Qua nhiều năm như vậy, thế lực mà Anh Hùng Hội đắc tội căn bản là không có quan hệ trực tiếp đến những người bọn họ từng giúp, điểm này Nhâm Bình Sinh và Trần Độ cũng biết.

Ngày hôm nay, ba môn phái là Niên Bang, Thất Hùng Hội và Bích Huyết Thanh Sơn Đường đến giúp Anh Hùng Hội cũng không phải bởi vì mấy năm gần đây bọn họ thiếu ân tình của Anh Hùng Hội, mà là bởi vì ngày xưa Mạc Thanh Hồi có ân với bọn họ.

Nói tóm lại, thật ra thì những năm này Anh Hùng Hội vẫn luôn tiêu hao những lợi ích mà ngày xưa Mạc Thanh Hồi lưu lại.

Tô Tín nhìn thấy hai người Nhâm Bình Sinh và Trần Độ đều im lặng không nói gì, bèn lên tiếng:

- Hẳn là các ngươi đều thấy được, những món nợ ân huệ ngày xưa mà Anh Hùng Hội có được cũng đã dùng gần hết, không có ân tình gì có thể lưu truyền đời đời, thứ cho ta nói thẳng, nếu như Anh Hùng Hội các ngươi còn tiếp tục giữ cái cách làm việc này, sớm muộn gì cũng có một ngày bị hủy diệt.

Trần Độ và Nhâm Bình Sinh liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều không phải là kẻ ngốc, là người đứng đầu Anh Hùng Hội, thật ra thì ngay cả chính bản thân bọn hắn cũng đều có cảm giác như vậy.

Chỉ là mặc dù biết nhưng bọn họ không muốn suy nghĩ về vấn đề này quá nhiều, cứ thế lừa mình dối người, nhưng giờ phút này, khi đối mặt với sự phản bội của Niên Bang, Thất Hùng Hội và Bích Huyết Thanh Sơn Đường, ba môn phái mà bọn họ mời đế để trợ giúp, Anh Hùng Hội bọn họ đã không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.

Nhâm Bình Sinh nhìn Tô Tín, giọng nói hơi có chút khàn khàn:

- Đây chính là lý do khiến ngươi muốn ta gia nhập Địa phủ ư? Gia nhập Địa phủ liền có thể bảo vệ Anh Hùng Hội chúng ta tiếp tục truyền thừa?

Tô Tín trầm giọng đáp:

- Có phải thế không, điểm này hẳn là phải hỏi Nhâm hội chủ ngươi mới đúng!

- Thật ra thì con người của ta luôn mang những suy nghĩ khá là tối tăm, lòng người vốn ác, không có ai trời sinh đã có lòng từ bi, cho dù là phật cũng không thể.

- Chính bởi vì như thế, Nhâm hội chủ và Trần huynh các ngươi thử cẩn thận nghĩ lại xem, chẳng lẽ ở thời điểm hành hiệp trượng nghĩa các ngươi thật sự cảm giác bản thân rất vui vẻ sao? Có lẽ các ngươi có, nhưng càng nhiều là phát sầu khi các ngươi vừa trêu chọc đến một loạt các thế lực đi? Trần Độ dùng ánh mắt thoáng có vẻ kinh hãi nhìn Tô Tín, hắn chưa bao giờ nói những chuyện này với Tô TÍn, làm sao mà hắn biết được?

Mà trong mắt Nhâm Bình Sinh cũng lộ ra vẻ mờ mịt, thậm chí những điều mà Tô Tín nói ra hắn cũng đã từng nghĩ đến, nhưng hắn vẫn không muốn suy nghĩ về điều đó quá nhiều.

Hồi còn nhỏ cuộc sống của Nhâm Bình Sinh rất khó khăn, là Anh Hùng Hội cứu hắn, về sau hắn cũng dũng cảm đánh giết vì Anh Hùng Hội, kiên trì vì lý tưởng của Anh Hùng Hội, người nào trên giang hồ thấy hắn cũng phải chân tâm thật ý gọi hắn một tiếng Nhâm đại hiệp.

Nói thật, Nhâm Bình Sinh cũng không biết mình làm như thế là thật sự mang lòng hiệp nghĩa hay chỉ thuần túy là vì báo đáp ân tình trước kia của Anh Hùng Hội nên mới bắt buộc chính mình làm việc dựa theo tôn chỉ của Anh Hùng Hội.

Hai chữ hiệp nghĩa này, hắn thật sự gánh nổi sao?

Nếu như nói Nhâm Bình Sinh còn đang mờ mịt, vậy thì Trần Độ đã bắt đầu trở nên thông suốt hơn nhiều.

Thật ra thì nếu như dựa theo bản thân Trần Độ mà nói, khi còn trẻ hắn cũng không được coi như là người tốt lành gì.

Thành danh từ khi còn trẻ hiển nhiên là không thể thiếu lòng háo thắng, hắn cũng từng vì hai chữ danh lợi mà đã đi khiêu chiến với một số võ giả không thù không oán gì với mình, thậm chí còn không tiếc tay giết người.

Sau đó hắn còn vui chơi thỏa thích với đám thiếu gia nhà giàu, cuộc sống trôi qua vô cùng phù hoa, thoạt nhìn bên ngoài trông có vẻ như rất phóng khoáng, nhưng bản chất bên trong ra sao thì chỉ có hắn là tự biết được.

Về sau hắn lại gặp phải một biến cố lớn, tưởng rằng đời này mình sẽ bị phế đi, nhưng về sau Nhâm Bình Sinh đã cứu hắn, thế nên hắn đã gia nhập Anh Hùng Hội và làm hết thảy vì Anh Hùng Hội, lý do rất đơn giản, chính là vì báo ân mà thôi.

Tô Tín thở dài một hơi nói:

- Nhâm hội chủ, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, Anh Hùng Hội nên làm ra một số thay đổi, nếu không thì sẽ tuyệt đối không thể đặt chân trên giang hồ, hơn nữa Anh Hùng Hội cũng cần phải giải quyết được nguy cơ trước mắt.

- Trước mắt thì Niên Bang, Thất Hùng Hội và Bích Huyết Thanh Sơn Đường đã hoàn toàn trở mặt với Anh Hùng Hội các ngươi, hành động này cũng có nghĩa rằng ân tình lúc trước của Anh Hùng Hội đối với bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt, từ nay về sau nếu như Anh Hùng Hội các ngươi còn xảy ra xung đột gì với bọn họ, thì chắc là những thế lực này sẽ không nương tay nữa đâu.

- Bây giờ Nhâm hội chủ ngươi đã bị trọng thương, với thương thế hiện tại của ngươi mà nói, có lẽ ngươi còn phải tu dưỡng mấy năm mới có thể khỏi hẳn, hơn nữa trên Nguyên Thần còn có tổn thương không cách nào bù đắp được.

Đến lúc đó, một khi Anh Hùng Hội các ngươi xảy ra xung đột với những thế lực khác, Anh Hùng Hội các ngươi lđịnh lấy cái gì để che chở?

Nhưng chỉ cần ngươi gia nhập Địa phủ, Địa phủ thậm chí còn có khả năng giúp ngươi khôi phục thương thế chỉ trong thời gian vài tháng, hơn nữa sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng gif.

Mặt khác, cho dù trong khoảng thời gian này Anh Hùng Hội các ngươi có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng có thể yêu cầu trợ giúp từ Địa phủ, chỉ cần ngươi có thể lấy ra thù lao xúng đáng, người của Địa phủ tuyệt đối sẽ giúp ngươi giải quyết mọi chuyện.

Nhâm Bình Sinh còn chưa tỏ thái độ gì, Trần Độ đã đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói tràn ngập sự kiên quyết, hắn nói với Nhâm Bình Sinh:

- Hội chủ! Đồng ý đi! Nhiều năm qua Anh Hùng Hội ta qua đã giúp đỡ rất nhiều người, kết quả lại có ích lợi gì? Cuối cùng chẳng phải là rơi vào loại kết cục này ư!

Đối với Trần Độ mà nói, hắn thật sự không ủng hộ cái lý tưởng kia của Anh Hùng Hội, hắn gia nhập Anh Hùng Hội chỉ là vì báo ân mà thôi, báo ân của Anh Hùng Hội, báo ân của Nhâm Bình Sinh.

Đặc biệt là những năm gần đây Nhâm Bình Sinh lại càng giống như huynh như cha của hắn, coi như là không từ mà biệt, chỉ cần Tô Tín hứa hẹn có thể trị lành thương thế trên Nguyên Thần của Nhâm Bình Sinh, Trần Độ nhất định sẽ đáp ứng Tô Tín gia nhập Địa phủ.

Nhâm Bình Sinh nhắm mắt lại thở dài một tiếng:

- Nếu hành hiệp trượng nghĩa mà cứ một hai phải đòi báo đáp, vậy sao còn có thể gọi là hành hiệp trượng nghĩa nữa?

Trong đôi mắt của Trần Độ lộ ra vẻ giận dữ, hắn chỉ vào chỗ sâu nhất trong đại điện, phẫn nộ quát lên:

- Ta không cần bọn họ báo đáp Anh Hùng Hội ta cái gì, nhưng kết quả thế nào? Khi lợi ích ở trước mặt, bọn họ cũng vẫn lấy oán báo ơn!

Thân là võ giả Dung Thần Cảnh, là phó hội chủ, từ trước đến này Trần Độ vẫn luôn là người quản lý toàn bộ công việc ở Anh Hùng Hội, ở trước mặt người ngoài, Trần Độ đều bày ra vẻ khéo léo cẩn thận, thấy ai cũng bày ra vẻ mặt phong độ, nụ cười phóng khoáng, nhưng khuôn mặt hắn bây giờ chỉ toàn là vẻ dữ tợn.

Vương Ngọc nhìn chằm chằm Nhâm Bình Sinh, nếu như có thể mượn sức hai người Trần Độ và Nhâm Bình Sinh, đối với Địa phủ bọn hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một cái trợ lực không nhỏ.

Thực lực của hai người kia ra sao, vừa rồi hắn đã thấy được vô cùng rõ ràng, tốc độ dùng đao của Trần Độ nhanh mức làm cho người ta phải kinh diễm, nếu như đổi thành chính hắn chống lại Trần Độ, bất cứ lúc nào hắn cũng cần tự nhắc nhở mình phải thật cẩn thận, nếu không chỉ vừa mất tập trung một cái là sẽ mất mạng dưới đao của Trần Độ ngay.

Hơn nữa thực lực của Nhâm Bình Sinh ở Dương Thần Cảnh cũng rất là mạnh mẽ, Sơn Hà Kiếm Quyết mà Mạc Thanh Hồi lưu lại đã được hắn phát huy đến cảnh giới võ đạo thuộc về bản thân, thành tựu kiếm đạo của hắn cũng là có thể nói hoàn mỹ, Sơn Hà Kiếm Quyết quả thực chính là một bộ võ kỹ mạnh mẽ không có một chút khiếm khuyết nào.

Bây giờ, nhược điểm duy nhất của Nhâm Bình Sinh có lẽ chính là hắn không có một bộ nội công mạnh.

Suy cho cùng ban đầu trừ một cường giả như Mạc Thanh Hồi ra thì Anh Hùng Hội không có gì đáng nói cả.

Mạc Thanh Hồi sáng chế ra Sơn Hà Kiếm Quyết, nhưng hắn vẫn chưa sáng tạo ra được một bộ nội công đủ kinh diễm.

Nhưng mà cũng không sao cả, chỉ cần Nhâm Bình Sinh gia nhập Địa phủ, đến lúc đó sẽ có đầy công pháp mạnh mặc hắn chọn lựa, hoàn toàn có thể làm cho thực lực của Nhâm Bình Sinh tiến thêm một bước, khiến cho nhược điểm duy nhất cũng được bù đắp.

Chỉ có điều là dưới ánh nhìn của ba người, Nhâm Bình Sinh vẫn cứ nhắm mắt lại, không chịu lên tiếng.

Nhâm Bình Sinh không kháng cự với Địa phủ, hắn cũng sẽ không cho rằng Địa phủ là tồn tại mang tội ác tày trời.

Chỉ là thân là hội chủ của Anh Hùng Hội, nếu như hôm nay hắn gia nhập Địa phủ, liệu đây có thật sự là chuyện tốt đối với Anh Hùng Hội hay không?

Làm hội chủ của Anh Hùng Hội, thứ duy nhất mà Nhâm Bình Sinh không bỏ xuống được lúc này khả năng chính là chính bản thân Anh Hùng Hội.

Bây giờ nếu Anh Hùng Hội có người đủ thực lực và khả năng để thừa kế Anh Hùng Hội, vậy thì hắn sẽ lập tức nhường lại vị trí hội chủ này, sau đó gia nhập Địa phủ, âm thầm bảo vệ Anh Hùng Hội, đáng tiếc là hiện tại không có ai đủ sức đẻ gánh vác trọng trách này.

Nhìn Nhâm Bình Sinh, Tô Tín thở dài nói:

- Nhâm hội chủ, ngươi không cần phải do dự nữa, ta biết thứ mà ngươi không bỏ xuống được cũng chỉ có Anh Hùng Hội mà thôi, Địa phủ sẽ không bắt ngươi dành quá nhiều thời gian ở Địa phủ.

- Giống như là ta, ngươi phải biết rằng ta dành phần lớn thời gian để lăn lộn trong giang hồ, hơn nữa bản thân ta còn kiêm luộn chức bị Tứ Đại Thần Bộ của triều đình, nhưng những công vụ mà ta cần phải xử lý cũng chưa từng xảy ra sơ suất.

- Muốn bảo vệ cái gì thì cũng cần phải có thực lực mới được, thứ cho ta nói thẳng, chỉ bằng vào thực lực của Nhâm hội chủ ngươi bây giờ thì còn lâu mới đủ, Địa phủ có thể trợ giúp cho ngươi, mà ở Địa phủ thực lực của ngươi cũng có thể trong phát huy đến trình độ cao nhất.

- Với thực lực của cường giả Dương Thần Cảnh, ngươi có thể làm được rất nhiều chuyện trên giang hồ, đồng dạng dùng lực lượng để âm thầm phát triển Anh Hùng Hội, tuyệt đối sẽ có ích hơn việc ngươi phí công phí sức đi giúp đỡ những “con sói mắt trắng” kia.

- Có ngươi ở đay, truyền thừa của Anh Hùng Hội sẽ không diệt, nếu như bây giờ không có ngươi, Anh Hùng Hội mới có thể thật sự suy bại hoàn toàn, thậm chí là bị hủy diệt.

Trần Độ nôn nóng nhìn Nhâm Bình Sinh, hắn vô cùng đồng ý với những lời mà Tô Tín nói, thay vì phí sức đi giúp những con sói mắt trắng kia, nếu như Nhâm Bình Sinh dùng toàn lực để phát triển Anh Hùng Hội, thực lực của Anh Hùng Hội bọn họ bây giờ cũng sẽ không càng ngày càng yếu đi.

Dĩ nhiên nếu so sánh Anh Hùng Hội với Nhâm Bình Sinh, hắn lại càng lo lắng cho Nhâm Bình Sinh hơn.

Gia nhập Địa phủ có nhiều cường giả giúp đỡ như vậy, cho dù tương lai hắn thật sự vì Anh Hùng Hội mà gặp phải tình huống không chết không thôi, nhưng chỉ cần có Địa phủ giúp đỡ là trong tay hắn đã có nhiều thêm một tấm bài tẩy.

Ngược lại nếu Nhâm Bình Sinh không gia nhập Địa phủ, chỉ bằng cách làm việc hiện tại của Anh Hùng Hội, sớm muộn gì cũng sẽ chọc phải chuyện lớn, đến lúc đó nhưng mối ân huệ mà Mạc Thanh Hồi để lại sẽ bị dùng hết hoàn toàn, cho dù Nhâm Bình Sinh là tồn tại Dương Thần Cảnh, hắn vẫn sẽ không thể ngăn được.

Mặc dù Trần Độ hi vọng Nhâm Bình Sinh gia nhập Địa phủ, nhưng trước đó hắn cũng chỉ khuyên nhủ một câu, còn chưa đến mức liều chết đòi Nhâm Bình Sinh phải gia nhập Địa phủ.

Hắn đi theo Nhâm Bình Sinh đã rất lâu rồi, hiển nhiên là hắn biết tính cách của Nhâm Bình Sinh ra sao.

Chỉ cần chính bản thân Nhâm Bình Sinh không muốn, không có ai có thể ép buộc hắn làm gì.

Từ trước tới nay tính cách của Nhâm Bình Sinh vẫn luôn rất ngoan cố.

Đối mặt với ánh mắt của ba người, đặc biệt là Trần Độ ở phía sau, cuối cùng Nhâm Bình Sinh cũng thở dài một tiếng, nói:

- Ta bằng lòng gia nhập Địa phủ.

Lời này vừa được nói ra, ba người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả chính bản thân Nhâm Bình Sinh cũng thở phào một hơi.

Thật ra thì cả đời này hắn đều sống vì người khác.

Bất kể trong lòng hắn có thật sự hiệp nghĩa hay không, nhưng hắn vì báo đại ân ngày xưa của Anh Hùng Hội, hắn nhất định phải đón lấy vị trí này, hơn nữa còn phải làm cho Anh Hùng Hội vẫn có thể đứng vững vàng ở trong giang hồ.

Bao gồm cả việc hiện tại hắn đồng ý với Tô Tín là sẽ gia nhập Địa phủ cũng thế, hắn làm vậy vẫn chỉ là vì có thể làm cho Anh Hùng Hội kéo dài truyền thừa, dĩ nhiên còn vì cả Trần Độ.

Trần Độ coi hắn như cha như huynh, nếu hắn không lên tiếng đáp ứng, chắc chắn Trần Độ cũng sẽ không đáp ứng.

Coi như là vì tương lai của Trần Độ, cuối cùng hắn vẫn mở miệng đưa ra đáp án đồng ý.

Trần Độ coi hắn là cha là huynh, thì sao hắn có thể không coi Trần Độ như người thân của mình?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện