Thẩm Đại Ngưng cảm thấy thỉnh thoảng thế giới này sẽ xảy ra một vài chuyện khiến người ta cảm thấy vi diệu, cô bị ốm, chỉ là bệnh cảm bình thường thôi. Hôm đó phải đi học thì trời mưa, cô không muốn đi học, cô nói với mẹ không muốn đến trường, Vu Tử ngẫm nghĩ, tự mình gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của cô, nói cô bị ốm, ở nhà chữa bệnh, tạm thời không thể đi học. Thẩm Đại Ngưng cảm thấy mình cũng không nói dối, quả thật cô bị ốm mà, hơn nữa cũng không phải cô gọi điện cho cô giáo. Đêm hôm đó, cô cầm di động lượn lờ qua nhiều diễn đàn, ma xui quỷ khiến cô lại vào một diễn đàn tiểu thuyết rất hot, bên trong có một bài đăng nhận được rất nhiều hồi âm. Chủ bài đăng đang hỏi về tình tiết trong bộ tiểu thuyết đó, rõ ràng là bạn thân, vẫn luôn là bạn tốt như vậy, sao có thể không biết tên của người mà đối phương thích chứ, vậy mà bạn tốt nhất và người mình yêu thầm lại ở bên nhau nữa.

Thẩm Đại Ngưng nhìn thấy bài đăng đó, điều mà cô nghĩ chính là – chuyện bạn chưa từng thấy, đừng đánh đồng rằng nó chưa từng xảy ra.

Mà ngày hôm sau, giữa trưa Thẩm Đại Ngưng mới về trường, cô đi lên cầu thang, vừa mới đứng trên hành lang, cô liền thấy Giang Thanh Dịch, không chỉ Giang Thanh Dịch, còn có Nhâm Y Lâm. Giang Thanh Dịch đưa hộp cơm cho Nhâm Y Lâm, rồi xoay người liền rời đi.

Thẩm Đại Ngưng đứng một lúc lâu, hình như cô từng nói trong điện thoại, bảo Giang Thanh Dịch mang cơm đến, có điều sau đó hai người lại cãi nhau một trận vì chuyện khác, cũng không nhớ gì đến cơm hộp nữa.

Trở lại lớp học, vẻ mặt Nhâm Y Lâm khi cầm hộp cơm làm Thẩm Đại Ngưng cảm thấy rất kì lạ.

“Giang Thanh Dịch và cậu có quan hệ gì? Hai người nhìn qua rất thân thiết.”

“Chính là tớ đã từng nói với cậu đấy, người mà tớ thích từ nhỏ đến lớn.”

Câu trả lời đó làm Thẩm Đại Ngưng cảm thấy rất buồn cười, cô nhìn Nhâm Y Lâm đang cười ngọt ngào, vùi đầu vào trên bàn. Thẩm Đại Ngưng ghét nhất hai loại tình yêu, một là tình yêu thầy trò, cô cảm thấy người làm gương tốt phải làm những việc có thể dùng để làm gương, chứ không phải làm vài chuyện không phù hợp với thân phận, một loại tình yêu khác là bạn bè cùng yêu một người đàn ông, có lẽ một người đoạt bạn trai của người khác, có lẽ không phải, nhưng nói ngắn gọn, kiểu tình cảm phức tạp đến mức làm tổn thương tế bào não, cô không thích.

Gần như theo bản năng, cô liền cảm thấy cô và Giang Thanh Dịch đi đến điểm chót rồi. Hơn nữa, thậm chí cô cảm thấy quyết định này ít nhiều không liên quan đến Nhâm Y Lâm, bởi vì cô muốn chia tay, vẻn vẹn là vì nội tâm cô có đường giới hạn, mà sau khi chia tay Giang Thanh Dịch, Giang Thanh Dịch và Nhâm Y Lâm có quan hệ gì đều không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không can thiệp vào.

Nói chia tay với Giang Thanh Dịch, kết quả không phải quá lý tưởng, bởi vì Giang Thanh Dịch cảm thấy cô cố tình gây sự, đồng thời cũng không tán thành với quyết định của cô. Cô không để tâm, suy nghĩ của mình cô đã truyền đạt rồi, về phần Giang Thanh Dịch nghĩ thế nào làm thế nào, không liên quan đến cô. Thậm chí cô cảm thấy ngay cả mắc nợ mình cũng không, Giang Thanh Dịch quả thực đối với cô rất tốt, nhưng trong quá trình qua lại, nếu anh đã sẵn lòng ở bên cô, anh nhất định đã đạt được thứ gì đó từ cô, vậy rất công bằng.

Thẩm Đại Ngưng thường xuyên đi cùng Nhâm Y Lâm, bởi vậy dù Giang Thanh Dịch muốn nói chuyện với cô cũng không có cơ hội. Cô và Giang Thanh Dịch ở bên nhau lâu như vậy, hoặc ít hoặc nhiều anh cũng hiểu tính cách cô, nếu là chuyện giữa hai người họ, vậy tự bản thân họ giải quyết, không liên quan đến người bên ngoài, không cần thiết phải để người khác biết được.

Mà dần dần thái độ của Giang Thanh Dịch với Thẩm Đại Ngưng cũng có chút ác liệt, tuy rằng cô cảm thấy không quan trọng.

Mà khi ở cùng Nhâm Y Lâm, Nhâm Y Lâm sẽ nhắc tới Giang Thanh Dịch rất nhiều lần, hơn nữa còn phân tích đọc hiểu n lần mỗi hành vi của Giang Thanh Dịch, làm Thẩm Đại Ngưng không nhìn tiếp được nữa. Chẳng hạn như sau khi Giang Thanh Dịch chơi bóng rổ xong, bình thường sẽ ngồi ở chỗ bên phải, nhưng hôm nay lại ngồi ở bên trái, Nhâm Y Lâm sẽ hiểu thành hôm nay tâm tình Giang Thanh Dịch không tốt hoặc hôm nay anh chơi không tốt. Thẩm Đại Ngưng cảm thấy vô cùng câm nín, không phải là chỗ bên phải bẩn chỗ bên trái sạch hơn sao, ở đâu ra nhiều nguyên nhân như vậy chứ.

Nhâm Y Lâm ríu rít nói hết mọi chuyện về Giang Thanh Dịch, khiến Thẩm Đại Ngưng phục sát đất, cô thật sự không hiểu, một người nào có nhiều chỗ để chú ý như vậy. Cả ngày Thẩm Đại Ngưng chú ý nhất chỉ là trưa nay ăn gì, đi gọi món gì, có cần phải đến trước quầy bảo mấy cô bên nhà bếp xào rau khác không nhỉ, chọn canh gì ăn với cơm, sau đó tối nay ăn gì, chỗ cổng trường hình như có vài quán đồ ăn vặt, có cần đi nếm thử không…

Có điều Thẩm Đại Ngưng hình như có thể hiểu được tình cảm của Nhâm Y Lâm, khi cô ôm nhật kí của Thẩm Tây Nguyệt, Thẩm Đại Ngưng không có kiên nhẫn, ngay cả xem nhật kí của Thẩm Tây Nguyệt cũng qua loa, cho dù xem qua, cô cũng thấy tên của Chu Thừa Trạch xuất hiện trong đó với tần suất lớn. Điều này làm cô bắt đầu tự hỏi, Chu Thừa Trạch đối với Thẩm Tây Nguyệt mà nói, rõ ràng chỉ là một người xa lạ, vì sao chị ấy lại chú ý đến một người xa lạ như thế chứ, để mặc một người xa lạ ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

Đồng thời Thẩm Đại Ngưng cảm thấy tình cảm thật thần kì, cũng cảm thấy thật khó hiểu, lúc cô và Giang Thanh Dịch hẹn hò, cô cũng sẽ không nhớ anh, càng không hi vọng hai người thường xuyên gặp nhau, như thế sẽ khiến cô thấy phiền, cô cảm thấy tất cả đều nên có chừng có mực thôi, nên làm cái gì thì làm cái đó, chứ không phải bị người khác ảnh hưởng, có lẽ theo một góc độ nào đó mà nói, cô cảm thấy hẳn là cô ảnh hưởng tới người khác, chứ không phải để người khác ảnh hưởng tới mình.

Từ giây phút Thẩm Đại Ngưng chia tay với Giang Thanh Dịch, chính là thực sự chia tay, cô chưa bao giờ nghĩ muốn xoay chuyển gì. Về phần Nhâm Y Lâm, nếu có một ngày cô ấy chủ động hỏi mình, cô sẽ không nói dối một câu nào, nếu Nhâm Y Lâm không hỏi cũng không nhắc đến, cô cũng sẽ không chủ động nói về Giang Thanh Dịch, đây là thái độ sống của cô.

Năm lớp 11, Thẩm Đại Ngưng thôi học, cô chụp một bộ ảnh cho một tạp chí nào đó, những bức ảnh đó gây sốt trên mạng, có thể thanh thuần đến cực hạn, cũng có thể đủ xinh tươi đến cực điểm, lại có thể thanh xuân tung bay, những bức ảnh phong cách khác nhau, lại do cùng một cá nhân thể hiện ra.

Bởi vì bộ ảnh đó, Thẩm Đại Ngưng hoàn toàn nổi trên mạng, rồi nhờ vào vai khách mời trong một bộ phim, cô lại nổi ầm ầm. Cô chỉ xuất hiện ba phút ngắn ngủi trong bộ phim đó, nhưng để lại ấn tượng rất sâu sắc, tức thì được người ta gọi là bình hoa xinh đẹp nhất. Cô hoàn toàn tiến vào giới giải trí, bắt đầu tìm kiếm vị trí của mình, tiến lên thử nghiệm đủ thứ, trong lúc đó, cô không tiếp xúc với Giang Thanh Dịch, cũng không tiếp xúc với Nhâm Y Lâm.

Lại gặp Nhâm Y Lâm lần nữa, đã là khi Nhâm Y Lâm học hết cấp ba, bởi vì Thẩm Đại Ngưng đã đồng ý với Nhâm Y Lâm, sau khi kì thi vào đại học kết thúc, hai người cùng đi ăn mừng. Nhâm Y Lâm vừa đi qua chặng đường gian nan của kì thi đại học, vừa hưng phấn vừa cảm thấy đắng chát, giống như tất cả mọi khổ cực đều đã hết, ngày mà mình vẫn chờ mong đã đến, nhưng sau khi ngày này đến, ngược lại không phấn khởi như trong tưởng tượng của mình.

Nhâm Y Lâm và Thẩm Đại Ngưng ngồi ở trong căn phòng KTV, Nhâm Y Lâm vừa thi đại học xong, hơn nữa cô đã tra đáp án trên mạng, cô rất có lòng tin rằng mình có thể hoàn thành giấc mộng của mình, chỉ còn chờ lúc biết điểm và lúc điền nguyện vọng nữa thôi.

“Tớ sẽ điền Đại học Minh Giang.” Trong tay Nhâm Y Lâm cầm một chai rượu, cô uống một ngụm, sắc mặc đỏ ửng nhìn Thẩm Đại Ngưng.

“Vì sao?” Thẩm Đại Ngưng uể oải ngồi trên sô pha, ngọn đèn xoay tròn trong phòng được bật lên, từng đốm màu xoay quanh phòng, thêm phần cảm giác mộng ảo và không thực tế.

“Anh ấy ở đó mà, đơn giản vậy thôi.”

Thẩm Đại Ngưng híp mắt, mới nhớ tới người Nhâm Y Lâm nói đến là Giang Thanh Dịch, điều này làm cô hơi tò mò, “Vì sao phải làm vậy? Để người khác ảnh hưởng cuộc đời mình.” Cô không hiểu, cuộc đời mình không phải nên là chính mình làm chủ vì mình sao, sao lại quyết định cuộc đời mình vì người khác.

Nhâm Y Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, “Cậu không hiểu được sự tốt đẹp trong đó đâu, vì một người làm những chuyện như vậy, bản thân mình sẽ rất vui vẻ, thứ cảm giác ấy rất kì diệu.”

Thẩm Đại Ngưng lắc chai đồ uống trên bàn, rồi lắc đầu, “Vậy cậu nói sai rồi.” Khi ánh mắt Nhâm Y Lâm nhìn qua, cô mới tiếp tục mở miệng: “Cậu thế này không gọi là làm vì người khác, cậu cố gắng học tập, sau đó thành tích tăng lên rõ rệt, thậm chí có thể đỗ Đại học Minh Giang, tất cả những chuyện này, đều là tự bản thân cậu muốn làm, cậu có thể nói là cậu bị người nào đó ảnh hưởng, nhưng không thể nói là làm việc này vì ai, bởi vì người được lợi hay gặp hại đều là bản thân cậu, người khác sẽ không nhận được thứ gì vì những chuyện cậu đã làm.”

Rõ ràng Nhâm Y Lâm ngẩn ra, qua một lúc mới phản ứng lại, muốn phản bác, hình như lại không phản bác được, bởi vì dường như Giang Thanh Dịch chưa từng nhận được thứ gì vì những chuyện cô làm.

“Được rồi, là tớ cam tâm tình nguyện.”

Thẩm Đại Ngưng cười, không nói nữa.

Nhâm Y Lâm cắn môi, “Nhưng cùng với cam tâm tình nguyện, tớ cũng rất vui vẻ nữa, không phải cậu nói nên cố hết sức làm những chuyện khiến mình vui vẻ sao?”

Thẩm Đại Ngưng gật đầu, “Chỉ cần bản thân cậu thấy được, vậy là được.” Cô nghĩ Đại học Minh Giang quả thực không tồi, Nhâm Y Lâm lựa chọn đại học đó cũng không tính là thiệt, dường như cũng không có gì ngăn cản cả. Vả lại chuyện của người khác, cho dù là bố mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều, huống chi là bạn bè, chuyện của mình vốn nên tự mình làm chủ.

Thẩm Đại Ngưng chia tay Nhâm Y Lâm xong, thật không ngờ rằng mình sẽ gặp Giang Thanh Dịch, dường như anh đã thay đổi, có lẽ là bởi vì cao lớn hơn, nhìn qua có thêm vài phần khí chất và đẹp trai.

Giang Thanh Dịch đi từng bước một về phía cô.

“Thật khéo ha.” Giang Thanh Dịch như cười như không nhìn cô.

Không hiểu sao, Thẩm Đại Ngưng biết anh cố ý ở đây chờ mình, nhưng anh lại không biểu hiện ra ngoài, bởi vì anh có lòng kiêu ngạo của anh.

“Không khéo, em định rời đi rồi. Anh tiếp tục chơi đi, em đi trước.”

“Thẩm Đại Ngưng.” Anh đứng trước mặt cô, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi thật sự thấy cô, dường như lại không biết nên nói gì mới tốt, anh oán niệm, anh không cam lòng, thậm chí còn nghĩ nếu anh vẫn không xuất hiện, cô sẽ chủ động trở lại bên cạnh mình, nhưng không có, vậy mà cô chẳng làm gì cả.

Cô nhìn anh, ánh mắt tĩnh lặng như nước, dường như không có gì để nói với anh.

Rõ ràng hai người chia tay đã nhiều năm, thời gian hẹn hò cũng đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng tất cả lại giống như chỉ mới ngày hôm qua.

“Vì sao chia tay với anh?” Anh nhìn cô, có lẽ muốn nhận được đáp án, có lẽ chỉ là muốn giữ cô lại lâu hơn một lát.

Cô nghiêng đầu tự hỏi vấn đề này, nghĩ đến trên mạng người khác nói nếu hai người không ở bên nhau, chính là bởi vì không đủ yêu, lúc cô đọc được thì cảm thấy người nói câu đó nhất định là người theo chủ nghĩa lý tưởng, bởi vì vấn đề trong hiện thực quá nhiều, từ trước tới nay yêu không phải vạn năng, cũng không có ma lực giống như trong tưởng tượng của rất nhiều người.

“Có lẽ, bởi vì em không đủ thích anh?” Cô không xác định được, rồi ngay lập tức lại cảm thấy buồn cười, “Có gì hay để hỏi đâu, chia tay với anh là bởi vì không để tâm đến anh, đối với một người không để tâm, anh hà tất phải lãng phí thời gian chứ!”

Cô xoay người rời đi, trong lòng thầm nhẩm lộ trình gần nhất của mình.

Mà Giang Thanh Dịch còn đang chờ mong cô quay đầu lại, lòng càng ngày càng lạnh.

***********

Thẩm Đại Ngưng vẫn bị vây trong trạng thái nửa bận rộn, hơn nữa cô tương đối lười, không quá thích ra khỏi cửa, vì thế mối liên hệ với Nhâm Y Lâm ít nhiều có chút xa cách, nhưng rất nhanh chóng, khoảng cách này đã được xích gần lại. Bởi vì Nhâm Y Lâm gọi điện rất nhiều cho Thẩm Đại Ngưng, nói với Thẩm Đại Ngưng những chuyện cô gặp phải ở trường, mà trong đó cái tên La Tâm Du xuất hiện rất nhiều lần.

Lúc đầu khi Nhâm Y Lâm nhắc tới La Tâm Du, Thẩm Đại Ngưng vẫn chưa quá để ý, bởi vì nữ sinh nhằm vào nhau, nguyên nhân phần lớn là đố kị hoặc mấy chuyên vụn vặt, huyết hải thâm thù thực sự ít lại càng ít. Nhưng khi Nhâm Y Lâm nhắc tới La Tâm Du hết lần này tới lần khác, Thẩm Đại Ngưng cảm thấy không đúng lắm, vì thế thừa dịp có thời gian rảnh, Thẩm Đại Ngưng tới Đại học Minh Giang.

Thẩm Đại Ngưng trước là tới tìm La Tâm Du.

Thẩm Đại Ngưng có thể tận dụng nhiều quan hệ, tìm được La Tâm Du ngon ơ.

Vì thế trong căn phòng nào đó, Thẩm Đại Ngưng nhìn thấy La Tâm Du. Ngoại hình của La Tâm Du không tồi, hơn nữa thuộc kiểu người biết ưu điểm của mình, biết nên ăn mặc như thế nào để làm bản thân mình nhìn càng thêm xinh đẹp, càng thêm dễ chịu.

Thẩm Đại Ngưng vừa nhìn thấy La Tâm Du, cô đã nghĩ, đây là một nữ sinh tương đối thông minh.

“Nhâm Y Lâm bảo cô tới?” La Tâm Du ngồi xuống, hừ cười một tiếng, người vô dụng mới muốn gọi người giúp đỡ, cô ta vừa mới sử dụng chút khí lực, Nhâm Y Lâm đã không chống đỡ nổi rồi? “Không phải.” Thẩm Đại Ngưng nhìn La Tâm Du, “Chỉ là muốn biết cô là thần thánh phương nào thôi.”

Sắc mặt La Tâm Du rất lạnh, “Nói đi, cô muốn làm gì?”

“Giở thủ đoạn bắt nạt người khác, cô cảm thấy cô rất hưng phấn?”

“Cũng được.”

“La Tâm Du, tốt nhất cô nên biết một chuyện, cô không có ai chống lưng.” Sắc mặt Thẩm Đại Ngưng hơi lạnh, La Tâm Du không có ai chống lưng là sự thật, mấy bạn học bình thường thương xót cô ta lẽ nào có thể sẵn sàng đắc tội ai đó vì cô ta? Chắc chắn sẽ không.

“Uy hiếp tôi?”

“Lời nói là vậy, tự giải quyết ổn thỏa đi.” Thẩm Đại Ngưng đứng dậy, không muốn lãng phí thời gian của mình thêm nữa, nếu La Tâm Du đủ thông minh, nên biết đừng trêu chọc Nhâm Y Lâm nữa, nếu không cô cũng không nói chơi đâu. Quyền thế, là thứ bị rất nhiều người khinh bỉ, buồn cười ở chỗ hữu dụng nhất lại chính là nó.

Sắc mặt La Tâm Du cực kì khó coi.

Thẩm Đại Ngưng đương nhiên phải đi gặp Nhâm Y Lâm, cô không chỉ mời Nhâm Y Lâm đi ăn bữa cơm đắt nhất, cùng nhau phỉ nhổ La Tâm Du, còn khuyên Nhâm Y Lâm, loại người đó không đáng để mình tức giận.

“Biết cô ta là loại người đó rồi, đừng tiếp xúc với cô ta nữa.” Thẩm Đại Ngưng ăn cơm xong, nhìn người đối diện.

“Dựa vào cái gì, cậu không biết cô ta buồn nôn thế nào đâu…”

“Người buồn nôn như vậy, việc gì cậu phải lãng phí thời gian của mình trên người cô ta chứ?”

Nhâm Y Lâm bĩu môi, “Được rồi…” Trong lòng cô lại nghĩ xem phải đối phó với La Tâm Du như thế nào, tốt nhất là có thể nhìn thấy La Tâm Du khóc trước mặt mình ấy.

Sau khi Thẩm Đại Ngưng chia tay Nhâm Y Lâm, lại một lần nữa cô nhìn thấy Giang Thanh Dịch, lần này cô không trốn tránh Giang Thanh Dịch giống như mấy lần trước. Anh đối với cô mà nói, đã sớm trở thành một người đi qua trong quá khứ rồi, có điều hôm nay cô có chuyện muốn nói với anh.

Cô ngồi vào trong xe của Giang Thanh Dịch.

“Giang Thanh Dịch, anh không cảm thấy Y Lâm ở trước mặt anh lâu như vậy có vấn đề sao?” Cô thấy rất lạ, lâu như vậy, sao chút thái độ anh cũng không thể hiện ra thế.

“Có vấn đề chỗ nào?” Giang Thanh Dịch phẫn nộ, không dễ dàng gì cô mới gặp anh, vậy mà lại nói đến chuyện của người khác.

“Anh không biết cậu ấy thích anh?” Thẩm Đại Ngưng dứt khoát nói thẳng.

Giang Thanh Dịch cười, “Thật xin lỗi nhé, trước hôm nay, anh thật đúng là không biết.”

Cô nhìn anh, ánh mắt sắc bén.

Vốn Giang Thanh Dịch không muốn giải thích, nhưng lại vẫn giải thích, “Lúc cô ấy ở cạnh anh, có khác gì bọn Minh Tử chứ? Không phải là nên nói thì nói, nên cười thì cười à, anh không phát hiện cô ấy có gì với anh… Có phải em nhìn nhầm rồi không, thật ra cô ấy thích Minh Tử.”

Ngay cả một câu dư thừa Thẩm Đại Ngưng cũng không muốn nói, thế này rốt cuộc là thế nào vậy.

Cô lắc đầu, định xuống xe.

Giang Thanh Dịch giữ cô lại, “Em đừng đi, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt, em lại muốn đối xử với anh như vậy… Thẩm Đại Ngưng, em để tay lên ngực tự hỏi xem, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt, em nói xem.”

“Chỗ nào anh cũng tốt cả, chỉ là… em cảm thấy anh thật ấu trĩ.”

Cô xuống xe.

Giang Thanh Dịch đuổi theo, kéo cô không cho cô đi, cô cảm thấy câm nín luôn, ngẫm nghĩ, “Giang Thanh Dịch, em ghét La Tâm Du, anh hiểu ý em rồi chứ?”

Anh vẫn kéo tay cô, “Anh giúp em, sau đó em sẽ chấp nhận anh?”

Cô bỏ tay anh ra, cô cũng không đồng ý.

*************

Khi Nhâm Y Lâm khóc lóc trong điện thoại nói Giang Thanh Dịch vậy mà lại theo đuổi La Tâm Du, Thẩm Đại Ngưng trực tiếp gọi điện cho Giang Thanh Dịch, quả thực là có bệnh mà.

Lý do của Giang Thanh Dịch rất đường hoàng, anh muốn theo đuổi La Tâm Du, sau đó đá cô ta, không phải là cho La Tâm Du một bài học rồi sao? Hơn nữa anh làm vậy, còn có thể khiến Nhâm Y Lâm hết hi vọng nữa, anh rất nghiêm túc, anh và Nhâm Y Lâm lớn lên cùng nhau, đã nhiều năm như vậy, muốn có tình yêu thì đã sớm có rồi, mà anh đối xử với cô ấy như em gái vậy, anh không làm được chuyện hẹn Nhâm Y Lâm ra ngoài để nói rõ ngọn ngành, chỉ có thể như thế, anh theo đuổi La Tâm Du, như vậy thì Nhâm Y Lâm cũng nên biết là phải từ bỏ, cho dù bây giờ đau lòng một chút, nhưng cũng tốt cho cô ấy sau này.

Ma xui quỷ khiến, vậy mà Thẩm Đại Ngưng lại cảm thấy những lời Giang Thanh Dịch nói rất có lý.

Chỉ là điều cô nghĩ chính là, Giang Thanh Dịch làm vậy, có lẽ Nhâm Y Lâm phát hiện Giang Thanh Dịch không có cảm giác gì với cậu ấy, cậu ấy sẽ từ bỏ. Hoặc là, vì Nhâm Y Lâm từ bỏ, Giang Thanh Dịch sẽ phát hiện người vốn theo đuổi mình lại không theo đuổi nữa, có lẽ sẽ phát hiện ý nghĩa đặc biệt của Nhâm Y Lâm. Bất luận là phát triển theo hướng nào, đều rất tốt.

Thẩm Đại Ngưng vẫn luôn cảm thấy, đáp án là tốt hay xấu đều được, bởi vì ít nhất còn có kết quả, sợ là sợ thế nào cũng không có kết quả.

Có điều khi Thẩm Đại Ngưng gặp lại Nhâm Y Lâm lần nữa, cô đã biết là không tốt.

Nhâm Y Lâm không ngừng mắng La Tâm Du, hoàn toàn không oán giận Giang Thanh Dịch một chút nào.

“Y Lâm, cậu có nghĩ tới không, bởi vì cậu ở bên cạnh anh ấy quá lâu rồi, anh ấy dưỡng thành thói quen, cho nên không nhìn thấy sự tồn tại của cậu…”

“Sao thế được, mỗi ngày tớ đều ở bên cạnh anh ấy, sao anh ấy không nhìn thấy sự tồn tại của tớ được chứ. Anh ấy là bị người ta mê hoặc thôi.”

“Được rồi, tớ chỉ đoán thôi.” Thẩm Đại Ngưng thở dài, “Nếu, tớ nói là nếu, cậu trả giá tất cả, vẫn không nhận được hồi báo, cậu làm nhiều như vậy, anh ấy vẫn không đáp lại cậu, vậy cậu sẽ thế nào?”

Dường như Nhâm Y Lâm chưa từng nghĩ đến vấn đề này, “Như vậy… không sao cả, trong quá trình này tớ đã nhận được niềm vui, vậy là được rồi.”

Thẩm Đại Ngưng đột nhiên cảm thấy mình đã sai.

Đúng vậy, trên thế giới này có rất nhiều đôi tình nhân, lúc chia tay hận rằng đối phương không chết luôn đi, chỉ là vì kết quả không như ý, vì thế phủ định tất cả giữa hai người, bao gồm cả sự ngọt ngào, niềm hạnh phúc và tất cả những thứ tốt đẹp. Vì sao phải dùng kết quả để phủ định quá trình chứ, nếu trong quá trình nhận được niềm vui cùng sự thỏa mãn, đó cũng đã là một chặng đường đi tuyệt vời rồi.

“Cậu đúng.”

Nhâm Y Lâm đột nhiên vui vẻ hẳn lên, cảm thấy mình làm rất tốt.

*********

Chuyện xảy ra sau đó, làm mọi người trở tay không kịp. Khoảng thời gian đó Thẩm Đại Ngưng vẫn luôn rất bận, chờ đến khi cô biết tất cả mọi chuyện thì mọi sự đã rồi, La Tâm Du bị người ta làm hại, người xuống tay là Nhâm Y Lâm, tất cả mọi người đều đang mắng nhiếc chỉ trích Nhâm Y Lâm. Nghiêm trọng hơn chính là Tô Tuyết qua đời, Nhâm Y Lâm cũng rời đi.

Thẩm Đại Ngưng giận gần chết, cãi nhau một trận to với Giang Thanh Dịch, cô dùng quan hệ trong nhà mình, loại bỏ công việc mà La Tâm Du đã tìm được.

Sau đó, Thẩm Đại Ngưng vẫn không nhìn thấy Nhâm Y Lâm, dù rằng cô vẫn một mực không ngừng tìm kiếm cậu ấy.

Rời xa một người, thật ra có thể thích ứng được rất tốt, bất luận là người yêu hay là bạn bè. Ngoại trừ có đôi lúc Thẩm Đại Ngưng sẽ nhớ đến Nhâm Y Lâm, nhưng nhiều hơn chính là cô cố gắng sống, cô mãi mãi cũng không muốn tự bạc đãi mình. Sự nghiệp của cô dần đi vào quỹ đạo, mà cô nghe nói Giang Thanh Dịch hình như cũng càng ngày càng tốt, chỉ là cô cũng không cố ý quan tâm đến.

Sau đó cô và Chu Thừa Trạch quay phim cùng nhau, cô và Chu Thừa Trạch có con, tất cả truyền thông đều đưa tin về chuyện giữa cô và Chu Thừa Trạch, mà hôn sự của hai người, rất nhanh chóng được lên kế hoạch.

Mấy ngày trước khi kết hôn, cô ở nhà, lại nhận được điện thoại của Giang Thanh Dịch, anh bảo cô ra ngoài.

Thẩm Đại Ngưng cảm thấy khó hiểu, cho đến khi anh mở tính năng gọi video, bảo cô nhìn anh, anh đang đứng trong mưa, anh nói nếu cô không ra, anh sẽ không rời đi.

Thẩm Đại Ngưng đi xuống, anh quả nhiên đang đứng trong mưa.

“Thẩm Đại Ngưng, có phải từ trước đến nay em chưa từng yêu anh?” Mưa dội xuống mặt anh, nhưng ánh mắt anh, sáng rực như thế. Anh nghĩ mình đã biết được đáp án, nếu cô yêu anh, sao không để tâm đến anh như thế chứ, thậm chí lợi dụng anh để đối phó La Tâm Du, sau đó thờ ơ với tất cả mọi thứ về anh, bao năm như vậy, có lẽ anh làm những chuyện như thế, trong mắt cô anh chính là tên đại ngốc.

“Phải.” Cô thản nhiên nhìn anh, rồi nở nụ cười.

Ban đầu cô đối với anh, hẳn là có kiểu thích của mấy thiếu nữ, sau đó khi cô nói chia tay, cô liền thực sự xoay người, không còn nghĩ tới anh, về sau lại thật sự không còn chút tình cảm gì, vì thế thật sự không yêu, không có một chút yêu nào.

Anh cũng cười, cô thật sự tàn nhẫn, thà lấy một người xa lạ, cũng không bằng lòng ở bên anh. Thà ở bên một người đàn ông lớn tuổi như vậy, cũng không ở bên anh.

Cô nói anh ấu trĩ, hiện giờ anh dốc sức phấn đấu, tạo ra giá trị của bản thân. Anh muốn nói rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu chuyện, nhưng cuối cùng mới phát hiện, đều không có ý nghĩa, bởi vì anh có nói nhiều hơn nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng tới cô một chút nào.

Thẩm Đại Ngưng nhìn anh, hình như bao năm như vậy, lần đầu tiên cô chăm chú nhìn anh như thế. Cô đột nhiên phát hiện, giây phút này, cô cảm động, cô chưa bao giờ nghĩ tình cảm của anh với mình có thể nghiêm túc bao lâu, nhưng anh kiên trì bao năm như vậy, con người chứ không phải cây cỏ, sao có thể vô tình. Chỉ là xin lỗi, cô đã sớm từ bỏ rồi, hơn nữa chưa bao giờ có ý định quay đầu lại.

Cô buông ô xuống, bởi vì trong lòng cô, người đàn ông này đáng để cô dầm mưa cùng.

Cô đi đến trước mặt anh, cho anh một chiếc ôm, giống như một nghi thức ly biệt.

Cô nói khẽ bên tai anh, “Giang Thanh Dịch, anh xứng với một cô gái tốt hơn.” Cô lùi về sau, sau đó xoay người, cuối cùng rời đi.

Giang Thanh Dịch nhìn bóng lưng cô, hiện giờ cô đã trở thành cô dâu của người khác, anh sẽ không chúc phúc cô, cũng sẽ không nguyền rủa cô, bởi vì bắt đầu từ giờ phút này, cô chỉ là một người con gái mà anh từng thích, chỉ là từng thích mà thôi.

From Bụi: ở chương này, trong bản gốc Lục Xu dùng Tô Y Lâm, nhưng bản thân mình thấy dùng Nhâm Y Lâm hợp lí hơn nên mình đã đổi từ Tô Y Lâm sang Nhâm Y Lâm, nói rõ để nếu mọi người tình cờ thấy bản Trung hoặc bản convert thì sẽ không phải thắc mắc vì sự khác nhau đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện