồi ạ, nghe nói là cứu người sống sót. Hiện giờ ở biệt thự chỉ có anh Phương, em và anh thôi."
Phạm Nguyên gật đầu ăn cháo, không có ý định tiếp tục nói chuyện.
Mộ Oánh là một cô bé thông minh hiểu chuyện. Cô biết Phạm Nguyên cần nghỉ ngơi nên sau khi Phạm Nguyên ăn xong, cô bé thu dọn bát đũa, chào Phạm Nguyên rồi bước ra ngoài phòng. Trước khi đi không quên đóng cửa.
[Cậu liều quá Phạm Nguyên!] Đây là một trong những lần hiếm hoi Hệ Thống gọi đầy đủ tên Phạm Nguyên. Thường thì mỗi lần thế này đều chứng minh rằng tâm trạng con hàng trí tuệ này không tốt chút nào.
Phạm Nguyên thu lại vẻ mặt mệt mỏi trên mặt, nhếch miệng hỏi lại: [Nói xem tôi liều chỗ nào.]
[Cậu...] Hệ Thống có chút không biết nói thế nào. Nó nghiến răng nghiến lợi: [Cậu muốn loại hết nghi ngờ của Thẩm Tinh Hạo thì phải cần có thời gian, không thể tùy tiện làm xằng bậy như hôm trước.]
[Tôi không làm liều, cũng chẳng làm xằng bậy. Tôi thấy Thẩm Tinh Hạo đứng gần tôi, lại thêm tang thi ở đó tạm thời không thể gây thương tích. Chú mày biết đấy, cơ hội thế này không nhiều.]
Điều Phạm Nguyên cần làm là loại hết nghi ngờ của nam chính. Nếu nam chính nghi ngờ cậu cũng là người trọng sinh về vậy thì Phạm Nguyên cậu sẽ đập tan nghi ngờ này.
Mấy tên trọng sinh về đều cực kỳ quý trọng mạng sống bản thân, Phạm Nguyên lại cố tình phạm phải những sai lầm vụng về liên quan đến tính mạng. Không biết sau lần này, Thẩm Tinh Hạo sẽ nghĩ sao.
Nếu không phải Phạm Nguyên thấy khoảng cách khá ngắn và Dị năng của Thẩm Tinh Hạo đủ cứu sống mình, cậu cũng sẽ không liều lĩnh để đổi lại chút lòng tin như thế.
[Cái gì cũng phải tiến hành từ từ, lần này cậu suýt làm tôi thót tim.] Hệ Thống bất đắc dĩ nói.
Nó đã cảm thấy thân chủ này của nó rất khó hiểu. Giờ thì không chỉ khó hiểu còn thêm tính liều mạng!
[Tuổi trẻ mà, ngông cuồng vài lần có sao. Nhìn này, sau lần vừa rồi Dị năng của tôi đã thăng cấp rồi đấy.]
Phạm Nguyên xòe tay ra. Lần này vô số nhánh cây đâm ra từ tay cậu, mỗi nhánh tạo một kiểu dáng rất sinh động. Chúng kéo dài trùm khắp căn phòng, biến phòng ngủ thành một thảm thực vật xanh mướt. Vụ tăng Dị năng này được coi như may mắn ngoài ý muốn với Phạm Nguyên. Dị năng của cậu hiện đã tăng lên cấp 1 mà không cần đến tinh thạch.
[Hừ! Kiểu tăng Dị năng này chỉ ở những lần đầu thôi, về sau dù cậu dùng cạn Dị năng cũng không có chuyện ăn hời thế này.]
Dù Hệ Thống rất tức giận với việc làm trước đó của Phạm Nguyên nhưng nó vẫn tốt tính chỉ cho cậu cách điều khiển Dị năng thành thạo. Thân chủ của nó càng mạnh thì nó càng ít phải chứng kiến những pha thót tim cậu ta gây ra.