Edit: Blue Baby
Tinh mơ, tuyết rơi. Du Khuynh không có quần áo dày ở nhà Du Cảnh Trạch, cô tìm một chiếc áo lông nhung mới của anh ấy quấn lên chồm bên ban công ngoài trời uống đồ uống, ngắm hoa tuyết bay. Đèn bên cửa sổ tòa nhà đối diện lục tục tắt từ ngọn này tới ngọn khác.
“Còn không ngủ?” Du Cảnh Trạch đi qua giục cô.
“Mai là thứ Bảy không cần dậy sớm, ngủ sớm như vậy làm gì.” Du Khuynh vào nhà lấy một cái ly đế cao ra, đổ nửa bình đồ uống còn lại vào rồi đưa cho Du Cảnh Trạch. Du Cảnh Trạch hớp một ngụm. Đồ uống mấy tệ một bình, được cô đổ vào ly này cảm giác như uống rượu vang mấy ngàn tệ một bình.
Du Khuynh cầm ly của mình lên cụng ly với anh ấy: “Chúc mừng sự trùng phùng trong đêm tuyết rơi lạnh giá của hai anh em chúng ta. Cạn ly vì tình thân vĩ đại.”
Du Cảnh Trạch xoay người dựa lên lan can: “Nói văn vẻ như vậy làm gì. Em cứ nói thẳng ra là cảm ơn anh chứa chấp em không phải là được rồi sao.”
“……” Du Khuynh sặc bởi đồ uống, cô quay mặt đi ho khan mấy tiếng.”
Du Cảnh Trạch khom người rút vài tờ khai giấy trên bàn gỗ nhét cho cô.
Du Khuynh còn đang cười: “Du Cảnh Trạch, anh có biết bản thân anh làm mất hứng cỡ nào không. Một chút cảm giác hài hước trong cuộc sống cũng không có.”
“Em cho là ai cũng giống như Phó Ký Trầm, phí tâm tư nghĩ mọi cách tìm thú vui để đùa với em à.”
Đối với Phó Ký Trầm, Du Cảnh Trạch không đến mức phản cảm cũng chẳng mấy thiện cảm. Chỉ là trong việc chiều chuộng Du Khuynh thì Phó Kỳ Trầm được cộng điểm tuyệt đối. Nói tới Phó Ký Trầm, Du Khuynh thở dài.
Cô xoa cái mũi bị đông đỏ ửng: “Thật không hiểu, anh ấy giận như vậy làm cái gì. Rõ ràng người phá vỡ quy tắc trò chơi là anh ấy, không có khế ước tinh thần cũng là anh ấy, anh ấy còn nghênh ngang trách ngược lại em. Vừa rồi em còn muốn soạn một công hàm luật sư gửi cho anh ấy nhưng lại sợ anh ấy tức tới tự kỷ.”
“Bỏ đi, em không tính toán với anh ấy.”
“Nếu đổi thành người khác đuổi em ra ngoài thì cả đời này đã bị liệt vào danh sách đen của em rồi.”
Du Cảnh Trạch liếc nhìn đứa em gái vô tâm trăm phần trăm này của mình nhưng chẳng hề thuyết giáo cô. Anh ấy nói tới lúc Phó Ký Trầm liên lạc với mình tìm mình giúp đỡ diễn kịch.
“Vào buổi tối ba ngày trước.”
Du Khuynh nghĩ ngợi, tối đó, anh về nhà ông nội của anh. Có lẽ ông cụ đã gây sức ép cho anh rồi.
“Cậu ấy gửi tổng cộng ba kịch bản cho anh, dặn đi dặn lại là nhất định phải hóm hỉnh một chút, bằng không em bị tháo giáp ngựa rồi nhất định sẽ không vui.”
“……”
“Anh đoán, Phó Ký Trầm giận dữ trả em về như vậy là cậu ấy đã vắt kiệt óc để em thừa nhận thân phận, lấy thân phận con gái út của Du Thiệu Hồng nghiêm túc chung sống với cậu ấy, kết quả em thì sao, còn muốn tiếp tục chém giết trong trò chơi.”
Du Khuynh nhấm nháp đồ uống chua chua: “Trong cuộc sống làm một partner đơn thuần không được sao? Tại sao nhất định phải đầu tư vào tình cảm làm gì? Đây là cuộc đầu tư nhiều nguy hiểm lợi nhuận thấp, nguy cơ tán gia bại sản cực kỳ cao. Tóm lại em không đầu tư đâu, mặc kệ là đầu tư dài hay đầu tư ngắn.”
Tuyết càng lúc càng lớn. Đón gió mà đến. Không có quy luật.
“Lúc ba và mẹ em kết hôn cũng cho là tìm thấy được chân ái rồi. Không bên nhau không được. Cầu hôn phô trương, hôn lễ xa hoa, nhưng sau đó thì thế nào? Kết tinh tình yêu là em đây còn chưa chào đời thì ba đã hết yêu mẹ em rồi. Một khi tình yêu hết, thề non hẹn biển có tác dụng gì? Kết tinh tình yêu tính là cái gì? Đúng là một trò cười mà.”
Du Khuynh uống cạn chút đồ uống còn lại trong ly. Cô xoay người vào nhà lấy thêm một chai đồ uống trong tủ lạnh ra nữa.
Đây là sản phẩm của Lạc Mông, mùi vị không thua trà chanh của Đóa Tân. Du Khuynh dùng khăn bao thân chai, rót vào ly của mình giống như rót rượu vang còn rót thêm nửa ly cho Du Cảnh Trạch.
“Tiên sinh, đây là tiết mục “Cá Nhỏ kể chuyện tình yêu” đêm khuya, vừa rồi ngài được nghe thử miễn phí, nếu muốn nghe tiếp xin mời nạp thẻ. Nếu không nghe nữa mời cầm ly đồ uống này về phòng của mình, nên làm gì thì làm.”
Du Cảnh Trạch: “……”. Anh ấy vẫn chưa buồn ngủ.
“Vậy nghe thêm mười tệ nữa đi.”
Du Khuynh: “Giá nghe ban đầu là một vạn. Tiên sinh, ngài chọn cách thức thanh toán nào?”
Du Cảnh Trạch cầm ly lên đi mất. Du Khuynh cười cười, tiếp tục “phong hoa tuyết đêm”. Điện thoại trên bàn rung “è è è” không ngừng. Tin nhắn tới liên tục.
[Du Khuynh à, nhìn từ góc độ di truyền học cho thấy gen của ba đột biến rồi.]
[Đây là điều khiến ba đau lòng nhất.]
[Con nói xem sao con cứ thích làm người ta tức như vậy chứ! Con muốn chọc ba tức chết mới chịu à!]
[Tối nay không phải ba chủ động nói chuyện với con đâu, là anh và chị con ép ba tìm con nói chuyện, bảo ba dẫn con về nhà.]
[Ba rất bị động đấy. Về điểm này mời con hiểu cho rõ.]
[Ba vẫn là câu nói đó, nếu nhớ ba thì gọi điện cho ba.]
[Còn nữa, về việc con ở trên Trái Đất, ba suy nghĩ cả đêm rồi, ba cũng ở trên Trái Đất.]
Du Khuynh: “……”
Cô rất chắc chắn, tác dụng chậm của bình rượu đó rất mạnh. Ba cô, giờ say thật rồi, bắt đầu nói lung tung rồi.
Hơn một giờ sáng, gió dần dần yếu đi, tuyết chưa dừng vẫn còn bay phấp phới. Phó Ký Trầm bị điện thoại làm ồn đến mở mắt ra. Chỉ mở mắt chứ không bị đánh thức.
Lục Thâm ở nước ngoài, quên mất lệch múi giờ: “Vụ kiện của cậu với Tần Mặc Lãnh, hai người các cậu muốn hành chết tôi à? Cậu nhất quyết muốn bồi thường, cậu ta không chịu. Vầy đi, tôi móc tiền cho cậu được không, chúng ta đừng nháo nữa.”
“Không được.”
“Vậy hai người giày vò nhau tiếp đi, tôi mặc kệ đấy.” Lục Thâm nới lỏng cà vạt, bỗng nhiên nhớ ra: “Du Khuynh chuyển đi chưa?”
Âm cuối chứa ý cười. Nghiền ngẫm kỹ lại, có chút mùi vị cười trên nỗi đau người khác. Bụng tức của Phó Ký Trầm chưa nguôi, không chịu lên tiếng.
Lục Thâm đóng cửa xe: “Khi đó tôi đã nói với cậu rồi, hành vi này rất mạo hiểm, Du Khuynh chưa chuyển đi không được mà cậu không tin, cậu cảm thấy cô ấy thiếu cậu không sống được.”
Buổi kịch đêm này là anh ta bắc cầu lót đá liên lạc với Du Cảnh Trạch giúp Phó Ký Trầm. Hai năm nay, cơ hội anh ta gặp Phó Ký Trầm không nhiều, công ty lập chi nhánh ở nước ngoài buộc anh ta phải đích thân chấn chỉnh.
Nếu không phải vụ kiện quyền thương hiệu của Đóa Tân và Lạc Mông, có khi cỡ nửa năm anh ta cũng chưa liên lạc với Phó Ký Trầm nữa. Việc trù hoạch quảng bá phát triển sản phẩm của Đóa Tân đều do công ty anh ta phụ trách, bao gồm cả ý tưởng slogan quảng cáo đó.
Anh ta đều quen thân với Phó Ký Trầm và Tần Mặc Lãnh, ban đầu anh ta vì việc kết hôn với vợ trước xuất thân trong một gia đình bình thường mà ầm ĩ với gia đình. Chung quy vẫn phải sống tiếp, sau khi kết hôn thì bắt đầu kinh doanh. Nghiệp vụ ban đầu của công ty đều là nhà họ Tần và nhà họ Phó giới thiệu cho anh ta. Có lẽ ông cụ nhà anh ta sợ anh ta đói chết nên âm thầm giúp đỡ. Đợi khi anh ta cuối cùng nở mày nở mặt hoàn toàn thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình thì cũng ly hôn rồi.
Lục Thâm dứt khỏi cơn suy nghĩ, nói tiếp chuyện Du Khuynh: “Cô ấy bây giờ thế nào, hơn phân nửa là bị cậu chiều hư rồi. Vì để cô ấy thừa nhận thân phận này, cậu xem cậu bận trước lo sau tốn biết bao công sức. Nếu đổi lại là tôi thì tôi trực tiếp lấy hết tư liệu điều tra được quan hệ của cô ấy với Du Thiệu Hồng bày ra trước mặt cô ấy. Sau đó cho thôi việc để cô ấy rời khỏi Phó Thị, nên xử lý hôn ước thì xử lý hôn ước. Cũng tại cậu cứ lo đến sự vui vẻ của cô ấy để cô ấy cảm thấy cởi giáp ngựa cũng thú vị như vậy.”
Phó Ký Trầm bóp mi tâm: “Giờ sao cậu nói nhiều vậy hả?”
“Đợi cậu kết hôn với luật sư thử đi thì biết ngay tại sao thôi.”
Trò chuyện hai câu rồi cúp máy.
Phó Ký Trầm nhìn đồng hồ, một giờ bốn mươi lăm.
Ngày hôm sau. Tuyết ngừng rơi, bầu trời quang đãng. Du Khuynh không ngủ nướng mà thức dậy trang điểm, bộ đồng phục hôm qua miễn cưỡng có thể cứu rỗi cô thêm một ngày. Ôm theo áo lông mượn từ chỗ Du Cảnh Trạch xuống lầu.
Hôm nay Du Cảnh Trạch còn phải tới công ty, giờ đang ngồi ở thềm cửa thay giày, nhìn bộ đồ trên người cô, “Kính nghiệp như vậy? Bị đuổi rồi còn định đi tăng ca à?”
“Em đi tìm việc làm.” Du Khuynh lấy hộp sữa bò, gặm một lát bánh mì: “Cho em quá giang một đoạn, tiết kiệm tiền chen chúc tàu điện ngầm.”
“Tìm việc làm?”
Du Cảnh Trạch nhíu mày: “Em mặc thế này đi tìm việc làm?”
“Thế nào?” Du Khuynh lấy túi xách, vừa đi vừa uống sữa bò.
Du Cảnh Trạch nhắc nhở cô: “Đó là đồng phục của tập đoàn Phó Thị.”
“Em biết. Đồ này em bỏ tiền ra mua. Bất cứ lúc nào em cũng có quyền mặc nó.”
“……”
Lên tới xe rồi Du Cảnh Trạch mới biết Du Khuynh muốn đi đâu. Tài xế lái xe thẳng tới dưới lầu công ty luật Thạc Dữ.
Du Cảnh Trạch làm chuẩn bị tâm lý trước cho cô,: “Con người của chú Hà trước giờ nói một không nói hai, chú ấy đồng ý với ba rồi thì không thể để em đi vào nữa đâu.”
Du Khuynh chỉnh trang quần áo, sau khi ổn thỏa hết rồi mới cất gương lên. “Không thử sao biết không có hy vọng?”
“Bye.”
Trước khi đóng cửa, cô lại dặn,: “Tối anh về sớm chút để nấu cơm cho em ăn, trong nhà anh chẳng mời dì giúp việc nào, cứ tiếp tục như vậy em sẽ rối loạn dinh dưỡng mất.”
“Em ở chỗ Phó Ký Trầm giải quyết bữa sáng thế nào thì em tiếp tục giải quyết thế ấy. Anh không khác gì Phó Ký Trầm, một tháng cùng lắm ăn hai bữa cơm ở nhà, không cần mời giúp việc.”
“Nhà Phó Ký Trầm có hai đầu bếp, Trung Tây mỗi kiểu một người.”
Du Cảnh Trạch lườm cô mấy giây: “Hay là em trở về bên chỗ Phó Ký Trầm ở đi.”
“Phịch” một tiếng, Du Khuynh đóng cửa xe lại. Mặc chiếc áo lông dày của Du Cảnh Trạch chẳng thấy lạnh chút nào, cô thong thả đi vào tòa cao ốc, gửi tin nhắn cho Hà Quân Thạc. Hà Quân Thạc có thói quen dậy sớm giống Du Thiệu Hồng, lúc này ở phòng làm việc đã bận xong bằng phần công việc cả buổi sáng của người ta.
Ông rót ly nước nóng cho Du Khuynh: “Ăn sáng chưa?”
Du Khuynh gật đầu: “Ăn rồi ạ.”
Cô bưng ly nước ủ tay. Trong ly bốc lên làn khói, mép ly bị phủ lên một tầng hơi nước dày đặc. Hà Quân Thạc biết Du Khuynh tới đây vì điều gì, ông chẳng vòng vo với cô: “Nếu chú để con tới chỗ chú đi làm thì phần giao tình của chú với ba con có thể giữ không được nữa.”
Du Khuynh nói đùa: “Chú Hà, chú với ba con quen biết hơn năm mươi năm rồi, nếu vì chút chuyện này mà trở mặt thì tình bằng hữu này mỏng quá rồi chăng? Nghe nói trước kia chẳng phải bền hơn cả cao su sao ạ?”
Hà Quân Thạc bị tức mà cười, giơ tay chỉ chỉ cô: “Đứa trẻ này, ba con sống tới giờ này đúng là không dễ dàng.”
Cô thổi nước nhè nhẹ: “Chú Hà, giờ đã qua đầu sóng ngọn gió rồi nên con mới tới làm phiền chú này. Đến lúc ba con nổi giận nhất, con đảm bảo không khiến chú khó xử đâu.”
“Thân làm trưởng bối có uy tín nhất trong giới luật, chú nỡ nhẫn tâm nhìn chuyên ngành của con bị mai một theo ngày tháng sao ạ? Chú cũng biết đấy, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Cô chọn lúc lấy tình cảm ra để lên án: “Con vốn là đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, vậy mà chú còn giúp ba con chặt đứt đường sự nghiệp của con ư?”
“Còn nữa nha, chú Hà, chú không có khế ước tinh thần, rõ ràng con dựa vào thực lực của bản thân ứng tuyển vào, chú nói hủy là hủy hợp đồng ngay.”
“Với tính của con, chú cũng biết đây, tuyệt đối không bước vào văn phòng chú lần thứ hai. Nhưng hôm nay con vẫn tới rồi.”
“Con không thiếu tiền, cổ phần ông bà ngoại để lại cho con đủ để con phung phí cả đời, nhưng con thích nghề của con, con cũng hy vọng có một ngày được giống như chú, một cái tên chính là một tấm danh thiếp bia miệng.”
Chốc lát sau, Hà Quân Thạc đánh giá: “Đánh đ0ng tình cảm không tệ, chú suýt chút nữa là bị con làm lung lay rồi, nói thêm lý do khác khiến chú bất chấp nguy hiểm đổ vỡ tình bạn để tuyển dụng con xem nào.”
Du Khuynh uống vài ngụm nước, dùng thời gian mấy giây ngắn ngủi để tranh quyền lợi cho mình.
“Thứ nhất, con có thể mang về những vụ kiện mà chú không lấy được ở bên chi nhánh Thượng Hải, những vụ kiện này chú chẳng lấy được vụ nào là bởi vì quan hệ bên cậu con và mẹ con.”
Hà Quân Thạc không lên tiếng, bởi vì quan hệ của ông và Du Thiệu Hồng nên tất cả vụ kiện bên nhà họ Lệ ông chẳng lấy được vụ nào mà đều chảy vào tay đối thủ cạnh tranh.”
Du Khuynh nói tiếp: “Thứ hai, những vụ kiện bên tập đoàn Phó Thị, con sẽ cố gắng giành về.”
“Thứ ba, ba con vẫn là ba con, đợi ngày nào đó quan hệ của cha con con hòa hợp rồi, chú nói xem chẳng phải chú sẽ lúng túng nhất sao? Cho dù hiện tại chú đang giúp ba con, nhưng tới lúc đó chú không được kết quả tốt. Chú thử nghĩ ngược lại xem, nếu con trai chú ầm ĩ với chú, anh ấy tới ngân hàng ba con làm việc nhưng bị ba con từ chối, trong lòng chú thoải mái không? Thân làm cha, dù tức giận nhưng vẫn hy vọng anh ấy yên ổn đúng không.”
“Được rồi, con có thể tới báo cáo bất cứ lúc nào. Tình cảm và lý trí, con đều nắm bắt không tệ.” Hà Quân Thạc đặt ly xuống, cầm áo khoác lên: “Chú muốn đi ăn cơm, nếu bữa sáng ăn chưa no thì đi với chú? Thuận tiện nói công việc sắp tới của con.”
“Cơm của nhà ăn có ngon không ạ?”
Hà Quân Thạc: “……”
Điều cô chú ý luôn kỳ lạ như vậy.
“Không ngon bằng đầu bếp nhà con làm.”
Du Khuynh mặc áo lông lên bước ra cửa cùng với Hà Quân Thạc.
Hà Quân Thạc phân tổ cho cô: “Tới lúc đó con cứ cộng tác với con trai chú, nó yêu cầu nghiêm, công tư phân minh, có lẽ chỉ có con mới làm được.”
Trong đầu Du Khuynh quét hình một lượt, “Thạc Dữ bên này có luật sư trẻ tuổi họ Hà nào không?”
“Họ Tần, Tần Dữ, con trai của chú với vợ trước.”
“Chú với ba con không hổ là bạn nối khố từ nhỏ, đều là cao thủ kết hôn.”
“……”
Sáng nay Hà Quân Thạc bị nghẹn ba lần.
Trên đường tới nhà ăn thì gặp phải Vu Phi.
Hai người đều ngây ra, sau đó chào hỏi.
“Hai người quen biết nhau à?” Hà Quân Thạc hỏi.
Du Khuynh mở miệng trước: “Vâng ạ, chủ nhà hiện tại của con.”
Hà Quân Thạc nói với Vu Phi: “Sau này hai người là đồng nghiệp. Du Khuynh là con gái út của người bạn một đồng cũng có thể bán của tôi.”
Vu Phi cười: “Thì ra là con gái của chủ tịch Du.”
Trò chuyện vài câu, Vu Phi còn việc phải bận, Hà Quân Thạc và Du Khuynh đi tiếp tới nhà ăn. Ông nói với Du Khuynh: “Không có việc gì có thể nói chuyện với Vu Phi nhiều một chút, năng lực nghiệp vụ của cô ấy rất mạnh, làm người có chừng mực.”
Ăn một bữa cơm, Du Khuynh và Hà Quân Thạc nói không ít chuyện, đạt được nhiều lợi ích.
Ra khỏi Thạc Dữ, Du Khuynh gửi tin nhắn cho Du Cảnh Trạch: [Công việc OK rồi. Em trở về thì đánh đơn từ chức ngay, kết thúc công việc bên tập đoàn Phó Thị.]
Chiều thứ hai, đơn từ chức của Du Khuynh được phê duyệt, tức cả liệu trình đều hoàn tất, cho đến nay đây là trường hợp xử lý từ chức nhanh nhất của tập đoàn. Thủ tục chuyển giao cũng đơn giản, lúc điều chuyển tới vị trí này còn chưa triển khai công việc gì nhiều nên chưa đầy một tiếng đã chuyển giao xong toàn bộ.
Bộ phận pháp vụ biết Du Khuynh từ chức, vừa cảm thấy bất ngờ vừa thấy hợp tình hợp lý. Cô làm việc ở đây khiến bầu không khí vi diệu chẳng biết đường đâu mà nói. Dù là bản thân cô hay là người khác đều bị bó buộc.
Chương Tiểu Trì lưu luyến Du Khuynh nhất, lúc dọn dẹp đồ đạc cá nhân giúp cô không khỏi thở dài: “Sau này muốn gặp cô cũng khó rồi.”
“Sao khó được chứ, đâu phải xuất ngoại đâu.” Du Khuynh mang theo luôn mấy chậu cây nhỏ, đây là Chương Tiểu Trì tặng cho cô: “Cuối tuần nếu không bận, tôi hẹn cô uống cà phê.”
Cô chẳng có bao nhiêu đồ, chỉ mấy cái cốc, mấy chậu cây cùng vài món đồ trang trí nhỏ. Nửa thùng là đựng hết.
“Tôi đi nói với quản lý một tiếng.” Về hình thức vẫn nên làm cho đẹp một chút. Du Khuynh cầm điện thoại đi về phía văn phòng chủ nhiệm.
Vừa định gõ cửa thì bên trong vọng tới tiếng nói: “Được rồi, em đừng lải nhải lôi thôi nữa! Văn Văn à, muốn chị nói sao em mới nghe đây. Chị nói với em, người không tiền bất nghĩa chẳng giàu, ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo*.”
*Người không tiền bất nghĩa chẳng giàu, ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo: nghĩa là sự giàu có của kẻ bóc lột là nhờ đồng tiền bất nghĩa tạo nên.
Cái tay giơ lên của Du Khuynh lại hạ xuống, cô xoay người trở về. Sau khi tạm biệt đôi câu với đồng nghiệp, cô ôm thùng giấy rời khỏi. Đứng trước cửa thang máy do dự mấy giây, cô ấn thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Phó Ký Trầm họp xong đi ra thấy thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc bị chiếm dụng rồi.
Thư ký Phan ấn nút, trong thang máy nhất định là Du Khuynh, anh ta tránh đi: “Phó tổng, tôi trở về chỉnh lý tài liệu trước.”
Phó Ký Trầm gật đầu. Phan Chính ngồi thang máy phổ thông lên lầu.
Rất nhanh, thang máy chuyên dụng dừng ở tầng hội nghị này. Cửa chậm rãi mở ra, bóng hình quen thuộc đó từ từ đập vào tầm mắt. Nhìn nhau mấy giây.
Du Khuynh cười cười với anh: “Qua đây thăm anh.”
Phó Ký Trâm phát hiện cơn bực tức của mấy ngày trước chợt biến mất rồi. Anh sải bước vào trong thang máy, duỗi tay ra: “Đưa hộp đây anh cầm giúp em.”
“Không cần, không nặng.” Một tay Du Khuynh kẹp chặt thùng giấy, dành ra một tay lấy một món đồ trong thùng giấy ra, mu bàn tay hướng lên nắm trong lòng bàn tay.
“Tặng anh một món quà nhỏ. Trong thời gian em ở tập đoàn Phó Thị đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, cám ơn Phó tổng chăm sóc em.”
“Quà gì?” Phó Ký Trầm nói xong đưa tay tới.
Một túi cá khô nhỏ cay.
Tinh mơ, tuyết rơi. Du Khuynh không có quần áo dày ở nhà Du Cảnh Trạch, cô tìm một chiếc áo lông nhung mới của anh ấy quấn lên chồm bên ban công ngoài trời uống đồ uống, ngắm hoa tuyết bay. Đèn bên cửa sổ tòa nhà đối diện lục tục tắt từ ngọn này tới ngọn khác.
“Còn không ngủ?” Du Cảnh Trạch đi qua giục cô.
“Mai là thứ Bảy không cần dậy sớm, ngủ sớm như vậy làm gì.” Du Khuynh vào nhà lấy một cái ly đế cao ra, đổ nửa bình đồ uống còn lại vào rồi đưa cho Du Cảnh Trạch. Du Cảnh Trạch hớp một ngụm. Đồ uống mấy tệ một bình, được cô đổ vào ly này cảm giác như uống rượu vang mấy ngàn tệ một bình.
Du Khuynh cầm ly của mình lên cụng ly với anh ấy: “Chúc mừng sự trùng phùng trong đêm tuyết rơi lạnh giá của hai anh em chúng ta. Cạn ly vì tình thân vĩ đại.”
Du Cảnh Trạch xoay người dựa lên lan can: “Nói văn vẻ như vậy làm gì. Em cứ nói thẳng ra là cảm ơn anh chứa chấp em không phải là được rồi sao.”
“……” Du Khuynh sặc bởi đồ uống, cô quay mặt đi ho khan mấy tiếng.”
Du Cảnh Trạch khom người rút vài tờ khai giấy trên bàn gỗ nhét cho cô.
Du Khuynh còn đang cười: “Du Cảnh Trạch, anh có biết bản thân anh làm mất hứng cỡ nào không. Một chút cảm giác hài hước trong cuộc sống cũng không có.”
“Em cho là ai cũng giống như Phó Ký Trầm, phí tâm tư nghĩ mọi cách tìm thú vui để đùa với em à.”
Đối với Phó Ký Trầm, Du Cảnh Trạch không đến mức phản cảm cũng chẳng mấy thiện cảm. Chỉ là trong việc chiều chuộng Du Khuynh thì Phó Kỳ Trầm được cộng điểm tuyệt đối. Nói tới Phó Ký Trầm, Du Khuynh thở dài.
Cô xoa cái mũi bị đông đỏ ửng: “Thật không hiểu, anh ấy giận như vậy làm cái gì. Rõ ràng người phá vỡ quy tắc trò chơi là anh ấy, không có khế ước tinh thần cũng là anh ấy, anh ấy còn nghênh ngang trách ngược lại em. Vừa rồi em còn muốn soạn một công hàm luật sư gửi cho anh ấy nhưng lại sợ anh ấy tức tới tự kỷ.”
“Bỏ đi, em không tính toán với anh ấy.”
“Nếu đổi thành người khác đuổi em ra ngoài thì cả đời này đã bị liệt vào danh sách đen của em rồi.”
Du Cảnh Trạch liếc nhìn đứa em gái vô tâm trăm phần trăm này của mình nhưng chẳng hề thuyết giáo cô. Anh ấy nói tới lúc Phó Ký Trầm liên lạc với mình tìm mình giúp đỡ diễn kịch.
“Vào buổi tối ba ngày trước.”
Du Khuynh nghĩ ngợi, tối đó, anh về nhà ông nội của anh. Có lẽ ông cụ đã gây sức ép cho anh rồi.
“Cậu ấy gửi tổng cộng ba kịch bản cho anh, dặn đi dặn lại là nhất định phải hóm hỉnh một chút, bằng không em bị tháo giáp ngựa rồi nhất định sẽ không vui.”
“……”
“Anh đoán, Phó Ký Trầm giận dữ trả em về như vậy là cậu ấy đã vắt kiệt óc để em thừa nhận thân phận, lấy thân phận con gái út của Du Thiệu Hồng nghiêm túc chung sống với cậu ấy, kết quả em thì sao, còn muốn tiếp tục chém giết trong trò chơi.”
Du Khuynh nhấm nháp đồ uống chua chua: “Trong cuộc sống làm một partner đơn thuần không được sao? Tại sao nhất định phải đầu tư vào tình cảm làm gì? Đây là cuộc đầu tư nhiều nguy hiểm lợi nhuận thấp, nguy cơ tán gia bại sản cực kỳ cao. Tóm lại em không đầu tư đâu, mặc kệ là đầu tư dài hay đầu tư ngắn.”
Tuyết càng lúc càng lớn. Đón gió mà đến. Không có quy luật.
“Lúc ba và mẹ em kết hôn cũng cho là tìm thấy được chân ái rồi. Không bên nhau không được. Cầu hôn phô trương, hôn lễ xa hoa, nhưng sau đó thì thế nào? Kết tinh tình yêu là em đây còn chưa chào đời thì ba đã hết yêu mẹ em rồi. Một khi tình yêu hết, thề non hẹn biển có tác dụng gì? Kết tinh tình yêu tính là cái gì? Đúng là một trò cười mà.”
Du Khuynh uống cạn chút đồ uống còn lại trong ly. Cô xoay người vào nhà lấy thêm một chai đồ uống trong tủ lạnh ra nữa.
Đây là sản phẩm của Lạc Mông, mùi vị không thua trà chanh của Đóa Tân. Du Khuynh dùng khăn bao thân chai, rót vào ly của mình giống như rót rượu vang còn rót thêm nửa ly cho Du Cảnh Trạch.
“Tiên sinh, đây là tiết mục “Cá Nhỏ kể chuyện tình yêu” đêm khuya, vừa rồi ngài được nghe thử miễn phí, nếu muốn nghe tiếp xin mời nạp thẻ. Nếu không nghe nữa mời cầm ly đồ uống này về phòng của mình, nên làm gì thì làm.”
Du Cảnh Trạch: “……”. Anh ấy vẫn chưa buồn ngủ.
“Vậy nghe thêm mười tệ nữa đi.”
Du Khuynh: “Giá nghe ban đầu là một vạn. Tiên sinh, ngài chọn cách thức thanh toán nào?”
Du Cảnh Trạch cầm ly lên đi mất. Du Khuynh cười cười, tiếp tục “phong hoa tuyết đêm”. Điện thoại trên bàn rung “è è è” không ngừng. Tin nhắn tới liên tục.
[Du Khuynh à, nhìn từ góc độ di truyền học cho thấy gen của ba đột biến rồi.]
[Đây là điều khiến ba đau lòng nhất.]
[Con nói xem sao con cứ thích làm người ta tức như vậy chứ! Con muốn chọc ba tức chết mới chịu à!]
[Tối nay không phải ba chủ động nói chuyện với con đâu, là anh và chị con ép ba tìm con nói chuyện, bảo ba dẫn con về nhà.]
[Ba rất bị động đấy. Về điểm này mời con hiểu cho rõ.]
[Ba vẫn là câu nói đó, nếu nhớ ba thì gọi điện cho ba.]
[Còn nữa, về việc con ở trên Trái Đất, ba suy nghĩ cả đêm rồi, ba cũng ở trên Trái Đất.]
Du Khuynh: “……”
Cô rất chắc chắn, tác dụng chậm của bình rượu đó rất mạnh. Ba cô, giờ say thật rồi, bắt đầu nói lung tung rồi.
Hơn một giờ sáng, gió dần dần yếu đi, tuyết chưa dừng vẫn còn bay phấp phới. Phó Ký Trầm bị điện thoại làm ồn đến mở mắt ra. Chỉ mở mắt chứ không bị đánh thức.
Lục Thâm ở nước ngoài, quên mất lệch múi giờ: “Vụ kiện của cậu với Tần Mặc Lãnh, hai người các cậu muốn hành chết tôi à? Cậu nhất quyết muốn bồi thường, cậu ta không chịu. Vầy đi, tôi móc tiền cho cậu được không, chúng ta đừng nháo nữa.”
“Không được.”
“Vậy hai người giày vò nhau tiếp đi, tôi mặc kệ đấy.” Lục Thâm nới lỏng cà vạt, bỗng nhiên nhớ ra: “Du Khuynh chuyển đi chưa?”
Âm cuối chứa ý cười. Nghiền ngẫm kỹ lại, có chút mùi vị cười trên nỗi đau người khác. Bụng tức của Phó Ký Trầm chưa nguôi, không chịu lên tiếng.
Lục Thâm đóng cửa xe: “Khi đó tôi đã nói với cậu rồi, hành vi này rất mạo hiểm, Du Khuynh chưa chuyển đi không được mà cậu không tin, cậu cảm thấy cô ấy thiếu cậu không sống được.”
Buổi kịch đêm này là anh ta bắc cầu lót đá liên lạc với Du Cảnh Trạch giúp Phó Ký Trầm. Hai năm nay, cơ hội anh ta gặp Phó Ký Trầm không nhiều, công ty lập chi nhánh ở nước ngoài buộc anh ta phải đích thân chấn chỉnh.
Nếu không phải vụ kiện quyền thương hiệu của Đóa Tân và Lạc Mông, có khi cỡ nửa năm anh ta cũng chưa liên lạc với Phó Ký Trầm nữa. Việc trù hoạch quảng bá phát triển sản phẩm của Đóa Tân đều do công ty anh ta phụ trách, bao gồm cả ý tưởng slogan quảng cáo đó.
Anh ta đều quen thân với Phó Ký Trầm và Tần Mặc Lãnh, ban đầu anh ta vì việc kết hôn với vợ trước xuất thân trong một gia đình bình thường mà ầm ĩ với gia đình. Chung quy vẫn phải sống tiếp, sau khi kết hôn thì bắt đầu kinh doanh. Nghiệp vụ ban đầu của công ty đều là nhà họ Tần và nhà họ Phó giới thiệu cho anh ta. Có lẽ ông cụ nhà anh ta sợ anh ta đói chết nên âm thầm giúp đỡ. Đợi khi anh ta cuối cùng nở mày nở mặt hoàn toàn thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình thì cũng ly hôn rồi.
Lục Thâm dứt khỏi cơn suy nghĩ, nói tiếp chuyện Du Khuynh: “Cô ấy bây giờ thế nào, hơn phân nửa là bị cậu chiều hư rồi. Vì để cô ấy thừa nhận thân phận này, cậu xem cậu bận trước lo sau tốn biết bao công sức. Nếu đổi lại là tôi thì tôi trực tiếp lấy hết tư liệu điều tra được quan hệ của cô ấy với Du Thiệu Hồng bày ra trước mặt cô ấy. Sau đó cho thôi việc để cô ấy rời khỏi Phó Thị, nên xử lý hôn ước thì xử lý hôn ước. Cũng tại cậu cứ lo đến sự vui vẻ của cô ấy để cô ấy cảm thấy cởi giáp ngựa cũng thú vị như vậy.”
Phó Ký Trầm bóp mi tâm: “Giờ sao cậu nói nhiều vậy hả?”
“Đợi cậu kết hôn với luật sư thử đi thì biết ngay tại sao thôi.”
Trò chuyện hai câu rồi cúp máy.
Phó Ký Trầm nhìn đồng hồ, một giờ bốn mươi lăm.
Ngày hôm sau. Tuyết ngừng rơi, bầu trời quang đãng. Du Khuynh không ngủ nướng mà thức dậy trang điểm, bộ đồng phục hôm qua miễn cưỡng có thể cứu rỗi cô thêm một ngày. Ôm theo áo lông mượn từ chỗ Du Cảnh Trạch xuống lầu.
Hôm nay Du Cảnh Trạch còn phải tới công ty, giờ đang ngồi ở thềm cửa thay giày, nhìn bộ đồ trên người cô, “Kính nghiệp như vậy? Bị đuổi rồi còn định đi tăng ca à?”
“Em đi tìm việc làm.” Du Khuynh lấy hộp sữa bò, gặm một lát bánh mì: “Cho em quá giang một đoạn, tiết kiệm tiền chen chúc tàu điện ngầm.”
“Tìm việc làm?”
Du Cảnh Trạch nhíu mày: “Em mặc thế này đi tìm việc làm?”
“Thế nào?” Du Khuynh lấy túi xách, vừa đi vừa uống sữa bò.
Du Cảnh Trạch nhắc nhở cô: “Đó là đồng phục của tập đoàn Phó Thị.”
“Em biết. Đồ này em bỏ tiền ra mua. Bất cứ lúc nào em cũng có quyền mặc nó.”
“……”
Lên tới xe rồi Du Cảnh Trạch mới biết Du Khuynh muốn đi đâu. Tài xế lái xe thẳng tới dưới lầu công ty luật Thạc Dữ.
Du Cảnh Trạch làm chuẩn bị tâm lý trước cho cô,: “Con người của chú Hà trước giờ nói một không nói hai, chú ấy đồng ý với ba rồi thì không thể để em đi vào nữa đâu.”
Du Khuynh chỉnh trang quần áo, sau khi ổn thỏa hết rồi mới cất gương lên. “Không thử sao biết không có hy vọng?”
“Bye.”
Trước khi đóng cửa, cô lại dặn,: “Tối anh về sớm chút để nấu cơm cho em ăn, trong nhà anh chẳng mời dì giúp việc nào, cứ tiếp tục như vậy em sẽ rối loạn dinh dưỡng mất.”
“Em ở chỗ Phó Ký Trầm giải quyết bữa sáng thế nào thì em tiếp tục giải quyết thế ấy. Anh không khác gì Phó Ký Trầm, một tháng cùng lắm ăn hai bữa cơm ở nhà, không cần mời giúp việc.”
“Nhà Phó Ký Trầm có hai đầu bếp, Trung Tây mỗi kiểu một người.”
Du Cảnh Trạch lườm cô mấy giây: “Hay là em trở về bên chỗ Phó Ký Trầm ở đi.”
“Phịch” một tiếng, Du Khuynh đóng cửa xe lại. Mặc chiếc áo lông dày của Du Cảnh Trạch chẳng thấy lạnh chút nào, cô thong thả đi vào tòa cao ốc, gửi tin nhắn cho Hà Quân Thạc. Hà Quân Thạc có thói quen dậy sớm giống Du Thiệu Hồng, lúc này ở phòng làm việc đã bận xong bằng phần công việc cả buổi sáng của người ta.
Ông rót ly nước nóng cho Du Khuynh: “Ăn sáng chưa?”
Du Khuynh gật đầu: “Ăn rồi ạ.”
Cô bưng ly nước ủ tay. Trong ly bốc lên làn khói, mép ly bị phủ lên một tầng hơi nước dày đặc. Hà Quân Thạc biết Du Khuynh tới đây vì điều gì, ông chẳng vòng vo với cô: “Nếu chú để con tới chỗ chú đi làm thì phần giao tình của chú với ba con có thể giữ không được nữa.”
Du Khuynh nói đùa: “Chú Hà, chú với ba con quen biết hơn năm mươi năm rồi, nếu vì chút chuyện này mà trở mặt thì tình bằng hữu này mỏng quá rồi chăng? Nghe nói trước kia chẳng phải bền hơn cả cao su sao ạ?”
Hà Quân Thạc bị tức mà cười, giơ tay chỉ chỉ cô: “Đứa trẻ này, ba con sống tới giờ này đúng là không dễ dàng.”
Cô thổi nước nhè nhẹ: “Chú Hà, giờ đã qua đầu sóng ngọn gió rồi nên con mới tới làm phiền chú này. Đến lúc ba con nổi giận nhất, con đảm bảo không khiến chú khó xử đâu.”
“Thân làm trưởng bối có uy tín nhất trong giới luật, chú nỡ nhẫn tâm nhìn chuyên ngành của con bị mai một theo ngày tháng sao ạ? Chú cũng biết đấy, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Cô chọn lúc lấy tình cảm ra để lên án: “Con vốn là đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, vậy mà chú còn giúp ba con chặt đứt đường sự nghiệp của con ư?”
“Còn nữa nha, chú Hà, chú không có khế ước tinh thần, rõ ràng con dựa vào thực lực của bản thân ứng tuyển vào, chú nói hủy là hủy hợp đồng ngay.”
“Với tính của con, chú cũng biết đây, tuyệt đối không bước vào văn phòng chú lần thứ hai. Nhưng hôm nay con vẫn tới rồi.”
“Con không thiếu tiền, cổ phần ông bà ngoại để lại cho con đủ để con phung phí cả đời, nhưng con thích nghề của con, con cũng hy vọng có một ngày được giống như chú, một cái tên chính là một tấm danh thiếp bia miệng.”
Chốc lát sau, Hà Quân Thạc đánh giá: “Đánh đ0ng tình cảm không tệ, chú suýt chút nữa là bị con làm lung lay rồi, nói thêm lý do khác khiến chú bất chấp nguy hiểm đổ vỡ tình bạn để tuyển dụng con xem nào.”
Du Khuynh uống vài ngụm nước, dùng thời gian mấy giây ngắn ngủi để tranh quyền lợi cho mình.
“Thứ nhất, con có thể mang về những vụ kiện mà chú không lấy được ở bên chi nhánh Thượng Hải, những vụ kiện này chú chẳng lấy được vụ nào là bởi vì quan hệ bên cậu con và mẹ con.”
Hà Quân Thạc không lên tiếng, bởi vì quan hệ của ông và Du Thiệu Hồng nên tất cả vụ kiện bên nhà họ Lệ ông chẳng lấy được vụ nào mà đều chảy vào tay đối thủ cạnh tranh.”
Du Khuynh nói tiếp: “Thứ hai, những vụ kiện bên tập đoàn Phó Thị, con sẽ cố gắng giành về.”
“Thứ ba, ba con vẫn là ba con, đợi ngày nào đó quan hệ của cha con con hòa hợp rồi, chú nói xem chẳng phải chú sẽ lúng túng nhất sao? Cho dù hiện tại chú đang giúp ba con, nhưng tới lúc đó chú không được kết quả tốt. Chú thử nghĩ ngược lại xem, nếu con trai chú ầm ĩ với chú, anh ấy tới ngân hàng ba con làm việc nhưng bị ba con từ chối, trong lòng chú thoải mái không? Thân làm cha, dù tức giận nhưng vẫn hy vọng anh ấy yên ổn đúng không.”
“Được rồi, con có thể tới báo cáo bất cứ lúc nào. Tình cảm và lý trí, con đều nắm bắt không tệ.” Hà Quân Thạc đặt ly xuống, cầm áo khoác lên: “Chú muốn đi ăn cơm, nếu bữa sáng ăn chưa no thì đi với chú? Thuận tiện nói công việc sắp tới của con.”
“Cơm của nhà ăn có ngon không ạ?”
Hà Quân Thạc: “……”
Điều cô chú ý luôn kỳ lạ như vậy.
“Không ngon bằng đầu bếp nhà con làm.”
Du Khuynh mặc áo lông lên bước ra cửa cùng với Hà Quân Thạc.
Hà Quân Thạc phân tổ cho cô: “Tới lúc đó con cứ cộng tác với con trai chú, nó yêu cầu nghiêm, công tư phân minh, có lẽ chỉ có con mới làm được.”
Trong đầu Du Khuynh quét hình một lượt, “Thạc Dữ bên này có luật sư trẻ tuổi họ Hà nào không?”
“Họ Tần, Tần Dữ, con trai của chú với vợ trước.”
“Chú với ba con không hổ là bạn nối khố từ nhỏ, đều là cao thủ kết hôn.”
“……”
Sáng nay Hà Quân Thạc bị nghẹn ba lần.
Trên đường tới nhà ăn thì gặp phải Vu Phi.
Hai người đều ngây ra, sau đó chào hỏi.
“Hai người quen biết nhau à?” Hà Quân Thạc hỏi.
Du Khuynh mở miệng trước: “Vâng ạ, chủ nhà hiện tại của con.”
Hà Quân Thạc nói với Vu Phi: “Sau này hai người là đồng nghiệp. Du Khuynh là con gái út của người bạn một đồng cũng có thể bán của tôi.”
Vu Phi cười: “Thì ra là con gái của chủ tịch Du.”
Trò chuyện vài câu, Vu Phi còn việc phải bận, Hà Quân Thạc và Du Khuynh đi tiếp tới nhà ăn. Ông nói với Du Khuynh: “Không có việc gì có thể nói chuyện với Vu Phi nhiều một chút, năng lực nghiệp vụ của cô ấy rất mạnh, làm người có chừng mực.”
Ăn một bữa cơm, Du Khuynh và Hà Quân Thạc nói không ít chuyện, đạt được nhiều lợi ích.
Ra khỏi Thạc Dữ, Du Khuynh gửi tin nhắn cho Du Cảnh Trạch: [Công việc OK rồi. Em trở về thì đánh đơn từ chức ngay, kết thúc công việc bên tập đoàn Phó Thị.]
Chiều thứ hai, đơn từ chức của Du Khuynh được phê duyệt, tức cả liệu trình đều hoàn tất, cho đến nay đây là trường hợp xử lý từ chức nhanh nhất của tập đoàn. Thủ tục chuyển giao cũng đơn giản, lúc điều chuyển tới vị trí này còn chưa triển khai công việc gì nhiều nên chưa đầy một tiếng đã chuyển giao xong toàn bộ.
Bộ phận pháp vụ biết Du Khuynh từ chức, vừa cảm thấy bất ngờ vừa thấy hợp tình hợp lý. Cô làm việc ở đây khiến bầu không khí vi diệu chẳng biết đường đâu mà nói. Dù là bản thân cô hay là người khác đều bị bó buộc.
Chương Tiểu Trì lưu luyến Du Khuynh nhất, lúc dọn dẹp đồ đạc cá nhân giúp cô không khỏi thở dài: “Sau này muốn gặp cô cũng khó rồi.”
“Sao khó được chứ, đâu phải xuất ngoại đâu.” Du Khuynh mang theo luôn mấy chậu cây nhỏ, đây là Chương Tiểu Trì tặng cho cô: “Cuối tuần nếu không bận, tôi hẹn cô uống cà phê.”
Cô chẳng có bao nhiêu đồ, chỉ mấy cái cốc, mấy chậu cây cùng vài món đồ trang trí nhỏ. Nửa thùng là đựng hết.
“Tôi đi nói với quản lý một tiếng.” Về hình thức vẫn nên làm cho đẹp một chút. Du Khuynh cầm điện thoại đi về phía văn phòng chủ nhiệm.
Vừa định gõ cửa thì bên trong vọng tới tiếng nói: “Được rồi, em đừng lải nhải lôi thôi nữa! Văn Văn à, muốn chị nói sao em mới nghe đây. Chị nói với em, người không tiền bất nghĩa chẳng giàu, ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo*.”
*Người không tiền bất nghĩa chẳng giàu, ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo: nghĩa là sự giàu có của kẻ bóc lột là nhờ đồng tiền bất nghĩa tạo nên.
Cái tay giơ lên của Du Khuynh lại hạ xuống, cô xoay người trở về. Sau khi tạm biệt đôi câu với đồng nghiệp, cô ôm thùng giấy rời khỏi. Đứng trước cửa thang máy do dự mấy giây, cô ấn thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Phó Ký Trầm họp xong đi ra thấy thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc bị chiếm dụng rồi.
Thư ký Phan ấn nút, trong thang máy nhất định là Du Khuynh, anh ta tránh đi: “Phó tổng, tôi trở về chỉnh lý tài liệu trước.”
Phó Ký Trầm gật đầu. Phan Chính ngồi thang máy phổ thông lên lầu.
Rất nhanh, thang máy chuyên dụng dừng ở tầng hội nghị này. Cửa chậm rãi mở ra, bóng hình quen thuộc đó từ từ đập vào tầm mắt. Nhìn nhau mấy giây.
Du Khuynh cười cười với anh: “Qua đây thăm anh.”
Phó Ký Trâm phát hiện cơn bực tức của mấy ngày trước chợt biến mất rồi. Anh sải bước vào trong thang máy, duỗi tay ra: “Đưa hộp đây anh cầm giúp em.”
“Không cần, không nặng.” Một tay Du Khuynh kẹp chặt thùng giấy, dành ra một tay lấy một món đồ trong thùng giấy ra, mu bàn tay hướng lên nắm trong lòng bàn tay.
“Tặng anh một món quà nhỏ. Trong thời gian em ở tập đoàn Phó Thị đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, cám ơn Phó tổng chăm sóc em.”
“Quà gì?” Phó Ký Trầm nói xong đưa tay tới.
Một túi cá khô nhỏ cay.
Danh sách chương