Giang Thanh Dịch nghe được tên của Thẩm Đại Ngưng, là hồi cậu mới vào lớp 9.

Giang Thanh Dịch của khi ấy, đã hợp bạn hợp bè thành một đám, trốn học ra ngoài chơi game như cơm bữa, có một lần chơi trong quán game rất high còn gặp cảnh sát đi kiểm tra nữa, đương nhiên là bị đưa vào đồn rồi. Mấy đứa vị thành niên cùng ngồi trên xe với cậu mắt đều đỏ, dáng vẻ ân hận, chỉ có đám của cậu vẫn còn chém gió về trò chơi vừa rồi trên xe, họ mới hợp đội, đi chém giết với đội khác, tiếc nuối tỏ ý lần sau hẹn lại vậy, vì thế có thể tưởng tượng ra được sắc mặt mấy cảnh sát ra sao. Giang Thanh Dịch cũng không sợ, cho dù bị mời bố mẹ đến, vẫn sẽ vào tai trái ra tai phải thôi, cậu chính là người như vậy, không có cách nào cả.

Giang Thanh Dịch rất có tiếng trong khối, ngoại trừ diện mạo, đương nhiên còn vì tính cách liều lĩnh không gì không làm của cậu nữa, cậu là sự tồn tại nhức nhối nhất với các thầy cô giáo, cũng là sự tồn tại làm họ tự hào nhất, dù sao thì học sinh thông minh luôn được giáo viên khoan dung hơn.

Ngày đó Giang Thanh Dịch nhoài người trên lan can hành lang, nghĩ gần đây buồn đời kinh, chuyện gì cũng chẳng khơi dậy nổi hứng thú, các thầy cô thì mỗi ngày đều hận không thể dán mấy chữ “thi vào cấp ba” lên đầu học sinh, nhắc họ thời thời khắc khắc phải ghi nhớ.

“Ê, đi ngắm gái xinh không, nghe nói trong mấy em gái lớp 7 có một em vô cùng xinh đấy.” Hoàng Bác Siêu hứng thú bừng bừng vỗ bả vai Giang Thanh Dịch, muốn kéo Giang Thanh Dịch cùng đi xem, nghe nói rất xinh, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, vì thế không biết là xinh đến mức độ nào nữa.

“Không hứng.” Giang Thanh Dịch không quan tâm.

“Đừng có hối hận đấy, cũng không phải là kiểu mấy bông hoa lớp mình có thể so sánh được đâu… Thằng cu mọt sách ngốc kia nhìn thấy gái xinh xong phải đỏ mặt luôn đấy.”

Lúc này Giang Thanh Dịch có chút hứng thú, mọt sách ngốc là biệt danh mấy đứa bọn cậu đặt cho lớp phó học tập, trong mắt mấy đứa cậu, thằng cu đó ngoại trừ học cũng chỉ có học, hơn nữa đặc biệt chuyên tâm chỉ đọc sách thánh hiền, người làm mọt sách ngốc cũng phải ngại ngùng đỏ mặt, rốt cuộc là dáng vẻ thế nào nhỉ.

Giang Thanh Dịch nhướng mày, cùng Hoàng Bác Siêu đi về phía khối 7.

Thẩm Đại Ngưng lớp 7/3 tiếng tăm khá nổi, bởi vì mỗi ngày đều có không ít nam sinh nữ sinh đứng ở cửa lớp nhìn cô. Khi có bạn học nói mình học lớp 7/3, người khác phản ứng theo bản năng là, à, lớp của Thẩm Đại Ngưng.

Giang Thanh Dịch và Hoàng Bác Siêu đứng ở cửa, sau đó nhìn vào trong, nữ sinh ngồi giữa dãy thứ ba đương nhiên là mục tiêu của hai cậu, quả nhiên là xinh đẹp, nhất là khi so với phần lớn nữ sinh cùng lớp, cô bé này có vẻ vô cùng nổi bật. Giang Thanh Dịch nhướng mày, lập tức huýt sáo, kéo một nam sinh vừa mới tiến vào lớp, “Đi gọi Thẩm Đại Ngưng ra đây hộ anh, cứ nói anh trai em ấy đến thăm em ấy.”

Tiểu nam sinh nhìn Giang Thanh Dịch, thực sự đi vào gọi người.

Hoàng Bác Siêu bĩu môi, “Mày thế này là anh trai nào?”

Giang Thanh Dịch đá cho Hoàng Bác Siêu một cú, “Mày có thể xéo rồi.”

“Mày…” Hoàng Bác Siêu nghĩ đến tính cách của Giang Thanh Dịch, cuối cùng vẫn ỉu xìu chạy đi.

Thẩm Đại Ngưng thong thả ra khỏi lớp, sau đó liền nhìn thấy Giang Thanh Dịch, cô đánh giá Giang Thanh Dịch từ đầu đến chân một lần, lập tức vui vẻ hẳn lên, “Anh chính là anh trai thất lạc nhiều năm của em à, muốn em về nhà báo tin không?”

“Được, chi bằng giờ về luôn, thế nào?” Giang Thanh Dịch nhướng mày, cảm thấy nữ sinh này thật sự rất thú vị.

“Em cảm thấy chúng ta đến bệnh viện làm xét nghiệm máu trước thì hơn.”

“Ý kiến hay!”

Thẩm Đại Ngưng trừng mắt nhìn cậu, nhưng Giang Thanh Dịch cười càng thêm tự tại.

Chuông vào lớp vang lên, Giang Thanh Dịch cười đến có chút tinh quái, cậu chờ cô bối rối vào lớp, nhưng cô không có, cô chỉ nhìn cậu, vẻ mặt không bận tâm, dường như chuông vào lớp trong mắt cô chẳng là gì cả.

Cô giáo đã đi tới, trên hành lang chỉ nghe được tiếng bước chân cô, càng ngày càng gần. Lúc cô giáo đến gần, Thẩm Đại Ngưng đột nhiên xoay người, “Thưa cô, anh trai em đến, nhà em hình như có chuyện gì đó ạ…”

Cô giáo gật đầu, dường như có thể hiểu được.

Giang Thanh Dịch chưa bao giờ gặp ai có thể nói dối trôi chảy như vậy, làm người ta không hoài nghi được gì.

Cậu vươn tay vỗ vỗ vai Thẩm Đại Ngưng, đồng thời đè thấp giọng, “Tuổi vẫn còn nhỏ, đã ghét học như vậy rồi, phận làm anh sao có thể không biết thẹn mà mặc kệ không quản em được.”

“Anh, anh định quản thế nào?” Cô càng ngày càng hứng thú hơn.

Giang Thanh Dịch trực tiếp kéo cô đi, cô cũng không quá bận tậm, đuổi kịp cậu. Đang trong thời gian học, không thể ra vào cổng trước được, cậu đưa cô ra bờ tường ở cổng sau, định trèo ra ngoài.

Cậu lại đánh giá cô một lần, dường như cảm thấy cô liên lụy mình.

Thẩm Đại Ngưng trừng mắt nhìn cậu, căn bản cũng không để cậu vào mắt, trực tiếp trèo lên cửa sắt. Động tác đó cũng không thuần thục, thậm chí còn có thể bị mắc, nhưng cô không chút hoang mang, hoàn toàn không sợ hãi hay căng thẳng. Sau khi cô nhảy ra ngoài, Giang Thanh Dịch nhảy hai bước lên, rồi lập tức phi xuống.

“Ái chà, quen tay hay việc quá ha.” Cô cười nhìn cậu, kiểu vừa rồi thì chắc chắn không phải lần đầu tiên làm chuyện thế này.

“Về sau em cũng sẽ thế thôi.” Cậu cũng cười với cô.

Cô đi theo cậu, phát hiện mình không phản cảm cậu chút nào, dù rằng thời gian hai người quen nhau rất ngắn rất ngắn ngủi. Cô thà rời đi theo một người xa lạ, còn hơn là ngồi trong phòng học.

Giang Thanh Dịch đến quán game, Thẩm Đại Ngưng đi vào theo cậu. Bởi vì đang giờ đi học, người trong quán không nhiều lắm, hai người chọn hai chỗ cạnh nhau.

“Anh chơi trò gì?” Cô nhìn cậu bật máy tính, trong mắt cô, mấy tên chơi trò “kết hôn” gì gì đó, hơn phân nửa không đáng tin, tâm tư đều đặt vào chuyện tán gái, ở đâu ra mà vì chơi trò chơi chứ, kiểu con trai vô dụng đó, cho nên mới bị người ta gọi là Alice chơi trò chơi đó.

Hình như ông anh này chơi bắn nhau? Ấn tượng tốt thêm một phần, cô không quá hứng thú với trò đánh đấm, mấu chốt là, quy tắc trò chơi đã cả đống rồi, cô cũng ghét xem mấy thứ mới mẻ kì lạ gì đó. Vì thế cô xem cậu chơi game, có vẻ chơi cũng không tồi, bởi vì đều là người khác chết, cậu chưa chết một lần nào cả.

Giang Thanh Dịch vừa nhấn chuột, vừa chú ý cô, bên cạnh có người đẹp, đương nhiên phải biểu hiện tốt một chút.

Hai người ở trong quán game mấy giờ, sau đó ra ngoài ăn chút gì đó.

Cách trường học của họ không xa có một quảng trường, gần quảng trường có rất nhiều món ăn vặt.

Thẩm Đại Ngưng và Giang Thanh Dịch ngồi trong một quán, quán này tên là “Không cay không tê”, trên thực tế thì đồ ăn ăn vào vừa cay vừa tê, nhưng Thẩm Đại Ngưng ăn rất vui vẻ, cô thích ăn những món ăn có mùi vị thế này.

Giang Thanh Dịch nhìn cô ăn, cô ăn rất ngon miệng, làm cậu cũng không nhịn được mà phải đánh chén cùng.

“Ai đưa em ra ngoài, em đều ra ngoài không chút phòng vệ?” Giang Thanh Dịch có hơi không hiểu, sao cô có thể dễ dàng theo mình ra ngoài như vậy chứ.

“Anh đưa tất cả mọi người ra ngoài rồi?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy là ok rồi, chứng minh em đặc biệt anh mới có thể chọn ẹm, vậy em đương nhiên phải hưởng thụ kiểu đãi ngộ đặc biệt này chứ.”

Cô nói không chút bận tâm, rồi lại ẩn chứa vài phần kiêu hãnh trong đó, trong mắt có vẻ tươi cười tự tin, làm cậu nhịn không được mà nở nụ cười, dường như cô cao cao tại thượng, hơn nữa điều đó không sao ẩn giấu được.

Đó là ngày đầu tiên họ quen nhau, hình như cũng không giống bình thường cho lắm.

Sau hôm đó, lúc Giang Thanh Dịch trốn học thì sẽ mang theo Thẩm Đại Ngưng. Có điều Thẩm Đại Ngưng có rất nhiều sở thích độc đáo, cô không thích nhiều người, chính là nếu cậu định mang cô ra ngoài, vậy cậu cũng chỉ có thể mang một mình cô đi, bên cạnh không thể có những người khác. Giang Thanh Dịch còn chưa kịp dương dương tự đắc, Thẩm Đại Ngưng đã giải thích nguyên nhân. Cô không thích chỗ nhiều người, bởi vì nhiều người, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ suy nghĩ không chu toàn, nếu chỉ có hai người, sẽ không có kiểu ai lạnh nhạt với ai, dù sao cô chính là kiểu như vậy, ngoại trừ ở cùng với bố mẹ, cô không thích ba người cùng đi chung với nhau. Cũng như cô ra ngoài đi dạo, sau khi cô lựa chọn người này rồi, tuyệt đối sẽ không lựa chọn người khác, nếu người này yêu cầu mang thêm người, vậy cô tình nguyện không đi, cô kiên định chỉ hai người ở chung, ngoại trừ gia đình.

Giang Thanh Dịch hiển nhiên muốn loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu cô, “Vậy bạn tốt của em và chồng em thì sao, chẳng lẽ em không giới thiệu bạn em với chồng em?”

“Vì sao phải giới thiệu bạn em với chồng em?” Cô cảm thấy không hiểu tại sao, “Họ nhất thiết phải có liên hệ sao?”

Giang Thanh Dịch ngẫm nghĩ, hình như thực sự không nhất thiết…

“Họ là hai cá thể độc lập còn gì, bạn là bạn, chồng là chồng, đơn giản vậy thôi.” Cô không để ý.

Hai người lại đi đến quảng trường, lần này trên quảng trường có một cuộc thi nhỏ, cuộc thi đập bóng, người thắng sẽ có tiền thưởng.

“Chơi không?” Giang Thanh Dịch có chút hứng thú.

“Được thôi.” Cô rất thích tiếng nổ không phải tiếng pháo này, cảm thấy rất vui tai.

Giang Thanh Dịch và Thẩm Đại Ngưng hợp tác đập vỡ bóng trên sân khấu, hiệu suất của hai người kinh người, sau lưng ép bóng, tay bóp bóng, chân thì giẫm, đương nhiên vinh quang giành giải nhất.

Giải nhất được thưởng hai trăm đồng và một đóa hoa hồng xanh, Giang Thanh Dịch thuận tay đưa hoa cho cô. Thẩm Đại Ngưng trừng mắt nhìn cậu, “Em muốn tiền.” Ai thích ai cần đóa hoa này chứ.

“Hoa tươi xứng với người đẹp.”

Thẩm Đại Ngưng đưa hoa cho cậu, “Cho nên đóa hoa héo này xứng với anh.”

Giang Thanh Dịch muốn quỳ, lấy hai trăm đồng ra, sau đó đưa một trăm đồng cho cô, “Xì, đồ tham tiền.”

“Xin lỗi cuộc đời đi nhé, thành quả lao động đấy, tay cầm không thẹn.”

Khi cô cười trên mặt có má lúm rất nhỏ, đẹp đến vui tai vui mắt, cậu nhìn cô mấy giây, “Anh đưa một trăm đồng này cho em, em làm bạn gái anh nhé!”

Cô đoạt lấy tiền trong tay cậu, “Được thôi.”

“Cứ vậy?” Hiển nhiên cậu khó có thể hiểu được.

“Vậy phải thế nào?”

“Vì một trăm đồng mà em đã tự bán mình rồi.”

“Vấn đề là đây là toàn bộ số tiền á.” Cô mới không thể hiểu được lối suy nghĩ của cậu ấy!

Được rồi, Giang Thanh Dịch lại muốn quỳ.

Thẩm Đại Ngưng và Giang Thanh Dịch chính thức hẹn hò, hình như cũng không có gì khác cả, vẫn cùng nhau trốn học, cùng nhau ra ngoài chơi. Điều khác biệt duy nhất có lẽ chính là Giang Thanh Dịch rất ít khi đi chơi bời cùng đám bạn của cậu, Thẩm Đại Ngưng cảm thấy hai người nên lặng lẽ, chơi trò yêu bí mật, không phải vì sợ phiền toái, là cảm thấy “vụng trộm bên nhau” càng thêm kích thích, cũng rất thú vị.

Ừm, hai người bên nhau, chủ yếu vì chơi vui hơn.

Vì thế có hai người cùng nhau đến viện hải dương học ngắm thế giới dưới nước, đến công viên cho bồ câu ăn, còn đến vườn bách thú xem các loài động vật nhỏ nữa.

Thừa dịp cuối tuần có thời gian rảnh, Giang Thanh Dịch đến sân trượt, muốn dạy Thẩm Đại Ngưng trượt băng. Thẩm Đại Ngưng thật sự không biết trò này, nhưng lá gan cô lớn, vừa đi giày vào đã dám trượt trong sân, được Giang Thanh Dịch bảo vệ rồi thì bắt đầu muốn làm gì thì làm, đương nhiên cũng ngã mấy lần, cô cũng không để ý, đứng lên tiếp tục trượt, chẳng mấy chốc, cô đã có thể tự do trượt chỗ này chỗ kia.

Giang Thanh Dịch đuổi theo cô, sau khi đuổi kịp, cậu liền nắm tay cô cùng nhau trượt trên sân băng.

“Giang Thanh Dịch, vì sao anh muốn ở bên em?” Cô vừa trượt, vừa hỏi cậu.

“Không biết.”

“Có lẽ là tính cách em tốt?”

“Thôi xin ạ.” Giang Thanh Dịch lắc đầu, “Có lẽ là cảm thấy cái tính cách xấu của em rất hại người, anh dứt khoát cứu vớt xã hội tóm em lại.”

Cô dùng tay kéo cậu, kết quả trọng tâm hai người không vững nên ngã xuống, trong nháy mắt ngã xuống, Giang Thanh Dịch nhanh chóng đỡ cô, để cô ngã trên người mình, vì thế Thẩm Đại Ngưng không chịu chút tổn thương nào.

Thẩm Đại Ngưng nửa đè trên người cậu, cười, cô nghĩ nếu bây giờ hỏi cô vì sao lựa chọn ở bên cậu, có lẽ cô sẽ có đáp án, chỉ bằng động tác vừa rồi của cậu. Người khác đều cảm thấy cậu là người không đáng tin cậy, nhưng người đáng tin cậy có định nghĩa thế nào, là người bề ngoài nhìn vô cùng ngoan ngoãn? Nhưng rất nhiều ví dụ đều đã chứng minh, kiểu người đó sau lưng càng chơi lại càng hăng.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu, đã thích cảm giác đó rồi, chính là cậu chẳng thèm nói dối, chẳng thèm làm gì để lấy lòng người khác, lại càng coi nhẹ chuyện người khác xem thường hành vi của cậu, người như thế, có lẽ không nhận được sự khen ngợi từ mọi người, nhưng lại làm người ta an tâm, bởi vì người đó mãi mãi sẽ không ngầm đối phó bạn, hoặc là làm chuyện gì tổn thương bạn.

Hai người cười khanh khách trên mặt sân, Thẩm Đại Ngưng cởi giày, sau đó đỡ cậu đứng lên.

Cậu ngã rất đau, nhưng nam tử hán đại trượng phu, sao có thể kêu đau được, vì thế cậu chịu đựng.

“Nếu anh thật sự tàn phế, em có chăm sóc anh không?” Giang Thanh Dịch đột nhiên có chút xúc động.

“Nếu anh đủ yêu em, chẳng lẽ không phải là nên sợ liên lụy đến em mà lựa chọn rời đi để em đi tìm một người đàn ông xuất sắc hơn?” Kết quả sau khi cô tự ngẫm mấy giây.

“Thẩm Đại Ngưng.” Cậu véo cô một cái thật đau, cho tới khi đau đến mức nước mắt cô chuyển động quanh vành mắt.

Cảm giác khi Giang Thanh Dịch ở bên Thẩm Đại Ngưng, là thứ cảm giác không cần để ý đến giây phút tiếp theo, không cần suy nghĩ về tương lai, chỉ cần sống trong khoảnh khắc ấy, làm cậu có thứ cảm giác trầm mê không chân thực trong đó, nhưng cậu không thể phủ nhận, cậu rất thích. Lần đầu tiên cậu muốn tích toàn bộ tiền tiêu vặt của mình, sau đó mua quà cho cô, chỉ là để làm cô vui vẻ, dù rằng chưa hẳn cô đã vui, thậm chí còn thể nói ra lời khiến cậu câm nín luôn.

Lần đầu tiên cậu tặng quà cô, Thẩm Đại Ngưng kêu lên – Anh là muốn thể hiện anh có tiền đến mức nào, để làm em túm lấy anh không buông?

Phản ứng của cô, cậu mãi mãi không ngờ đến được, vì thế cuộc sống lúc nào cũng có sự chờ mong.

Thậm chí cậu còn nghĩ đến tương lai của hai người, cậu sẽ khiến bản thân mình trở nên ưu tú hơn, như vậy thì có thể đảm bảo rằng cô mãi mãi sống được theo cách mà cô muốn, cậu hi vọng cô mãi mãi có thể như thế, chứ không phải vì nguyên nhân này vì lí do nọ mà dần dần thay đổi quan điểm thay đổi hành vi của mình, cậu hi vọng cô mãi mãi muốn làm gì thì làm như vậy.

Thấm thoắt, hai người hẹn hò đã được gần ba năm.

Khi đó Thẩm Đại Ngưng vừa mới vào lớp 10, Giang Thanh Dịch học lớp 12, Giang Thanh Dịch học lớp 12 rồi thì không thường xuyên trốn học như trước, cậu là người rất biết chơi đùa, nhưng cũng phân rõ cái gì mới là chuyện quan trọng nhất.

Cuối tuần, Thẩm Đại Ngưng hẹn cậu ra ngoài chèo thuyền.

Trước hôm đó, cậu đã không gặp cô nhiều ngày rồi, cô bị ốm, ở nhà mấy ngày. Thật ra cậu rất hoài nghi không biết cô ốm có nghiêm trọng như vậy không, bị ốm là rõ ràng, nhưng lấy cớ bị ốm để không đi học thì cũng chắc chắn được.

Địa điểm là một công viên nhỏ, bên trong có một chiếc hồ không được tính là lớn, bên cạnh hồ có vài chiếc thuyền nhỏ, giá thuê có mấy loại là năm đồng một giờ, mười đồng một giờ, mười lăm đồng một giờ, hai người thuê loại thuyền mười lăm đồng một giờ. Ở giữa hồ, có một mảnh đất năm mét vuông, đây là đích đến của hai người.

Dường như Thẩm Đại Ngưng chưa bao giờ im lặng như vậy, cậu cũng không để ý, hai tay cầm tay chèo khua nước, chỉ nghĩ là cô không muốn nói chuyện vì còn đang bị bệnh.

Thuyền chạy đến mảnh đất đó, hai người trèo lên, sau đó ngồi ở trên đó.

Thẩm Đại Ngưng nhìn bạn nhỏ đang chơi đùa, những người già đang vận động ở phía xa, “Giang Thanh Dịch, em rất cảm ơn anh đã ở bên em lâu như vậy, khoan dung em và thấu hiểu em nhiều như vậy, em cũng cảm thấy em rất may mắn vì có thể gặp được anh.”

Giang Thanh Dịch phát hiện cô không đúng lắm, “Em sao thế?” Bình thường cô tuyệt đối không thể nói ra những lời thế này.

“Không sao, chỉ là em không muốn tiếp tục hẹn hò với anh nữa.”

“Cái gì?”

“Chính là ý trên mặt chữ.” Cô nghiêm túc nhìn cậu, nhưng vẻ mặt không có gì thay đổi, “Giang Thanh Dịch, chúng ta chia tay đi!”

Vào giây phút ấy, thậm chí cô còn hoài nghi bản thân mình, là sức hấp dẫn của cậu với mình không đủ, hay là rốt cuộc mình thực sự không coi trọng chuyện đó, sao cô có thể không vui không buồn nói ra những lời như vậy nhỉ.

Cô vẫn luôn cảm thấy, tình thân mãi mãi xếp thứ nhất, sau đó là tình yêu và tình bạn, hai thứ này không phân được thứ nào quan trọng hơn, chỉ là có thể gặp được người xứng đáng hay không, nếu gặp được người xứng đáng thì sẽ quan trọng, không gặp được thì sẽ không quan trọng.

Cô ghét phiền toái, giống như khi gặp những sợi dây buộc thắt vào nhau, cô không có kiên nhẫn từ từ gỡ từng sợi dây ra, chỉ biết dùng kéo cắt nút thắt đó. So sánh với cái gọi là tình yêu, có lẽ cô lại càng không thích phiền toái hơn?

Cô nghiêm túc nhìn cậu, cảm thấy dừng ở đây cũng rất tốt, ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì chứ, hai người tuổi cũng không lớn, nói chuyện tương lai vốn cũng đã rất buồn cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện