Edit+beta: LQNN203
Nhìn chiếc váy cưới trước mặt, Ân Tô Tô sững sờ vài giây, rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau.
Đôi mắt cô sáng lên, không giấu được sự ngạc nhiên: "Đây là váy cưới anh chuẩn bị cho em mặc trong đám cưới à? Anh thiết kế?"
"Ừm." Phí Nghi Chu hơi cúi đầu, thân mật ôm Ân Tô Tô vào lòng, hôn nghiêng má cô, trong mắt có ánh sáng dịu dàng chảy qua, "Em đánh giá thẩm mỹ của chồng em thế nào?"
"Rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ chiếc váy nào em từng thấy." Ân Tô Tô không giấu sự ngưỡng mộ và yêu thích chiếc váy cưới này. Cô dừng lại, lại có chút ngạc nhiên, "Chồng ơi, không lẽ anh còn từng học thiết kế thời trang hả?"
"Không có." Phí Nghi Chu lắc đầu, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng trả lời cô: "Nhưng anh có năng khiếu hội họa, nên vẽ bản phác thảo váy cưới đầu tiên cũng không thành vấn đề."
Ân Tô Tô chớp mắt, nhìn anh đầy cảm xúc, chân thành nói: "Anh thật là đa tài."
Giữa lời nói của cô gái không hề có chút chế nhạo hay mỉa mai, tất cả đều là sự ngây thơ và ngưỡng mộ từ trong lòng, khiến Phí Nghi Chu cười thầm. Đối diện với đôi mắt đen sáng như sao của cô, suy nghĩ của anh hơi động, không nhịn được mà hôn lên đôi môi hồng nhạt mềm mại của cô, dùng giọng điệu lười biếng tùy ý nói: "Đa tài thì anh không dám nhận, chỉ là khi còn nhỏ học được nhiều thứ thôi."
Cô được anh hôn nhẹ, sau đó, hai má ửng hồng chậm rãi hiện lên, ánh mắt cô vô thức di chuyển xuống vài tấc, từ dung mạo sâu hút và lạnh lùng đến môi anh.
Đôi môi của Phí Nghi Chu khá đẹp, hai cánh môi mỏng và một hình thoi nhô cao ở cuối, sinh ra với một vòng cung nông lười biếng hướng lên trên, lộ ra vẻ gì đó giống như đang cười mà không phải cười, khiến Ân Tô Tô không ít lần phải than thở Thượng đế đã thiên vị trong sự sáng tạo của mình, thực sự đã ban cho một người đàn ông vẻ đẹp hoàn hảo.
Nhưng vào lúc này, điều thu hút sự chú ý của Ân Tô Tô không phải là đôi môi thanh tú của Phí Nghi Chu, mà là mùi thơm ngọt ngào mà cô mơ hồ ngửi thấy khi anh chạm vào vừa rồi, mờ nhạt đến mức gần như không ngửi được, tỏa ra từ giữ môi và răng trong trẻo sảng khoái của anh.
Cô không nhịn được mà tiến lại gần, chiếc mũi nhỏ áp vào đôi môi mỏng của anh, cô di chuyển mũi để ngửi kỹ hơn, hành động như một con thú nhỏ đáng yêu.
Phí Nghi Chu bị hành động của cô làm có chút khó hiểu, hỏi cô: "Sao vậy?"
"Miệng anh thơm quá." Ân Tô Tô lại ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như biển của người đàn ông, tò mò nói: "Hình như là mùi kẹo trái cây."
Phí Nghi Chu nghe vậy, khóe môi càng cong lên, chiếc mũi cao cao nhẹ nhàng cọ qua lại trên khuôn mặt mịn màng của cô, vô cùng dịu dàng, thản nhiên đáp lại cô: "Tuần trước chúng ta đến trường đua ngựa của tiểu lục, không phải em nói kẹo dâu đãi khách ở đó ngon sao. Con bé đó rất chu đáo, hôm nay đặc biệt gửi cho em mấy hộp."
Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, "Hôm nay tiểu lục đến đây sao?"
"Ừ." Giọng nói của Phí Nghi Chu ghé sát bên tai cô, trầm thấp lạnh lùng, nghe có vẻ lười biếng, giống như giấy nhám, "Bảy giờ hơn tới, vừa rời đi trước khi em về đến nhà."
Ân Tô Tô nghe xong không khỏi thất vọng, bình tĩnh nói: "Vậy thật đáng tiếc. Cách đây không lâu em đã mua một đống đồ dùng thủ công, rất thú vị, còn nói sẽ dành chút thời gian chia sẻ một ít với em ấy."
Phí Nghi Chu buồn cười, cười khẩy cúi đầu nhìn cô, nói: "Chị dâu như em thật là trẻ con. Có món đồ chơi yêu thích liền muốn chia sẻ với bạn bè?"
Ân Tô Tô nghẹn ngào trước lời quở trách của anh, vặn lại không chịu thua kém: "Em muốn làm đồ thủ công với tiểu lục mà là trẻ con à? Còn anh thì sao, hừ, nhân lúc em đi vắng mà trộm kẹo em gái tặng cho em, anh không chỉ trẻ con mà còn vô liêm sỉ. Có bản lĩnh thì trả lại kẹo cho em!"
Nghe vậy, Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, sau đó chậm rãi đáp lại cô hai chữ: "Được thôi."
Ân Tô Tô sửng sốt một lúc, không hiểu câu trả lời của sếp lớn là có ý gì, vừa định hỏi thì quai hàm cô nghiến chặt, toàn bộ khuôn mặt to bằng lòng bàn tay rơi vào lòng bàn tay rộng và thon của người đàn ông, để anh dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy rồi nhấc lên.
Sau một khắc, môi Phí Nghi Chu đã áp sát xuống, hôn cô một cách tự nhiên lại ngoài ý muốn.
Ánh sáng mờ ảo mơ hồ tạo nên hai cái bóng một dài một ngắn, chồng lên nhau không thể phân biệt được, môi họ gần chạm vào nhau.
Người đàn ông dùng một chút lực vòng tay qua eo thon của cô gái, ôm cô chặt hơn, môi chỉ tiếp xúc với nhau trong vài giây, anh không còn hài lòng với sự đụng chạm hời hợt nữa, đầu lưỡi thò ra, nhẹ nhàng nhưng độc đoán cạy môi cô ra rồi tiến thẳng vào trong.
Anh vẫn đang ngậm một viên kẹo dâu trong miệng, môi và lưỡi tràn ngập hương vị ngọt ngào của kẹo dâu, rất đậm đà. Đầu lưỡi của anh lăn qua, quấn lấy đầu lưỡi có phần chậm chạp của cô, chẳng mấy chốc mùi thơm và vị ngọt của dâu tây đã truyền vào trong cô một cách thân mật, vị ngọt bắt đầu lan tỏa trong miệng cô.
Kẹo dâu rất ngọt, có chút ngọt ngào, vị riêng của anh vừa sảng khoái vừa mát lạnh, hai hương vị trái ngược nhau đan xen, quyến rũ và mạnh mẽ, khiến lòng bàn tay của Ân Tô Tô đổ mồ hôi, hơi thở tắc nghẽn, thậm chí trái tim cô cũng cảm thấy thắt lại.
Trong chốc lát, Ân Tô Tô khẽ cau mày, cảm thấy thiếu oxy, má cô ngày càng đỏ bừng.
Lúc này, Phí Nghi Chu đột nhiên phát ra một tiếng cười rất nhẹ từ trong cổ họng, rút lưỡi ra, mím chặt đôi môi mỏng dán chặt vào đôi môi hơi sưng tấy của cô, thấp giọng thì thầm, nửa nhắc nhở, nửa đùa giỡn: "Muốn anh dạy em bao nhiêu lần nữa, khi hôn phải thở bằng mũi chứ."
Ân Tô Tô 囧.
Phí Nghi Chu sau đó tiếp tục: "Nghiên cứu cho thấy ăn quá nhiều đường có thể gây tổn hại cho sự phát triển của não. Tốt nhất em nên ăn ít kẹo thôi, kẹo này không trả cho em."
Ân Tô Tô: "Hả?"
Ân Tô Tô ngơ ngác, đầu óc cô bị kẹt, không nghe rõ anh có ý gì, "Chuyện này không phải nói trẻ em sao? Chỉ có não trẻ em còn đang phát triển mới hạn chế ăn đường."
Phí Nghi Chu nghe theo lời khuyên hay: "Em ngốc như vậy, đầu óc cũng chỉ là một đứa trẻ ba, năm tuổi, không phải trẻ em thì là gì."
Ân Tô Tô: "..."
Cô bị anh cười nhạo mấy lần trong một ngày, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, không thèm nói gì với anh, trực tiếp vòng tay qua cổ anh kéo anh xuống, đảo khách thành chủ, kêu lên một tiếng rất độc đoán và mạnh mẽ rồi hôn lại anh một cách nồng nhiệt.
Phí Nghi Chu hơi khựng lại, ánh mắt tối sầm, ngón trỏ tay trái vô thức di chuyển sau lưng cô, cảm nhận được một cảm giác ngứa ngáy quen thuộc, giống như con kiến thèm ăn, xuyên thấu đến tận xương tủy.
Tuy nhiên, đúng lúc con trai cả nhà họ Phí chuẩn bị thưởng thức màn biểu diễn nhiệt tình của tâm can bảo bối thì chiếc lưỡi nhỏ đang lang thang trong miệng anh đột nhiên đổi đường, nhanh chóng tìm thấy viên kẹo anh giấu ở bên cạnh, cuộn lại, sau đó bỏ chạy mà không dừng lại.
"Anh không trả, em không biết giật chắc." Trong miệng cô gái ngậm kẹo, hai má phồng lên, mặt đỏ bừng, giống như trái chín ngoài đồng mùa thu, cô nở nụ cười đắc ý với anh, khinh khỉnh và kiêu ngạo, "Đừng tưởng rằng chỉ có mình anh mới có miệng cưỡng hôn người khác."
Phí Nghi Chu thấy cô mọi mặt đều đáng yêu, trong mắt tràn đầy ý cười, không nói chuyện với cô nữa, bình tĩnh cụp mắt xuống, giơ tay cởi khóa váy ngọc trai trắng tinh khiết của cô.
Ân Tô Tô vẫn đang ăn kẹo một cách thích thú, khi nhận ra hành vi của anh, cô chớp mắt hai lần với đôi mắt to đầy bối rối, ngay lập tức, toàn bộ khuôn mặt phủ đầy mây đỏ của cô lập tức chín muồi, "chát" một tiếng hất hai móng vuốt sói lớn của anh ra, che cổ áo lại, kinh hãi nhìn anh: "Không phải anh bảo em thử váy cưới sao? Sao lại cởi quần áo em!"
Phí Nghi Chu: "."
Phí Nghi Chu nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, không nói nên lời trong hai giây, nói: "Em không cởi quần áo thì làm sao thử váy cưới?"
"..." Ân Tô Tô chết lặng.
Câu hỏi tu từ của anh được sử dụng rất khéo léo, logic của anh không có sơ hở nào khiến Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ giây lát. Cô đỏ mặt, hắng giọng, dừng một chút rồi nói: "Vậy em tự cởi, không làm phiền lão gia ngài."
Phí Nghi Chu khẽ gật đầu: "Được."
Thấy anh dễ nói chuyện như vậy, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy vui mừng. Không ngờ giây tiếp theo, cô nhận ra có điều gì đó không ổn, không thể vui vẻ được nữa.
Đại thiếu gia bên kia nói "Được" rồi cụp mắt xuống nhìn cô chằm chằm, lặng lẽ chờ cô cởi quần áo.
Hoàn toàn không có ý định tránh đi chút nào.
Khóe miệng Ân Tô Tô không ngừng co giật, toàn thân cảm thấy khó chịu, cô nói: "Đại ca ơi, em muốn cởi quần áo, anh đứng đây làm gì vậy? Cho dù anh không rời khỏi phòng này, dù sao cũng nên quay đầu đi chứ?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Không cần quay đầu."
Ân Tô Tô: "Ý anh là gì?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh tiếp tục nói: "Từng chi tiết trên cơ thể em đều khắc sâu vào trong đầu anh, nhắm mắt lại anh cũng có thể vẽ trần em, trốn tránh cũng vô ích."
"..." Ân Tô Tô không nói nên lời trước suy nghĩ thần kỳ của ông lớn. Cô im lặng ba giây mới miễn cưỡng thuyết phục mình chấp nhận lời nói của anh.
Thôi kệ, cởi thì cởi, nhìn thì nhìn, giữa vợ chồng với nhau không cần đừng để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Không phải là chưa từng thấy trước đây...
Sau khi tự thôi miên bản thân một lúc, Ân Tô Tô thầm thở ra, quay lưng về phía anh, cởi từng chiếc cúc dọc bằng ngọc trai, cởi váy xuống.
Không khí xâm chiếm làn da cô, Ân Tô Tô khó chịu chạm vào cánh tay, chuẩn bị cầm váy cưới. Lúc này, phía sau vang lên một thanh âm trầm thấp, cực kỳ bình tĩnh, nói: "Tiếp tục cởi."
Ân Tô Tô hơi sững người, khi cô nhận ra rằng váy cưới giống với lễ phục, không được phép mặc đồ lót, tai cô đột nhiên nóng bừng. Không còn cách nào khác ngoài giơ tay lên lần nữa, vòng ra sau lưng, cởi chiếc áo ngực màu xanh nhạt.
Cô ôm mình, nghĩ cách làm sao khỏa thân tiến tới bước tiếp theo, nhưng sau đó, chiếc váy cưới nặng nề mới tinh được bày ra dưới chân cô.
Ân Tô Tô sửng sốt một lúc, biết ai đang phục vụ mình, cô không khỏi có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm theo phản xạ: "Em tự mặc được."
Người phía sau không nói một lời, ngón tay khéo léo uyển chuyển điềm tĩnh, chậm rãi nâng tấm vải thánh trắng tinh khiết lên, từ dưới lên trên, từng tấc một, quấn lấy thân thể trần trụi duyên dáng của cô gái.
Đôi chân dài trắng như tuyết được váy cưới che đi, sau đó đến phần hông tròn trịa hình trái đào, vòng eo thon gọn góc cạnh, cuối cùng, tiến trình của lớp vải bị chặn lại.
"Bỏ tay ra." Giọng nói của người đàn ông vang lên từ trên đầu, rất bình tĩnh.
"..." Ân Tô Tô vô cùng xấu hổ, hai má nóng bừng và cô chỉ có thể hạ cánh tay xuống.
Ngay sau đó, cảm thấy những ngón tay thon dài như ngọc của người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, siết chặt từ từ, chậm rãi như đang đo lường và đùa giỡn cô, thật lâu không để vào trong.
Mặt Ân Tô Tô đỏ như lửa, cô phải cắn chặt môi để kìm nén âm thanh sắp phát ra từ miệng. Một lúc sau, cuối cùng cũng không nhịn được thúc giục, giọng nói khàn khàn mơ hồ: "Anh làm gì vậy, nhanh kéo lên cho em."
"Váy cưới này được may từ rất lâu rồi, kích cỡ ngực có lẽ quá nhỏ, cần phải điều chỉnh lại." Phí Nghi Chu nói với giọng điệu bình tĩnh.
"... Em còn chưa mặc mà." Ân Tô Tô nghi ngờ, "Làm sao anh biết kích cỡ nhỏ?"
Phí Nghi Chu đáp: "Xúc cảm."
"... Xúc cảm gì cơ?" Ân Tô Tô không hiểu.
"Xúc cảm mỗi một nơi trên người em, mỗi ngày anh đều ôn tập hàng trăm lần." Phí Nghi Chu đưa đôi môi mỏng đến gần dái tai cô, nhỏ giọng nói, "Đã vô cùng quen thuộc."
Ân Tô Tô: "@#¥%"
Nhìn chiếc váy cưới trước mặt, Ân Tô Tô sững sờ vài giây, rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau.
Đôi mắt cô sáng lên, không giấu được sự ngạc nhiên: "Đây là váy cưới anh chuẩn bị cho em mặc trong đám cưới à? Anh thiết kế?"
"Ừm." Phí Nghi Chu hơi cúi đầu, thân mật ôm Ân Tô Tô vào lòng, hôn nghiêng má cô, trong mắt có ánh sáng dịu dàng chảy qua, "Em đánh giá thẩm mỹ của chồng em thế nào?"
"Rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ chiếc váy nào em từng thấy." Ân Tô Tô không giấu sự ngưỡng mộ và yêu thích chiếc váy cưới này. Cô dừng lại, lại có chút ngạc nhiên, "Chồng ơi, không lẽ anh còn từng học thiết kế thời trang hả?"
"Không có." Phí Nghi Chu lắc đầu, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng trả lời cô: "Nhưng anh có năng khiếu hội họa, nên vẽ bản phác thảo váy cưới đầu tiên cũng không thành vấn đề."
Ân Tô Tô chớp mắt, nhìn anh đầy cảm xúc, chân thành nói: "Anh thật là đa tài."
Giữa lời nói của cô gái không hề có chút chế nhạo hay mỉa mai, tất cả đều là sự ngây thơ và ngưỡng mộ từ trong lòng, khiến Phí Nghi Chu cười thầm. Đối diện với đôi mắt đen sáng như sao của cô, suy nghĩ của anh hơi động, không nhịn được mà hôn lên đôi môi hồng nhạt mềm mại của cô, dùng giọng điệu lười biếng tùy ý nói: "Đa tài thì anh không dám nhận, chỉ là khi còn nhỏ học được nhiều thứ thôi."
Cô được anh hôn nhẹ, sau đó, hai má ửng hồng chậm rãi hiện lên, ánh mắt cô vô thức di chuyển xuống vài tấc, từ dung mạo sâu hút và lạnh lùng đến môi anh.
Đôi môi của Phí Nghi Chu khá đẹp, hai cánh môi mỏng và một hình thoi nhô cao ở cuối, sinh ra với một vòng cung nông lười biếng hướng lên trên, lộ ra vẻ gì đó giống như đang cười mà không phải cười, khiến Ân Tô Tô không ít lần phải than thở Thượng đế đã thiên vị trong sự sáng tạo của mình, thực sự đã ban cho một người đàn ông vẻ đẹp hoàn hảo.
Nhưng vào lúc này, điều thu hút sự chú ý của Ân Tô Tô không phải là đôi môi thanh tú của Phí Nghi Chu, mà là mùi thơm ngọt ngào mà cô mơ hồ ngửi thấy khi anh chạm vào vừa rồi, mờ nhạt đến mức gần như không ngửi được, tỏa ra từ giữ môi và răng trong trẻo sảng khoái của anh.
Cô không nhịn được mà tiến lại gần, chiếc mũi nhỏ áp vào đôi môi mỏng của anh, cô di chuyển mũi để ngửi kỹ hơn, hành động như một con thú nhỏ đáng yêu.
Phí Nghi Chu bị hành động của cô làm có chút khó hiểu, hỏi cô: "Sao vậy?"
"Miệng anh thơm quá." Ân Tô Tô lại ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như biển của người đàn ông, tò mò nói: "Hình như là mùi kẹo trái cây."
Phí Nghi Chu nghe vậy, khóe môi càng cong lên, chiếc mũi cao cao nhẹ nhàng cọ qua lại trên khuôn mặt mịn màng của cô, vô cùng dịu dàng, thản nhiên đáp lại cô: "Tuần trước chúng ta đến trường đua ngựa của tiểu lục, không phải em nói kẹo dâu đãi khách ở đó ngon sao. Con bé đó rất chu đáo, hôm nay đặc biệt gửi cho em mấy hộp."
Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, "Hôm nay tiểu lục đến đây sao?"
"Ừ." Giọng nói của Phí Nghi Chu ghé sát bên tai cô, trầm thấp lạnh lùng, nghe có vẻ lười biếng, giống như giấy nhám, "Bảy giờ hơn tới, vừa rời đi trước khi em về đến nhà."
Ân Tô Tô nghe xong không khỏi thất vọng, bình tĩnh nói: "Vậy thật đáng tiếc. Cách đây không lâu em đã mua một đống đồ dùng thủ công, rất thú vị, còn nói sẽ dành chút thời gian chia sẻ một ít với em ấy."
Phí Nghi Chu buồn cười, cười khẩy cúi đầu nhìn cô, nói: "Chị dâu như em thật là trẻ con. Có món đồ chơi yêu thích liền muốn chia sẻ với bạn bè?"
Ân Tô Tô nghẹn ngào trước lời quở trách của anh, vặn lại không chịu thua kém: "Em muốn làm đồ thủ công với tiểu lục mà là trẻ con à? Còn anh thì sao, hừ, nhân lúc em đi vắng mà trộm kẹo em gái tặng cho em, anh không chỉ trẻ con mà còn vô liêm sỉ. Có bản lĩnh thì trả lại kẹo cho em!"
Nghe vậy, Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, sau đó chậm rãi đáp lại cô hai chữ: "Được thôi."
Ân Tô Tô sửng sốt một lúc, không hiểu câu trả lời của sếp lớn là có ý gì, vừa định hỏi thì quai hàm cô nghiến chặt, toàn bộ khuôn mặt to bằng lòng bàn tay rơi vào lòng bàn tay rộng và thon của người đàn ông, để anh dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy rồi nhấc lên.
Sau một khắc, môi Phí Nghi Chu đã áp sát xuống, hôn cô một cách tự nhiên lại ngoài ý muốn.
Ánh sáng mờ ảo mơ hồ tạo nên hai cái bóng một dài một ngắn, chồng lên nhau không thể phân biệt được, môi họ gần chạm vào nhau.
Người đàn ông dùng một chút lực vòng tay qua eo thon của cô gái, ôm cô chặt hơn, môi chỉ tiếp xúc với nhau trong vài giây, anh không còn hài lòng với sự đụng chạm hời hợt nữa, đầu lưỡi thò ra, nhẹ nhàng nhưng độc đoán cạy môi cô ra rồi tiến thẳng vào trong.
Anh vẫn đang ngậm một viên kẹo dâu trong miệng, môi và lưỡi tràn ngập hương vị ngọt ngào của kẹo dâu, rất đậm đà. Đầu lưỡi của anh lăn qua, quấn lấy đầu lưỡi có phần chậm chạp của cô, chẳng mấy chốc mùi thơm và vị ngọt của dâu tây đã truyền vào trong cô một cách thân mật, vị ngọt bắt đầu lan tỏa trong miệng cô.
Kẹo dâu rất ngọt, có chút ngọt ngào, vị riêng của anh vừa sảng khoái vừa mát lạnh, hai hương vị trái ngược nhau đan xen, quyến rũ và mạnh mẽ, khiến lòng bàn tay của Ân Tô Tô đổ mồ hôi, hơi thở tắc nghẽn, thậm chí trái tim cô cũng cảm thấy thắt lại.
Trong chốc lát, Ân Tô Tô khẽ cau mày, cảm thấy thiếu oxy, má cô ngày càng đỏ bừng.
Lúc này, Phí Nghi Chu đột nhiên phát ra một tiếng cười rất nhẹ từ trong cổ họng, rút lưỡi ra, mím chặt đôi môi mỏng dán chặt vào đôi môi hơi sưng tấy của cô, thấp giọng thì thầm, nửa nhắc nhở, nửa đùa giỡn: "Muốn anh dạy em bao nhiêu lần nữa, khi hôn phải thở bằng mũi chứ."
Ân Tô Tô 囧.
Phí Nghi Chu sau đó tiếp tục: "Nghiên cứu cho thấy ăn quá nhiều đường có thể gây tổn hại cho sự phát triển của não. Tốt nhất em nên ăn ít kẹo thôi, kẹo này không trả cho em."
Ân Tô Tô: "Hả?"
Ân Tô Tô ngơ ngác, đầu óc cô bị kẹt, không nghe rõ anh có ý gì, "Chuyện này không phải nói trẻ em sao? Chỉ có não trẻ em còn đang phát triển mới hạn chế ăn đường."
Phí Nghi Chu nghe theo lời khuyên hay: "Em ngốc như vậy, đầu óc cũng chỉ là một đứa trẻ ba, năm tuổi, không phải trẻ em thì là gì."
Ân Tô Tô: "..."
Cô bị anh cười nhạo mấy lần trong một ngày, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, không thèm nói gì với anh, trực tiếp vòng tay qua cổ anh kéo anh xuống, đảo khách thành chủ, kêu lên một tiếng rất độc đoán và mạnh mẽ rồi hôn lại anh một cách nồng nhiệt.
Phí Nghi Chu hơi khựng lại, ánh mắt tối sầm, ngón trỏ tay trái vô thức di chuyển sau lưng cô, cảm nhận được một cảm giác ngứa ngáy quen thuộc, giống như con kiến thèm ăn, xuyên thấu đến tận xương tủy.
Tuy nhiên, đúng lúc con trai cả nhà họ Phí chuẩn bị thưởng thức màn biểu diễn nhiệt tình của tâm can bảo bối thì chiếc lưỡi nhỏ đang lang thang trong miệng anh đột nhiên đổi đường, nhanh chóng tìm thấy viên kẹo anh giấu ở bên cạnh, cuộn lại, sau đó bỏ chạy mà không dừng lại.
"Anh không trả, em không biết giật chắc." Trong miệng cô gái ngậm kẹo, hai má phồng lên, mặt đỏ bừng, giống như trái chín ngoài đồng mùa thu, cô nở nụ cười đắc ý với anh, khinh khỉnh và kiêu ngạo, "Đừng tưởng rằng chỉ có mình anh mới có miệng cưỡng hôn người khác."
Phí Nghi Chu thấy cô mọi mặt đều đáng yêu, trong mắt tràn đầy ý cười, không nói chuyện với cô nữa, bình tĩnh cụp mắt xuống, giơ tay cởi khóa váy ngọc trai trắng tinh khiết của cô.
Ân Tô Tô vẫn đang ăn kẹo một cách thích thú, khi nhận ra hành vi của anh, cô chớp mắt hai lần với đôi mắt to đầy bối rối, ngay lập tức, toàn bộ khuôn mặt phủ đầy mây đỏ của cô lập tức chín muồi, "chát" một tiếng hất hai móng vuốt sói lớn của anh ra, che cổ áo lại, kinh hãi nhìn anh: "Không phải anh bảo em thử váy cưới sao? Sao lại cởi quần áo em!"
Phí Nghi Chu: "."
Phí Nghi Chu nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, không nói nên lời trong hai giây, nói: "Em không cởi quần áo thì làm sao thử váy cưới?"
"..." Ân Tô Tô chết lặng.
Câu hỏi tu từ của anh được sử dụng rất khéo léo, logic của anh không có sơ hở nào khiến Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ giây lát. Cô đỏ mặt, hắng giọng, dừng một chút rồi nói: "Vậy em tự cởi, không làm phiền lão gia ngài."
Phí Nghi Chu khẽ gật đầu: "Được."
Thấy anh dễ nói chuyện như vậy, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy vui mừng. Không ngờ giây tiếp theo, cô nhận ra có điều gì đó không ổn, không thể vui vẻ được nữa.
Đại thiếu gia bên kia nói "Được" rồi cụp mắt xuống nhìn cô chằm chằm, lặng lẽ chờ cô cởi quần áo.
Hoàn toàn không có ý định tránh đi chút nào.
Khóe miệng Ân Tô Tô không ngừng co giật, toàn thân cảm thấy khó chịu, cô nói: "Đại ca ơi, em muốn cởi quần áo, anh đứng đây làm gì vậy? Cho dù anh không rời khỏi phòng này, dù sao cũng nên quay đầu đi chứ?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Không cần quay đầu."
Ân Tô Tô: "Ý anh là gì?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh tiếp tục nói: "Từng chi tiết trên cơ thể em đều khắc sâu vào trong đầu anh, nhắm mắt lại anh cũng có thể vẽ trần em, trốn tránh cũng vô ích."
"..." Ân Tô Tô không nói nên lời trước suy nghĩ thần kỳ của ông lớn. Cô im lặng ba giây mới miễn cưỡng thuyết phục mình chấp nhận lời nói của anh.
Thôi kệ, cởi thì cởi, nhìn thì nhìn, giữa vợ chồng với nhau không cần đừng để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Không phải là chưa từng thấy trước đây...
Sau khi tự thôi miên bản thân một lúc, Ân Tô Tô thầm thở ra, quay lưng về phía anh, cởi từng chiếc cúc dọc bằng ngọc trai, cởi váy xuống.
Không khí xâm chiếm làn da cô, Ân Tô Tô khó chịu chạm vào cánh tay, chuẩn bị cầm váy cưới. Lúc này, phía sau vang lên một thanh âm trầm thấp, cực kỳ bình tĩnh, nói: "Tiếp tục cởi."
Ân Tô Tô hơi sững người, khi cô nhận ra rằng váy cưới giống với lễ phục, không được phép mặc đồ lót, tai cô đột nhiên nóng bừng. Không còn cách nào khác ngoài giơ tay lên lần nữa, vòng ra sau lưng, cởi chiếc áo ngực màu xanh nhạt.
Cô ôm mình, nghĩ cách làm sao khỏa thân tiến tới bước tiếp theo, nhưng sau đó, chiếc váy cưới nặng nề mới tinh được bày ra dưới chân cô.
Ân Tô Tô sửng sốt một lúc, biết ai đang phục vụ mình, cô không khỏi có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm theo phản xạ: "Em tự mặc được."
Người phía sau không nói một lời, ngón tay khéo léo uyển chuyển điềm tĩnh, chậm rãi nâng tấm vải thánh trắng tinh khiết lên, từ dưới lên trên, từng tấc một, quấn lấy thân thể trần trụi duyên dáng của cô gái.
Đôi chân dài trắng như tuyết được váy cưới che đi, sau đó đến phần hông tròn trịa hình trái đào, vòng eo thon gọn góc cạnh, cuối cùng, tiến trình của lớp vải bị chặn lại.
"Bỏ tay ra." Giọng nói của người đàn ông vang lên từ trên đầu, rất bình tĩnh.
"..." Ân Tô Tô vô cùng xấu hổ, hai má nóng bừng và cô chỉ có thể hạ cánh tay xuống.
Ngay sau đó, cảm thấy những ngón tay thon dài như ngọc của người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, siết chặt từ từ, chậm rãi như đang đo lường và đùa giỡn cô, thật lâu không để vào trong.
Mặt Ân Tô Tô đỏ như lửa, cô phải cắn chặt môi để kìm nén âm thanh sắp phát ra từ miệng. Một lúc sau, cuối cùng cũng không nhịn được thúc giục, giọng nói khàn khàn mơ hồ: "Anh làm gì vậy, nhanh kéo lên cho em."
"Váy cưới này được may từ rất lâu rồi, kích cỡ ngực có lẽ quá nhỏ, cần phải điều chỉnh lại." Phí Nghi Chu nói với giọng điệu bình tĩnh.
"... Em còn chưa mặc mà." Ân Tô Tô nghi ngờ, "Làm sao anh biết kích cỡ nhỏ?"
Phí Nghi Chu đáp: "Xúc cảm."
"... Xúc cảm gì cơ?" Ân Tô Tô không hiểu.
"Xúc cảm mỗi một nơi trên người em, mỗi ngày anh đều ôn tập hàng trăm lần." Phí Nghi Chu đưa đôi môi mỏng đến gần dái tai cô, nhỏ giọng nói, "Đã vô cùng quen thuộc."
Ân Tô Tô: "@#¥%"
Danh sách chương