Tô Noãn đứng đơ người tại chỗ, cô không ngờ rằng lời nói của Lộ Nam lại có thể đanh thép tới vậy, rõ ràng là đang mỉa mai cô.

Thế nhưng điều khiến cô không thể chịu được hơn nữa chính là câu nói tiếp theo của Lộ Nam.

Anh nói:
“ Tô Noãn, hành động vô liêm sỉ với ước muốn trở thành tiểu tam của cô cũng đủ để nói lên tất cả rồi.

Tình yêu là hoàn toàn vô tội, cô hiểu điều đó không?”
Thấy Lộ Nam nói như vậy, Tô Noãn cảm thấy oan ức, cô tiến về phía trước muốn ôm lấy Lộ Nam.

Nhưng Lộ Nam rất nhanh, anh né người lùi lại về phía sau, Tô Noãn liền tiến theo anh.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng phát ra tiếng kêu lạch cạch, Lộ Nam không biết rằng Tô Vân Thiên và Tô Noãn đã sắp xếp tình tiết như vậy.

Bọn họ muốn Tô Noãn và Lộ Nam ở trong phòng của Tô Bắc, sau khi màn kịch được diễn ra sẽ là lúc Tô Bắc xuất hiện và bắt gặp mọi chuyện.

Tất nhiên điều mà họ càng mong muốn hơn nữa đó là giữa Tôi Noãn và Lộ Nam thật sự sẽ phát sinh ra điều gì đó nhưng Tôi Noãn lại không hề nói ra sự thật cho Lộ Nam biết.
Chỉ vài giây sau cánh cửa được bật mở ra, Tô Bắc nhìn thấy mọi thứ đang xảy ra trong căn phòng của mình, liền trợn tròn hai mắt.

Hai người họ đang muốn chơi trò gì đây? Em vợ anh rể hay cuộc chơi giữa ba người vậy? Cô thật sự không thể chịu được với khẩu vị nặng như vậy được, tuy rằng cô tự nhủ với bản thân đây chẳng hề là gì cả, thế nhưng tất lại khiến cô nhớ lại về kí ức của năm năm trước đây.

Hình ảnh Diệp Nhiễm và Lý Vân Khải đang mây mưa trong phòng khách sạn lại ùa về trong đầu cô.

Lúc ấy cô không đủ dũng cảm để tiến lên phía trước lật tung mọi chuyện, do vậy nó đã trở thành một cái bóng lưu lại trong lòng cô rất sâu đậm.

Tới hôm nay cô lại một lần nữa được nhìn thấy cảnh này, dường như lịch sự đã được lặp lại một lần nữa vậy.

Trong lòng Tôi Bắc, truyền đến một cảm giác đau đớn, cô nhìn về phía Lộ Nam, một nụ cười đầy gượng ép được hiện lên
"Sao? Phòng tôi chơi vui không?”
Sắc mặt Lộ Nam chợt thay đổi, nét mặt của Tô Bắc có chút gì đó không đúng, lời trong lời ngoài đầy ẩn ý, khiến anh hoang mang.


Anh nhanh chóng giải thích:
“Tô Bắc, em nghe anh nói, sự việc không giống như những gì em nhìn thấy đâu!”
Tô Noãn sợ rằng lúc đó vẫn chưa đủ loạn, cô ta giữ chân Lộ Nam lại, dựa sát người vào anh, giọng nói run rẩy đáng thương:
“Đúng đó chị, không như những gì chị nghĩ đâu, em với anh rể hoàn toàn trong sạch!”
Cái gì gọi là càng tô càng đen, chính là lúc này đây!
Tô Bắc cười nhạt một tiếng, trong sáng ư? Cô nhìn thấy chồng mình ở trên giường cùng với một người khác, vậy cô có thể tin rằng bọn họ chỉ đơn thuần là nói chuyện thôi không? Tuy rằng sự việc trước mắt cô không giống như vậy, nhưng mức độ thì cũng chẳng kém là bao.
Lộ Nam thấy Tô Noãn muốn loạn càng thêm loạn liền đẩy cô ta ra khỏi người anh.

Tô Noãn không đứng vững liền ngã nhào xuống sàn nhà.

Tô Bắc không muốn nhìn thêm gì nữa, cô quay người đi.

Trong lòng cô lúc này như đang sôi sục, Lộ Nam, anh được lắm! Tuy cô và Lộ Nam chỉ là hợp đồng hôn nhân, nhưng để chuyện như vậy xảy ra trong nhà cô thì chẳng khác nào như muốn tát vào mặt cô.

Lộ Nam thấy Tô Bắc rời đi liền đuổi theo cô.

Tô Bắc thấy sau lưng có tiếng bước chân liên gia tăng tốc độ.
Sau khi xuống tầng thì đã thấy Lộ Nam đuổi kịp phía sau, Tô Bắc ngồi lên ghế sofa, không nói một lời nào cả.

Lộ
Nam lặng đi về phía cô, ngồi xuống bên cạnh.

Tô Vân Thiên nhìn thấy như vậy liền biết rằng kế hoạch chắc chắn đã thành công, Tô Noãn thích Lộ Nam nhưng bây giờ Tô Bắc đã kết hôn với Lộ Nam rồi, cách duy nhất có thể làm lúc này đó là phá hỏng quan hệ của hai người họ, khiến Tô Noãn theo đuổi lại Lộ Nam.

Tô Noãn và Lộ Nam ở bên nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tô Vân Thiên bất ngờ bật cười, cặp lông mày rậm cong lên, giả vờ quan tâm hỏi han:
"Bắc Bắc, con sao vậy? Đừng tức giận với Lộ Nam, thế là không hay chút nào đâu con.


Các con bây giờ đã là vợ chồng rồi, không còn giống như lúc ở nhà mình nữa đâu, thu lại cái tính cách tiểu thư của con đi
Thấy Tô Vân Thiên dường như vẫn còn tiếp tục muốn nói gì đó, Lộ Nam đá mắt liếc qua.

Tô Vân Thiên giật mình, lập tức im bặt.
Tô Bắc bật cười.

Gi mà tính cách tiểu thư, gì mà ở nhà mình cơ? Người bố yêu quý của cô, ông đang muốn ca bài nào đây? Muốn nói với Lộ Nam rằng ở nhà cô nổi điên lớn đến mức nào hay sao? Thật nực cười, cô ở nhà này chưa tới hai năm, hơn nữa, từ lúc nào mà bọn họ cho cô quyền được tức giận vậy? Tô Bắc kìm lại nổi tức giận trong lòng, không phát ra ngoài.
Lộ Nam ngồi im bên cạnh cô, thực lòng anh rất muốn được giải thích với cô, thế nhưng sau một hồi nghĩ ngợi anh quyết định thay đổi ý định.

Dù gì thì nhà họ Tô cũng muốn khiến Tô Bắc phải khó xử, anh không đáp lại một món quà lớn thì còn gì để nói nữa đây!
Tô Vân Thiên thấy bầu không khí nóng rực giữa Tô Bắc và Lộ Nam, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Tiểu Noãn tới lúc này vẫn chưa xuống tầng, có phải đã thành công rồi không? Họ đã ngồi ở phòng khách đợi tới mười phút rồi thì Tô Noãn mới khập khểnh đi xuống.

Cô ta ngồi sang phía còn lại của Lộ Nam, ánh mắt si mê nhìn về anh, sắc mặt e thẹn nghẹn ngùng.

Nhưng lại quay sang nói với Tô
ban nãy chị thật sự đã nhìn nhầm rồi, em và anh rể không hề làm gì cả..." Tô Noãn cổ ý nhấn mạnh, khiến người nghe càng chú ý tới hơn.
Tô Bắc khinh thường.

Tuy không hiểu rõ tính cách của Lộ Nam nhưng cô vẫn nằm được sơ sơ về anh, anh không thể nào có thể dễ dàng trở thành con mồi của Tô Noãn dễ dàng đến vậy được.

Nhìn bộ dạng đắc ý của Tô Noãn như thể đã nuốt trọn được Lộ Nam vào bụng thật khiến cô phát ớn.

Cô cảm thấy bản thân không thể tiếp tục nhìn thêm một giây một phút nào nữa cả.
Đúng lúc Tô Noãn vừa nói xong thì Cẩm đi từ trong bếp ra, bà nhẹ nhàng nói:
“Nào nào, Tiểu Noãn, Bắc Bắc, ăn cơm thôi.

Các con

cùng Lộ Nam mau vào phòng ăn đi!”
Tô Bắc thở phào, cuối cùng cô cũng không phải tiếp tục chịu đựng cảnh này nữa rồi.

Cô nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng ăn, Lộ Nam cũng đi ngay theo cô.
Trên bàn ăn, Tô Bắc ngồi ở phía bên này của Lộ Nam, phía còn lại Tô Noãn cũng hửng đi tới ngồi xuống.

Tô Bắc đột nhiên cảm thấy không còn chút khẩu vị nào nữa, cô không hiểu Tô Noãn rốt cuộc đang làm trò gì đây, là do tám nghìn kiếp trước chưa từng thấy đàn ông bao giờ hay sao?
Lộ Nam từ lâu đã nhận ra Tô Bắc đang mất dần sự nhẫn của mình, anh đột nhiên lên tiếng: “Bố,
Hai chữ bố và mẹ được phát ra từ trong miệng anh khiến Tô Vân Thiên và Vân Cẩm nhất thời giật mình, cả hai người đồng lúc trả lời: ơi!”
Lộ Nam tiếp tục nói:
“Hôm nay là lần đầu tiên con về nhà, con vẫn cảm thấy chút mọn mà con mang về nhà vẫn có chút ít ỏi Anh chưa nói xong thì Tô Vân Thiên đã lập tức lên tiếng:
“Con đừng làm như người ngoài vậy nữa, toàn nói những chuyện đầu đầu
Lộ Nam nhìn qua, sau đó lại nói:
giờ con vẫn còn một phần quà lớn để dành tặng tới hai
Lộ Nam sau khi dứt liền liền lấy điện thoại từ trong túi ra, Tô Vân Thiên thấy vậy liền giật bắn mình.

Cậu ấy lấy điện thoại ra vì muốn dành cho mình một phần quà lớn, lẽ nào là muốn chuyển tiền biểu tặng sao, ông hồi hộp nhìn về phía Lộ Nam, miệng cười tươi tới mức không khép vào được nữa.

Thế nhưng chỉ vài giây sau đó, tiếng âm thanh được phát ra từ điện thoại của Lộ Nam khiến nụ cười ấy biến mất đi.

Đây rõ ràng là một đoạn ghi âm, hơn nữa chính là cuộc hội thoại giữa Tô Noãn và cậu ta.

Nghe thấy giọng nói nhõng nhẽo của Tô Noãn “Anh ngủ với em đi!”, sắc mặt Tô Vân Thiên lập tức đỏ bừng lên.

Đây chính là món quà lớn mà Lộ Nam nói rằng muốn tặng ư? Quả thật là rất lớn, đến danh dự cũng không dành cho họ nữa! Sắc mặt Vân Cẩm lúc này cũng chẳng kém, không thể khó nhìn hơn được nữa.

Tô Bắc hết sức kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân vô cùng nhục nhã.

Quả nhiên anh đã ghi âm lại, hơn nữa còn trước mặt bao người mà bật lên như vậy, tại sao anh có thể làm vậy được chứ! Hai mắt Tô Noãn đỏ dần lên, dường như
chỉ một giây sau là đã có thể khóc tới nơi vậy.
Lúc này, chỉ có một người là im lặng ngồi xem kịch, đó là Tô Bắc.

Quả nhiên là diễn giỏi, muốn khóc là có thể khóc như vậy người bình thường đầu ai làm được.

Bỗng nhiên cô cảm thấy tâm trạng vô cùng phấn khích, đặc biệt là từ lúc mà Lộ nam bắt đầu mở đoạn ghi âm ấy ra.

Lộ Nam vẫn ngồi yên tại chỗ, anh không hề có ý định tắt đi, người nhà họ Tô cũng không ai dám đụng tới.

Do vậy, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe.

Lộ Nam đưa mắt nhìn về phía Tô Bắc, thấy sắc mặt cô vui vẻ đến vậy anh mới cảm thấy yên lòng.

Đây chính là lời giải thích anh muốn giành cho cô, không nhiều lời mà chỉ bằng một đoạn ghi âm nhưng đủ để có thể chứng minh lên tất cả.

Kể từ lúc anh biết được người trong căn phòng chính là Tô Noãn, anh đã nhanh chóng bật công năng ghi âm của điện thoại.

Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Lộ Nam vẫn giữ nét mặt lạnh lùng như cũ, anh đứng dậy liếc mắt về phía Tô Vân Thiên:
“Tô tổng, cách mà mọi người dùng để tiếp khách quả thật trước nay tôi chưa từng thấy ở đâu cả.

Đến con gái còn dùng để dâng lên tận bàn ăn như vậy thì đúng là có một không hai rồi.

Nhưng thật đáng tiếc, Lộ Nam tôi lại không thích món ăn này, tôi đã có vợ rồi!”
Nói xong anh liền đưa tay ra, nằm lấy tay Tô Bắc kéo ra ngoài.

Hành động của Lộ Nam khiến Tô Bắc không khỏi sửng sốt, cô như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình nữa này.

Tới tận hôm nay cô mới biết được thế nào là thay trời hành đạo, Lộ Nam chẳng phải chính là người hùng lúc này của cô hay sao! Rốt cuộc anh đã ghi âm từ lúc nào vậy, hơn nữa tại sao anh lại lấy ra trước mặt nhiều người đến vậy.

Dù sao thì hành động này của anh tuy rằng khiến người khác phải bất ngờ, nhưng lại khiến cô sung sướng tới mức tim như sắp rơi ra ngoài mất rồi.
Sau khi lên xe, Tô Bắc tủm tỉm cười, Lộ Nam nhìn thấy cũng cười theo cô.
“Em rất vui sao?”
Tô Bắc nhìn anh, sự vui mừng của cô dường như đã để lộ rõ trên nét mặt của cô lúc này:
“Đúng vậy, thực ra anh chưa hiểu rõ em thôi, đối với việc
tức giận thì em thích được vui hơn đó.

Chỉ có điều ông trời chưa nhìn thấy nên vẫn khiến em phải thường xuyên nổi nóng mà thôi!”
Lộ Nam không biết nói gì hơn, anh lắc lắc đầu.

Ngay sau đó, anh quay sang ân cần hỏi: “Thế bây giờ còn tức giận nữa không?”
Tô Bắc kiêu ngạo, cô cong môi nói: “Em vốn dĩ không hề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện