Editor: SherryTan
Beta-er: Yulmi2704
Hạ Tu bước lên lầu, Hạ Cảnh Long vẫn ngồi một mình trong phòng khách.
Hạ Tu nói không sai, xin lỗi thì có tác dụng gì, bà ấy đã mất rồi… Mấy năm nay ông cứ mãi ôm theo nỗi hổ thẹn nên muốn dùng tất cả để bù đắp cho Hạ Tu, nhưng nó vẫn không cảm kích.
Nó hận ông mà ông cũng hận mình của trước kia.
Lúc mẹ của Hạ Tu mới quen biết ông, ông chỉ là một gã thợ mộc cùng đám anh em đi gắn cửa cho người ta để kiếm ăn. Khi đó cuộc sống chẳng giàu có gì, nhưng lúc đó ông mới mười mấy hai mươi tuổi, bên cạnh còn có mẹ của Hạ Tu, nên chẳng cảm thấy gì là không hạnh phúc.
Mẹ của Hạ Tu rất thích quần áo, bà không hề có sở thích nào khác nhưng đối với quần áo đẹp thì bà không có một chút kháng cự nào. Lúc đó làm gì có trung tâm thương mại lớn như vậy, có mấy cửa hàng quần áo đã là rất tốt rồi, bình thường đi dạo cùng bà, nếu bà muốn mua vài bộ thì ông cũng không hề keo kiệt mà cản bà lại.
Sau đó ông cùng anh em tách ra, chia được mấy món thiết bị liền tự mình mở một công ty tư nhân nhỏ để làm thầu. Sau đó, bởi vì cuộc sống đã tốt hơn trước kia nên ông đưa mẹ của Hạ Tu đến khu thương mại lớn nơi thành phố có kinh tế phát triển hơn, ông vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hưng phấn của bà khi lần đầu tiên bước vào khu thương mại đó.
Lúc đó ông đã đảm bảo với bà, tương lai ông sẽ xây ở thành phố A một khu thương mại lớn nhất, để mỗi ngày bà đều có thể đi dạo, không cần đi xa đến thế này nữa.
Sau này cơ hội đã thực sự đến tay, công ty của bọn ông nhận được một công trình từ chính phủ, nhưng tiền bạc của chính phủ không kịp đưa xuống, nên chỉ đưa ông miếng đất rồi để ông tự quyết.
Đây là lần đầu tiên ông phải suy nghĩ việc xây khu thương mại như thế nào, ở đâu, nhưng khi xây xong khu thương mại thì mới phát hiện, khu vực bên cạnh khu thương mại cũng quan trọng. Ông biết khu vực bên cạnh khu thương mại là của họ Triệu, liền muốn hợp tác với bên đó để khai thác.
Lúc đầu, nhà họ Triệu cũng chẳng mấy xem trọng hạng mục này của ông, không có mấy phần ý định muốn hợp tác cùng. Nhưng con gái của họ, Triệu Dĩnh Phương lại rất xem trọng Hạ Cảnh Long ông đây.
Ônng vừa tuổi trẻ tài cao, vừa có dáng vẻ anh tuấn, một cô gái ở độ tuổi này như bà rất dễ động tâm.
Hạ Cảnh Long tự nhiên cũng đã nhận ra tâm tư của Triệu Dĩnh Phương đối với ông, nếu như thông qua được cửa của Triệu Dĩnh Phương thì có thể thuyết phục nhà họ Triệu, vả lại lúc đó Triệu Dĩnh Phương nói với ông là bà có cách xây thêm quảng trường ở khu thương mại, còn nói sẽ lấy tên ông làm tên của quảng trường.
Hạ Cảnh Long dao động.
Ban đầu, việc xây dựng khu thương mại là vì mẹ của Hạ Tu, nhưng bây gi đối với Hạ Cảnh Long mà nói, đây chính là cơ hội để kinh doanh, ông biết kiến trúc là không có giới hạn, mà đầu tư vào ngành thương mại thì trong tương lai sẽ thu được không ít lợi ích.
Ông đắn đo một khoảng thời gian dài, cuối cùng vẫn chọn cách bỏ rơi mẹ của Hạ Tu. Lúc đó, bà không khóc cũng không nháo, chỉ có nỗi thất vọng hiện lên trong đáy mắt bà, đời này của ông không bao giờ quên được ánh mắt đó.
Bà nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của ông, ông liền kết hôn cùng Triệu Dĩnh Phương. Mãi đến 8 tháng sau, Hạ Tu được đưa đến trước mặt ông.
Nghĩ đến đây, đầu Hạ Cảnh Long đau nhức một trận. Lúc đó ông vô cùng khiếp sợ, nếu lúc đó ông biết bà mang thai thì ông chắc chắn sẽ không xa rời bà.
Ông nhắm mắt, tựa người lên ghế salon, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương. Triệu Dĩnh Phương chẳng biết đi vào từ lúc nào, lúc nhìn thấy Hạ Cảnh Long trong phòng khách thì cười lạnh một tiếng: “Sao nào, lại nghĩ đến ả đàn bàn kia à?”
Sắc mặt của Hạ Cảnh Long thay đổi, mở mắt nhìn bà ta. Nụ cười của Triệu Dĩnh Phương càng thêm lạnh, dẫm trên đôi giày cao gót đến trước mặt ông: “Tôi còn chưa hỏi ông, tối nay Hạ Tu đến làm gì? Hôm nay là tiệc đính hôn của Hạ Thần, tụi nó mặc trang phục đẹp đẽ đến cướp mất vị trí trung tâm như vậy thì sao có thể vui vẻ được?”
Vẻ mặt Hạ Cảnh Long bình thản đáp lại: “Bà đừng có nói khó nghe như vậy, mấy năm nay bà đối xử với nó thế nào tự lòng bà hiểu rõ, nó còn có thể làm gì chứ?”
“A, nó còn ở đó giận dỗi à? Tôi giúp người đàn bà khác nuôi con trai ngần ấy năm, người ngoài còn gọi nó là cậu cả nhà họ Hạ, người chịu thiệt thòi là tôi mới đúng!”
Hạ Cảnh Long cuối cùng cũng nổi giận: “Đừng nói như thể bà vô tội, lúc bà tiếp cận tôi, bộ không biết tôi đã có vợ à?”
Triệu Dĩnh Phương mím môi một cái, không khống chế được giọng của mình, tông giọng trở nên cao hơn: “Nếu như tôi biết ông xây dựng khu thương mại Tinh Quang này vì bà ta thì tôi sẽ không thuyết phục cha tôi! Sớm biết như vậy, ngày trước tôi nên xây xung quanh cái khu thương mại này một đống cửa tiệm mới phải!”
Hai người bọn họ gây ra tiếng động lớn như vậy ở phòng khách, Hạ Tu dĩ nhiên cũng nghe được. Khu thương mại Tinh Quang được xây dựng bởi Hạ Cảnh Long và ông làm nó cho mẹ anh, điều này cũng là sau khi anh đến nhà họ Hạ nghe Hạ Cảnh Long nói.
Anh cảm thấy rất nực cười, khu thương mại được xây dựng vì mẹ mình nhưng bà không hề bước vào dẫu chỉ một lần. Anh nhớ lại nhiều năm về trước, bà từng đi đến trước khu thương mại Tinh Quang này, đứng trước cửa rất lâu. Lúc đó, bà rốt cuộc có tâm tình gì? Hạ Tu không khỏi phiền muộn, anh đi vào phòng tắm, tắm rửa một lượt, sau đó ra ngoài, tựa vào đầu giường bấm số gọi cho Giản Ngôn.
Giản Ngôn lúc này vẫn đang vẽ tranh, nghe tiếng điện thoại reo, khóe mắt liếc nhanh một cái, là cuộc gọi của Hạ Tu, cô tay trái nhận điện thoại, tay phải vẫn cố vẽ thêm vài nét trên bảng vẽ: “Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Nghe thấy giọng của cô, cuối cùng môi của Hạ Tu cũng nở được một nụ cười: “Không có gì, em đang làm gì đấy?”
“Em đang vẽ tranh.”
Lông mày của Hạ Tu hơi nhíu lại: “Trễ như vậy còn vẽ tranh à?”
“Đúng vậy, dù sao em đây còn phải gánh trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, đương nhiên phải cố gắng kiếm nhiều tiền một chút.”
Hạ Tu cười nhẹ hai tiếng, nói với cô: “Đừng để mình mệt quá đấy, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.”
“Đừng thức đêm.”
Giản Ngôn cũng nở nụ cười: “Hạ đại công tử à, em còn chưa gả cho anh mà anh đã muốn quản em rồi à?”
“Không được sao? Có cần anh đích thân qua bên đó giám sát em không?”
“Được rồi, được rồi, em biết rồi.”
Hạ Tu hơi cười cười, cong cong khóe môi, im lặng một lúc mới nói: “Chờ sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ dọn ra ngoài.”
“Kết hôn? Anh muốn kết hôn rồi cơ à?”
“Thế nào, chẳng lẽ em muốn trốn nợ à?”
Giản Ngôn cười hai tiếng, nói: “Vậy đến lúc đó, em sẽ dọn cho anh một gian phòng để ở.”
“Phòng tân hôn của chúng ta em tính vậy là xong rồi sao?” Hạ Tu bất mãn nói, “Phòng tân hôn để anh chuẩn bị!”
“Ừ.”
“Vậy em đi ngủ sớm đi, đừng vẽ nữa.” Hạ Tu kéo câu chuyện trở lại chủ đề chính, bắt cô đi ngủ sớm, Giản Ngôn không thể nào làm khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, cúp điện thoại em đi ngủ đây.”
“Ngoan, tối mai anh đón em đi ăn, muốn ăn cái gì nào?”
“Gì cũng được, không thì em đến thẳng khu thương mại Tinh Quang tìm anh đi ăn cơm, dù sao chỗ đó cũng có nhiều tiệm ăn ngon.”
“Được, anh ở văn phòng làm việc chờ em, ngủ ngon.”
Giản Ngôn giống như nghĩ ra điều gì đó, hỏi anh: “Lần trước em nghe buổi ca nhạc của anh, mọi người gửi cho anh cái hôn ‘chụt chụt’ anh đều không nhận, giờ có thể nhận môt cái không?”
Hạ Tu cười khẽ nói: “Hôn ‘chụt chụt’ có ý nghĩa gì, chi bằng anh qua bên đó tự mình hôn em còn hơn.”
“…Không được, quá phiền phức.”
Hạ Tu hơi mím môi lại, khẽ đặt môi, hôn cái ống nghe điện thoại chụt một cái: “Ngủ ngon.”
Giản Ngôn bị âm thanh này thu phục, tim đập thình thịch chúc anh ngủ ngon. Sau khi cúp điện thoại, cô dùng mu bàn tay lạnh lẽo áp lên gương mặt nóng bừng của mình, lưu lại bản thảo đang vẽ dở, tắt máy tính.
Anh có giọng nói thật dễ nghe làm sao, khiến người ta muốn phạm tội, khiêu khích nhau quá đi mất, đáng ghét.
Hôm sau, chuyện cô đi cùng Hạ Tu tham dự tiệc đính hôn đến tại của Lâm Trân, cô ấy sáng sớm đã gọi điện thoại đến chỗ của Giản Ngôn, gấp gáp hỏi cô: “Em và Hạ Tu là thật à?”
Giản Ngôn lúc này đây đã rời giường, đang ở phòng bếp nấu cháo, trả lời điện thoại: “Chị nói chuyện gì?”
“Là chuyện ngày trước, đám chó săn nói em là bạn gái anh ta ấy!”
“Ừm… là thật.”
Lâm Trân: “…”
Em ấy còn thoát kiếp chó độc thân sớm hơn cả mình!
Lâm Trân im lặng một lúc lâu mới ôm một chút hi vọng, hỏi: “Anh ta với Đường Chính không phải là…?”
“…” Giản Ngôn lúc này mới nhớ ra, chuyện này cô còn chưa nói, “À, chuyện đó là do chúng ta hiểu lầm thôi.”
Lâm Trân: “…”
Vậy sau này cô phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Đường Chính đây? Còn có vụ hợp tác của bọn họ nữa…
Cô nhớ tới Đường Chính cũng đã không liên lạc với mình một khoảng thời gian rồi, vừa hay, cô cứ… không chủ động liên lạc với anh vậy.
Trước khi cúp điện thoại, cô hỏi lại: “Vậy còn chứng chán ghét đàn ông của em thì sao? Em không phải có chứng nhạy cảm với đàn ông à?”
“Ừ… Nói đến chỗ này em cũng thấy kì lạ, em hết lần này đến lần khác không nhạy cảm lắm với anh ấy.”
“…” Lâm Trân im lặng một lúc, hận thù đáp trả cô: “Deadline sắp tới rồi, bản thảo của em còn chưa giao đó, tác phẩm mới chuẩn bị đến đâu rồi?”
Môi Giản Ngôn giật giật: “Yên tâm đi, em sẽ giao bản thảo đúng giờ, về phần tác phẩm mới, không phải ngày trước chị bảo em không cần quá liều mạng làm việc còn gì, em thấy chị nói rất đúng đó.”
“… Gặp lại sau.” Lâm Trân cúp điện thoại.
Vì sao?! Vì sao những người nhỏ tuổi hơn cô, từng người một đều đã tìm được đối tượng! Nếu Giản Ngôn mà kết hôn sớm hơn cả cô thì cô sẽ tuyệt giao với cô ấy luôn!
Giản Ngôn làm việc đến 5 giờ mới bắt đầu sửa soạn cho mình, chuẩn bị đến khu thương mại Tinh Quang tìm Hạ Tu, trùng hợp là lúc trong thang máy lại gặp được Từ Oánh.
Giản Ngôn cười với cô ta: “Tôi đến tìm Hạ Tu.”
Từ Oánh cười hừ một tiếng, nhìn cô: “Sau khi cô đến khu thương mại Tinh Quang mới quen biết Hạ Tu nhỉ? Tôi đã quen biết anh ấy hai mươi mấy năm rồi.”
“Cho nên?”
“Cô biết ngày trước anh ấy như thế nào không? Hồi nhỏ bọn tôi quan hệ rất tốt, anh ấy cũng rất yêu thương tôi, lúc tôi buồn anh ấy còn hát cho tôi nghe. Giọng của anh ấy rất hay, mỗi lần anh ấy hát lên, tôi liền không khóc nữa.”
“Ừ.”
Chân mày Từ Oánh cau lại, người này thật giống Hạ Tu lúc nhỏ, bất kể người khác làm cái gì, nói cái gì cũng không có chút phản ứng nào.
“Tôi cho cô biết…”
“Cô Từ.” Giản Ngôn đột nhiên nghiêng đầu, nhin cô ta cười cười, “Buổi lễ đính hôn hôm qua rất tuyệt vời.”
Sắc mặt của Từ Oánh tối sầm lại trong nháy mắt, quay đầu đi mà không nói thêm lời nào.
Lúc cửa thang máy mở ra, Hạ Tu đứng ngay bên ngoài. Anh là đến đón Giản Ngôn, lúc thấy Từ Oánh, ánh mắt hơi trầm xuống: “Sao cô cũng ở đây?”
Từ Oánh cười lạnh một cái, hỏi lại: “Em không thể đến tìm anh sao?”
“À, vậy không biết cô Từ đây tìm tôi có việc gì?”
Vẻ mặt lạnh nhạt cùng với thái độ châm chọc của anh khiến lửa giận trong lòng Từ Oánh càng lúc càng mạnh: “Em muốn nói cho anh biết, đừng nên bị vẻ ngoài của đứa con gái này lừa gạt! Cô ta chỉ để tâm đến tiền của anh thôi, mấy năm nay loại con gái này anh gặp chưa đủ à?”
Hạ Tu tức giận nhìn cô ta, sự tức giận đó biểu hiện rõ giữa hai đầu chân mày: “Tiền của tôi? Cô Từ đây không phải sớm đã cho rằng tôi đây là kẻ không có tiền sao?”
Mặt của Từ Oánh tái đi: “Đó là mẹ tôi…”
Giản Ngôn gõ gõ trên điện thoại mình vài cái, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Từ Oánh, cười híp mắt nhìn cô ta: “Đây là số dư thẻ ngân hàng của tôi, cô Từ đây không nên cho rằng mấy năm nay tôi làm việc bán mạng chỉ vì sở thích cá nhân chứ? Tuy rằng mười mấy triệu này ở nhà họ Từ chẳng là gì hết, nhưng tôi cũng chẳng phải là kẻ chưa thấy qua tiền bao giờ nhỉ? Đây chỉ là tiền mà tôi kiếm được từ một tác phẩm ‘Thượng Khả’ thôi, tôi tin tác phẩm này không phải là tác phẩm hay nhất của tôi, sau này tôi sẽ sáng tác thêm nhiều tác phẩm hay hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, còn cô? Cô cho rằng Từ thị kiếm được bao nhiêu tiền? Hồi trước tôi có nghe người ta nói, hạng mục lần trước cô phụ trách lại bị người ta dập rồi còn gì. Hay giờ cô chỉ cần đặt ra một mục tiêu nho nhỏ thôi, là làm sao cho công ty không bị lỗ vốn là được?”
“Cô!” Từ Oánh bị cô nói trúng, sắc mặt càng lúc càng trắng, cô ta liếc nhìn dãy số toàn những số 0 sắp hàng dài của chuỗi số dư kia, liền xoay người đi vào thang máy, nhấn đóng cửa thang máy thật nhanh.
Cô ta tức giận bỏ đi, kiến tâm trạng của Giản Ngôn vui vẻ mười phần, lúc cô quay đầu lại, Hạ Tu đang bày ra một khuôn mặt tràn đầy hứng thú nhìn cô.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Hạ Tu cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn xem thử số dư trong thẻ ngân hàng của sư phụ Đường Chỉ đây có bao nhiêu thôi.”
Giản Ngôn cất điện thoại, nói với anh: “Không cho anh xem.”
“Vì sao? Em cũng cho cô ta xem rồi.” Giọng anh dường như vô cùng tủi thân.
Giản Ngôn: “Yên tâm đi, đã nói là sẽ cho anh ở nhà to, ăn đồ ăn ngon rồi, em sẽ không nuốt lời đâu.”
Hạ Tu cười, kéo cô lại, kìm lòng không đặng cúi đầu hôn cô một cái, Giản Ngôn bị dọa, đẩy đẩy anh ra: “Đây là công ty, anh chú ý một chút đi.”
“Ừ.” Hạ Tu gật đầu, chân thành đáp: “Bữa cơm tối của chúng ta vẫn là về nhà ăn đi, ở đó thì không cần phải chú ý gì hết.”
Giản Ngôn: “…”
Nụ cười trên mặt Hạ Tu sâu hơn: “Mọi việc để anh làm, em chỉ cần phụ trách việc ăn là được.”
Beta-er: Yulmi2704
Hạ Tu bước lên lầu, Hạ Cảnh Long vẫn ngồi một mình trong phòng khách.
Hạ Tu nói không sai, xin lỗi thì có tác dụng gì, bà ấy đã mất rồi… Mấy năm nay ông cứ mãi ôm theo nỗi hổ thẹn nên muốn dùng tất cả để bù đắp cho Hạ Tu, nhưng nó vẫn không cảm kích.
Nó hận ông mà ông cũng hận mình của trước kia.
Lúc mẹ của Hạ Tu mới quen biết ông, ông chỉ là một gã thợ mộc cùng đám anh em đi gắn cửa cho người ta để kiếm ăn. Khi đó cuộc sống chẳng giàu có gì, nhưng lúc đó ông mới mười mấy hai mươi tuổi, bên cạnh còn có mẹ của Hạ Tu, nên chẳng cảm thấy gì là không hạnh phúc.
Mẹ của Hạ Tu rất thích quần áo, bà không hề có sở thích nào khác nhưng đối với quần áo đẹp thì bà không có một chút kháng cự nào. Lúc đó làm gì có trung tâm thương mại lớn như vậy, có mấy cửa hàng quần áo đã là rất tốt rồi, bình thường đi dạo cùng bà, nếu bà muốn mua vài bộ thì ông cũng không hề keo kiệt mà cản bà lại.
Sau đó ông cùng anh em tách ra, chia được mấy món thiết bị liền tự mình mở một công ty tư nhân nhỏ để làm thầu. Sau đó, bởi vì cuộc sống đã tốt hơn trước kia nên ông đưa mẹ của Hạ Tu đến khu thương mại lớn nơi thành phố có kinh tế phát triển hơn, ông vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hưng phấn của bà khi lần đầu tiên bước vào khu thương mại đó.
Lúc đó ông đã đảm bảo với bà, tương lai ông sẽ xây ở thành phố A một khu thương mại lớn nhất, để mỗi ngày bà đều có thể đi dạo, không cần đi xa đến thế này nữa.
Sau này cơ hội đã thực sự đến tay, công ty của bọn ông nhận được một công trình từ chính phủ, nhưng tiền bạc của chính phủ không kịp đưa xuống, nên chỉ đưa ông miếng đất rồi để ông tự quyết.
Đây là lần đầu tiên ông phải suy nghĩ việc xây khu thương mại như thế nào, ở đâu, nhưng khi xây xong khu thương mại thì mới phát hiện, khu vực bên cạnh khu thương mại cũng quan trọng. Ông biết khu vực bên cạnh khu thương mại là của họ Triệu, liền muốn hợp tác với bên đó để khai thác.
Lúc đầu, nhà họ Triệu cũng chẳng mấy xem trọng hạng mục này của ông, không có mấy phần ý định muốn hợp tác cùng. Nhưng con gái của họ, Triệu Dĩnh Phương lại rất xem trọng Hạ Cảnh Long ông đây.
Ônng vừa tuổi trẻ tài cao, vừa có dáng vẻ anh tuấn, một cô gái ở độ tuổi này như bà rất dễ động tâm.
Hạ Cảnh Long tự nhiên cũng đã nhận ra tâm tư của Triệu Dĩnh Phương đối với ông, nếu như thông qua được cửa của Triệu Dĩnh Phương thì có thể thuyết phục nhà họ Triệu, vả lại lúc đó Triệu Dĩnh Phương nói với ông là bà có cách xây thêm quảng trường ở khu thương mại, còn nói sẽ lấy tên ông làm tên của quảng trường.
Hạ Cảnh Long dao động.
Ban đầu, việc xây dựng khu thương mại là vì mẹ của Hạ Tu, nhưng bây gi đối với Hạ Cảnh Long mà nói, đây chính là cơ hội để kinh doanh, ông biết kiến trúc là không có giới hạn, mà đầu tư vào ngành thương mại thì trong tương lai sẽ thu được không ít lợi ích.
Ông đắn đo một khoảng thời gian dài, cuối cùng vẫn chọn cách bỏ rơi mẹ của Hạ Tu. Lúc đó, bà không khóc cũng không nháo, chỉ có nỗi thất vọng hiện lên trong đáy mắt bà, đời này của ông không bao giờ quên được ánh mắt đó.
Bà nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của ông, ông liền kết hôn cùng Triệu Dĩnh Phương. Mãi đến 8 tháng sau, Hạ Tu được đưa đến trước mặt ông.
Nghĩ đến đây, đầu Hạ Cảnh Long đau nhức một trận. Lúc đó ông vô cùng khiếp sợ, nếu lúc đó ông biết bà mang thai thì ông chắc chắn sẽ không xa rời bà.
Ông nhắm mắt, tựa người lên ghế salon, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương. Triệu Dĩnh Phương chẳng biết đi vào từ lúc nào, lúc nhìn thấy Hạ Cảnh Long trong phòng khách thì cười lạnh một tiếng: “Sao nào, lại nghĩ đến ả đàn bàn kia à?”
Sắc mặt của Hạ Cảnh Long thay đổi, mở mắt nhìn bà ta. Nụ cười của Triệu Dĩnh Phương càng thêm lạnh, dẫm trên đôi giày cao gót đến trước mặt ông: “Tôi còn chưa hỏi ông, tối nay Hạ Tu đến làm gì? Hôm nay là tiệc đính hôn của Hạ Thần, tụi nó mặc trang phục đẹp đẽ đến cướp mất vị trí trung tâm như vậy thì sao có thể vui vẻ được?”
Vẻ mặt Hạ Cảnh Long bình thản đáp lại: “Bà đừng có nói khó nghe như vậy, mấy năm nay bà đối xử với nó thế nào tự lòng bà hiểu rõ, nó còn có thể làm gì chứ?”
“A, nó còn ở đó giận dỗi à? Tôi giúp người đàn bà khác nuôi con trai ngần ấy năm, người ngoài còn gọi nó là cậu cả nhà họ Hạ, người chịu thiệt thòi là tôi mới đúng!”
Hạ Cảnh Long cuối cùng cũng nổi giận: “Đừng nói như thể bà vô tội, lúc bà tiếp cận tôi, bộ không biết tôi đã có vợ à?”
Triệu Dĩnh Phương mím môi một cái, không khống chế được giọng của mình, tông giọng trở nên cao hơn: “Nếu như tôi biết ông xây dựng khu thương mại Tinh Quang này vì bà ta thì tôi sẽ không thuyết phục cha tôi! Sớm biết như vậy, ngày trước tôi nên xây xung quanh cái khu thương mại này một đống cửa tiệm mới phải!”
Hai người bọn họ gây ra tiếng động lớn như vậy ở phòng khách, Hạ Tu dĩ nhiên cũng nghe được. Khu thương mại Tinh Quang được xây dựng bởi Hạ Cảnh Long và ông làm nó cho mẹ anh, điều này cũng là sau khi anh đến nhà họ Hạ nghe Hạ Cảnh Long nói.
Anh cảm thấy rất nực cười, khu thương mại được xây dựng vì mẹ mình nhưng bà không hề bước vào dẫu chỉ một lần. Anh nhớ lại nhiều năm về trước, bà từng đi đến trước khu thương mại Tinh Quang này, đứng trước cửa rất lâu. Lúc đó, bà rốt cuộc có tâm tình gì? Hạ Tu không khỏi phiền muộn, anh đi vào phòng tắm, tắm rửa một lượt, sau đó ra ngoài, tựa vào đầu giường bấm số gọi cho Giản Ngôn.
Giản Ngôn lúc này vẫn đang vẽ tranh, nghe tiếng điện thoại reo, khóe mắt liếc nhanh một cái, là cuộc gọi của Hạ Tu, cô tay trái nhận điện thoại, tay phải vẫn cố vẽ thêm vài nét trên bảng vẽ: “Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Nghe thấy giọng của cô, cuối cùng môi của Hạ Tu cũng nở được một nụ cười: “Không có gì, em đang làm gì đấy?”
“Em đang vẽ tranh.”
Lông mày của Hạ Tu hơi nhíu lại: “Trễ như vậy còn vẽ tranh à?”
“Đúng vậy, dù sao em đây còn phải gánh trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, đương nhiên phải cố gắng kiếm nhiều tiền một chút.”
Hạ Tu cười nhẹ hai tiếng, nói với cô: “Đừng để mình mệt quá đấy, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.”
“Đừng thức đêm.”
Giản Ngôn cũng nở nụ cười: “Hạ đại công tử à, em còn chưa gả cho anh mà anh đã muốn quản em rồi à?”
“Không được sao? Có cần anh đích thân qua bên đó giám sát em không?”
“Được rồi, được rồi, em biết rồi.”
Hạ Tu hơi cười cười, cong cong khóe môi, im lặng một lúc mới nói: “Chờ sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ dọn ra ngoài.”
“Kết hôn? Anh muốn kết hôn rồi cơ à?”
“Thế nào, chẳng lẽ em muốn trốn nợ à?”
Giản Ngôn cười hai tiếng, nói: “Vậy đến lúc đó, em sẽ dọn cho anh một gian phòng để ở.”
“Phòng tân hôn của chúng ta em tính vậy là xong rồi sao?” Hạ Tu bất mãn nói, “Phòng tân hôn để anh chuẩn bị!”
“Ừ.”
“Vậy em đi ngủ sớm đi, đừng vẽ nữa.” Hạ Tu kéo câu chuyện trở lại chủ đề chính, bắt cô đi ngủ sớm, Giản Ngôn không thể nào làm khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, cúp điện thoại em đi ngủ đây.”
“Ngoan, tối mai anh đón em đi ăn, muốn ăn cái gì nào?”
“Gì cũng được, không thì em đến thẳng khu thương mại Tinh Quang tìm anh đi ăn cơm, dù sao chỗ đó cũng có nhiều tiệm ăn ngon.”
“Được, anh ở văn phòng làm việc chờ em, ngủ ngon.”
Giản Ngôn giống như nghĩ ra điều gì đó, hỏi anh: “Lần trước em nghe buổi ca nhạc của anh, mọi người gửi cho anh cái hôn ‘chụt chụt’ anh đều không nhận, giờ có thể nhận môt cái không?”
Hạ Tu cười khẽ nói: “Hôn ‘chụt chụt’ có ý nghĩa gì, chi bằng anh qua bên đó tự mình hôn em còn hơn.”
“…Không được, quá phiền phức.”
Hạ Tu hơi mím môi lại, khẽ đặt môi, hôn cái ống nghe điện thoại chụt một cái: “Ngủ ngon.”
Giản Ngôn bị âm thanh này thu phục, tim đập thình thịch chúc anh ngủ ngon. Sau khi cúp điện thoại, cô dùng mu bàn tay lạnh lẽo áp lên gương mặt nóng bừng của mình, lưu lại bản thảo đang vẽ dở, tắt máy tính.
Anh có giọng nói thật dễ nghe làm sao, khiến người ta muốn phạm tội, khiêu khích nhau quá đi mất, đáng ghét.
Hôm sau, chuyện cô đi cùng Hạ Tu tham dự tiệc đính hôn đến tại của Lâm Trân, cô ấy sáng sớm đã gọi điện thoại đến chỗ của Giản Ngôn, gấp gáp hỏi cô: “Em và Hạ Tu là thật à?”
Giản Ngôn lúc này đây đã rời giường, đang ở phòng bếp nấu cháo, trả lời điện thoại: “Chị nói chuyện gì?”
“Là chuyện ngày trước, đám chó săn nói em là bạn gái anh ta ấy!”
“Ừm… là thật.”
Lâm Trân: “…”
Em ấy còn thoát kiếp chó độc thân sớm hơn cả mình!
Lâm Trân im lặng một lúc lâu mới ôm một chút hi vọng, hỏi: “Anh ta với Đường Chính không phải là…?”
“…” Giản Ngôn lúc này mới nhớ ra, chuyện này cô còn chưa nói, “À, chuyện đó là do chúng ta hiểu lầm thôi.”
Lâm Trân: “…”
Vậy sau này cô phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Đường Chính đây? Còn có vụ hợp tác của bọn họ nữa…
Cô nhớ tới Đường Chính cũng đã không liên lạc với mình một khoảng thời gian rồi, vừa hay, cô cứ… không chủ động liên lạc với anh vậy.
Trước khi cúp điện thoại, cô hỏi lại: “Vậy còn chứng chán ghét đàn ông của em thì sao? Em không phải có chứng nhạy cảm với đàn ông à?”
“Ừ… Nói đến chỗ này em cũng thấy kì lạ, em hết lần này đến lần khác không nhạy cảm lắm với anh ấy.”
“…” Lâm Trân im lặng một lúc, hận thù đáp trả cô: “Deadline sắp tới rồi, bản thảo của em còn chưa giao đó, tác phẩm mới chuẩn bị đến đâu rồi?”
Môi Giản Ngôn giật giật: “Yên tâm đi, em sẽ giao bản thảo đúng giờ, về phần tác phẩm mới, không phải ngày trước chị bảo em không cần quá liều mạng làm việc còn gì, em thấy chị nói rất đúng đó.”
“… Gặp lại sau.” Lâm Trân cúp điện thoại.
Vì sao?! Vì sao những người nhỏ tuổi hơn cô, từng người một đều đã tìm được đối tượng! Nếu Giản Ngôn mà kết hôn sớm hơn cả cô thì cô sẽ tuyệt giao với cô ấy luôn!
Giản Ngôn làm việc đến 5 giờ mới bắt đầu sửa soạn cho mình, chuẩn bị đến khu thương mại Tinh Quang tìm Hạ Tu, trùng hợp là lúc trong thang máy lại gặp được Từ Oánh.
Giản Ngôn cười với cô ta: “Tôi đến tìm Hạ Tu.”
Từ Oánh cười hừ một tiếng, nhìn cô: “Sau khi cô đến khu thương mại Tinh Quang mới quen biết Hạ Tu nhỉ? Tôi đã quen biết anh ấy hai mươi mấy năm rồi.”
“Cho nên?”
“Cô biết ngày trước anh ấy như thế nào không? Hồi nhỏ bọn tôi quan hệ rất tốt, anh ấy cũng rất yêu thương tôi, lúc tôi buồn anh ấy còn hát cho tôi nghe. Giọng của anh ấy rất hay, mỗi lần anh ấy hát lên, tôi liền không khóc nữa.”
“Ừ.”
Chân mày Từ Oánh cau lại, người này thật giống Hạ Tu lúc nhỏ, bất kể người khác làm cái gì, nói cái gì cũng không có chút phản ứng nào.
“Tôi cho cô biết…”
“Cô Từ.” Giản Ngôn đột nhiên nghiêng đầu, nhin cô ta cười cười, “Buổi lễ đính hôn hôm qua rất tuyệt vời.”
Sắc mặt của Từ Oánh tối sầm lại trong nháy mắt, quay đầu đi mà không nói thêm lời nào.
Lúc cửa thang máy mở ra, Hạ Tu đứng ngay bên ngoài. Anh là đến đón Giản Ngôn, lúc thấy Từ Oánh, ánh mắt hơi trầm xuống: “Sao cô cũng ở đây?”
Từ Oánh cười lạnh một cái, hỏi lại: “Em không thể đến tìm anh sao?”
“À, vậy không biết cô Từ đây tìm tôi có việc gì?”
Vẻ mặt lạnh nhạt cùng với thái độ châm chọc của anh khiến lửa giận trong lòng Từ Oánh càng lúc càng mạnh: “Em muốn nói cho anh biết, đừng nên bị vẻ ngoài của đứa con gái này lừa gạt! Cô ta chỉ để tâm đến tiền của anh thôi, mấy năm nay loại con gái này anh gặp chưa đủ à?”
Hạ Tu tức giận nhìn cô ta, sự tức giận đó biểu hiện rõ giữa hai đầu chân mày: “Tiền của tôi? Cô Từ đây không phải sớm đã cho rằng tôi đây là kẻ không có tiền sao?”
Mặt của Từ Oánh tái đi: “Đó là mẹ tôi…”
Giản Ngôn gõ gõ trên điện thoại mình vài cái, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Từ Oánh, cười híp mắt nhìn cô ta: “Đây là số dư thẻ ngân hàng của tôi, cô Từ đây không nên cho rằng mấy năm nay tôi làm việc bán mạng chỉ vì sở thích cá nhân chứ? Tuy rằng mười mấy triệu này ở nhà họ Từ chẳng là gì hết, nhưng tôi cũng chẳng phải là kẻ chưa thấy qua tiền bao giờ nhỉ? Đây chỉ là tiền mà tôi kiếm được từ một tác phẩm ‘Thượng Khả’ thôi, tôi tin tác phẩm này không phải là tác phẩm hay nhất của tôi, sau này tôi sẽ sáng tác thêm nhiều tác phẩm hay hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, còn cô? Cô cho rằng Từ thị kiếm được bao nhiêu tiền? Hồi trước tôi có nghe người ta nói, hạng mục lần trước cô phụ trách lại bị người ta dập rồi còn gì. Hay giờ cô chỉ cần đặt ra một mục tiêu nho nhỏ thôi, là làm sao cho công ty không bị lỗ vốn là được?”
“Cô!” Từ Oánh bị cô nói trúng, sắc mặt càng lúc càng trắng, cô ta liếc nhìn dãy số toàn những số 0 sắp hàng dài của chuỗi số dư kia, liền xoay người đi vào thang máy, nhấn đóng cửa thang máy thật nhanh.
Cô ta tức giận bỏ đi, kiến tâm trạng của Giản Ngôn vui vẻ mười phần, lúc cô quay đầu lại, Hạ Tu đang bày ra một khuôn mặt tràn đầy hứng thú nhìn cô.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Hạ Tu cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn xem thử số dư trong thẻ ngân hàng của sư phụ Đường Chỉ đây có bao nhiêu thôi.”
Giản Ngôn cất điện thoại, nói với anh: “Không cho anh xem.”
“Vì sao? Em cũng cho cô ta xem rồi.” Giọng anh dường như vô cùng tủi thân.
Giản Ngôn: “Yên tâm đi, đã nói là sẽ cho anh ở nhà to, ăn đồ ăn ngon rồi, em sẽ không nuốt lời đâu.”
Hạ Tu cười, kéo cô lại, kìm lòng không đặng cúi đầu hôn cô một cái, Giản Ngôn bị dọa, đẩy đẩy anh ra: “Đây là công ty, anh chú ý một chút đi.”
“Ừ.” Hạ Tu gật đầu, chân thành đáp: “Bữa cơm tối của chúng ta vẫn là về nhà ăn đi, ở đó thì không cần phải chú ý gì hết.”
Giản Ngôn: “…”
Nụ cười trên mặt Hạ Tu sâu hơn: “Mọi việc để anh làm, em chỉ cần phụ trách việc ăn là được.”
Danh sách chương