Hai giờ chiều, tàu mới tiến vào nhà ga. Mộ Niên lưng đeo ba lô, tay xách túi lớn túi nhỏ theo đoàn người đông nghìn nghịt đi ra khỏi ga tàu.

Đứng trước cửa lớn nhìn quanh một lúc vẫn không thấy bóng dáng người kia, Mộ Niên đành rút điện thoại ra.

“Anh ở đâu đấy?” Mộ Niên một tay cầm di động một tay ôm túi, thỉnh thoảng lại liếc trái liếc phải.

“Ở bãi đỗ xe, em đi thêm tầm 400m nữa là thấy.”

“Được rồi, lát gặp anh.” Mộ Niên ngắt máy, nhanh chóng chạy về phía bãi đỗ xe.

Trong bãi không có mấy người, Mộ Niên liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thịnh Diệc Thanh đứng tựa bên chiếc ô tô màu đen.

Thịnh Diệc Thanh để ba lô cùng đống đồ lỉnh kỉnh của cậu vào ghế sau, “Em ngồi phía trước.”

“Ưm.” Mộ Niên nghe lời ngồi vào ghế phó lái. Mười giây sau, Thịnh Diệc Thanh cũng ngồi vào xe. Ngay lúc Mộ Niên còn chưa kịp định thần, cậu đã cảm thấy gáy mình bị đẩy về phía trước, tiếp theo đó là cảm giác mềm mại đáp lấy cánh môi, đầu lưỡi ấm áp của ai kia thừa dịp cậu sững sờ mà lẻn vào trong khoang miệng, dây dưa lấy đầu lưỡi thẹn thùng của cậu.

Mộ Niên ngơ ngác bị động nhận lấy nụ hôn của Thịnh Diệc Thanh, dần dần cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng bắt đầu giãy dụa.

Thịnh Diệc Thanh buông Mộ Niên ra, nhìn đôi mắt ngập nước trước mặt, lại dịu dàng hôn nhẹ cậu hai cái.

“Khụ…” Mộ Niên giả ho một tiếng, “Em đói rồi…” Vừa dứt lời bụng đã rất phối hợp kêu ra tiếng.

Không khí ái muội cứ thế tan thành mây khói, Thịnh Diệc Thanh cười nhẹ, “Về thôi.”

Trên đường, Mộ Niên sau khi khôi phục khỏi trạng thái hóa đá đã bắt đầu vắt óc tự hỏi đến việc nên nói những gì.

“Đói quá…” Mộ Niên đáng thương hề hề nhìn Thịnh Diệc Thanh.

Thịnh Diệc Thanh cầm tay Mộ Niên, nhân lúc đèn đỏ liền đưa lên hôn một cái, “Sao trưa không ăn?”

“Em định mua mỳ ăn liền, lại thấy weibo của anh!”

“Tôi nay làm cơm Tây cho em ăn, được không?”

“Được!”

Nửa tiếng sau, hai người rút cục về đến nhà.

Vì Thịnh Diệc Thanh ở một mình nên Mộ Niên cũng không hồi hộp lo lắng gì, thậm chí còn hiếu kỳ đánh giá khu chung cư.

Nhà Thịnh Diệc Thanh ở tầng tám. Vừa mở cửa đi vào đã thấy một vật thể màu trắng nhảy bổ tới.

“Ối!” Mộ Niên giật mình nhảy lui về phía sau, “Gì vậy?”

Thịnh Diệc Thanh bật cười nhìn con mèo trắng bên chân: “Đại Bạch, gặp chủ nhân mới của mình nào!”

Mộ Niên định thần lại, thấy một chú mèo trắng muốt đang không ngừng cọ mình vào ống quần Thịnh Diệc Thanh, “Đây là Đại Bạch sao, thật đáng yêu!” Mộ Niên ngồi xổm xuống định đưa tay ra vuốt ve nó, nào ngờ Đại Bạch vừa thấy cậu liền trốn tít vào trong, Mộ Niên buồn bã: “Nó không thích em…”

Thịnh Diệc Thanh vuốt tóc cậu an ủi: “Không sao, nó có chút sợ người lạ, đây là lần đầu tiên gặp em. Lát em cho nó ăn chút gì là được mà.”

Mộ Niên gật gật đầu, “Anh cũng nên cho em ăn chút gì đi, em thực sự đói rồi!”

“Chuẩn bị xong hết rồi.” Thịnh Diệc Thanh đặt đồ của Mộ Niên lên sofa, rồi dẫn cậu vào bếp. Từ trong tủ lạnh, Thịnh Diệc Thanh lấy ra bánh ngọt mà cậu đã nhìn thấy trong ảnh, để lên bàn, đưa thìa cho Mộ Niên, “Em ăn tạm trước đi, tối sẽ nấu món ngon cho em.”

Mộ Niên cầm lấy thìa bắt đầu ăn: “Ừ! Em đói lắm rồi!”

“Em ăn trước đi, anh đi tắm cái đã!” Thịnh Diệc Thanh vừa đi vừa cởi khuy áo. Điều hòa vừa bật, chưa mát thêm được chút nào, ánh nắng mặt trời lúc hai giờ chiều thì luôn gay gắt, tuy trong xe cũng có điều hòa, nhưng anh vẫn mướt mát mồ hôi.

Mộ Niên ăn bánh, ngẩng lên liền thấy Thịnh Diệc Thanh cởi áo lộ ngực, thực sự là rắn chắc mạnh mẽ vô cùng… Mộ Niên có chút thẹn thùng, nhưng lại không kìm được phải liếc mấy cái.

“Phì…” Thịnh Diệc Thanh bước lại gần, “Muốn xem thì xem đi, khỏi phải lén lút.”

Mộ Niên hai mắt nhìn chằm chằm bánh ngọt trên bàn, không nói lời nào.

Thịnh Diệc Thanh ghé vào bên tai cậu hỏi: “Ăn ngon không?”

Mộ Niên liền chu môi vẫn còn dính kem tươi ra hôn Thịnh Diệc Thanh một cái, nói: “Anh tự nếm đi…”

Thịnh Diệc Thanh liếm liếm kem trên môi, tỏ vẻ nghiêm trang nói: “Cách cho ăn này anh rất thích.” Rồi lại thơm lên mặt Mộ Niên một cái mới rời đi.

Đại Bạch núp dưới gầm sofa nhìn nhìn. Chủ nhân từ khi trở về nhà liền chẳng thèm liếc nó lấy một cái, nó không được quan tâm trong lòng rất khó chịu. Còn cái tên lạ hoắc vừa mới xuất hiện đang ngồi ở chỗ nó thường ngồi, ăn đồ chủ nhân thân yêu làm cho nó. Đại Bạch cảm thấy mình bị thất sủng rồi, đành rúc vào gầm sofa sâu thêm tí nữa, tự an ủi trái tim mong manh yếu đuối bị tổn thương nghiêm trọng của mình.

Mộ Niên ăn xong một miếng bánh, bụng đã không còn cồn cào như trước. Lúc này cậu mới có thời gian quan sát nơi ở của Thịnh Diệc Thanh. Ba phòng hai gian, khá rộng rãi thoáng đãng, đồ vật trong nhà cũng đơn giản hào phóng. Mộ Niên đi đến bên sofa, đây là cái sofa thường xuyên xuất hiện trên weibo của Báo Tử, hiện giờ rút cục cậu đã đạt được mong ước, trở thành một phần trong cuộc sống của anh.

Đợi đã.

Con mèo nhìn thấy lúc vừa vào nhà đâu? “Đại Bạch?” Mộ Niên nhẹ nhàng gọi.

Đại Bạch đang nằm dưới sofa đứng thẳng, giật giật hai tai, lại phát hiện đây không phải giọng của chủ nhân thân yêu, thành ra sầu não nằm trong góc, không thèm dậy nữa.

Mộ Niên tìm khắp phòng một lượt, không thấy đâu, dưới gầm bàn cũng không có, bèn quỳ xuống xem gầm sofa, có điều ánh sáng quá mờ không thấy gì hết.

“Mộ Niên, em quỳ ở đấy làm gì?” Thịnh Diệc Thanh tắm xong đi ra liền thấy Mộ Niên quỳ rạp xuống đất ngó ngó, không biết đang tìm cái gì, “Em tìm gì vậy?

“Đại Bạch.” Mộ Niên ngồi bệt xuống đất trả lời.

“Không sao, em cứ đi tắm đi, anh tìm cho. Đại Bạch rất ngoan không chạy lung tung bao giờ, nhất định là vẫn ở trong phòng.”

Mộ Niên lấy quần áo trong ba lô ra, đi đến cửa phòng vệ sinh lại quay lại hỏi: “Có thật tìm được không?”

“Nó nghe lời lắm, anh gọi sẽ ra liền.”

Quả nhiên, khi Mộ Niên đóng cửa phòng vệ sinh, Thịnh Diệc Thanh bắt đầu gọi thì Đại Bạch mới lủi thủi từ dưới gầm ghế bò ra, muốn phi vào lòng hắn.

Thịnh Diệc Thanh đưa tay chắn lại, giọng ghét bỏ: “Mày bẩn chết đi được, lát phải tắm.”

Đại Bạch không ngừng “meo meo” đầy ủy khuất.

Mộ Niên tắm rửa rất nhanh, vừa ra ngoài đã ngó nghiêng tìm Đại Bạch. Cậu từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được nuôi thú cưng, mỗi lần thấy người khác nuôi chó nuôi mèo đều cảm thấy hâm mộ, bây giờ rút cục có thể thỏa mãn khao khát muốn nuôi thú cưng này của cậu, đương nhiên là vô cùng hào hứng.

“Đại Bạch đâu?” Mộ Niên nhìn Thịnh Diệc Thanh.

“Không phải đang ở…” Thịnh Diệc Thanh vừa định nói là bên chân mình, nào ngờ nhận ra bên chân đã sớm trống không, làm gì còn Đại Bạch nào nữa. “Đại Bạch!” Thịnh Diệc Thanh hô một tiếng, Đại Bạch liền từ dưới gầm sofa ló đầu ra nhìn nhìn, thấy Mộ Niên đang nhìn mình liền ngay lập tức rụt đầu trở về.

Mộ Niên thương tâm: “Có phải Đại Bạch ghét em không?”

“Không sao, nó sợ người lạ, đợi lát nữa là được rồi, kệ nó, đến giờ cơm nó tự thò mặt ra ấy mà.” Thịnh Diệc Thanh hiện tại càng quan tâm đến việc nấu cơm cho Bánh Mật nhà mình ăn, chứ không phải là một con mèo đang hờn dỗi.

Đại Bạch đang ở dưới gầm sofa vẽ vòng tròn nghe thế càng thêm hậm hực, quả nhiên là bị thất sủng QAQ.

“Thật sự không có việc gì sao?” Mộ Niên vẫn có chút không yên lòng.

“Không sao, tẹo nữa em cho nó ăn là nó thích em ngay ấy mà. Hiện tại anh đi chuẩn bị bữa tối, tối nay cho em ăn một bữa no nê.”

“Em giúp anh!” Mộ Niên đứng cạnh Thịnh Diệc Thanh vô cùng nhiệt tình nói.

Đại Bạch đáng thương bị vu hãm nghe thế thì vô cùng ngạo kiều meo một tiếng, hứ, nó còn lâu mới là mèo dễ dãi nhé.

Bữa tối chuẩn bị mất ba tiếng đồng hồ. Thực đơn vô cùng phong phú, hai miếng bít tết, một đĩa mỳ Ý, sushi, đồ nướng, canh ngân nhĩ hạt sen, còn mở một chai rượu vang, trên bàn ăn còn để sẵn một bánh pudding.

“Này… em sợ ăn không hết.” Mộ Niên có chút do dự, “Lãng phí rất đang tiếc a.”

“Hôm nay chỉ cần ăn hết bít tết, những cái khác ăn không hết đều có thể để tủ lạnh.”

Lúc này Đại Bạch ở dưới gầm ghế hết một buổi chiều cuối cùng cũng bò ra, tập tễnh bước tới, nhỏ giọng “meo meo”.

Mộ Niên thấy thế lập tức đau lòng: “Đại Bạch đáng thương, chắc là đói lắm rồi.”

Sau đó cậu đặt đĩa cá rán Thịnh Diệc Thanh làm riêng cho Đại Bạch xuống trước mặt chú mèo. Lần này Đại Bạch không thèm để ý người cho nó ăn là ai nữa, há mồm lập tức ăn.

Ba con cá to bằng bàn tay cứ thế liền vào trong bụng nó. Đại Bạch no nê rồi, nhìn lại tên người lạ kia cũng thấy thân thiết vô cùng, đến bên chân cậu cọ cọ vài cái rồi mới thong thả rời đi.

“Haha, nó vừa làm nũng với em!” Mộ Niên vui vẻ kêu lên.

Thịnh Diệc Thanh cười lắc đầu, “Hai nhóc tham ăn, thật dễ dàng thỏa mãn.”

—–END 18—–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện