Edit: Blue Baby
Phan Chính cho là tâm tình lúc này của ông chủ nhất định không tệ, cuối cùng gặp được Du Khuynh mà còn là Du Khuynh chủ động lên lầu thăm anh, tuy thời gian không dài.
Du Khuynh rời khỏi, anh ta lập tức qua báo cáo tình hình liên quan tới bên công nghệ Tân Kiến. Nào biết, sắc mặt ông chủ còn đen hơn cả hai ngày trước.
Ở chính giữa bàn có một bịch cá khô nằm đó. Đường viền túi nhựa là màu đỏ rực, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm mua đồ ăn vặt sấy cho bà xã mà suy đoán, bịch cá khô này có là hương cay. Hoặc là vị cay. Túi đựng màu đỏ, đa số là dính dáng tới ớt.
Ông chủ chẳng hề kiêng kỵ, anh ta đã bước vào văn phòng rồi mà anh vẫn còn nhìn chằm chằm bịch cá khô đó không chớp mắt. Tới không đúng lúc rồi, Phan Chính do dự nên báo cáo hay không đây. Hay là lát nữa đợi ông chủ hạ hỏa? Phó Ký Trầm cầm bịch cá khô lên đặt vào hộc tủ. Hai ngón tay ấn huyệt thái dương căng ra, “Có chuyện gì?”
“Nghiệp vụ của các công ty công nghệ mà tập đoàn dự định đầu tư có sự trùng khớp với nghiệp vụ trong yếu bên Tân Kiến, phía thầy Kiều lo lắng đợi Phó Thị đầu tư vốn vào sản phẩm của công ty đối thủ cạnh tranh thì thị trường và lợi nhuận bên Tân Kiến nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”
Ngừng lại chốc lát.
Thư ký Phan suy đoán, “Đoàn đội quản lý của thầy Kiều có thể muốn anh đứng giữa điều chỉnh xem có thể để tập đoàn Phó Thị từ bỏ việc đầu tư vào lĩnh vực này hay không.”
Phó Ký Trầm bắt chéo hai chân, dựa vào thành ghế, không khỏi nhìn hộc tủ đó.
Chẳng có chút do dự: “Từ bỏ đầu tư là chuyện không thể nào, tôi chẳng có lý do gì ngăn cản tập đoàn phát triển theo hướng tốt hơn. Tân Kiến không phải muốn ngăn cản người ta phát triển thế nào, mà là muốn bản thân làm thế nào để trở nên lớn mạnh hơn, càng có sức cạnh tranh chủ lực hơn.”
Phan Chính lại nói: “Phía công nghệ Tân Kiến gọi điện cho tôi báo cáo công việc, trong lời nói tiết lộ, kinh phí nghiên cứu và phát triển (R&D) thiếu hụt khá lớn, muốn nhanh chóng nộp đơn xin quyền trí thức nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới.”
Phó Ký Trầm ngồi thẳng, lấy điện thoại qua, “Thiếu tiền tự tôi nghĩ cách, biết tiêu tiền cũng phải biết vay vốn, nếu không một năm tôi bỏ ra nhiều tiền thuê họ về để làm gì? Chẳng lẽ để trả lương cho bọn họ?”
Anh gọi một cuộc điện thoại, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Có việc gì?”
Phó Ký Trầm tắt máy tính: “Em qua đây bằng gì?”
“Ngồi tàu điện ngầm.”
“Giờ đang ở đâu?”
“Dưới lầu công ty các anh, đang đưa mắt tạm biệt văn phòng của Phó tổng chúng ta đây.”
Phó Ký Trầm nghe thấy bốn chữ “công ty các anh” thì im lặng mấy giây mới lên tiếng: “Sang bên cạnh đợi anh.” Anh cúp máy.
Thư ký Phan còn có một việc muốn báo cáo, “Thầy Kiều mời anh thứ bảy tới nhà ông ấy đánh cầu, còn nói một người bạn tặng mấy bình rượu vang, vừa vặn thưởng thức với anh. Anh qua hay là?”
Ý của Túy Ông không phải rượu cũng chẳng phải cầu.
Phó Ký Trầm suy nghĩ chốc lát, “Qua vậy.” Anh cầm chìa khóa xe xuống lầu. Đi được mấy bước lại vòng trở về. Tức tới quên lấy cả áo khoác.
Du Khuynh ôm thùng giấy tìm nơi tránh gió. Cô đứng đối diện tòa cao ốc, ngửa đầu nhìn lên trên. Tòa lầu quá cao, cô chẳng cách nào xác định tầng nào là văn phòng của Phó Ký Trầm. Không biết trước kia cô đứng ở cửa sổ nào nhìn thành phố này, uống trà chanh, ôm hôn anh bên cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời tường thủy tinh cực chói mắt, nhìn trong thời gian dài bị chói tới hoa cả mắt. Xe hơi chầm chậm dừng trước mặt cô. Du Khuynh thu tầm mắt. Cô ngồi lên xe mang theo hơi lạnh đi vào.
“Không chậm trễ thời gian của anh chứ?” Lúc này, cô lại bắt đầu nghiêm túc.
“Không chậm trễ, thuận đường.” Phó Ký Trầm chỉ chỉ lồng ngực, “Vừa vặn tới khoa tim mạch khám một chuyến.”
Du Khuynh bỗng phì cười. Phó Ký Trầm muốn bản thân sống nhiều thêm hai năm nên không tính toán vụ cá khô với cô. Anh khởi động xe. Phía sau còn có một chiếc. Im lặng suốt cả đường, ai cũng không nói chuyện với ai. Lúc kẹt xe cực kỳ buồn chán.
Một tay của Phó Ký Trầm đặt lên vô lăng, tay kia chống cằm, từ đầu tới cuối tập trung nhìn đuôi xe của chiếc phía trước chẳng buồn cho cô nửa ánh mắt.
Anh không biết cô đang bận rộn cái gì. Đợi cô nói chuyện. Nhưng cô rất biết nhịn.
Du Khuynh lấy gương trang điểm ra, vờ như đang dặm phấn. Cô điều chỉnh góc độ của gương, vừa vặn đặt anh gọn vào trong gương. Tất cả biểu cảm của anh đều được cô thu hết vào mắt. Tới dưới lầu chung cư, Du Khuynh tháo dây an toàn xuống.
Phó Ký Trầm cũng bước xuống vòng qua đầu xe đi tới bên cô, nhìn cô chằm chằm: “Không có gì muốn nói với anh à?”
Du Khuynh khoác áo lông lên, “Cám ơn Phó tổng đưa em về.”
Phó Ký Trầm xoay người muốn đi nhưng nhịn lại.
Anh khom người nghiêng mặt ghé sát môi cô, nắm gáy cô đẩy về phía trước để môi cô dán chặt khóe môi anh, dán cả mười mấy giây.
“Về nhà úp mặt vào tường suy nghĩ cho kỹ đi!” Anh buông cô ra.
Du Khuynh nhìn theo bóng lưng anh: “Này, anh đi đâu đấy, xe anh không cần nữa à?”
“Cho em lái.”
Phó Ký Trầm đi được mấy bước lại quay đầu: “Cãi nhau thì cãi nhau nhưng không được hà khắc với em.”
Anh ngồi lên chiếc xe khác rời khỏi. Du Khuynh đưa mắt nhìn chiếc xe rẽ ngoặt rồi mất hút.
Sáng thứ bảy ngày hôm đó, thư ký Phan gọi cho Phó Ký Trầm nhắc anh về cuộc hẹn buổi sáng với Kiều Duy Minh, phải tới chỗ đánh tennis uống rượu vang.
Đây là bữa cơm riêng tư của ông chủ, anh ta hỏi dò: “Phó tổng, cần tôi đi cùng anh không?”
Phó Ký Trầm suy nghĩ chốc lát: “Tự tôi đi thôi, thứ Bảy cậu ở nhà bên vợ con đi.”
Thư ký Phan ngẩn người, không ngờ ông chủ đột nhiên gần gũi như vậy. Trước giờ phải biết gia đình, con gái, hôn nhân là điều ông chủ không hề nói tới đồng thời cũng chẳng lấy làm hứng thú.
Hơn chín giờ sáng, Phó Ký Trầm lái xe tới biệt thự Kiều Duy Minh. Dọc đường anh mở vòng bạn bè vạn năm không ngó ngàng tới của mình. Du Khuynh không đăng bài mới. Chẳng biết mấy ngày nay cô bận cái gì, có ngoan ngoãn kiểm điểm bản thân một chút hay không.
Xe nhanh chóng lái tới biệt thự Kiều Duy Minh. Không ngờ Kiều Dương cũng ở đây. Hôm nay tiết trời mát mẻ, gió nhẹ ôn hòa. Kiều Dương đang đẩy một đứa bé tản bộ trong sân, đứa vừa đầy tuổi, là cháu trai của thầy Kiều.
Thấy xe Phó Ký Trầm đi vào, Kiều Dương giao đứa bé cho bảo mẫu.
“Chú hai, Phó Ký Trầm tới rồi.” Cô ấy gọi với vào biệt thự một tiếng.
Phó Ký Trầm xuống xe, Kiều Dương mỉm cười chào hỏi: “Tới rồi mới biết hôm nay chú hai mời anh tới đánh cầu, tôi cũng được thơm lây, trưa được ăn một bữa thịnh soạn.”
Cô ấy nhìn chiếc xe mới của anh, bình thường anh rất ít ngồi.
“Chiếc Bailey của anh đâu? Đem bảo dưỡng rồi à?” Cô tìm lời để nói bèn hỏi.
Trong sân không ấm áp bằng trong xe, Phó Ký Trầm mặc áo khoác lên: “Du Khuynh lái chiếc đó.”
Kiều Dương ngây ra, chiếc xe bảy tám trăm vạn đó cho Du Khuynh lái? Xe đắt hay không chẳng quan trọng, quan trọng là biển số xe, thuộc giá trên trời.
Cô ấy càng khó hiểu, “Hai người…… chẳng phải chia tay rồi sao?”
Cô ấy cũng mới biết vào mấy ngày trước, Du Khuynh là con gái Du Thiệu Hồng, người phụ nữ Tần Mặc Lãnh muốn cưới. Mới đầu cô ấy không tin, thẳng tới đi Du Khuynh từ chức.
Phó Ký Trầm hỏi ngược lại, “Ai nói chúng tôi chia tay rồi?”
“…… Ồ, đều là tin bát quái cả, tôi quên mất nghe ở đâu rồi.” Kiều Dương rót trà cho anh.
“Dương Dương, cháu đừng rót cái đó, chỗ chú có.” Kiều Duy Minh bưng một khay trà nhỏ từng trong nhà đi ra, “Đây là chú vừa đun.”
Trên bàn gỗ đôn trong sân, ánh nắng mặt trời xuyên qua nhánh cây nhảy nhót trên bàn theo làn gió khẽ.
“Ký Trầm, cháu tới đây nếm thử xem.” Giữa Kiều Duy Minh và Phó Ký Trầm chẳng có cái gọi là khách sáo, ngay cả lời hàn huyên cũng được lược bỏ.
Phó Ký Trầm chẳng có nghiên cứu gì về trà, cảm thấy nước trà nào cũng như nhau. Giống như nước hoa của Du Khuynh, anh chẳng ngửi ra khác nhau chỗ nào.
Bởi vì hôm nay có Kiều Dương ở đây nên Phó Ký Trầm không định ở lâu, “Thầy Kiều, thầy không cần bảo đầu bếp chuẩn bị đâu ạ, trưa nay con định sang nhà ông nội.”
Anh thở dài: “Ông nội ra tối hậu thư cuối cùng cho con, không đi không được.”
Thật ra hôm nay Kiều Duy Minh chẳng có gì cần nói với Phó Ký Trầm, trước đó mời Phó Ký Trầm tới là sợ Phó Ký Trầm muốn để tập đoàn Phó Thị đầu tư vào Tân Kiến.
Tới lúc đó, nhà họ Kiều có thể sẽ mất đi quyền khống chế Tân Kiến.
Ông thì không sao, tuổi tác nhiều rồi nên đối với tiền tài tựa như phù du. Nhưng con trai và con dâu ông không cho, nói không thể để tập đoàn Phó Thị tiếp quản Tân Kiến được. Ông từng hỏi cháu gái Kiều Dương rồi, trong các hạng mục công ty định đầu tư không có Tân Kiến. Còn như bảo tập đoàn Phó Thị đừng đầu tư vào lĩnh vực này, Phó Ký Trầm không đồng ý thì ông cũng chẳng để Phó Ký Trầm phải khó xử thêm nữa.
Kiều Duy Minh quan tâm một câu: “Là bởi vì chuyện của Du Khuynh à? Chú cũng nghe nói rồi.”
Phó Ký Trầm gật đầu, “Vâng.”
“Cháu với Du Khuynh, khó khăn không ít đâu.”
“Việc tốt thường hay trắc trở ạ.”
Ngồi hơn một tiếng, Phó Ký Trầm cáo từ. Anh không cần tới nhà ông nội, hôm nay cũng chẳng có lịch trình gì. Nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, anh gọi điện cho Du Khuynh. Hai người không liên lạc với nhau năm ngày rồi.
“Đang bận cái gì?”
“Tăng ca.”
“Tăng ca ở nhà?”
“Công ty luật.”
Thứ năm Du Khuynh đã tới công ty luật làm rồi, Tần Dữ người hợp tác với cô đúng lúc nhận được một nguồn kiện từ bên công ty môi giới, mấy ngày nay cô bận từ sáng tới nửa đêm.
Phó Ký Trầm lấy giấy bút viết địa chỉ công ty luật Thạc Dữ đưa cho tài xế, tài xế hiểu ý, tới đoạn tiếp theo xe hơi rẽ sang con đường tới Thạc Dữ.
“Mấy hôm nay dậy lúc mấy giờ?” Phó Ký Trầm hỏi.
“Năm giờ.”
“Lần sau năm giờ đúng thức dậy nhớ chụp hình gửi cho anh, chứ không ai biết em có dậy giờ đó thật không.”
Du Khuynh còn có nhiều tư liệu cần phải xem: “Phó tổng, còn chuyện gì không?”
“Không có gì. Nói với em một tiếng, hôm nay anh tới chỗ thầy Kiều, Kiều Dương cũng ở đó.”
Hiện tại Du Khuynh chẳng có thời gian ghen tuông, cô hỏi anh: “Anh có dự tính để tập đoàn Phó Thị đầu tư vào Tân Kiến không?”
Phó Ký Trầm không đáp mà hỏi ngược lại: “Vụ kiện em đang nhận chính là hạng mục đầu tư của tập đoàn Phó Thị à?”
“Ừm. Lấy tài nguyên từ chỗ môi giới.” Du Khuynh muốn biết, “Có dự định đó không?”
“Anh lấy công ty anh nắm cổ phần bán cho tập đoàn, những cổ đông khác sẽ nhìn thế nào? Nếu anh bán với giá cao, họ sẽ nói anh chuyển lợi nhuận về cho bản thân.”
Phó Ký Trầm nói tiếp: “Còn bán với giá thấp, anh kiếm lời bằng cái gì?”
Cho dù bán với giá bình phải chăng, mấy cổ đông cũng chẳng biết ơn anh ngược lại còn cảm thấy bản thân bỏ tiền sai chỗ, cảm thấy công ty anh không đáng tiền.
Mấy phút sau.
“Không cần thiết.”
Du Khuynh “ừm” một tiếng, “Hai ngày nữa nếu anh có thời gian, em tìm anh nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?”
“Tóm lại không phải chuyện tình yêu.”
Du Khuynh đáp nghiêm túc, “Chuyện về Tân Kiến.”
Trước khi cúp điện thoại, Phó Ký Trầm hỏi cô: “Nhớ anh không?”
Du Khuynh cười: “Không nhớ, em tìm được một người thay thế anh rồi, ngày nào em cũng nhìn nó.”
Sắc mặt Phó Ký Trầm thay đổi liên tục, chẳng trách năm ngày liền không chịu liên lạc với anh.
“…… Thế thân gì?” Chẳng lẽ cô tìm Tần Mặc Lãnh, ở bên Tần Mặc Lãnh rồi?
Du Khuynh: “Mèo chiêu tài.”
Phó Ký Trầm: “……”. Anh ấn lồng ngực.
Phan Chính cho là tâm tình lúc này của ông chủ nhất định không tệ, cuối cùng gặp được Du Khuynh mà còn là Du Khuynh chủ động lên lầu thăm anh, tuy thời gian không dài.
Du Khuynh rời khỏi, anh ta lập tức qua báo cáo tình hình liên quan tới bên công nghệ Tân Kiến. Nào biết, sắc mặt ông chủ còn đen hơn cả hai ngày trước.
Ở chính giữa bàn có một bịch cá khô nằm đó. Đường viền túi nhựa là màu đỏ rực, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm mua đồ ăn vặt sấy cho bà xã mà suy đoán, bịch cá khô này có là hương cay. Hoặc là vị cay. Túi đựng màu đỏ, đa số là dính dáng tới ớt.
Ông chủ chẳng hề kiêng kỵ, anh ta đã bước vào văn phòng rồi mà anh vẫn còn nhìn chằm chằm bịch cá khô đó không chớp mắt. Tới không đúng lúc rồi, Phan Chính do dự nên báo cáo hay không đây. Hay là lát nữa đợi ông chủ hạ hỏa? Phó Ký Trầm cầm bịch cá khô lên đặt vào hộc tủ. Hai ngón tay ấn huyệt thái dương căng ra, “Có chuyện gì?”
“Nghiệp vụ của các công ty công nghệ mà tập đoàn dự định đầu tư có sự trùng khớp với nghiệp vụ trong yếu bên Tân Kiến, phía thầy Kiều lo lắng đợi Phó Thị đầu tư vốn vào sản phẩm của công ty đối thủ cạnh tranh thì thị trường và lợi nhuận bên Tân Kiến nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”
Ngừng lại chốc lát.
Thư ký Phan suy đoán, “Đoàn đội quản lý của thầy Kiều có thể muốn anh đứng giữa điều chỉnh xem có thể để tập đoàn Phó Thị từ bỏ việc đầu tư vào lĩnh vực này hay không.”
Phó Ký Trầm bắt chéo hai chân, dựa vào thành ghế, không khỏi nhìn hộc tủ đó.
Chẳng có chút do dự: “Từ bỏ đầu tư là chuyện không thể nào, tôi chẳng có lý do gì ngăn cản tập đoàn phát triển theo hướng tốt hơn. Tân Kiến không phải muốn ngăn cản người ta phát triển thế nào, mà là muốn bản thân làm thế nào để trở nên lớn mạnh hơn, càng có sức cạnh tranh chủ lực hơn.”
Phan Chính lại nói: “Phía công nghệ Tân Kiến gọi điện cho tôi báo cáo công việc, trong lời nói tiết lộ, kinh phí nghiên cứu và phát triển (R&D) thiếu hụt khá lớn, muốn nhanh chóng nộp đơn xin quyền trí thức nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới.”
Phó Ký Trầm ngồi thẳng, lấy điện thoại qua, “Thiếu tiền tự tôi nghĩ cách, biết tiêu tiền cũng phải biết vay vốn, nếu không một năm tôi bỏ ra nhiều tiền thuê họ về để làm gì? Chẳng lẽ để trả lương cho bọn họ?”
Anh gọi một cuộc điện thoại, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Có việc gì?”
Phó Ký Trầm tắt máy tính: “Em qua đây bằng gì?”
“Ngồi tàu điện ngầm.”
“Giờ đang ở đâu?”
“Dưới lầu công ty các anh, đang đưa mắt tạm biệt văn phòng của Phó tổng chúng ta đây.”
Phó Ký Trầm nghe thấy bốn chữ “công ty các anh” thì im lặng mấy giây mới lên tiếng: “Sang bên cạnh đợi anh.” Anh cúp máy.
Thư ký Phan còn có một việc muốn báo cáo, “Thầy Kiều mời anh thứ bảy tới nhà ông ấy đánh cầu, còn nói một người bạn tặng mấy bình rượu vang, vừa vặn thưởng thức với anh. Anh qua hay là?”
Ý của Túy Ông không phải rượu cũng chẳng phải cầu.
Phó Ký Trầm suy nghĩ chốc lát, “Qua vậy.” Anh cầm chìa khóa xe xuống lầu. Đi được mấy bước lại vòng trở về. Tức tới quên lấy cả áo khoác.
Du Khuynh ôm thùng giấy tìm nơi tránh gió. Cô đứng đối diện tòa cao ốc, ngửa đầu nhìn lên trên. Tòa lầu quá cao, cô chẳng cách nào xác định tầng nào là văn phòng của Phó Ký Trầm. Không biết trước kia cô đứng ở cửa sổ nào nhìn thành phố này, uống trà chanh, ôm hôn anh bên cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời tường thủy tinh cực chói mắt, nhìn trong thời gian dài bị chói tới hoa cả mắt. Xe hơi chầm chậm dừng trước mặt cô. Du Khuynh thu tầm mắt. Cô ngồi lên xe mang theo hơi lạnh đi vào.
“Không chậm trễ thời gian của anh chứ?” Lúc này, cô lại bắt đầu nghiêm túc.
“Không chậm trễ, thuận đường.” Phó Ký Trầm chỉ chỉ lồng ngực, “Vừa vặn tới khoa tim mạch khám một chuyến.”
Du Khuynh bỗng phì cười. Phó Ký Trầm muốn bản thân sống nhiều thêm hai năm nên không tính toán vụ cá khô với cô. Anh khởi động xe. Phía sau còn có một chiếc. Im lặng suốt cả đường, ai cũng không nói chuyện với ai. Lúc kẹt xe cực kỳ buồn chán.
Một tay của Phó Ký Trầm đặt lên vô lăng, tay kia chống cằm, từ đầu tới cuối tập trung nhìn đuôi xe của chiếc phía trước chẳng buồn cho cô nửa ánh mắt.
Anh không biết cô đang bận rộn cái gì. Đợi cô nói chuyện. Nhưng cô rất biết nhịn.
Du Khuynh lấy gương trang điểm ra, vờ như đang dặm phấn. Cô điều chỉnh góc độ của gương, vừa vặn đặt anh gọn vào trong gương. Tất cả biểu cảm của anh đều được cô thu hết vào mắt. Tới dưới lầu chung cư, Du Khuynh tháo dây an toàn xuống.
Phó Ký Trầm cũng bước xuống vòng qua đầu xe đi tới bên cô, nhìn cô chằm chằm: “Không có gì muốn nói với anh à?”
Du Khuynh khoác áo lông lên, “Cám ơn Phó tổng đưa em về.”
Phó Ký Trầm xoay người muốn đi nhưng nhịn lại.
Anh khom người nghiêng mặt ghé sát môi cô, nắm gáy cô đẩy về phía trước để môi cô dán chặt khóe môi anh, dán cả mười mấy giây.
“Về nhà úp mặt vào tường suy nghĩ cho kỹ đi!” Anh buông cô ra.
Du Khuynh nhìn theo bóng lưng anh: “Này, anh đi đâu đấy, xe anh không cần nữa à?”
“Cho em lái.”
Phó Ký Trầm đi được mấy bước lại quay đầu: “Cãi nhau thì cãi nhau nhưng không được hà khắc với em.”
Anh ngồi lên chiếc xe khác rời khỏi. Du Khuynh đưa mắt nhìn chiếc xe rẽ ngoặt rồi mất hút.
Sáng thứ bảy ngày hôm đó, thư ký Phan gọi cho Phó Ký Trầm nhắc anh về cuộc hẹn buổi sáng với Kiều Duy Minh, phải tới chỗ đánh tennis uống rượu vang.
Đây là bữa cơm riêng tư của ông chủ, anh ta hỏi dò: “Phó tổng, cần tôi đi cùng anh không?”
Phó Ký Trầm suy nghĩ chốc lát: “Tự tôi đi thôi, thứ Bảy cậu ở nhà bên vợ con đi.”
Thư ký Phan ngẩn người, không ngờ ông chủ đột nhiên gần gũi như vậy. Trước giờ phải biết gia đình, con gái, hôn nhân là điều ông chủ không hề nói tới đồng thời cũng chẳng lấy làm hứng thú.
Hơn chín giờ sáng, Phó Ký Trầm lái xe tới biệt thự Kiều Duy Minh. Dọc đường anh mở vòng bạn bè vạn năm không ngó ngàng tới của mình. Du Khuynh không đăng bài mới. Chẳng biết mấy ngày nay cô bận cái gì, có ngoan ngoãn kiểm điểm bản thân một chút hay không.
Xe nhanh chóng lái tới biệt thự Kiều Duy Minh. Không ngờ Kiều Dương cũng ở đây. Hôm nay tiết trời mát mẻ, gió nhẹ ôn hòa. Kiều Dương đang đẩy một đứa bé tản bộ trong sân, đứa vừa đầy tuổi, là cháu trai của thầy Kiều.
Thấy xe Phó Ký Trầm đi vào, Kiều Dương giao đứa bé cho bảo mẫu.
“Chú hai, Phó Ký Trầm tới rồi.” Cô ấy gọi với vào biệt thự một tiếng.
Phó Ký Trầm xuống xe, Kiều Dương mỉm cười chào hỏi: “Tới rồi mới biết hôm nay chú hai mời anh tới đánh cầu, tôi cũng được thơm lây, trưa được ăn một bữa thịnh soạn.”
Cô ấy nhìn chiếc xe mới của anh, bình thường anh rất ít ngồi.
“Chiếc Bailey của anh đâu? Đem bảo dưỡng rồi à?” Cô tìm lời để nói bèn hỏi.
Trong sân không ấm áp bằng trong xe, Phó Ký Trầm mặc áo khoác lên: “Du Khuynh lái chiếc đó.”
Kiều Dương ngây ra, chiếc xe bảy tám trăm vạn đó cho Du Khuynh lái? Xe đắt hay không chẳng quan trọng, quan trọng là biển số xe, thuộc giá trên trời.
Cô ấy càng khó hiểu, “Hai người…… chẳng phải chia tay rồi sao?”
Cô ấy cũng mới biết vào mấy ngày trước, Du Khuynh là con gái Du Thiệu Hồng, người phụ nữ Tần Mặc Lãnh muốn cưới. Mới đầu cô ấy không tin, thẳng tới đi Du Khuynh từ chức.
Phó Ký Trầm hỏi ngược lại, “Ai nói chúng tôi chia tay rồi?”
“…… Ồ, đều là tin bát quái cả, tôi quên mất nghe ở đâu rồi.” Kiều Dương rót trà cho anh.
“Dương Dương, cháu đừng rót cái đó, chỗ chú có.” Kiều Duy Minh bưng một khay trà nhỏ từng trong nhà đi ra, “Đây là chú vừa đun.”
Trên bàn gỗ đôn trong sân, ánh nắng mặt trời xuyên qua nhánh cây nhảy nhót trên bàn theo làn gió khẽ.
“Ký Trầm, cháu tới đây nếm thử xem.” Giữa Kiều Duy Minh và Phó Ký Trầm chẳng có cái gọi là khách sáo, ngay cả lời hàn huyên cũng được lược bỏ.
Phó Ký Trầm chẳng có nghiên cứu gì về trà, cảm thấy nước trà nào cũng như nhau. Giống như nước hoa của Du Khuynh, anh chẳng ngửi ra khác nhau chỗ nào.
Bởi vì hôm nay có Kiều Dương ở đây nên Phó Ký Trầm không định ở lâu, “Thầy Kiều, thầy không cần bảo đầu bếp chuẩn bị đâu ạ, trưa nay con định sang nhà ông nội.”
Anh thở dài: “Ông nội ra tối hậu thư cuối cùng cho con, không đi không được.”
Thật ra hôm nay Kiều Duy Minh chẳng có gì cần nói với Phó Ký Trầm, trước đó mời Phó Ký Trầm tới là sợ Phó Ký Trầm muốn để tập đoàn Phó Thị đầu tư vào Tân Kiến.
Tới lúc đó, nhà họ Kiều có thể sẽ mất đi quyền khống chế Tân Kiến.
Ông thì không sao, tuổi tác nhiều rồi nên đối với tiền tài tựa như phù du. Nhưng con trai và con dâu ông không cho, nói không thể để tập đoàn Phó Thị tiếp quản Tân Kiến được. Ông từng hỏi cháu gái Kiều Dương rồi, trong các hạng mục công ty định đầu tư không có Tân Kiến. Còn như bảo tập đoàn Phó Thị đừng đầu tư vào lĩnh vực này, Phó Ký Trầm không đồng ý thì ông cũng chẳng để Phó Ký Trầm phải khó xử thêm nữa.
Kiều Duy Minh quan tâm một câu: “Là bởi vì chuyện của Du Khuynh à? Chú cũng nghe nói rồi.”
Phó Ký Trầm gật đầu, “Vâng.”
“Cháu với Du Khuynh, khó khăn không ít đâu.”
“Việc tốt thường hay trắc trở ạ.”
Ngồi hơn một tiếng, Phó Ký Trầm cáo từ. Anh không cần tới nhà ông nội, hôm nay cũng chẳng có lịch trình gì. Nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, anh gọi điện cho Du Khuynh. Hai người không liên lạc với nhau năm ngày rồi.
“Đang bận cái gì?”
“Tăng ca.”
“Tăng ca ở nhà?”
“Công ty luật.”
Thứ năm Du Khuynh đã tới công ty luật làm rồi, Tần Dữ người hợp tác với cô đúng lúc nhận được một nguồn kiện từ bên công ty môi giới, mấy ngày nay cô bận từ sáng tới nửa đêm.
Phó Ký Trầm lấy giấy bút viết địa chỉ công ty luật Thạc Dữ đưa cho tài xế, tài xế hiểu ý, tới đoạn tiếp theo xe hơi rẽ sang con đường tới Thạc Dữ.
“Mấy hôm nay dậy lúc mấy giờ?” Phó Ký Trầm hỏi.
“Năm giờ.”
“Lần sau năm giờ đúng thức dậy nhớ chụp hình gửi cho anh, chứ không ai biết em có dậy giờ đó thật không.”
Du Khuynh còn có nhiều tư liệu cần phải xem: “Phó tổng, còn chuyện gì không?”
“Không có gì. Nói với em một tiếng, hôm nay anh tới chỗ thầy Kiều, Kiều Dương cũng ở đó.”
Hiện tại Du Khuynh chẳng có thời gian ghen tuông, cô hỏi anh: “Anh có dự tính để tập đoàn Phó Thị đầu tư vào Tân Kiến không?”
Phó Ký Trầm không đáp mà hỏi ngược lại: “Vụ kiện em đang nhận chính là hạng mục đầu tư của tập đoàn Phó Thị à?”
“Ừm. Lấy tài nguyên từ chỗ môi giới.” Du Khuynh muốn biết, “Có dự định đó không?”
“Anh lấy công ty anh nắm cổ phần bán cho tập đoàn, những cổ đông khác sẽ nhìn thế nào? Nếu anh bán với giá cao, họ sẽ nói anh chuyển lợi nhuận về cho bản thân.”
Phó Ký Trầm nói tiếp: “Còn bán với giá thấp, anh kiếm lời bằng cái gì?”
Cho dù bán với giá bình phải chăng, mấy cổ đông cũng chẳng biết ơn anh ngược lại còn cảm thấy bản thân bỏ tiền sai chỗ, cảm thấy công ty anh không đáng tiền.
Mấy phút sau.
“Không cần thiết.”
Du Khuynh “ừm” một tiếng, “Hai ngày nữa nếu anh có thời gian, em tìm anh nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?”
“Tóm lại không phải chuyện tình yêu.”
Du Khuynh đáp nghiêm túc, “Chuyện về Tân Kiến.”
Trước khi cúp điện thoại, Phó Ký Trầm hỏi cô: “Nhớ anh không?”
Du Khuynh cười: “Không nhớ, em tìm được một người thay thế anh rồi, ngày nào em cũng nhìn nó.”
Sắc mặt Phó Ký Trầm thay đổi liên tục, chẳng trách năm ngày liền không chịu liên lạc với anh.
“…… Thế thân gì?” Chẳng lẽ cô tìm Tần Mặc Lãnh, ở bên Tần Mặc Lãnh rồi?
Du Khuynh: “Mèo chiêu tài.”
Phó Ký Trầm: “……”. Anh ấn lồng ngực.
Danh sách chương