*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đường Nguyệt muốn nói hết mọi thứ về hệ Triệu hoán, có mà nói mấy ngày mấy đêm cũng chưa hết.

Đột nhiên, Mạc Phàm phát hiện ra 1 chuyện rất là kỳ lạ. Đó là lão sư Đường Nguyệt càng ngày càng dẫn hắn vào sâu trong rừng rậm âm u, tối tăm. Mạc Phàm nhìn bốn phía xung quanh thì thấy càng ngày càng thưa thớt người. Hắn lại quay sang nhìn thân hình nóng bỏng, gợi cảm của Đường Nguyệt……

Trong đầu hắn chợt hiện lên suy nghĩ. Chẳng lẽ, chuyện trên xe taxi ngày đó còn chưa thỏa mãn đủ dục vọng của nàng. Cho nên, lúc này nàng mới dẫn hắn vào sâu trong khu rừng âm u này, để tiếp tục chuyện còn đang dang dở ngày trước?

” Được rồi! Nơi này không có ai. Chúng ta làm thôi nào.”

Sau khi Đường Nguyệt nhìn bốn phía xung quanh một chút, liền dừng lại nói.

Mạc Phàm nghe thấy vậy, hai mắt mở to ra nhìn.

Không thể nào? Đúng như mình nghĩ sao!

Ta còn chưa kịp chuẩn bị gì hết mà. Nhưng gọn gàng, dứt khoát như vậy! Ca thích!

” Nhìn cái gì? Ta dẫn người tới đây để cho người sử dụng ” Không gian triệu hoán.”

Đường Nguyệt tức giận, nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm.

” A! Vâng… hihi”

Mạc Phàm lúng túng cười một tiếng. Thì ra là do nàng lo lắng tới chuyện hắn Triệu hoán ra một sinh vật sẽ hù dọa mọi người.

Thú triệu hoán… hay nói toạc ra, đây chính là yêu ma bị con người khống chế. Mà người bình thường khi thấy yêu ma xuất hiện, chắc chắn sẽ sợ vãi đái ra quần rồi.

Vì vậy, Đường Nguyệt không thể để cho hắn lần đầu tiên sử dụng ” Không Gian Triệu Hoán” ở chỗ đông người được. Nàng dẫn hắn vào sâu trong khu rừng là để đề phòng chuyện hắn không khống chế được yêu ma.

…………

Học Phủ Minh Châu cho Mạc Phàm thời gian một tuần lễ để chuẩn bị. Mà 1 tuần lễ này, ngày nào Mạc Phàm cũng tới thỉnh giáo Đường Nguyệt.

Cũng may trong khoảng thời gian này, Đường Nguyệt tương đối là nhàn nhã. Cho nên nàng thường xuyên dẫn Mạc Phàm đi tham quan, ngắm cảnh Hàng Châu.

Nàng nói với Mạc Phàm rằng: Từ khi nàng chuyển tới Hàng Châu sinh sống cho tới bây giờ. Nàng chưa từng tham quan, ngắm cảnh Hàng Châu lấy 1 lần. Do vậy, nàng vừa bổ sung kiến thức Ma pháp và kỹ năng chiến đấu về hệ Triệu hoán cho Mạc Phàm, vừa dẫn hắn đi dạo phố, ngắm cảnh, ăn thức ăn ngon ở đây….

Lúc này, Mạc Phàm cảm thấy mình rất là may mắn khi ở khu vực ngoại thành giữa Hàng Châu và Thượng Hải. Chứ không hắn cũng làm gì có cơ hội thân mật với Đường Nguyệt một mình như bây giờ.

1 tuần lễ qua, Đường Nguyệt không chỉ giảng dạy cho hắn các kiến thức về hệ Triệu hoán. Mà nàng còn đem kiến thức Hỏa hệ và Ám ảnh hệ của bản thân mình truyền thụ cho Mạc Phàm luôn, không giấu diếm gì.

Trải qua thử thách lần này, Mạc Phàm mới biết được đệ tử thân truyền là như thế nào. Trước kia, ở trong lớp thực tiễn, lão sư Đường Nguyệt chỉ có nhiệm vụ giảng bài cho học sinh. Nên nhà trường cũng không có cách nào giữ chân nàng lại làm giảng viên được. Nhưng dù sao đó là trường học. Cho nên rất nhiều kiến thức thâm sâu cũng không thể nào nói huỵch toẹt ra cho mọi người đều biết được.

…………….

” Ta phải trở về rồi! Lão sư Đường Nguyệt! Cảm ơn người vì tất cả. Ta sẽ luôn nhớ tới người.”

Mạc Phàm giơ đôi tay nhỏ bé ra cảm ơn. Vẻ mặt của hắn rất là không cam lòng khi rời xa Đường Nguyệt.

” Một mình người ở trong học phủ phải cẩn thận một chút.”

Đường Nguyệt dặn dò 1 câu.

” Cẩn thận? Thế là sao?”

Mạc Phàm ngơ ngác, không hiểu hỏi lại.

” Đại học không giống như trường cấp 3 người đã học đâu. Nó hoàn toàn khác xa. Ở trong đại học, mọi người cạnh tranh nhau rất là khốc liệt. Bọn họ vì 1 chút tài nguyên mà sử dụng cả 1 gia tộc, các thế lực đứng đằng sau ra tranh giành. Hay nói toạc ra, đại học chính là một võ đài để cho các đại thế lực lớn trong cả nước đấu đá lẫn nhau. Mà giáo viên nhà trường đối với chuyện này chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ bỏ qua mà thôi….”

Đường Nguyệt chân thành nói ra cho Mạc Phàm hiểu rõ.

Trong mắt Đường Nguyệt, Mạc Phàm tuy là một người thông minh, biết cách sinh tồn. Nhưng qua tiếp xúc, Đường Nguyệt nhận thấy Mạc Phàm lại là một con người rất là chính trực. Cũng vì đức tính chính trực này khi Mạc Phàm vào trong đại học minh tranh ám đấu sẽ bị thua thiệt, thất bại….. Cho nên nàng rất là lo lắng.

Hay nói đúng hơn, gia cảnh của Mạc Phàm rất chi là bình thường. Hắn không giống như các sinh viên khác, có gia tộc mạnh mẽ về kinh tế và thực lực hậu thuẫn đằng sau.

Mà muốn trưởng thành trên con đường Ma Pháp sư thì phải đốt tiền, đốt tài nguyên. Thế nhưng Mạc Phàm lại muốn tự thân lập nghiệp ở trong đại học. Quả thật chuyện này đối với hắn mà nói khó khăn rất là lớn.

Đừng nghĩ rằng hiện giờ Mạc Phàm đã là một vị Trung cấp Ma Pháp Sư thì không việc gì phải sợ hãi đám người kia. Nghĩ như vậy là sai lầm. Trung cấp Ma Pháp Sư ở trong đại học, học phủ cũng chưa phải là tồn tại đứng đầu. Học Phủ Minh Châu là một trong những Học phủ hàng đầu trong cả nước. Cho nên có rất nhiều Ma Pháp Sư có lực chiến đấu rất là biến thái.

Mạc Phàm biết lão sư Đường Nguyệt lo lắng cho mình, liền nghiêm túc gật đầu nói:

“Lão sư Đường Nguyệt yên tâm đi. Ta biết nên làm như thế nào cho tốt mà.”

Đường Nguyệt nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Mạc Phàm khi nghe mình chỉ bảo liền bật cười nói:

” Ha ha… Cái thằng này. Được rồi. Người yên tâm đi. Nếu như có ai bắt nạt người. Ngươi cũng không cần phải nhịn nhục bọn họ làm gì. Nếu như người gặp phải vấn đề gì quá khó khăn. Người có thể tới tìm ta. Ta sẽ thay người làm chủ cho.”

Trong lòng Mạc Phàm liền dâng lên 1 trận ấm áp.

Bề ngoài Mạc Phàm gật đầu cảm ơn Đường Nguyệt. Thếnhưng trong thâm tâm lại không nghĩ như vậy.

Hắn đã lên đại học rồi. Chẳng lẽ khi bị người khác bắt nạt lại chạy về đi mách lão sư, nhờ lão sư ra tay giúp đỡ. Thế không khác gì bảo hắn là một thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch hay sao?

Hắn đã lớn rồi. Cho nên đã là một nam nhân thì phải dám làm dám chịu. Không có lý do gì hắn núp dưới cánh chim người khác để lớn lên cả. Thế thì không đáng mặt làm nam nhân. Sau này, hắn làm sao còn mặt mũi để chăm lo cho Đường Nguyệt, Tâm Hạ, Mục Ninh Tuyết được cơ chứ….

Huống hồ, Mạc Phàm cũng biết hắn và Đường Nguyệt cũng không có thân quen với nhau nhiều. Đây là một sự thật. Nàng có thể ra tay giúp đỡ, truyền thụ kiến thức không giữ lại một chút nào hết trong một tuần lễ qua cho hắn. Giúp cho con đường ma pháp của hắn càng thêm rộng mở hơn. Hắn đã rất là cảm kích rồi nàng rồi. Còn tương lai sau này, hắn vẫn muốn dựa vào bản thân mình hơn!

———————

Học phủ Minh Châu.

Một thanh niên có dáng vẻ mập mạp bước xuống từ một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen bóng loáng.

Người thanh niên có khuôn mặt sưng phù (ý bảo béo) này nhìn xung quanh một chút. Trong con mắt hắn hiện ra một sự khinh thường, nói:

” Phiền hà quá đi mất. Bọn họ lại dám bắt ta đợi 1 tuần lễ mới đưa ra quyết định.”

” Tiểu Tống à. Dù sao đây cũng là Học Phủ Minh Châu của Thượng Hải đấy. Năng lực của thiếu gia có thể ít người làm được. Thế nhưng người cạnh tranh với thiếu gia lại là một học sinh có năng lực hệ Triệu hoán đấy. Nhân tài như vậy lại càng hiếm hơn nữa.”

Vị tài xế mặc quần áo tây hiền lành, mỉm cười nói.

” Lão lý, người cảm thấy năng lực hệ Triệu hoán của hắn hơn được năng lực của ta sao?”

La Tống bĩu môi nói.

” Quả thật nó không thể so sánh được với thiếu gia.”

Vị tài xế có tên là lão Lý kia, trong đôi mắt hiện ra sự dung túng nói.

” Chúng ta đi. Ta muốn xem cái thằng tiểu tử kia có bản lĩnh gì. Dám cùng bổn thiếu gia so đấu!”

La Tống liền nhanh chân bước về phía trước. Sau đó hắn đi thẳng vào sân thí luyện đã được chỉ định.

Quản gia Lão Lý vội vàng bước theo sau, nói:

” Tiểu Tống à? Nếu như bọn họ không thu nhận thiếu gia. Thế thì chúng ta quay trở về Đế Đô nha. Dù sao Đế Đô mới là căn cơ của nhà chúng ta cơ mà.”

” Không về. Không về. Ta nhất định không trở về. Ta sẽ cho cái đám anh em hay cười nhạo ta biết rằng. Ta chỉ biết dựa vào ba. Ta sẽ chứng minh cho cha ta thấy, ta mạnh hơn bọn họ!”

Trên khuôn mặt La Tống liền hiện lên sự kiêu ngạo.

” Người không cần thiết phải làm như vậy. Bản thân người đã rất là ưu tú rồi. Cho nên, gia tộc mới cho người nhiều tài nguyên tốt như vậy.”

” Lão lý! Người không cần nói nữa. Ý ta đã quyết rồi. Ta sẽ vào học phủ Minh Châu Thương Hải. Huống hồ những người tới nơi này đều cho mình là tài giỏi hơn người. Đây cũng là một chuyện rất là thú vị. Cũng giống như cái thằng tiểu tử ngu ngốc hệ Triệu hoán kia. Hắn lại dám đi cạnh tranh với ta à. Hừ…”

” Được rồi. Được rồi. Ta sẽ không nói nữa. Chỉ mong không gặp phải chuyện gì lớn là được.”

Nói xong Lý quản gia không nói gì thêm nữa.

Sau khi tìm thấy sân thí luyện. La Tống liền bước vào. Hắn phát hiện thấy 5 vị giám khảo đã ngồi ở đây từ bao giờ rồi.

Năm vị giám khảo ngồi ở bên ngoài. Mà ở trung tâm sân thí luyện được phủ kín cát màu trắng kia chính là một vị thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen pha màu đất có hình con hổ.

Nhìn kiểu cách ăn mặc của hắn đủ biết gia cảnh của hắn như thế nào rồi. Dù sao muốn ăn mặc đẹp như ta thì hắn cũng phải bỏ ra một số tiền mới có được.

Cho nên, trong nháy mắt La Tống liền đánh giá cái người đang kiểm tra kia chỉ bằng một câu: Cùi bắp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện