“Buông tôi ra!!!”​Mộ Ngưng Hàm bị Diệp Lăng chiếm tiện nghi hai lần, trong lòng lửa giận triệt để bạo phát.​Thời điểm nàng kêu Diệp Lăng buông ra, nhìn lại thì thấy hắn ngẩn người.​Chỉ thấy ánh mắt Diệp Lăng đang nhìn phía bụng của mình.​Hoặc có lẽ là...​Hắn không phải là đang nhìn bụng, mà là đang nhìn chỗ không muốn người biết.​Lúc này Mộ Ngưng Hàm bị Diệp Lăng treo ngược, cái áo da bó sát người lập tức xuất hiện khe hở.​Xuyên thấu qua khe hở này, Diệp Lăng thấy được bên trong là đồ lót màu đỏ, cùng với...​Một đôi đại thỏ trắng như tuyết!​Đôi bạch thỏ này tuy không lớn như của Lưu Xảo hay Trần Nghiên, nhưng cũng vô cùng đầy đặn, dù sao thì cũng phải D cup a.​Tựa hồ đôi bạch thỏ bên trong vô cùng là khó chịu, muốn giãy dụa lao ra.​Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Lăng có chút hoảng hốt, tiểu đệ lại có phản ứng, với lại khoảng cách với cặp kiều đồn của Mộ Ngưng Hàm quá gần, khiến cho Diệp Lăng trực tiếp đụng vào!​Mộ Ngưng Hàm sững sờ, nàng còn tưởng là cái gì.​Liền ngẩng đầu nhìn một cái, nhất thời nàng phát ra một tiếng thét chói tai.​“Hỗn đản!!!”​“Đại tỷ, sao vậy?”​Đại hán xăm mình vội vàng hỏi, gã đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nàng ra hiệu một tiếng, thì cả đám liền xông lên đánh Diệp Lăng.​Tiếng “đại tỷ” này tôn xưng với hội trưởng Hồng Kinh hội – Mộ Ngưng Hàm.​Ở vị trí của đại hán xăm mình dĩ nhiên là không nhìn thấy, Diệp Lăng đang đè vào cái mông của Mộ Ngưng Hàm, nên tỏ ra vẻ vô cùng nghi hoặc.​Hai người bọn họ đang làm cái gì thế?​Thường ngày tính tình hội trưởng rất trầm ổn, sao hôm nay lại kinh hoảng a?​“Không có... Không có việc gì.”​Mộ Ngưng Hàm hít một hơi thật sâu.​Chẳng lẽ là nói cho đại hán mình, ta đây đang bị Diệp Lăng chĩa tiểu đệ vào sao?​“Buông ra!”​Mộ Ngưng Hàm quay đầu nhìn Diệp Lăng, khẽ cắn răng nghiến lợi nói.​Chẳng qua giọng nói của nàng rất nhỏ, hơn nữa khuôn mặt đã đỏ bừng.​Kiều đồn của nàng truyền đến hàng loạt cảm giác tê dại, Mộ Ngưng Hàm cho tới bây giờ chưa từng có loại cảm giác này.​Diệp Lăng cũng có chút xấu hổ, nhưng hắn cũng không có buông Mộ Ngưng Hàm ra, mà là nhỏ giọng nói:​“Hắc hắc, nếu hiện tại tôi buông cô ra thì sẽ bại lộ a?”​Mộ Ngưng Hàm nhất thời có loại xúc động muốn giết chết Diệp Lăng.​Bại lộ hay không thì có liên quan gì tới tôi, nếu cậu có bản lãnh thì đừng làm cho nó cứng a!​Hai người cứ đứng như vậy, ước chừng khoảng hơn hai phút.​“Diệp Lăng, các người...”​Cái miệng nhỏ nhắn của Trần Nghiên há to, nàng cũng đã phát hiện ra, tư thế của hai người có chút quỷ dị.​Khóe miệng Diệp Lăng nhếch lên, miễn cưỡng cười nói:​“Không có việc gì, chúng ta luyện tư thế a.”​Luyện tư thế?​Mộ Ngưng Hàm nghe lời này, thật muốn làm kêu tên đại hán kia đem AK47 ra bắn chết tên hỗn đản!​Hai phút trôi qua, Mộ Ngưng Hàm cũng không cảm giác được tiểu đệ đệ của Diệp Lăng mềm lại.​Diệp Lăng cũng rất bất đắc dĩ a!​Thật sự mà nói, hiện tại không thể buông Mộ Ngưng Hàm ra, nếu như buông ra thì mọi người sẽ thấy tiểu đệ của hắn đang ngửa đầu lên a.​Vì vậy không thể thả, mà đôi tiểu bạch thỏ kia, cũng không ngừng lộ ra trước trước mặt mình!​Hai tiểu bạch thỏ đang không ngừng nhảy nhót theo từng nhịp thở của nàng, hoàn toàn chính là khiêu khích mình a!​Lại thêm không ngừng Mộ Ngưng Hàm giãy dụa, mà mỗi một lần giãy dụa, đều sẽ sản sinh ra ma sát.​Diệp Lăng đã lâu chưa từng tiếp xúc gần gũi với nữ nhân, hôm nay lại bị khiêu khích như vậy, huyết khí nam nhân bạo phát, sao có thể chịu nổi?​“Cô đừng di chuyển, nếu không nó sẽ cứng mãi đó.”​Diệp Lăng thấp giọng nói.​Tuy trong lòng Mộ Ngưng Hàm lửa giận trùng thiên, nhưng vẫn đình chỉ không giãy dụa nữa.​Diệp Lăng cố nén không nhìn hai tiểu bạch thỏ của Mộ Ngưng Hàm, hai chân cũng khoảng cách một chút với Mộ Ngưng Hàm, tiểu đệ đệ hắn mới từ từ buông lỏng xuống.​Diệp Lăng lập tức thả Mộ Ngưng Hàm ra.​“Đi chết đi!!!”​Không nghĩ tới, sau khi Mộ Ngưng Hàm thoát khỏi, lại dĩ trực tiếp lấy ra dao găm hướng Diệp Lăng đâm tới.​Diệp Lăng nhướng mày, bỗng nhiên xuất thủ, bắt lại cánh tay Mộ Ngưng Hàm, giật về phía mình, Mộ Ngưng Hàm lập tức bị Diệp Lăng kéo vào trong lòng.​“Còn dám đánh? Vừa rồi còn chưa đủ sao?”​Diệp Lăng nói.​“Hỗn đản, ai bảo cậu sờ tôi!”​Mộ Ngưng Hàm thật sự muốn khóc.​Vừa mới mới bị Diệp Lăng sờ cái mông, hiện tại lại bị Diệp Lăng ôm trong lòng.​Mấu chốt nhất là, hiện tại bàn tay Diệp Lăng lại đặt trên ngực nàng!​Diệp Lăng hơi sững sờ, nhìn xuống, không ngờ bàn tay lại đặt trên tiểu bạch thỏ, thảo nào cảm thấy mềm mềm.​Chẳng qua...​Diệp Lăng cau mày, nói:​“Ngực của cô có sẹo sao?”​“Cậu quản làm cái gì? Nhanh buông tay ra cho tôi!”​Mộ Ngưng Hàm hừ lạnh nói.​Diệp Lăng cũng không có buông tay, hơn nữa còn nhẹ nhàng vuốt ve tiểu bạch thỏ mềm mại của Mộ Ngưng Hàm.​Hắn cảm giác được, thật sự là có một vết sẹo, chẳng qua là ở trên ngực, nên vừa rồi Diệp Lăng mới không nhìn thấy.​“Cậu còn sờ!”​Mộ Ngưng Hàm trừng mắt Diệp Lăng.​“Làm một nữ nhân xinh đẹp như vậy, hẳn là phải hoàn mỹ không tì vết chứ, không ngờ lại có một vết sẹo, hơn nữa còn là ở ngực.”​Diệp Lăng lắc đầu, bỗng nhiên nói:​“Tôi có thể xóa vết sẹo này cho cô, cô có muốn không?”​Mộ Ngưng Hàm nhất thời ngây ngẩn cả người.​Như Diệp Lăng đã nói, nữ nhân hoàn mỹ, ngay cả một vết sẹo cũng không được, chớ nói chi là ở trên ngực.​Sau khi Mộ Ngưng Hàm trở thành lão đại Hắc Đạo, đã từng đi không ít bệnh viện thẩm mỹ, nhưng bọn họ đều nói, vết sẹo này do thời gian quá dài, dù có phẫu thuật cắt đi , nhưng vẫn có thể lưu lại dấu vết, chỉ là một chút mà thôi.​Ngay cả bệnh viện thẩm mỹ nổi tiếng nhất cũng không thể làm mất vết sẹo này được, nhưng tên sắc lang vô sỉ hỗn đản này lại có thể xóa?​“Cậu nói thật?”​Lãnh ý trên mặt Mộ Ngưng Hàm hóa giải một ít, nói:​“Nếu như ngươi có thể xóa vết sẹo này cho tôi, thì tất cả mọi chuyện trước coi như chưa từng xảy ra.”​“Như vậy chưa đủ đâu.”​Diệp Lăng lắc đầu, nói:​“Nếu như tôi có thể xóa vết sẹo này cho cô, cô liền làm bạn gái tôi, thế nào?”​“Nghĩ hay quá!”​Mộ Ngưng Hàm nói.​“Ha ha, chỉ đùa một chút.”​Diệp Lăng lại nói:​“Nhưng trước tiên phải để ta xem vết sẹo này rốt cuộc là như thế nào, nếu không, làm sao có thể tìm ra biện pháp mà xóa cho cô chứ.”​Cái tên gia hỏa này, không phải là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình chứ?​Nếu để cho hắn xem vết sẹo của mình mà nói, há chẳng phải là cho hắn nhìn hết bộ ngực của mình hay sao?​Mộ Ngưng Hàm nghĩ tới đây, nhất thời nói:​“Vậy thì không cần.”​“Cô không tin tôi?”​Diệp Lăng hỏi.​“Cậu dựa vào cái gì để cho tôi tin?”​Mộ Ngưng Hàm hỏi.​Diệp Lăng suy nghĩ một chút, nói:​“Như vậy đi, nghe giọng thì chắc là cô bị cảm đúng không? Tôi có một viên Cảm Mạo Đan, cô có thể ăn thử, nếu như thấy hiệu quả, thì cô có thể tin tôi rồi chứ?.”​Nói xong, Diệp Lăng thả Mộ Ngưng Hàm ra, lấy một bình ngọc từ trong túi quần ra, đổ ra một viên Cảm Mạo Đan.​Mộ Ngưng Hàm cũng không công kích Diệp Lăng nữa, mà là nhíu mày nhìn viên đan dược như viên bi làm từ bùn của Diệp Lăng.​“Được rồi, cô ăn thử đi.”​Diệp Lăng đưa đan dược cho Mộ Ngưng Hàm, tự tin nói.​Hắn sao có thể không biết trong lòng Mộ Ngưng Hàm đang nghĩ cái gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện