Bỗng nhiên tâm thần Tô Tín hơi động, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn lên, tiếng bước chân kia nhanh hơn, tên hắc y nhân nhảy tới và xuất một quyền về phía hắn.
Toàn thân hắc y nhân này bao phủ trong quần áo màu đen và không thấy rõ khuôn mặt, Tô Tín nghiêng người tránh né hắn xuất Hận Cực Quyền đối quyền với hắc y nhân kia, lập tức đánh này hắc y nhân lui bước về phía sau.
“Hậu Thiên đại viên mãn?”
Tô Tín không có có cảm giác được thực lực cụ thể của hắc y nhân nhưng kém hắn rất nhiều.
Dường như tên hắc y nhân rất giật mình vì lực lượng của Tô Tín, nhìn thấy chính mình đánh lén thất bại, hắn lập tức quay người bỏ trốn.
Tô Tín rút du long kiếm bên hông ra, nhưng không nghĩ tới tốc độ của tên hắc y nhân cực kỳ nhanh chóng, chỉ chốc lát hắn đã biến mất trong tầm mắt Tô Tín.
“Là ai đến đánh lén ta? Lực lượng không lớn nhưng thân pháp rất nhanh, hẳn lại am hiểu khinh công.”
Tô Tín nhíu mày suy nghĩ nhưng trong Thường Ninh phủ không có người như vậy.
Chính vào lúc này bên đường có tiếng hét thảm vang lên, Tô Tín lập tức đuổi theo, nhìn thấy tên hắc y nhân té xuống đất, xem dáng người và y phục dạ hành cực giống như tên vừa đánh lén hắn vừa rồi.
Tô Tín cẩn thận đi tới, xác định tên hắc y nhân đã triệt để chết đi thì hắn kéo khăn che mặt hắn xuống.
Đó là một người trẻ tuổi tuấn tú chừng hai mươi tuổi bị người ta dùng một kiếm cắt đứt yết hầu.
Nhưng Tô Tín lại cũng không nhận ra người này, hắn xác định mình không biết kẻ này.
Đúng lúc này bên đường lại có tiếng động huyên náo ồn ào vang lên, mấy trăm tên đệ tử Tam Anh hội được Mạnh Trường Hà dẫn dắt chạy tới, bên cạnh hắn còn có ba thế gia Tương Nam Tưởng Nguyên Đông và Nguyễn Minh Nguyệt.
Nhìn thấy Tô Tín ở chỗ này, Mạnh Trường Hà lập tức sững sờ: “Tô Tín, tại sao ngươi ở nơi này?
“Kim Nguyệt phường là địa bàn Phi Ưng Bang ta, vì cái gì ta không thể ở nơi này?”
Tô Tín hỏi ngược lại: “Hiện tại ta muốn hỏi các ngươi một chút, hơn nửa đêm Tam Anh hội các ngươi tới địa bàn Phi Ưng Bang làm gì?”
Mạnh Trường Hà vẫn không trả lời, bên kia Tưởng Nguyên Đông và Nguyễn Minh Nguyệt lại nhìn thấy thi thể trên mặt đất và sắc mặt tối sầm.
Thi thể trên mặt đất chính là Trương gia Trương Khánh Phương!
Nhìn thấy yết hầu của Trương Khánh Phương bị kiếm đâm thủng, nhìn thấy Tô Tín cầm du long kiếm đứng bên cạnh Trương Khánh Phương thì tất cả không cần nói cũng biết.
“Tô Tín! Ngươi muốn chết!”
Tưởng Nguyên Đông tức giận quát một tiếng, hắn rút trường đao chém về phía Tô Tín.
Tương Nam ba đại thế gia đồng khí liên chi, các bên có quan hệ thông gia lẫn nhau, nếu luận thân phận thì Trương Khánh Phương còn là biểu đệ của hắn.
Tuy quan hệ thân thích loạn thất bát tao không nói rõ, Trương Khánh Phương chết ở Thường Ninh phủ, tương lai về tới gia tộc hắn sẽ bị chỉ trích.
Lần này tới Thường Ninh phủ tìm kiếm bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh, trên danh nghĩa là do hắn dẫn đội, xảy ra chuyện thì hắn sẽ phải phụ trách.
Tô Tín cũng dám giết Trương Khánh Phương, nếu hắn không giết Tô Tín cho gia tộc một câu bàn giao, trở về gia tộc bị trừng phạt cái gì thì hắn không dám tưởng tượng được.
Tưởng Nguyên Đông sử dụng đao chính là miêu đao rất nhỏ, hắn thi triển đao pháp cũng chỉ có một chữ, đó chính là: nhanh!
“Cửu Yến Liên Hoàn Trảm!”
Trong nháy mắt Tưởng Nguyên Đông chém ra chín đao, chín đao chém vào cùng vị trí.
Nếu đổi thành những người khác đã sớm bị chém đứt binh khí trong chín kích, bản thân cũng bị chem thành hai nửa.
Nhưng Tưởng Nguyên Đông kinh hãi phát hiện hai tay của mình run run, miêu đao dùng thép tinh luyện thành vậy mà xuất hiện vết rạn nứt ti tí và sắp nát vụn.
“Binh khí Hoàng cấp!”
Tưởng Nguyên Đông kinh hãi nhìn du long kiếm trong tay Tô Tín, tiểu bang chủ trong Thường Ninh phủ lại có trong tay một thanh binh khí Hoàng cấp.
Phải biết rằng Tưởng gia bọn họ chỉ có gia chủ hoặc là trưởng lão mới có tư cách có được binh khí thượng đẳng.
Binh khí cũng phân đẳng cấp, một ít binh khí chế thức có thể ché tọ số lượng lớn, cho dù là dùng tài liệu gì cũng chỉ là binh khí bình thường mà thôi.
Chỉ có những binh khí do các luyện khí đại sư chế tạo cẩn thận mới có thể phân đẳng cấp, có được cái tên riêng của mình, hơn nữa còn có các hiệu quả kỳ diệu
Binh khí được người giang hồ phân thành bốn đẳng cấp: thiên, địa, huyền, hoàng.
Trường kiếm kỳ quái trong tay Tô Tín tuyệt đối là binh khí ngoài hoàng cấp, nếu không miêu đao thép tinh bách luyện trong tay hắn cũng không bị chấn vỡ như vậy.
Sau khi đánh lui Tưởng Nguyên Đông, Tô Tín cau mày nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Người này không phải ta giết.”
Tưởng Nguyên Đông lãnh đạm nói: “Chúng ta là ai? Chúng ta là Tương Nam Tưởng gia Tưởng Nguyên Đông và Nguyễn gia Nguyễn Minh Nguyệt, thi thể trên mặt đất là Trương gia Trương Khánh Phương!”
“Tô Tín, ngươi thật lớn mật, cũng dám giết người Tương Nam ba đại thế gia.”
“Ngươi cho rằng có thể xưng bá một góc Thường Ninh phủ là có thể coi rẻ Tương Nam võ lâm hay sao?”
Toàn thân hắc y nhân này bao phủ trong quần áo màu đen và không thấy rõ khuôn mặt, Tô Tín nghiêng người tránh né hắn xuất Hận Cực Quyền đối quyền với hắc y nhân kia, lập tức đánh này hắc y nhân lui bước về phía sau.
“Hậu Thiên đại viên mãn?”
Tô Tín không có có cảm giác được thực lực cụ thể của hắc y nhân nhưng kém hắn rất nhiều.
Dường như tên hắc y nhân rất giật mình vì lực lượng của Tô Tín, nhìn thấy chính mình đánh lén thất bại, hắn lập tức quay người bỏ trốn.
Tô Tín rút du long kiếm bên hông ra, nhưng không nghĩ tới tốc độ của tên hắc y nhân cực kỳ nhanh chóng, chỉ chốc lát hắn đã biến mất trong tầm mắt Tô Tín.
“Là ai đến đánh lén ta? Lực lượng không lớn nhưng thân pháp rất nhanh, hẳn lại am hiểu khinh công.”
Tô Tín nhíu mày suy nghĩ nhưng trong Thường Ninh phủ không có người như vậy.
Chính vào lúc này bên đường có tiếng hét thảm vang lên, Tô Tín lập tức đuổi theo, nhìn thấy tên hắc y nhân té xuống đất, xem dáng người và y phục dạ hành cực giống như tên vừa đánh lén hắn vừa rồi.
Tô Tín cẩn thận đi tới, xác định tên hắc y nhân đã triệt để chết đi thì hắn kéo khăn che mặt hắn xuống.
Đó là một người trẻ tuổi tuấn tú chừng hai mươi tuổi bị người ta dùng một kiếm cắt đứt yết hầu.
Nhưng Tô Tín lại cũng không nhận ra người này, hắn xác định mình không biết kẻ này.
Đúng lúc này bên đường lại có tiếng động huyên náo ồn ào vang lên, mấy trăm tên đệ tử Tam Anh hội được Mạnh Trường Hà dẫn dắt chạy tới, bên cạnh hắn còn có ba thế gia Tương Nam Tưởng Nguyên Đông và Nguyễn Minh Nguyệt.
Nhìn thấy Tô Tín ở chỗ này, Mạnh Trường Hà lập tức sững sờ: “Tô Tín, tại sao ngươi ở nơi này?
“Kim Nguyệt phường là địa bàn Phi Ưng Bang ta, vì cái gì ta không thể ở nơi này?”
Tô Tín hỏi ngược lại: “Hiện tại ta muốn hỏi các ngươi một chút, hơn nửa đêm Tam Anh hội các ngươi tới địa bàn Phi Ưng Bang làm gì?”
Mạnh Trường Hà vẫn không trả lời, bên kia Tưởng Nguyên Đông và Nguyễn Minh Nguyệt lại nhìn thấy thi thể trên mặt đất và sắc mặt tối sầm.
Thi thể trên mặt đất chính là Trương gia Trương Khánh Phương!
Nhìn thấy yết hầu của Trương Khánh Phương bị kiếm đâm thủng, nhìn thấy Tô Tín cầm du long kiếm đứng bên cạnh Trương Khánh Phương thì tất cả không cần nói cũng biết.
“Tô Tín! Ngươi muốn chết!”
Tưởng Nguyên Đông tức giận quát một tiếng, hắn rút trường đao chém về phía Tô Tín.
Tương Nam ba đại thế gia đồng khí liên chi, các bên có quan hệ thông gia lẫn nhau, nếu luận thân phận thì Trương Khánh Phương còn là biểu đệ của hắn.
Tuy quan hệ thân thích loạn thất bát tao không nói rõ, Trương Khánh Phương chết ở Thường Ninh phủ, tương lai về tới gia tộc hắn sẽ bị chỉ trích.
Lần này tới Thường Ninh phủ tìm kiếm bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh, trên danh nghĩa là do hắn dẫn đội, xảy ra chuyện thì hắn sẽ phải phụ trách.
Tô Tín cũng dám giết Trương Khánh Phương, nếu hắn không giết Tô Tín cho gia tộc một câu bàn giao, trở về gia tộc bị trừng phạt cái gì thì hắn không dám tưởng tượng được.
Tưởng Nguyên Đông sử dụng đao chính là miêu đao rất nhỏ, hắn thi triển đao pháp cũng chỉ có một chữ, đó chính là: nhanh!
“Cửu Yến Liên Hoàn Trảm!”
Trong nháy mắt Tưởng Nguyên Đông chém ra chín đao, chín đao chém vào cùng vị trí.
Nếu đổi thành những người khác đã sớm bị chém đứt binh khí trong chín kích, bản thân cũng bị chem thành hai nửa.
Nhưng Tưởng Nguyên Đông kinh hãi phát hiện hai tay của mình run run, miêu đao dùng thép tinh luyện thành vậy mà xuất hiện vết rạn nứt ti tí và sắp nát vụn.
“Binh khí Hoàng cấp!”
Tưởng Nguyên Đông kinh hãi nhìn du long kiếm trong tay Tô Tín, tiểu bang chủ trong Thường Ninh phủ lại có trong tay một thanh binh khí Hoàng cấp.
Phải biết rằng Tưởng gia bọn họ chỉ có gia chủ hoặc là trưởng lão mới có tư cách có được binh khí thượng đẳng.
Binh khí cũng phân đẳng cấp, một ít binh khí chế thức có thể ché tọ số lượng lớn, cho dù là dùng tài liệu gì cũng chỉ là binh khí bình thường mà thôi.
Chỉ có những binh khí do các luyện khí đại sư chế tạo cẩn thận mới có thể phân đẳng cấp, có được cái tên riêng của mình, hơn nữa còn có các hiệu quả kỳ diệu
Binh khí được người giang hồ phân thành bốn đẳng cấp: thiên, địa, huyền, hoàng.
Trường kiếm kỳ quái trong tay Tô Tín tuyệt đối là binh khí ngoài hoàng cấp, nếu không miêu đao thép tinh bách luyện trong tay hắn cũng không bị chấn vỡ như vậy.
Sau khi đánh lui Tưởng Nguyên Đông, Tô Tín cau mày nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Người này không phải ta giết.”
Tưởng Nguyên Đông lãnh đạm nói: “Chúng ta là ai? Chúng ta là Tương Nam Tưởng gia Tưởng Nguyên Đông và Nguyễn gia Nguyễn Minh Nguyệt, thi thể trên mặt đất là Trương gia Trương Khánh Phương!”
“Tô Tín, ngươi thật lớn mật, cũng dám giết người Tương Nam ba đại thế gia.”
“Ngươi cho rằng có thể xưng bá một góc Thường Ninh phủ là có thể coi rẻ Tương Nam võ lâm hay sao?”
Danh sách chương