Lộ Nam nhìn Tô Bắc rồi từ từ nói:
“Anh không tức, chỉ là không biết phải nói gì mà thôi!”
Tô Bắc quay mặt sang phía cửa sổ, cô nhăn mặt xấu hổ.

Tại sao cô lại có thể không suy nghĩ mà nói ra như vậy được chú!
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa một quán
Tô Bắc nhìn thấy bên trong vẫn sáng đèn, hoài nghi hỏi
ăn.
Lộ Nam:
“Đã đến giờ này rồi họ còn bán hàng sao?"
Lộ Nam nhìn cô dò xét: "Vẫn sáng đèn thì nhất định là bán hàng rồi, sau này ra ngoài em đừng có nói với ai là quen anh nhé!”
Tô Bắc khó hiểu hỏi ngược lại anh: “Tại sao thế?” Giọng điệu Lộ Nam có chút trêu chọc: “Chỉ số IQ không đủ, anh sợ mất mặt"
Tô Bắc suýt chút nữa đã tức hộc máu, thấy Lộ Nam đã xuống xe, cô hậm hực:
“Anh mới không đủ IQ
Lộ Nam quay người thấy Tô Bắc đang đứng bên cạnh cửa xe bắt chéo chân, anh bật cười đi vào trong quán ăn.

Thực ra có nhiều lúc chọc đùa Tô Bắc cũng khá vui.
Hai người họ sau khi vào trong, quả nhiên vẫn bán hàng.

Do bữa trưa không ăn gì nhiều nên đến tối cả hai đều đã rất đói rồi.

Do vậy trong suốt bữa ăn, họ hầu như không nói thừa chữ nào, tập trung dùng bữa.

Sau khi ăn, Lộ Nam nhìn
Tô Bác, không nhịn được mà nói:
đó!"
"Wow wow, không nhìn ra em lại có thể ăn tốt đến vậy
Tô Bắc đơ mặt, suýt chút nữa thì mắc nghẹn.

Cô không dễ dàng gì mà nuốt đống thức ăn trong miệng xuống, quay sang nhìn Lộ Nam:

"Lẽ nào anh không biết hôm nay khẩu vị em tốt sao?” Nói xong, cô liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục nói: "Mà dù sao ở đây cũng chẳng có ai cả, em cũng không cần phải ngại!” Lộ Nam vẫn chọc cô: “Vậy còn anh thì sao?” Tô Bắc thêm lần nữa đơ người ra, cô ngại ngùng trả lời:
“Anh anh là người nhà!”
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy hối hận.

Cô quả thực phục bản thân mình rồi, Tô Bắc ơi là Tô Bắc, câu nói này rốt cuộc tại sao lại có thể nói ra như vậy đây! Lộ Nam thấy Tô Bắc lúng túng cũng bật cười theo cô.
Sau khi về tới chung cư, Tô Bắc đi về phía phòng của minh, cánh tay đặt nằm cửa đột nhiên dừng động tác lại, hơi ngập ngừng.

Ngay sau đó cô lên tiếng:
“Lộ Nam, chuyện hôm nay cảm ơn anh!”
Cánh tay mở cửa của Lộ Nam cũng bất ngờ dừng lại, anh khó hiểu hỏi: "Cảm ơn anh vì chuyện gì?”
Tô Bắc nghĩ một chút rồi chân thật nói ra: “Cảm ơn anh đã cứu em khỏi bàn rượu, cũng cảm ơn anh lúc ở nhà họ Tô đã vì em mà ra tay!”
Cánh tay Lộ Nam khẽ run lên, anh thẳng thắn:
“Em không cần cảm ơn anh, đây là trách nhiệm cũng là nghĩa vụ của anh, dù sao thì...!trên danh nghĩa anh vẫn là chồng của em!” Lộ Nam nói xong liền mở cửa đi thẳng vào trong phòng.
Tô Bắc thẫn thờ, chỉ là trên danh nghĩa thôi sao? Lộ Nam sau khi vào phòng, anh hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần.

Đúng lúc chuẩn bị đi tầm thi tiếng chuông điện thoại reo lên, anh ẩn nhận điện thoại.
Âm thanh được phát ra từ giọng nói của Vân Phẩm truyền tới: “Chủ tịch, Cổ Thăng Trạch và đám người trong phòng
bao tôi đều đã bắt giữ ở đây rồi.

Hiện tại người nhà họ Cổ
đều đang đi tìm hàn, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Lộ Nam chau mày, nghĩ một lát rồi nói:
“Cậu đang ở đâu, ở đó đợi tôi, tôi lập tức tới Vân Phàm gật đầu.

"Được, vậy tôi sẽ lập tức gửi vị trí cho anh!"
Lộ Nam "Ừ” một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Anh nhìn vào vị trí mà Vân Phàm gửi tới, là một công trường bỏ hoang ở vùng ngoại thành.

Nơi khỉ họ cò gảy như vậy chắc sẽ rất hiếm người lui tới.


Anh nhanh chóng nhấc lên chiếc áo khoác vừa bỏ ra, đi ra ngoài.
Tô Bắc ở trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa cũng to mò mở theo, liền nhìn thấy Lộ Nam đang thắt dây giày.

Lộ Nam đúng lúc chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tô Bắc đang hướng về phía, hai ánh mắt chạm vào nhau.

Tô Bắc hiếu kỳ hỏi:
“Đã muộn như vậy rồi anh còn muốn ra ngoài sao?" Lộ Nam gật đầu đáp lại: “Anh đang có chút việc cần ra ngoài, em ngủ trước đi!”
Lộ Nam muốn nói thêm một câu "đừng đợi anh nữa", nhưng lại cảm thấy có chút kỳ lạ nên đành giữ lại trong lòng.

Tô Bắc rất nhanh đã hiểu ý anh, gật đầu sau đó liền đóng cửa phòng lại.
Lộ Nam phóng xe như bay, anh vừa tới nơi thì Vân Phạm đã từ bên trong đi ra.

Lộ Nam lên tiếng hỏi:
"Bây giờ sao rồi?”
Phàm vừa theo Lộ Nam vào phía trong, miệng
vừa nói:
“Chủ tịch, những người khác đều đã rất sợ hãi rồi, không ai lên tiếng nói gì, nếu có nói cũng chỉ là van xin tha thứ.

Chỉ có tên Cổ Thăng Trạch kia, từ lúc đi từ khách sạn ra hần đều bất tỉnh, nhưng đến tối thì đã tỉnh lại rồi.

Kể từ lúc đó hắn luôn miệng chửi
Bước chân của Lộ Nam hơi ngừng lại, anh nhìn sang
Phàm:
mau nói đi hắn chửi thế nào!”
Nét mặt Vân Phàm có chút khó nói.

Những lời lẽ như vậy nhất định sẽ rất khó nghe, anh lặp lại một lần thì chẳng trách nào đang chửi Lộ Nam giống hắn ta.


Lộ Nam thấy vẻ do dự của Vân Phàm liền nói: "Nói đi,
không sao."
Vân Phàm nhún vai: “Được! Chủ tịch, đây là do anh bảo tôi nói đó.
Lộ Nam nhìn anh gật đầu.

Vân Phàm bắt chước lại theo
giọng điệu của Cổ Thăng Trạch đã làm trước đó:
“Lộ Nam, mày là đồ khốn nạn, ông đây ngủ với người phụ nữ của mày thì sao, mày đánh ông thành ra như vậy ư rồi lại còn ở đây sao? Có bản lĩnh thì đừng cho tạo về nhà nữa, không thì cho dù có làm ma tao cũng nhất định sẽ không tha cho mày
Thấy Lộ Nam nhìn mình cười, sống lưng Vân Phàm bỗng lạnh toát, vẻ mặt lo lắng nhìn anh:
“Chủ tịch, là do anh bảo tôi nói.

"
Lộ Nam suy nghĩ nhìn anh, sau đó liền quay đầu đi vào phía bên
“Không sao, bắt trước giống đấy, lần sau tiếp tục phát Lộ Nam vừa dứt câu, Vân Phàm suýt chút nữa đã vấp huyt
phải bậc thang mà ngã.

Anh e rằng nếu lần sau còn dám lại.

Lộ tổng xin anh hãy tin tôi!”
Tiếp theo đó càng lúc càng nhiều người hùa theo sau, đổ mọi lỗi lên đầu tên đạo diễn Tôn và Cổ Thăng Trạch.

Lộ Nam và Vân Phằm đưa mắt nhìn nhau một cái, Vân Phàm ra lệnh cho người mặc đồ đen xung quanh:
“Ngoại trừ Cổ Thăng Trạch và tên đạo diễn kia, những người còn lại đều đưa đi
Mệnh lệnh vừa được hạ xuống, những người còn lại đã nhanh chóng hành động, từng người từng người được dẫn đi.
Vào lúc này, trong công trình hoang vắng rộng lớn chỉ còn lại bốn người, Lộ Nam đi về phía Cổ Thăng Trạch, từng bước tiến gần.

Cổ Thăng Trạch nghĩ tới sáng nay đã bị anh đánh tới mức nào, toàn thân bất ngờ run lên, hoảng loạn lùi lại về phía sau, sợ hãi nói:
Nam, mày đừng có tới đây, tao nói cho mày biết nếu mày còn dám tới gần, tạo sẽ tạo sẽ
Không một chữ nào được phát ra thêm nữa, Lộ Nam tốt
bụng giúp bổ
“Nếu như tôi tới gần thì anh sẽ chết, sao nào có hợp lý không?”
Cổ Thăng Trạch trong nháy mắt bị dọa tới mức trắng bợt gương mặt, run rẩy ca
“Lộ Nam, mày đừng có làm loạn ở đây, giết người là phạm pháp, điều này mày chắc chắn hiểu rất rõ!”
Lộ Nam bật cười, anh nhếch môi:
tôi hiểu rất rõ! Chỉ có điều tôi cảm thấy, so với anh tôi đã rất từ bi rồi.


Theo như tôi biết thì kẻ nào dám cưỡng bức người khác cũng đều là phạm pháp mà thôi!”
Cổ Thăng Trạch sợ hãi, bắt đầu rên rỉ:
“Lộ Nam, tôi xin cậu, đừng lại gần đây, cậu để tôi về đi.

Tôi sẽ chia một nửa cổ phần ở tập toàn Thiên Hồng cho cậu có được không? Cậu thả tôi ra đi!”
Ánh mắt Lộ Nam lóe sáng lên, anh bật
"Hóa ra cái mạng của anh không đáng giá đến vậy Cổ Thăng Trạch lo sợ nhìn anh: "Vậy thì 60% đi, 60% chắc cũng đủ rồi đúng không?"
Lộ Nam đắc ý, anh đâm sau vào đôi mắt của Cổ Trạch:
“Được thôi, vậy thì tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy.

Chỉ có như anh không đảm bảo lời nói của anh là thật thì đừng trách tôi không khách khí với Cổ Thăng Trạch không suy nghĩ gì thêm, nhanh
gật đầu:
chắn là thật, tôi không hề lừa cậu đâu, chỉ cần đừng giết tôi là được!”
Dưới ánh đèn vàng lấp ló của công trường bỏ hoang này, nụ cười của Lộ Nam chẳng khác nào một mũi tên, đâm thắng về phía người đối diện.

Cổ Thăng Trạch toàn thân run rẩy.

Lộ Nam nhìn về phía Phàm, anh ra lệnh:
“Mau đi lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tới đây!” Vân Phàm gật đầu rồi lập tức quay người đi.

Khoảng nửa tiếng sau anh đã quay lại.
Vào lúc này, Lộ Nam không nói một câu nào cả.

Cổ Thăng Trạch dường như đã thế chấp cổ phần nên đã cảm thấy an toàn, hắn cũng trở nên trầm mặc, không lên tiếng.

Chỉ còn lại đạo diễn Tôn vẫn không ngừng van xin tha thứ, Lộ Nam từ đầu tới cuối đều không hề để ý tới, ông ta cảm thấy như sắp tuyệt vọng tới nơi rồi vậy.
Vân Phàm sau khi quay lại liền đưa hợp đồng chuyển nhượng tới cho Lộ Nam.

Lộ Nam từ trong túi áo khoác lấy ra một cây bút, anh ngay ngắn viết lên hai chữ Lộ Nam tên mình, sau đó đưa bản hợp đồng tới cho Cổ Thăng Trạch đang ở góc tường.

Anh lạnh lùng lên tiếng:
đi, kí xong anh sẽ được thả đi!”
Cổ Thăng Trạch liếc mắt nhìn anh, cần chặt răng, quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện