Editor: SherryTan
Beta-er: Yulmi2704
Hạ Tu thật sự lái xe chạy về hướng nhà của Giản Ngôn. Giản Ngôn có chút đau đầu, xe của cô vẫn ở bách hóa Tinh Quang, lại phải quay về lấy xe nữa à? Hạ Tu đáp: “Bây giờ cứ để ở đó đi, lần sau ghé rồi lấy luôn.”
“Vậy em đi ra ngoài thế nào?”
“Anh có thể đến đón em.”
Giản Ngôn liếc anh, công tử Hạ đây nếu đã tích cực muốn làm tài xế như thế thì cô cũng không khách khí. “Đúng rồi, vừa nãy trong thang máy em nghe Từ Oánh nói, lúc còn nhỏ anh rất yêu thương cô ta, còn hát cho cô ta nghe nữa.”
Hạ Tu nhíu mày: “Cô ta thật không biết xấu hổ mà đi nói ra nữa à.”
“Ừ, vậy rốt cuộc anh có phải đã từng rất yêu thương cô ta, còn hát cho cô ta nghe nữa không?”
“Đương nhiên là không, nhưng có một lần Hạ Thần bắt con sâu dọa cô ta, khiến cô ta khóc ầm lên. Bé gái khi mà khóc thì đúng là khóc không dừng được, anh bị làm phiề nên mới hát cho cô ta nghe.”
“… Nếu sau này khi em không vui, anh có hát để dỗ em không?”
Hạ Tu nhìn cô: “Hát thì tính là gì, em muốn làm gì anh cũng làm cho em.”
Giản Ngôn: “…”
Cô ho khan hai tiếng, lại nói: “Em nghĩ, Từ Oánh giống như đang hối hận.”
“Hối hận cái gì?”
“Hối hận năm đó không chọn anh.”
Hạ Tu cau mày, lạnh nhạt đáp: “Ừm, vậy liên quan gì đến anh?”
Giản Ngôn cười một tiếng, không nói tiếp.
Từ Oánh thật sự đã hối hận, về đến nhà liền oán giận với mẹ mình: “Mẹ, con không muốn kết hôn với Hạ Thần.”
Mẹ Từ Oánh nghe cô ta thốt lên câu này, sắc mặt liền trầm xuống: “Hai đứa các con lúc nhỏ đã ở cùng nhau, hôm trước lại làm lễ đính hôn linh đình như thế rồi, bây giờ lại nói không muốn kết hôn cùng thằng bé, con bây giờ muốn làm loạn gì đấy?”
Trong lòng Từ Oánh vô cùng tủi thân, cắn môi nhìn thẳng vào mẹ mình: “Con hối hận không được sao? Mẹ biết rất rõ mà, từ lúc nhỏ con đã thích Hạ Tu.”
Sắc mặt của mẹ Từ Oánh trở nên khó coi hơn: “Từ Oánh, con đừng ở đó nói bậy nữa, con có biết mấy lời này của con nếu bị nhà họ Hạ nghe thấy sẽ như thế nào không?”
“Khi còn bé, rõ ràng mẹ đã nói với con, Hạ Tu không phải là con ruột của dì Triệu, không nên quá thân thiết.”
” Cho nên? Trước đây người ở cùng với Hạ Thần là con, người đính hôn với nó cũng là con, những thứ này đều là con tự nguyện, mẹ cũng chưa từng ép con? Bây giờ con nói mình hối hận hả? Muộn rồi.”
Nghe mẹ nói thế, Từ Oánh càng tủi thân hơn, hai mắt đều đỏ hoe. Cô ta cảm thấy mình không thể nói lại mẹ, bèn hạ giọng làm nũng: “Mẹ, dụng ý của mẹ con đều hiểu, lúc nhỏ mọi người đều không ai coi trọng Hạ Tu, cho nên mới không để con qua lại với anh ấy, nhưng bây giờ khác rồi, chú Hạ đã giao bách hóa Tinh Quang cho anh ấy quản lí, mấy năm nay bách hóa Tinh Quang trong tay anh ấy đang phát triển rất tốt, các cô các chú đều đã coi trọng anh ấy hơn rồi.”
“Thế cũng vô dụng, con đã đính hôn với Hạ Thần rồi, chẳng lẽ muốn hủy bỏ, con cảm thấy Hạ Tu sẽ ở bên cạnh con sao? Đừng ngu ngốc như thế.” Mẹ Từ Oánh nói đến đây, liền nhẹ giọng lại, kéo tay cô ta, nói nhỏ: “Oánh Oánh à, cha và mẹ đều làm tất cả vì con, tuy bây giờ Hạ Tu được coi trọng, nhưng nó vẫn là một đứa con hoang. Hạ Thần vẫn là đứa con trai duy nhất của dì Triệu con, sau lưng nó vẫn còn thế lực của nhà họ Hạ và nhà họ Triệu, thế nào cũng không kém Hạ Tu đâu.”
Bà nói xong, chỉ nhìn thấy Từ Oánh im lặng mím môi liền vỗ vỗ tay cô ta: “Mẹ biết là con bị nó kích thích hôm đính hôn mới có thể nói mấy câu hồ đồ như thế. Con hà tất phải vậy, cô gái mà nó mang tới chỉ là một họa sĩ truyện tranh, có cái gì để so với con cơ chứ? Nó chỉ xứng đôi được với loại con gái như thế thôi.”
Từ Oánh nhớ đến cảnh Giản Ngôn cho cô ta thấy số dư trong tài khoản ngân hàng, không nói một lời liền lên lầu. Cô ta đi rồi, mẹ cô ta một mình ngồi lại phòng khách, chau mày suy nghĩ.
Lúc trước bà cũng nghe được tin, dạo gần đây thái độ của Hạ Tu hơi khác thường, bắt đầu thu mua một lượng cổ phiếu từ các cổ đông nhỏ. Bà cũng nhìn ra Hạ Cảnh Long có ý đưa bách hóa Tinh Quang cho nó nhưng Triệu Dĩnh Phương chắc chắn sẽ không để ông ta dễ dàng được như ý như thế.
Nhưng Hạ Thần mấy năm này đúng là bị người nhà cưng chiều đến hư rồi, luận năng lực đúng là không bằng Hạ Tu, Oánh Oánh ái mộ Hạ Tu bà cũng hiểu được. Nhưng lúc ban đầu, bọn họ đã chọn đứng về phía Hạ Thần, bây giờ muốn đổi ý là điều không thể.
Xem ra, bà nên cảnh tỉnh Hạ Thần gấp.
Hạ Tu và Giản Ngôn về đến nhà, liền bắt đầu nấu cơm. Giản Ngôn vui vẻ chạy đến phòng làm việc lấy giấy vẽ và bút, ngồi ở bàn cơm đối diện phòng bếp bắt đầu vẽ. Lâu rồi không vẽ tay có vẻ cứng, cô vẫn nên thường xuyên luyện vẽ mới được.
Hạ Tu thấy cô ngồi bên đây vẽ tranh, trong lòng cảm thấy rất hiếu kì, nhưng cũng không qua đó hỏi cô, mãi đến khi đồ ăn đã được dọn hết lên bàn mới hỏi một câu: “Vẽ gì thế? Đem đồ lên phòng khách đi, coi chừng dầu mỡ đó.”
“Ừm.” Giản Ngôn đặt bút xuống, cầm tờ giấy vẽ đưa anh xem, “Thế nào?”
Hạ Tu nhìn một cái, thân hình trong bức tranh có chiều cao giống đàn ông, áo sơ mi trắng, quần tây cùng một cái áo may ô màu đen, vạt áo gió hơi bay lên, nơi khóe miệng hơi cong lên nửa có nửa không.
“Đẹp trai nhỉ, sao có cảm giác hơi giống anh vậy?”
Giản Ngôn cười khẽ một tiếng: “Bớt khoe khoang đi, đây là phác họa sơ nam chính mới trong tác phẩm mới của em, anh ấy á, là một cao thủ bán hàng trong trung tâm thương mại, ánh mắt rất chuẩn xác, người đời gọi là ánh mắt của kẻ đi săn.”
Hạ Tu cười nói: “Đôi mắt kẻ đi săn, em chơi game nhiều quá rồi.”
“Nhưng gọi là mắt chim ưng cũng được, chẳng qua cũng chỉ là ngoại hiệu thôi.”
“Ừ, còn nữ chính?”
“Nữ chính đương nhiên cũng là nhân viên bán quần áo, tài năng nói của cô cùng sự am tường về giới thời trang đã tạo nên một thần thoại bất bại về số lượng tiêu thụ. Hai người một đưa vào thị trường những trang phục thời trang nhất, một bán đi những trang phục ấy, thật hoàn mĩ.”
“Nghe như thần điêu hiệp lữ bản siêu thị nhỉ?”
“…” Anh hình dung như thế thì độc giả sao đây hả!
Giản Ngôn bĩu môi, thu lại bản thảo, tập trung ăn cơm, Hạ Tu làm ba mặn một canh, trong hôm nay chắc sẽ ăn không hết, mai cô không cần phải nấu rồi.
“Đúng rồi, chỗ em còn có đồ ngon đấy.” Giản Ngôn đi vào phòng bếp, trong chốc lát liền cầm một đĩa rau trộn dưa chua ra, “Món này là do đích thân mẹ em làm, ngon lắm, anh thử đi.”
Hạ Tu nếm một miếng, còn ngon hơn đồ ăn ngoài tiệm làm rất nhiều: “Tay nghề của mẹ em thật tốt.”
“Dĩ nhiên rồi, tài nấu ăn của em đều do mẹ em chỉ bảo đấy.”
Hạ Tu cười cười, tựa như lơ đãng hỏi cô: “Thế em tính lúc nào giới thiệu anh với mẹ em đây? Anh vậy mà đã đưa em đi giới thiệu với người lớn rồi đấy.”
Giản Ngôn tỏ vẻ khó nghĩ một hồi, sau đó bất đắc dĩ nói với anh: “Biết rồi, biết rồi, qua mùa xuân em sẽ đưa anh đi gặp mẹ, chắc chắn sẽ cho anh một danh phận mà.”
Hạ Tu nhịn cười nói: “Chắc chắn rồi nhé, anh cũng biết địa chỉ nhà mẹ em rồi, đến lúc đó em mà không đưa anh đi, anh tự mình đến tìm bà.”
Giản Ngôn ném lại cho anh một ánh mắt “Thật hết cách với anh rồi.”, sau đó bản thân không nhịn cười được liền cười một trận. Ăn xong, cô liền chủ động vào bếp rửa chén, Hạ Tu quay sang nghiên cứu đống tranh của cô, sau đó cùng nhau ngồi ở phòng khách xem TV.
Mắt thấy trời càng lúc càng tối mà Hạ Tu vẫn chưa có ý định muốn rời đi, Giản Ngôn không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm nữa, tối rồi mà lái xe về nhà thật không an toàn.”
Hạ Tu bỗng nhiên ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô: “Anh không muốn về nhà.”
Giản Ngôn bật cười: “Sao anh trẻ con thế?”
“Nơi đó không phải là nhà anh.” Hạ Tu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đó khiến lòng của Giản Ngôn mềm đi, “Tối nay em thu nhận anh nhé?”
Không khí xung quanh lặng đi, trong lồng ngực Hạ Tu, thế giới này bỗng dưng nhỏ lại như chỉ chứa đủ hai người bọn họ. Tim cô đập thình thịch, mà tim của Hạ Tu dường như cũng giống cô.
“Cũng được…” Giản Ngôn bại trận. Có được đáp án chắc chắn, đôi môi của Hạ Tu như có như không cong lên.
Giản Ngôn than thầm trong lòng, cô thật không có cách nào khác, mãi đến khi Hạ Tu vào phòng vệ sinh để tắm, cô ở ngoài nghe tiếng nước chảy róc rách mới cảnh tỉnh mạnh chính bản thân.
Sao để anh ấy ở lại chứ, đây là dẫn sói vào nhà Giản Ngôn à! Vừa nãy chắc chắn anh đã dùng mĩ nhân kế mê hoặc mày, nên mày mới có thể đưa ra quyết định thiếu sáng suốt này.
Cửa phòng tắm cạch một tiếng, cả người Giản Ngôn run lên một cái. Hạ Tu vừa lau tóc vừa bước ra, thấy cô đứng cứng ngắc một chỗ, nhịn không được cười, nói: “Em đang làm gì đấy, bị phạt đứng à?”
“…” Giản Ngôn không biết trả lời sao với anh, bởi vì Hạ Tu không có quần áo ngủ, nên lúc này đây chỉ quấn một cái khăn tắm siêu to, Giản Ngôn vô cùng lo lắng sợ anh quấn khăn không đủ chặt, đi vài bước mà khăn tắm đã rơi xuống.
“Anh, anh có mặc quần áo bên trong không vậy?”
Lông mi Hạ Tu run lên hai cái, bước đến bên cạnh cô: “Không có, anh dĩ nhiên là ở trần rồi.”
“…” Anh muốn thẳng thắn nói chuyện như thế cũng phải hỏi xem người khác có muốn như anh không chứ?”
Cô hít sâu một hơi, ôm lấy một cái gối đưa cho anh: “Chỗ của em có phòng cho khách, có mấy phòng lận, anh có thể chọn một phòng.”
Hạ Tu ôm gối, ngồi xuống cái giường lớn trước mặt: “Anh chọn phòng này.”
“…” Giản Ngôn im lặng một lúc, ôm một cái gối khác, tự mình bước ra khỏi phòng, “Vậy em ra phòng cho khách ngủ là được.”
Chưa bước chân ra khỏi cửa, cổ tay đã bị nắm lại. Hạ Tu hơi dùng lực, liền đem cô ôm vào lồng ngực mình, xoay người một cái đã đè cô dưới thân.
Giản Ngôn nhất thời khẩn trương, cô đặt hai tay lên lồng ngực Hạ Tu, đứt quãng nói: “Anh, anh đừng mạnh thế, cẩn thận khăn, khăn tắm rơi xuống mất.”
HạTu cúi đầu, nằm bên cạnh cô cười to.
Cảm thấy sức nặng trên người đã giảm bớt đi, Giản Ngôn lại đẩy anh một cái, muốn đứng lên, không ngờ cánh tay anh lại bắt lấy cô lần nữa.
“Đừng đi, ngủ với anh nhé.” Anh nhìn cô, hơi thở ấm áp phả nhè nhẹ lên gò má cô. Tim Giản Ngôn đập mạnh hơn, thiếu chút nữa đã bị giọng nói đó của anh mê hoặc mà gật đầu nghe theo.
“Sao anh lại không biết xấu hổ như thế chứ?” Cô bấu víu tia lí trí cuối cùng, bĩu môi nhìn anh.
Hạ Tu cười cười, kề sát bên cạnh cô nói: “Đừng hiểu lầm, anh chỉ nói là ngủ thôi, không có bao gồm phục vụ khác đâu.”
“…” Hai gò má Giản Ngôn đỏ lên, tính toán nửa ngày mới gật đầu, ‘Được, tin anh lần này đó, nếu anh dám gạt em, sau này em sẽ không ngủ với anh nữa.”
Sự uy hiếp này có chút nghiêm trọng đây, Hạ Tu cười rồi gật đầu: “Biết rồi.”
Giản Ngôn tránh khỏi lồng ngực anh, nằm xuống chỗ của mình rồi ém kĩ chăn cho bản thân: “Vậy chúc ngủ ngon.”
Hạ Tu cười nhẹ một tiếng, đi đến phòng tắm sấy khô tóc rồi nằm xuống bên cạnh Giản Ngôn.
Giản Ngôn vẫn nhắm chặt mắt lại, cô thật sự sợ bên trong anh không mặc gì hết, khiến bản thân nhìn thấy thứ không nên nhìn. Hạ Tu đã đi vào giấc ngủ mà cô vẫn nhìn anh chằm chằm, chẳng ngờ anh lại giang tay ôm lấy cô vào lòng.
Tim Giản Ngôn đập thịch một cái, lên tiếng nhắc nhở anh: ‘Đừng quên những gì anh đã nói.”
Beta-er: Yulmi2704
Hạ Tu thật sự lái xe chạy về hướng nhà của Giản Ngôn. Giản Ngôn có chút đau đầu, xe của cô vẫn ở bách hóa Tinh Quang, lại phải quay về lấy xe nữa à? Hạ Tu đáp: “Bây giờ cứ để ở đó đi, lần sau ghé rồi lấy luôn.”
“Vậy em đi ra ngoài thế nào?”
“Anh có thể đến đón em.”
Giản Ngôn liếc anh, công tử Hạ đây nếu đã tích cực muốn làm tài xế như thế thì cô cũng không khách khí. “Đúng rồi, vừa nãy trong thang máy em nghe Từ Oánh nói, lúc còn nhỏ anh rất yêu thương cô ta, còn hát cho cô ta nghe nữa.”
Hạ Tu nhíu mày: “Cô ta thật không biết xấu hổ mà đi nói ra nữa à.”
“Ừ, vậy rốt cuộc anh có phải đã từng rất yêu thương cô ta, còn hát cho cô ta nghe nữa không?”
“Đương nhiên là không, nhưng có một lần Hạ Thần bắt con sâu dọa cô ta, khiến cô ta khóc ầm lên. Bé gái khi mà khóc thì đúng là khóc không dừng được, anh bị làm phiề nên mới hát cho cô ta nghe.”
“… Nếu sau này khi em không vui, anh có hát để dỗ em không?”
Hạ Tu nhìn cô: “Hát thì tính là gì, em muốn làm gì anh cũng làm cho em.”
Giản Ngôn: “…”
Cô ho khan hai tiếng, lại nói: “Em nghĩ, Từ Oánh giống như đang hối hận.”
“Hối hận cái gì?”
“Hối hận năm đó không chọn anh.”
Hạ Tu cau mày, lạnh nhạt đáp: “Ừm, vậy liên quan gì đến anh?”
Giản Ngôn cười một tiếng, không nói tiếp.
Từ Oánh thật sự đã hối hận, về đến nhà liền oán giận với mẹ mình: “Mẹ, con không muốn kết hôn với Hạ Thần.”
Mẹ Từ Oánh nghe cô ta thốt lên câu này, sắc mặt liền trầm xuống: “Hai đứa các con lúc nhỏ đã ở cùng nhau, hôm trước lại làm lễ đính hôn linh đình như thế rồi, bây giờ lại nói không muốn kết hôn cùng thằng bé, con bây giờ muốn làm loạn gì đấy?”
Trong lòng Từ Oánh vô cùng tủi thân, cắn môi nhìn thẳng vào mẹ mình: “Con hối hận không được sao? Mẹ biết rất rõ mà, từ lúc nhỏ con đã thích Hạ Tu.”
Sắc mặt của mẹ Từ Oánh trở nên khó coi hơn: “Từ Oánh, con đừng ở đó nói bậy nữa, con có biết mấy lời này của con nếu bị nhà họ Hạ nghe thấy sẽ như thế nào không?”
“Khi còn bé, rõ ràng mẹ đã nói với con, Hạ Tu không phải là con ruột của dì Triệu, không nên quá thân thiết.”
” Cho nên? Trước đây người ở cùng với Hạ Thần là con, người đính hôn với nó cũng là con, những thứ này đều là con tự nguyện, mẹ cũng chưa từng ép con? Bây giờ con nói mình hối hận hả? Muộn rồi.”
Nghe mẹ nói thế, Từ Oánh càng tủi thân hơn, hai mắt đều đỏ hoe. Cô ta cảm thấy mình không thể nói lại mẹ, bèn hạ giọng làm nũng: “Mẹ, dụng ý của mẹ con đều hiểu, lúc nhỏ mọi người đều không ai coi trọng Hạ Tu, cho nên mới không để con qua lại với anh ấy, nhưng bây giờ khác rồi, chú Hạ đã giao bách hóa Tinh Quang cho anh ấy quản lí, mấy năm nay bách hóa Tinh Quang trong tay anh ấy đang phát triển rất tốt, các cô các chú đều đã coi trọng anh ấy hơn rồi.”
“Thế cũng vô dụng, con đã đính hôn với Hạ Thần rồi, chẳng lẽ muốn hủy bỏ, con cảm thấy Hạ Tu sẽ ở bên cạnh con sao? Đừng ngu ngốc như thế.” Mẹ Từ Oánh nói đến đây, liền nhẹ giọng lại, kéo tay cô ta, nói nhỏ: “Oánh Oánh à, cha và mẹ đều làm tất cả vì con, tuy bây giờ Hạ Tu được coi trọng, nhưng nó vẫn là một đứa con hoang. Hạ Thần vẫn là đứa con trai duy nhất của dì Triệu con, sau lưng nó vẫn còn thế lực của nhà họ Hạ và nhà họ Triệu, thế nào cũng không kém Hạ Tu đâu.”
Bà nói xong, chỉ nhìn thấy Từ Oánh im lặng mím môi liền vỗ vỗ tay cô ta: “Mẹ biết là con bị nó kích thích hôm đính hôn mới có thể nói mấy câu hồ đồ như thế. Con hà tất phải vậy, cô gái mà nó mang tới chỉ là một họa sĩ truyện tranh, có cái gì để so với con cơ chứ? Nó chỉ xứng đôi được với loại con gái như thế thôi.”
Từ Oánh nhớ đến cảnh Giản Ngôn cho cô ta thấy số dư trong tài khoản ngân hàng, không nói một lời liền lên lầu. Cô ta đi rồi, mẹ cô ta một mình ngồi lại phòng khách, chau mày suy nghĩ.
Lúc trước bà cũng nghe được tin, dạo gần đây thái độ của Hạ Tu hơi khác thường, bắt đầu thu mua một lượng cổ phiếu từ các cổ đông nhỏ. Bà cũng nhìn ra Hạ Cảnh Long có ý đưa bách hóa Tinh Quang cho nó nhưng Triệu Dĩnh Phương chắc chắn sẽ không để ông ta dễ dàng được như ý như thế.
Nhưng Hạ Thần mấy năm này đúng là bị người nhà cưng chiều đến hư rồi, luận năng lực đúng là không bằng Hạ Tu, Oánh Oánh ái mộ Hạ Tu bà cũng hiểu được. Nhưng lúc ban đầu, bọn họ đã chọn đứng về phía Hạ Thần, bây giờ muốn đổi ý là điều không thể.
Xem ra, bà nên cảnh tỉnh Hạ Thần gấp.
Hạ Tu và Giản Ngôn về đến nhà, liền bắt đầu nấu cơm. Giản Ngôn vui vẻ chạy đến phòng làm việc lấy giấy vẽ và bút, ngồi ở bàn cơm đối diện phòng bếp bắt đầu vẽ. Lâu rồi không vẽ tay có vẻ cứng, cô vẫn nên thường xuyên luyện vẽ mới được.
Hạ Tu thấy cô ngồi bên đây vẽ tranh, trong lòng cảm thấy rất hiếu kì, nhưng cũng không qua đó hỏi cô, mãi đến khi đồ ăn đã được dọn hết lên bàn mới hỏi một câu: “Vẽ gì thế? Đem đồ lên phòng khách đi, coi chừng dầu mỡ đó.”
“Ừm.” Giản Ngôn đặt bút xuống, cầm tờ giấy vẽ đưa anh xem, “Thế nào?”
Hạ Tu nhìn một cái, thân hình trong bức tranh có chiều cao giống đàn ông, áo sơ mi trắng, quần tây cùng một cái áo may ô màu đen, vạt áo gió hơi bay lên, nơi khóe miệng hơi cong lên nửa có nửa không.
“Đẹp trai nhỉ, sao có cảm giác hơi giống anh vậy?”
Giản Ngôn cười khẽ một tiếng: “Bớt khoe khoang đi, đây là phác họa sơ nam chính mới trong tác phẩm mới của em, anh ấy á, là một cao thủ bán hàng trong trung tâm thương mại, ánh mắt rất chuẩn xác, người đời gọi là ánh mắt của kẻ đi săn.”
Hạ Tu cười nói: “Đôi mắt kẻ đi săn, em chơi game nhiều quá rồi.”
“Nhưng gọi là mắt chim ưng cũng được, chẳng qua cũng chỉ là ngoại hiệu thôi.”
“Ừ, còn nữ chính?”
“Nữ chính đương nhiên cũng là nhân viên bán quần áo, tài năng nói của cô cùng sự am tường về giới thời trang đã tạo nên một thần thoại bất bại về số lượng tiêu thụ. Hai người một đưa vào thị trường những trang phục thời trang nhất, một bán đi những trang phục ấy, thật hoàn mĩ.”
“Nghe như thần điêu hiệp lữ bản siêu thị nhỉ?”
“…” Anh hình dung như thế thì độc giả sao đây hả!
Giản Ngôn bĩu môi, thu lại bản thảo, tập trung ăn cơm, Hạ Tu làm ba mặn một canh, trong hôm nay chắc sẽ ăn không hết, mai cô không cần phải nấu rồi.
“Đúng rồi, chỗ em còn có đồ ngon đấy.” Giản Ngôn đi vào phòng bếp, trong chốc lát liền cầm một đĩa rau trộn dưa chua ra, “Món này là do đích thân mẹ em làm, ngon lắm, anh thử đi.”
Hạ Tu nếm một miếng, còn ngon hơn đồ ăn ngoài tiệm làm rất nhiều: “Tay nghề của mẹ em thật tốt.”
“Dĩ nhiên rồi, tài nấu ăn của em đều do mẹ em chỉ bảo đấy.”
Hạ Tu cười cười, tựa như lơ đãng hỏi cô: “Thế em tính lúc nào giới thiệu anh với mẹ em đây? Anh vậy mà đã đưa em đi giới thiệu với người lớn rồi đấy.”
Giản Ngôn tỏ vẻ khó nghĩ một hồi, sau đó bất đắc dĩ nói với anh: “Biết rồi, biết rồi, qua mùa xuân em sẽ đưa anh đi gặp mẹ, chắc chắn sẽ cho anh một danh phận mà.”
Hạ Tu nhịn cười nói: “Chắc chắn rồi nhé, anh cũng biết địa chỉ nhà mẹ em rồi, đến lúc đó em mà không đưa anh đi, anh tự mình đến tìm bà.”
Giản Ngôn ném lại cho anh một ánh mắt “Thật hết cách với anh rồi.”, sau đó bản thân không nhịn cười được liền cười một trận. Ăn xong, cô liền chủ động vào bếp rửa chén, Hạ Tu quay sang nghiên cứu đống tranh của cô, sau đó cùng nhau ngồi ở phòng khách xem TV.
Mắt thấy trời càng lúc càng tối mà Hạ Tu vẫn chưa có ý định muốn rời đi, Giản Ngôn không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm nữa, tối rồi mà lái xe về nhà thật không an toàn.”
Hạ Tu bỗng nhiên ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô: “Anh không muốn về nhà.”
Giản Ngôn bật cười: “Sao anh trẻ con thế?”
“Nơi đó không phải là nhà anh.” Hạ Tu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đó khiến lòng của Giản Ngôn mềm đi, “Tối nay em thu nhận anh nhé?”
Không khí xung quanh lặng đi, trong lồng ngực Hạ Tu, thế giới này bỗng dưng nhỏ lại như chỉ chứa đủ hai người bọn họ. Tim cô đập thình thịch, mà tim của Hạ Tu dường như cũng giống cô.
“Cũng được…” Giản Ngôn bại trận. Có được đáp án chắc chắn, đôi môi của Hạ Tu như có như không cong lên.
Giản Ngôn than thầm trong lòng, cô thật không có cách nào khác, mãi đến khi Hạ Tu vào phòng vệ sinh để tắm, cô ở ngoài nghe tiếng nước chảy róc rách mới cảnh tỉnh mạnh chính bản thân.
Sao để anh ấy ở lại chứ, đây là dẫn sói vào nhà Giản Ngôn à! Vừa nãy chắc chắn anh đã dùng mĩ nhân kế mê hoặc mày, nên mày mới có thể đưa ra quyết định thiếu sáng suốt này.
Cửa phòng tắm cạch một tiếng, cả người Giản Ngôn run lên một cái. Hạ Tu vừa lau tóc vừa bước ra, thấy cô đứng cứng ngắc một chỗ, nhịn không được cười, nói: “Em đang làm gì đấy, bị phạt đứng à?”
“…” Giản Ngôn không biết trả lời sao với anh, bởi vì Hạ Tu không có quần áo ngủ, nên lúc này đây chỉ quấn một cái khăn tắm siêu to, Giản Ngôn vô cùng lo lắng sợ anh quấn khăn không đủ chặt, đi vài bước mà khăn tắm đã rơi xuống.
“Anh, anh có mặc quần áo bên trong không vậy?”
Lông mi Hạ Tu run lên hai cái, bước đến bên cạnh cô: “Không có, anh dĩ nhiên là ở trần rồi.”
“…” Anh muốn thẳng thắn nói chuyện như thế cũng phải hỏi xem người khác có muốn như anh không chứ?”
Cô hít sâu một hơi, ôm lấy một cái gối đưa cho anh: “Chỗ của em có phòng cho khách, có mấy phòng lận, anh có thể chọn một phòng.”
Hạ Tu ôm gối, ngồi xuống cái giường lớn trước mặt: “Anh chọn phòng này.”
“…” Giản Ngôn im lặng một lúc, ôm một cái gối khác, tự mình bước ra khỏi phòng, “Vậy em ra phòng cho khách ngủ là được.”
Chưa bước chân ra khỏi cửa, cổ tay đã bị nắm lại. Hạ Tu hơi dùng lực, liền đem cô ôm vào lồng ngực mình, xoay người một cái đã đè cô dưới thân.
Giản Ngôn nhất thời khẩn trương, cô đặt hai tay lên lồng ngực Hạ Tu, đứt quãng nói: “Anh, anh đừng mạnh thế, cẩn thận khăn, khăn tắm rơi xuống mất.”
HạTu cúi đầu, nằm bên cạnh cô cười to.
Cảm thấy sức nặng trên người đã giảm bớt đi, Giản Ngôn lại đẩy anh một cái, muốn đứng lên, không ngờ cánh tay anh lại bắt lấy cô lần nữa.
“Đừng đi, ngủ với anh nhé.” Anh nhìn cô, hơi thở ấm áp phả nhè nhẹ lên gò má cô. Tim Giản Ngôn đập mạnh hơn, thiếu chút nữa đã bị giọng nói đó của anh mê hoặc mà gật đầu nghe theo.
“Sao anh lại không biết xấu hổ như thế chứ?” Cô bấu víu tia lí trí cuối cùng, bĩu môi nhìn anh.
Hạ Tu cười cười, kề sát bên cạnh cô nói: “Đừng hiểu lầm, anh chỉ nói là ngủ thôi, không có bao gồm phục vụ khác đâu.”
“…” Hai gò má Giản Ngôn đỏ lên, tính toán nửa ngày mới gật đầu, ‘Được, tin anh lần này đó, nếu anh dám gạt em, sau này em sẽ không ngủ với anh nữa.”
Sự uy hiếp này có chút nghiêm trọng đây, Hạ Tu cười rồi gật đầu: “Biết rồi.”
Giản Ngôn tránh khỏi lồng ngực anh, nằm xuống chỗ của mình rồi ém kĩ chăn cho bản thân: “Vậy chúc ngủ ngon.”
Hạ Tu cười nhẹ một tiếng, đi đến phòng tắm sấy khô tóc rồi nằm xuống bên cạnh Giản Ngôn.
Giản Ngôn vẫn nhắm chặt mắt lại, cô thật sự sợ bên trong anh không mặc gì hết, khiến bản thân nhìn thấy thứ không nên nhìn. Hạ Tu đã đi vào giấc ngủ mà cô vẫn nhìn anh chằm chằm, chẳng ngờ anh lại giang tay ôm lấy cô vào lòng.
Tim Giản Ngôn đập thịch một cái, lên tiếng nhắc nhở anh: ‘Đừng quên những gì anh đã nói.”
Danh sách chương