Biết rõ thân phận của người trước mặt, Tô Tín thở dài ra một hơi.

Hiện tại hắn có ngốc cũng biết chính mình bị người ta hãm hại.

Chỉ sợ Trương Khánh Phương đã sớm chết rồi, người vừa đánh lén xuất thủ cũng cố ý dẫn hắn tới nơi này.

“Ta nói rồi, người không phải ta giết, ta bị người ta dẫn tới nơi này. Lúc ta tới thì Trương Khánh Phương cũng đã sớm chết, không tin các ngươi có thể nghiệm chứng tử thi.”

Tô mới cũng không phải người thích giải thích nhưng hắn vẫn không muốn chịu tiếng xấu thay người khác.

Mạnh Trường Hà cười lạnh nói: “Tang đã có còn nghiệm cái gì mà nghiệm? Trực tiếp động thủ bắt hắn là được rồi!”

Tô Tín dẫn xuất tai họa lớn như thế, trong nội tâm Mạnh Trường Hà cao hứng còn không kịp.

Giết người Tương Nam ba đại thế gia, Tô Tín lúc này hữu tử vô sinh.

“Chậm đã! Minh Nguyệt, đi khám nghiệm tử thi.”

Tưởng Nguyên Đông trầm giọng nói.

Hắn không phải người ngu, Mạnh Trường Hà có thâm thù đại hận với Tô Tín, hắn cũng có nghe qua việc này.

Dù sao nơi này có mấy trăm người vây quanh, Tô Tín tuyệt đối không chạy được, nhưnếu người thật sự là Tô Tín giết, đến lúc đó bắt giữ cũng không muộn.

Nguyễn Minh Nguyệt gật gật đi qua tra xét thi thể Trương Khánh Phương, lắc lắc đầu nói: “Trương Khánh Phương chết không bao lâu, là bị người ta một kiếm mất mạng, căn bản không nhìn ra cái gì.”

Tưởng Nguyên Đông nhìn về phía Tô Tín, trong ánh mắt lập tức tràn ngập sát cơ.

Hiện tại Tô Tín là người bị hiềm nghi lớn nhất.

Nếu đổi thành trước kia hắn còn chưa tin Trương Khánh Phương sẽ bị người ta dùng một kiếm lấy mạng.

Nhưng vừa rồi cảm nhận thực lực Tô Tín, cộng thêm Mạnh Trường Hà vừa rồi cũng không có khuếch đại chiến tích của Tô Tín.

Nếu như xuất kỳ bất ý, Tô Tín hoàn toàn có năng lực miểu sát Trương Khánh Phương trong một tiếng.

Vào lúc này một giọng nói thản nhiên vang lên.

“ Các ngươi nói sai rồi, miệng vết thương có thể nhìn ra nhiều thứ.”

Trong bóng tối Giang Lăng thản nhiên đi tới.

“Giang đường chủ, tại sao ngươi ở nơi này?”

Tưởng Nguyên Đông nhíu mày hỏi.

Giang Lăng cười hắc hắc nói: “Thiết Đao Hội quá ít người, chỉ có thể tìm kiếm manh mối chìa khóa vào ban ngày, ta là người không chịu rãnh rỗi, đương nhiên ta cũng đi ra ngoài tìm kiếm.”

Hắn vừa nói lời này không có ai tin tưởng, chỉ xem hắn là kẻ tới xem náo nhiệt, nhưng không nghĩ tới Giang Lăng trực tiếp đi đến thi thể của Trương Khánh Phương và xem xét, hắn nói: “Các ngươi đúng là tiểu bối giang hồ ah, lại sơ ý chủ quan như vậy.”

“Hôm nay ta dạy các ngươi một khóa, thi thể có đôi khi rất biết nói chuyện, thi thể sẽ cho chúng ta biết manh mối của hung thủ…”

Tuy Giang Lăng cũng mới hơn ba mươi tuổi nhưng từ mười mấy tuổi đã lăn lộn trong Niên Bang, hắn từ bang chúng cấp thấp bò lên vị trí hiện tại, cho tới bây giờ hắn là đã Lập Hạ đường chủ, có thể nói là người từng trải, lý lịch của hắn cũng giống Tô TÍn.

Chỉ vào cổ họng miệng vết thương trên thi thể Giang Lăng, Giang Lăng chậm rãi nói: “Từ miệng vết thương có thể thấy được người giết Giang Lăng là một kiếm phong hầu.”

“Nhưng bản thân Giang Lăng chính là võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn, có thể kích một kiếm chém giết hắn hoặc là võ giả Tiên Thiên hoặc là xuất kỳ bất y bị người đánh trộm, ra tay ác độc đánh chết tại chỗ.”

“Nhưng chúng ta bây giờ có thể bài trừ đối phương là võ giả Tiên Thiên.”

“Vì cái gì?”

Nguyễn Minh Nguyệt vô ý thức hỏi.

“Rất đơn giản, bởi vì Trương Khánh Phương đã xuất kiếm nhưng đáng tiếc kiếm không nhanh bằng đối phương. Nếu đối phương là võ giả Tiên Thiên, Trương Khánh Phương căn bản không có cơ hội ra tay.”

Giang Lăng chỉ vào tay trái Trương Khánh Phương, tay trái cầm vỏ kiếm, trường kiếm cũng bị rút ra một đoạn nhưng cuối cùng lại chưa kịp xuất kiếm đã bị người ta giết tại chỗ.

“Hơn nữa từ miệng vết thương có thể phán đoán, người xuất kiếm là cao thủ kiếm đạo, xuất kiếm quỷ dị tàn nhẫn, trọng yếu nhất là hắn dùng tay trái.”

Tô Tín ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lăng.

Mà Nguyễn Minh Nguyệt lại không phục, nói: “Nói hưu nói vượn! Đối phương sử dụng kiếm tay trái hay tay phải, tại sao ngươi có thể nhìn ra?”

Giang Lăng cười lạnh nói: “Quả nhiên ngươi vẫn còn là một tiểu oa nhi vừa mới bước ra giang hồ, chi tiết nhỏ như thế, cho dù là đám bang chúng cấp thấp nhất của ta cũng có thể nhìn ra…”

“Từ góc dộ xuất kiếm đối xứng, kiếm tay trái đả thương người sẽ có miệng vết thương rộng hơn phía bên phải, miệng vết thương bên phải sẽ rộng hơn về bên trái là xuất kiếm tay phải.”

“Chậc chậc, khó trách Tương Nam thế gia các ngươi cũng chỉ có thể xưng vương xưng bá tại Nam Man đất cằn sỏi đá này, trình độ đệ tử dòng chính kém như thế?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện