Edit+beta: LQNN203
Khi con trai cả nhà họ Phí nói những lời này, vẻ mặt tao nhã và dịu dàng, giọng điệu giữa các chữ bình tĩnh như thường, như thể đang bình luận về một vở opera Verdi, tự nhiên mà cao quý.
Vẻ ngoài của núi tuyết không tì vết này gần như tạo ảo giác cho Ân Tô Tô khiến mặt cô đỏ bừng trong vòng tay anh, như thể anh đang giam cầm cô một cách chuyên chế, những ngón tay đan cài vào nhau, làm đủ thứ trò lố bịch với cô dưới lớp vải trắng thánh thiện.
Đầu ngón tay thon dài phát ra bản nhạc Ngưng Chi, màu trắng lạnh lẽo bao trùm lên màu trắng lạnh lẽo, xúc cảm và thị giác đều khiến người ta run rẩy.
Ân Tô Tô không thể chịu đựng được sự bạo lực của anh, mặt cô đỏ như nước cà chua, cuối cùng cô không khỏi giơ tay lên nắm lấy bàn tay ngỗ ngược của anh, đỏ mặt xấu hổ nói: "Váy cưới nhỏ vậy không thử nữa, trực tiếp đem đi sửa, anh mau thả em ra đi."
Phí Nghi Chu không hề ngừng động tác tay, bình tĩnh nói: "Không thử rõ ràng làm sao anh biết kích cỡ hiện tại của em là bao nhiêu?"
Ân Tô Tô sắp nôn ra máu, bị sốc trước sự vô liêm sỉ của tên đàn ông chó này, xấu hổ buột miệng: "Trên thế giới này có một thứ gọi là thước dây. Dấu hiệu cơ bản để phân biệt con người với động vật là con người có thể chế tạo và sử dụng công cụ, những điều căn bản này anh đừng nói với em là anh không biết."
Và......
Người tốt ai mà đi đo ngực bằng tay thế này? Phí Nghi Chu làm ngơ trước những lời nhắc nhở và phản đối của Ân Tô Tô, chọn cách phớt lờ. Anh là người khảo sát tận tâm nhất và là thợ thủ công giỏi nhất, cẩn thận ghi nhớ cảm giác chạm vào từ lòng bàn tay, một lúc sau, anh cúi đầu hôn lên dái tai cô, thì thầm vào tai cô: "Ngẩng đầu, nhìn về trước."
Lúc này Ân Tô Tô cảm thấy váng vất, da thịt khắp người tê dại như đang bị đặt lên bếp, hàng nghìn ngọn lửa đang thiêu đốt trên tứ chi và xương khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng.
Nghe được lời của anh, cô cũng không suy nghĩ sâu xa, vô thức ngước mắt nhìn về phía trước.
Nhìn cảnh tượng này, não gần như nổ tung.
Vị trí Ân Tô Tô đang đứng là giữa phòng ngủ chính, đối diện với cửa sổ kính sát sàn sạch sẽ như mới.
Lúc này, cửa sổ kính sát sàn sáng như gương, phản chiếu khung cảnh bên trong phòng vô cùng rõ ràng:
Cô gái mặc váy cưới được một người đàn ông cao lớn mặc vest thẳng tắp ôm từ phía sau, vòng tay ôm thật chặt. Người đàn ông hơi khom người, đôi môi mềm mại áp vào tai cô gái, tư thế thân mật, nhìn cảnh tượng phía trên cổ cô gái, có thể nói rất ấm áp.
Nhưng khu vực bên dưới cổ cô gái lại có vẻ ngoài và cảm giác hoàn toàn trái ngược.
Cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng, đính vô số viên kim cương phản chiếu ánh sáng rực rỡ, váy xòe đuôi dài, rõ ràng là rất thiêng liêng và thuần khiết.
Nhưng có một bộ phận trắng như ngọc lại hoàn toàn bị những ngón tay khéo léo của người đàn ông khống chế.
Cô dâu quyến rũ trong bộ váy cưới buông xòe, một quý ông trang nghiêm trong bộ vest đen với khuôn mặt nghiêm nghị, một người hoảng hốt và xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình, trong khi người kia thì bận rộn thậm chí có sở thích hơi bệnh hoạn.
Cảnh tượng này mê hoặc đến nỗi tai của Ân Tô Tô lập tức đỏ bừng. Cô không dám nhìn vào cửa sổ kính sát sàn chứ đừng nói đến Phí Nghi Chu đang nhìn vào đó, vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nhận thấy ánh mắt cô đảo quanh, tránh ánh mắt của anh, người đàn ông hơi nhướng mày, đột nhiên cong ngón tay, dùng móng tay trần cào vào cô.
"Nhìn vào gương." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói, "Mắt nhìn đi đâu đấy."
Ân Tô Tô thở gấp, đầu gối yếu ớt không chống đỡ nổi cơ thể, cô ậm ừ quay đầu sang bên anh, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực anh, bướng bỉnh nói với giọng run rẩy: "Anh bảo em nhìn thì em nhìn à, dựa vào đâu? Em cứ không."
Cô bị anh nhốt trong làn sóng tình yêu tràn ngập, không thể mở mắt hay trốn thoát, trong giọng nói có chút gì đó đang khóc, mềm mại quyến rũ, đối mặt với người khác không hề gây khó chịu, chỉ khiến người ta cảm thấy mình là một người yếu đuối quyến rũ. Hòa lẫn với vẻ ngây thơ trẻ con ấy trông càng đáng yêu hơn.
Phí Nghi Chu bị giọng điệu của cô chọc cười, khóe môi tùy ý nhếch lên, nói: "Bản thân trong gương có đẹp không?"
Giọng điệu của anh nghe rất dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng lại có một chút u ám và vui tươi không thể giải thích được, Ân Tô Tô không khỏi rụt cổ lại, bình tĩnh trả lời anh: "Vốn dĩ em đã đẹp rồi, em là người đẹp nhất."
Phí Nghi Chu lắc đầu: "Anh không nói mặt của em."
Ân Tô Tô khó hiểu: "Vậy anh hỏi cái gì đẹp?"
"Ở đây." Phí Nghi Chu lười biếng nói, dùng ngón trỏ chậm rãi nhẹ nhàng phát thảo mép dưới của gò bồng đào, hơi nâng lên và nói tiếp: "Anh cảm thấy rất đẹp, đặc biệt là chuyển động."
Vẻ ngoài đáng thương và quyến rũ bị anh hoàn toàn khống chế này đẹp đến mức khiến anh đau nhức muốn nuốt sống nó và cả cơ thể cô.
"..." Ân Tô Tô xấu hổ muốn chết. Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trong cửa sổ kính sát sàn, mắng: "Anh có thể ngừng suy nghĩ không lành mạnh được không, em không đòi hỏi cao, cho dù anh chỉ giữ tâm trí trong sáng một ngày là em đã rất hài lòng."
Phí Nghi Chu tựa hồ bị lời nói của cô làm cho có chút bối rối, hơi nhướng mày trái, hai ngón tay nhéo chiếc cằm nhỏ nhắn của cô nâng lên, hơi cụp mắt xuống, vẻ mặt trịch thượng nhìn cô, trầm giọng có chút nguy hiểm: "Sao nghe giọng điệu của em, hình như không quá thích anh thương em."
Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, giây lát không nói nên lời.
Im lặng suốt ba giây, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố gắng dùng giọng điệu ân cần, thân thiện, chân thành và cảm động nhất để cố gắng thương lượng thân thiện với đại lão biến thái quá phấn khích này.
Ân Tô Tô chân thành nói: "Không phải em không thích, là cảm thấy rất mệt, vô cùng mệt, đặc biệt mệt. Gần đây ngày nào em cũng đi ngủ rất muộn, ngày đầu tiên buồn ngủ đến mức biến dạng. Anh biết không, hôm nay em đến Tấn Thành để thông báo, em đã ngủ gật trong phòng thay đồ hơn mười phút, em cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này thì em sẽ chết trẻ mất."
Nói đến đây, Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến.
Gần đâu tâm trạng Phí Nghi Chu rất tốt, lôi kéo cô hơn mười ngày không ngừng nghỉ.
Hôm nay Lương Tịnh thấy cô héo hon, tinh thần không tốt liền trêu chọc cô nếu cứ tiếp tục không kiềm chế thích hợp, tuổi còn trẻ có thể bị suy thận.
Xưa có thù ghế, sau có oán hận trang phục nữ vương, nhìn vẻ mặt của người chị em này, Ân Tô Tô cảm thấy không nói nên lời, cô không nói nhiều với Lương Tịnh, chỉ thản nhiên nói: "Vậy em về nói chuyện với chồng em, xin nghỉ ngơi một tuần."
Vào lúc này, cuộc trò chuyện đã đi đến nước này, Ân Tô Tô cảm thấy đã đến lúc phải ra tay với đại bảo bối có bệnh chiếm hữu mà cô vừa yêu vừa ghét này. Suy cho cùng, không có luật nào quy định vợ chồng yêu nhau ngày nào cũng phải sinh hoạt vợ chồng, cô xứng đáng được nghỉ ngơi, nghỉ dưỡng một tuần cả về tình cảm lẫn lý trí.
Bên kia, nghe Ân Tô Tô nói xong, Phí Nghi Chu không khỏi rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh trầm ngâm mở miệng, lần đầu tiên tự vấn lương tâm, rất quân tử nói: "Hình như khoảng thời gian này tương đối thường xuyên. Nếu ảnh hưởng tiêu cực đến công việc của em thì cho anh xin lỗi em. Ngại quá."
Ân Tô Tô khựng lại khi nghe những lời đó, chớp đôi mắt mờ mịt sau khi bị anh bắt nạt, cảm thấy rất ngạc nhiên. Khi nói ra những lời này, cô ít nhiều bị nghi ngờ là kẻ thua cuộc, chủ yếu là mở đường cho việc xin "nghỉ ngơi bảy ngày", không ngờ rằng vị thiếu gia lạnh lùng này lại thực sự xin lỗi cô vì làm ra chuyện quá đáng và buồn cười như vậy.
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi có chút xấu hổ, cô hắng giọng nói: "Được rồi, không cần phải xin lỗi. Dù sao đây cũng không phải là vấn đề nguyên tắc. Kỳ thực em chỉ hy vọng anh có thể tiết chế hơn một chút và thực hiện một số thay đổi cho phù hợp. Người xưa hay nói, tuổi trẻ quá phóng túng về già nước mắt rơi theo gió, đây cũng là một điều cần cân nhắc lâu dài cho sức khỏe của chính mình."
Phí Nghi Chu: "..."
Chạm vào điểm mù của tri thức, người con cả không khỏi tiến lại gần cô, khiêm tốn xin chỉ dạy: "Xin hỏi vị tiểu thư này, người xưa nào nói câu này vậy? Sao anh chưa từng nghe nói đến?"
Ân Tô Tô nghẹn họng, cười khan hai tiếng, thầm nghĩ đây là câu mà cô đã dành ba giây ngẫu nhiên để bịa ra, làm gì có người xưa nào, cô nói có lệ: "Em quên rồi, dù sao cũng có ở trong sách, lời của tổ tiên sẽ không gạt người, dạy chúng ta phải quý trọng sức khỏe."
Phí Nghi Chu đương nhiên biết cô gái này lại nói bậy nên cũng không vạch trần, chỉ bình tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừm. Sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế hơn, cố gắng mỗi ngày chỉ làm những thao tác thông thường."
"..." Ân Tô Tô hoang mang, không phản ứng kịp, "Chỉ làm những thao tác thông thường là sao?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh hơn, nói: "Nói cách khác, đêm trước khi em làm việc, anh sẽ cố gắng không cùng em vui đùa quá nhiều."
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô giơ tay lên và che ngực. Nếu trước mặt cô có một chai soda muối, cô nhất định sẽ uống một ngụm rồi phun chết tên đàn ông háo sắc này ---- cũng may vừa rồi cô khá cảm động, cảm thấy anh đã thành thật xin lỗi, kiểm điểm lại hành vi của mình và sẽ thay đổi, kết quả là cô bị tra tấn đến chết.
Còn không bằng nói thẳng với cô rằng "Anh biết sai rồi, anh xin lỗi, nhưng anh sẽ không thay đổi"!
Bị rung chuyển lần nữa, Ân Tô Tô tức giận đến mức không thèm nói chuyện vòng vo với anh nữa. Mềm không được thì cứng, cô mở to mắt, giận dữ siết chặt nắm tay và tuyên bố: "Vậy thì em sẽ nói rõ với anh. Bắt đầu từ hôm nay, em muốn nghỉ ngơi một tuần! Trong vòng bảy ngày này, em muốn chia giường với anh!"
Sau khi gầm lên đầy khí thế và tinh thần phấn chấn, người nông nô được giải phóng, toàn bộ phòng ngủ chính trong nháy mắt trở nên im lặng như chết.
Phí Nghi Chu lặng lẽ nhìn chằm chằm cô gái trong ngực, mặt mày bình tĩnh, trầm mặc hồi lâu.
Ân Tô Tô cũng ngẩng cổ lên nhìn thanh niên nghiêm nghị trước mặt, cô vừa lo lắng vừa bất an, nhịp tim đập như sấm, không nói nên lời.
Tích tắc, tích tắc, kim giây trên chiếc đồng hồ quả lắc lướt qua vài ô, trở thành âm thanh duy nhất trong không gian.
May mắn thay, không mất bao lâu để sự im lặng chết chóc bị phá vỡ.
Ngón tay Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nhéo cằm cô, chậm rãi di chuyển lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô, uể oải nói: "Em muốn nghỉ ngơi một tuần cũng không phải là không được."
"!" Ân Tô Tô vô cùng ngạc nhiên khi nghe vậy, ánh sáng hy vọng đột nhiên lóe lên trong đôi mắt đen của cô.
Người con trai cả nói: "Cho em ba phút, xin Lương Tịnh nghỉ phép ba ngày sau đó."
"... Hả?" Cô sửng sốt, "Xin nghỉ phép? Tại sao em lại phải xin nghỉ phép ba ngày?"
Anh nghiêng người, nhẹ nhàng cắn môi cô, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Tạm ứng trước bảy ngày trong tối nay, em sẽ rất vất vả, nếu không có chuyện gì xảy ra, ba ngày sau đó em sẽ không còn sức lực ra ngoài, anh là đang suy xét cho em."
Ân Tô Tô: "..."
Ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong mắt Ân Tô Tô bùng lên hai cái lại bị một chậu nước lạnh dập tắt không thương tiếc, cô sắp khóc không ra nước mắt, than thở trong lòng - tư bản thật là tính kế kỹ càng, ăn thịt người không nhả xương, kỳ nghỉ kiểu này không phải là điều cô mong muốn hu hu hu!
Khi con trai cả nhà họ Phí nói những lời này, vẻ mặt tao nhã và dịu dàng, giọng điệu giữa các chữ bình tĩnh như thường, như thể đang bình luận về một vở opera Verdi, tự nhiên mà cao quý.
Vẻ ngoài của núi tuyết không tì vết này gần như tạo ảo giác cho Ân Tô Tô khiến mặt cô đỏ bừng trong vòng tay anh, như thể anh đang giam cầm cô một cách chuyên chế, những ngón tay đan cài vào nhau, làm đủ thứ trò lố bịch với cô dưới lớp vải trắng thánh thiện.
Đầu ngón tay thon dài phát ra bản nhạc Ngưng Chi, màu trắng lạnh lẽo bao trùm lên màu trắng lạnh lẽo, xúc cảm và thị giác đều khiến người ta run rẩy.
Ân Tô Tô không thể chịu đựng được sự bạo lực của anh, mặt cô đỏ như nước cà chua, cuối cùng cô không khỏi giơ tay lên nắm lấy bàn tay ngỗ ngược của anh, đỏ mặt xấu hổ nói: "Váy cưới nhỏ vậy không thử nữa, trực tiếp đem đi sửa, anh mau thả em ra đi."
Phí Nghi Chu không hề ngừng động tác tay, bình tĩnh nói: "Không thử rõ ràng làm sao anh biết kích cỡ hiện tại của em là bao nhiêu?"
Ân Tô Tô sắp nôn ra máu, bị sốc trước sự vô liêm sỉ của tên đàn ông chó này, xấu hổ buột miệng: "Trên thế giới này có một thứ gọi là thước dây. Dấu hiệu cơ bản để phân biệt con người với động vật là con người có thể chế tạo và sử dụng công cụ, những điều căn bản này anh đừng nói với em là anh không biết."
Và......
Người tốt ai mà đi đo ngực bằng tay thế này? Phí Nghi Chu làm ngơ trước những lời nhắc nhở và phản đối của Ân Tô Tô, chọn cách phớt lờ. Anh là người khảo sát tận tâm nhất và là thợ thủ công giỏi nhất, cẩn thận ghi nhớ cảm giác chạm vào từ lòng bàn tay, một lúc sau, anh cúi đầu hôn lên dái tai cô, thì thầm vào tai cô: "Ngẩng đầu, nhìn về trước."
Lúc này Ân Tô Tô cảm thấy váng vất, da thịt khắp người tê dại như đang bị đặt lên bếp, hàng nghìn ngọn lửa đang thiêu đốt trên tứ chi và xương khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng.
Nghe được lời của anh, cô cũng không suy nghĩ sâu xa, vô thức ngước mắt nhìn về phía trước.
Nhìn cảnh tượng này, não gần như nổ tung.
Vị trí Ân Tô Tô đang đứng là giữa phòng ngủ chính, đối diện với cửa sổ kính sát sàn sạch sẽ như mới.
Lúc này, cửa sổ kính sát sàn sáng như gương, phản chiếu khung cảnh bên trong phòng vô cùng rõ ràng:
Cô gái mặc váy cưới được một người đàn ông cao lớn mặc vest thẳng tắp ôm từ phía sau, vòng tay ôm thật chặt. Người đàn ông hơi khom người, đôi môi mềm mại áp vào tai cô gái, tư thế thân mật, nhìn cảnh tượng phía trên cổ cô gái, có thể nói rất ấm áp.
Nhưng khu vực bên dưới cổ cô gái lại có vẻ ngoài và cảm giác hoàn toàn trái ngược.
Cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng, đính vô số viên kim cương phản chiếu ánh sáng rực rỡ, váy xòe đuôi dài, rõ ràng là rất thiêng liêng và thuần khiết.
Nhưng có một bộ phận trắng như ngọc lại hoàn toàn bị những ngón tay khéo léo của người đàn ông khống chế.
Cô dâu quyến rũ trong bộ váy cưới buông xòe, một quý ông trang nghiêm trong bộ vest đen với khuôn mặt nghiêm nghị, một người hoảng hốt và xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình, trong khi người kia thì bận rộn thậm chí có sở thích hơi bệnh hoạn.
Cảnh tượng này mê hoặc đến nỗi tai của Ân Tô Tô lập tức đỏ bừng. Cô không dám nhìn vào cửa sổ kính sát sàn chứ đừng nói đến Phí Nghi Chu đang nhìn vào đó, vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nhận thấy ánh mắt cô đảo quanh, tránh ánh mắt của anh, người đàn ông hơi nhướng mày, đột nhiên cong ngón tay, dùng móng tay trần cào vào cô.
"Nhìn vào gương." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói, "Mắt nhìn đi đâu đấy."
Ân Tô Tô thở gấp, đầu gối yếu ớt không chống đỡ nổi cơ thể, cô ậm ừ quay đầu sang bên anh, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực anh, bướng bỉnh nói với giọng run rẩy: "Anh bảo em nhìn thì em nhìn à, dựa vào đâu? Em cứ không."
Cô bị anh nhốt trong làn sóng tình yêu tràn ngập, không thể mở mắt hay trốn thoát, trong giọng nói có chút gì đó đang khóc, mềm mại quyến rũ, đối mặt với người khác không hề gây khó chịu, chỉ khiến người ta cảm thấy mình là một người yếu đuối quyến rũ. Hòa lẫn với vẻ ngây thơ trẻ con ấy trông càng đáng yêu hơn.
Phí Nghi Chu bị giọng điệu của cô chọc cười, khóe môi tùy ý nhếch lên, nói: "Bản thân trong gương có đẹp không?"
Giọng điệu của anh nghe rất dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng lại có một chút u ám và vui tươi không thể giải thích được, Ân Tô Tô không khỏi rụt cổ lại, bình tĩnh trả lời anh: "Vốn dĩ em đã đẹp rồi, em là người đẹp nhất."
Phí Nghi Chu lắc đầu: "Anh không nói mặt của em."
Ân Tô Tô khó hiểu: "Vậy anh hỏi cái gì đẹp?"
"Ở đây." Phí Nghi Chu lười biếng nói, dùng ngón trỏ chậm rãi nhẹ nhàng phát thảo mép dưới của gò bồng đào, hơi nâng lên và nói tiếp: "Anh cảm thấy rất đẹp, đặc biệt là chuyển động."
Vẻ ngoài đáng thương và quyến rũ bị anh hoàn toàn khống chế này đẹp đến mức khiến anh đau nhức muốn nuốt sống nó và cả cơ thể cô.
"..." Ân Tô Tô xấu hổ muốn chết. Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trong cửa sổ kính sát sàn, mắng: "Anh có thể ngừng suy nghĩ không lành mạnh được không, em không đòi hỏi cao, cho dù anh chỉ giữ tâm trí trong sáng một ngày là em đã rất hài lòng."
Phí Nghi Chu tựa hồ bị lời nói của cô làm cho có chút bối rối, hơi nhướng mày trái, hai ngón tay nhéo chiếc cằm nhỏ nhắn của cô nâng lên, hơi cụp mắt xuống, vẻ mặt trịch thượng nhìn cô, trầm giọng có chút nguy hiểm: "Sao nghe giọng điệu của em, hình như không quá thích anh thương em."
Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, giây lát không nói nên lời.
Im lặng suốt ba giây, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố gắng dùng giọng điệu ân cần, thân thiện, chân thành và cảm động nhất để cố gắng thương lượng thân thiện với đại lão biến thái quá phấn khích này.
Ân Tô Tô chân thành nói: "Không phải em không thích, là cảm thấy rất mệt, vô cùng mệt, đặc biệt mệt. Gần đây ngày nào em cũng đi ngủ rất muộn, ngày đầu tiên buồn ngủ đến mức biến dạng. Anh biết không, hôm nay em đến Tấn Thành để thông báo, em đã ngủ gật trong phòng thay đồ hơn mười phút, em cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này thì em sẽ chết trẻ mất."
Nói đến đây, Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến.
Gần đâu tâm trạng Phí Nghi Chu rất tốt, lôi kéo cô hơn mười ngày không ngừng nghỉ.
Hôm nay Lương Tịnh thấy cô héo hon, tinh thần không tốt liền trêu chọc cô nếu cứ tiếp tục không kiềm chế thích hợp, tuổi còn trẻ có thể bị suy thận.
Xưa có thù ghế, sau có oán hận trang phục nữ vương, nhìn vẻ mặt của người chị em này, Ân Tô Tô cảm thấy không nói nên lời, cô không nói nhiều với Lương Tịnh, chỉ thản nhiên nói: "Vậy em về nói chuyện với chồng em, xin nghỉ ngơi một tuần."
Vào lúc này, cuộc trò chuyện đã đi đến nước này, Ân Tô Tô cảm thấy đã đến lúc phải ra tay với đại bảo bối có bệnh chiếm hữu mà cô vừa yêu vừa ghét này. Suy cho cùng, không có luật nào quy định vợ chồng yêu nhau ngày nào cũng phải sinh hoạt vợ chồng, cô xứng đáng được nghỉ ngơi, nghỉ dưỡng một tuần cả về tình cảm lẫn lý trí.
Bên kia, nghe Ân Tô Tô nói xong, Phí Nghi Chu không khỏi rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh trầm ngâm mở miệng, lần đầu tiên tự vấn lương tâm, rất quân tử nói: "Hình như khoảng thời gian này tương đối thường xuyên. Nếu ảnh hưởng tiêu cực đến công việc của em thì cho anh xin lỗi em. Ngại quá."
Ân Tô Tô khựng lại khi nghe những lời đó, chớp đôi mắt mờ mịt sau khi bị anh bắt nạt, cảm thấy rất ngạc nhiên. Khi nói ra những lời này, cô ít nhiều bị nghi ngờ là kẻ thua cuộc, chủ yếu là mở đường cho việc xin "nghỉ ngơi bảy ngày", không ngờ rằng vị thiếu gia lạnh lùng này lại thực sự xin lỗi cô vì làm ra chuyện quá đáng và buồn cười như vậy.
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi có chút xấu hổ, cô hắng giọng nói: "Được rồi, không cần phải xin lỗi. Dù sao đây cũng không phải là vấn đề nguyên tắc. Kỳ thực em chỉ hy vọng anh có thể tiết chế hơn một chút và thực hiện một số thay đổi cho phù hợp. Người xưa hay nói, tuổi trẻ quá phóng túng về già nước mắt rơi theo gió, đây cũng là một điều cần cân nhắc lâu dài cho sức khỏe của chính mình."
Phí Nghi Chu: "..."
Chạm vào điểm mù của tri thức, người con cả không khỏi tiến lại gần cô, khiêm tốn xin chỉ dạy: "Xin hỏi vị tiểu thư này, người xưa nào nói câu này vậy? Sao anh chưa từng nghe nói đến?"
Ân Tô Tô nghẹn họng, cười khan hai tiếng, thầm nghĩ đây là câu mà cô đã dành ba giây ngẫu nhiên để bịa ra, làm gì có người xưa nào, cô nói có lệ: "Em quên rồi, dù sao cũng có ở trong sách, lời của tổ tiên sẽ không gạt người, dạy chúng ta phải quý trọng sức khỏe."
Phí Nghi Chu đương nhiên biết cô gái này lại nói bậy nên cũng không vạch trần, chỉ bình tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừm. Sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế hơn, cố gắng mỗi ngày chỉ làm những thao tác thông thường."
"..." Ân Tô Tô hoang mang, không phản ứng kịp, "Chỉ làm những thao tác thông thường là sao?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh hơn, nói: "Nói cách khác, đêm trước khi em làm việc, anh sẽ cố gắng không cùng em vui đùa quá nhiều."
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô giơ tay lên và che ngực. Nếu trước mặt cô có một chai soda muối, cô nhất định sẽ uống một ngụm rồi phun chết tên đàn ông háo sắc này ---- cũng may vừa rồi cô khá cảm động, cảm thấy anh đã thành thật xin lỗi, kiểm điểm lại hành vi của mình và sẽ thay đổi, kết quả là cô bị tra tấn đến chết.
Còn không bằng nói thẳng với cô rằng "Anh biết sai rồi, anh xin lỗi, nhưng anh sẽ không thay đổi"!
Bị rung chuyển lần nữa, Ân Tô Tô tức giận đến mức không thèm nói chuyện vòng vo với anh nữa. Mềm không được thì cứng, cô mở to mắt, giận dữ siết chặt nắm tay và tuyên bố: "Vậy thì em sẽ nói rõ với anh. Bắt đầu từ hôm nay, em muốn nghỉ ngơi một tuần! Trong vòng bảy ngày này, em muốn chia giường với anh!"
Sau khi gầm lên đầy khí thế và tinh thần phấn chấn, người nông nô được giải phóng, toàn bộ phòng ngủ chính trong nháy mắt trở nên im lặng như chết.
Phí Nghi Chu lặng lẽ nhìn chằm chằm cô gái trong ngực, mặt mày bình tĩnh, trầm mặc hồi lâu.
Ân Tô Tô cũng ngẩng cổ lên nhìn thanh niên nghiêm nghị trước mặt, cô vừa lo lắng vừa bất an, nhịp tim đập như sấm, không nói nên lời.
Tích tắc, tích tắc, kim giây trên chiếc đồng hồ quả lắc lướt qua vài ô, trở thành âm thanh duy nhất trong không gian.
May mắn thay, không mất bao lâu để sự im lặng chết chóc bị phá vỡ.
Ngón tay Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nhéo cằm cô, chậm rãi di chuyển lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô, uể oải nói: "Em muốn nghỉ ngơi một tuần cũng không phải là không được."
"!" Ân Tô Tô vô cùng ngạc nhiên khi nghe vậy, ánh sáng hy vọng đột nhiên lóe lên trong đôi mắt đen của cô.
Người con trai cả nói: "Cho em ba phút, xin Lương Tịnh nghỉ phép ba ngày sau đó."
"... Hả?" Cô sửng sốt, "Xin nghỉ phép? Tại sao em lại phải xin nghỉ phép ba ngày?"
Anh nghiêng người, nhẹ nhàng cắn môi cô, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Tạm ứng trước bảy ngày trong tối nay, em sẽ rất vất vả, nếu không có chuyện gì xảy ra, ba ngày sau đó em sẽ không còn sức lực ra ngoài, anh là đang suy xét cho em."
Ân Tô Tô: "..."
Ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong mắt Ân Tô Tô bùng lên hai cái lại bị một chậu nước lạnh dập tắt không thương tiếc, cô sắp khóc không ra nước mắt, than thở trong lòng - tư bản thật là tính kế kỹ càng, ăn thịt người không nhả xương, kỳ nghỉ kiểu này không phải là điều cô mong muốn hu hu hu!
Danh sách chương