Mộ Ngưng Hàm có chút không tin tuởng, nhưng vẫn tiếp nhận đan dược, nhìn nhìn Diệp Lăng một cái, trực tiếp nuốt xuống.

 

Bởi vì nàng cũng nhìn ra được, thực lực của Diệp Lăng như vậy, nếu như thật muốn giết nàng, thì cũng không cần dùng thủ đoạn rắc rối như vậy.

 

Thấy vậy, Diệp Lăng thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là lão đại của Hắc Đạo, làm việc rất quyết đoán.

 

Sau khi Mộ Ngưng Hàm ăn đan dược, lập tức cảm nhận được cổ họng mình hơi thông, không còn cảm giác khó chịu khi nói.

 

Hơn nữa, mũi của nàng cũng triệt để đả thông.

 

“Thật sự có hiệu nghiệm!”

 

Mộ Ngưng Hàm ngạc nhiên nói.

 

Một màn này, để những đại hán đứng phía sau nhất thời lộ ra vẻ mờ mịt.

 

Hội trưởng ngày hôm nay bị làm sao thế?  

Lúc trước thì khăng khăng muốn giết người, bây giờ lại giống như con mèo con vậy, dáng vẻ này bọn họ chưa từng thấy qua bao giờ.

 

Chẳng lẽ không muốn đánh chết tên này nữa sao?

 

“Khái khái...”

 

Mộ Ngưng Hàm lúc này cũng kịp phản ứng, khôi phục lại dáng vẻ như bình thường.

 

Nàng cũng không biết vì sao, ở trước mặt tên hỗn đản này, mình không thể khống chế tốt tâm tình.

 

“Tôi nói không sai chứ?”

 

Diệp Lăng cười nói:

 

“Tôi chính thần y đẹp trai nhất trên thế giới a.”

 

“Thần y thì có thể, đẹp trai thì khỏi đi.”

 

Mộ Ngưng Hàm nhàn nhạt nói.

 

Diệp Lăng: “...”

 

Chẳng qua trong lòng Mộ Ngưng Hàm vẫn là rất kinh ngạc.

 

Có thể chữa trị cảm cho một người chỉ bằng vào một viên đan dược, liền khiến người ta lập tức khỏi hẳn, nàng thật đúng là chưa từng thấy qua.

 

“Cậu lưu lại số điện thoại rồi có thể đi.”

 

Mộ Ngưng Hàm nói:

 

“Nếu như... Nếu như lúc nào tôi muốn trị vết sẹo thì sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

 

“Được.”

 

Diệp Lăng gật đầu, đưa một tay ra.

 

“Làm sao?”

 

Chân mày Mộ Ngưng Hàm nhíu lại.

 

“Phí đan dược a!”

 

Diệp Lăng đương nhiên nói:

 

“Một viên Cảm Mạo Đan, 1000 khối.”

 

“Tôi không bắt cậu bồi thường tiền đồ bị làm hỏng, cậu còn muốn tôi đưa phí đan dược?”

 

Mộ Ngưng Hàm lập tức lộ ra dáng vẻ cọp cái.

 



“Là đám não tàn này tới tìm phiền toái? Bọn họ khi dễ bạn của tôi, tôi có thể ngồi yên không đế ý đến? Không đánh chết bọn họ, đã là bản soái ca đây nhân từ rồi.”

 

Diệp Lăng hung hăng nói.

 

Mộ Ngưng Hàm không khỏi nhìn đám người Lục Mao bằng nữa con mắt.

 

Lục Mao cả người run lên, tâm lý tuôn ra hối hận.

 

Nếu sớm biết như vậy, tuyệt đối sẽ không trêu chọc tên sát tinh này a!

 

“Lấy tiền.”

 

Mộ Ngưng Hàm hướng đại hán xăm mình nói.

 

Đại hán xăm mình sửng sốt:

 

“Hội trưởng, không dạy dỗ hắn sao?”

 

Mộ Ngưng Hàm lắc đầu, nói:

 

“Tôi thua, bọn họ có thể đi, đi lấy tiền đi.”

 

“Ừm.”

 

Đại hán xăm mình vẫn là rất nghe lời, cầm 1000 khối đưa cho Diệp Lăng.

 

“Cám ơn.”

 

Diệp Lăng để lại số điện thoại, liền kéo tay Trần Nghiên rời khỏi.

 

...

 

Nhà trọ Lam Hải nhà trọ, là nhà trọ thuộc loại đắc đỏ, tiện nghi nhất cũng muốn hơn mấy trăm triệu.

 

Diệp Lăng không nghĩ tới, cô gái nhỏ này dĩ nhiên lại có tiền như vậy, hơn nữa căn nhà trọ này, chỉ có một mình Trần Nghiên ở mà thôi.

 

Đón xe đi tới nhà trọ Lam Hải, Diệp Lăng vốn là dự định rời đi, nhưng lúc xuống xe, thì xuân dược trong người Trần Nghiên đã hoàn toàn phát tác.

 

“Đừng... Đi...”

 

khuôn mặt Trần Nghiên khuôn ửng hồng, hơi thở hổn hển, bắt lấy cánh tay Diệp Lăng lại.

 

Diệp Lăng đã nhìn ra được, cô gái nhỏ này là bị người ta bỏ thuốc.

 

Diệp Lăng nhíu mày ôm lấy Trần Nghiên, từ nàng trong túi quần móc ra tấm thẻ nhà trọ, sau đó liền hướng trong nhà Trần Nghiên chạy đi.

 

Sau khi vào tới nhà trọ, Trần Nghiên hoàn toàn mất đi lý trí.

 

Nàng điên cuồng lôi kéo y phục của Diệp Lăng, trong đầu bị nhục dục che mờ.

 

Trần Nghiên chỉ thấy cả người nóng lên, tự hồ chỉ muốn làm chuyện đó, mới có thể hoàn toàn phát tiết loại cảm giác này ra ngoài.

 

Tuy nói cơ hội đang ở trước mắt, nhưng lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn, thì Diệp Lăng sẽ không làm.

 

Hắn đem Trần Nghiên đặt lên trên giường, đi lấy một chậu nước lạnh.

 

Nhưng sau khi trở về, Diệp Lăng lập tức sợ ngây người!

 

Chỉ thấy thời phút này, Trần Nghiên đã cởi toàn quần áo trên người đều đi, bây giờ chỉ mặc mỗi nội y.

 

Một đôi đại bạch thỏ trắng như tuyết, đang không ngưng trêu đùa Diệp Lăng.

 

Một màn này, nếu như đổi bất kỳ tên nam nhân nào, đều sẽ lập tức phun huyết. Còn Diệp Lăng thì cảm giác sống mũi nóng lên, tựa hồ muốn phun ra cái gì đó.

 

“Tôi muốn... Diệp Lăng, tôi muốn anh...”

 

Giọng nói của Trần Nghiên vô cùng dụ hoặc, thấy Diệp Lăng đi tới, lập tức lao vào Diệp Lăng.

 

Ôn hương mềm mại chạm vào cơ thể, loại ma sát này gợi lên tà hỏa trong lòng Diệp Lăng.



 

Đêm nay vốn chính là muốn đi sàn nhảy tìm gái để chơi, nhưng chưa có làm được gì thì rắc rối đã tới. Bây giờ thì gặp cảnh này.

 

Lại thêm lúc trước, bị kiều đồn màu mỡ của Mộ Ngưng Hàm ma sát với tiểu đệ đệ, làm tà hỏa trong lòng Diệp hầu như đã đè đến cực hạn.

 

“Cô bình tĩnh một chút!”

 

Diệp Lăng đang ôm Trần Nghiên, đem nàng đặt lại ở giường, sau đó đặt khăn lạnh trên lưng Trần Nghiên.

 

Cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo dưới lưng, Trần Nghiên lập tức thanh tỉnh đi rất nhiều.

 

“Anh... anh ở đây làm gì?”

 

Khuôn mặt Trần Nghiên biến đổi.

 

“Cô bị người ta bỏ thuốc, đừng động, tôi sẽ giúp cô giải thuốc."

 

Diệp Lăng trầm giọng nói.

 

Nàng còn cho là Diệp Lăng sẽ nhân cơ hội này làm chuyện đồi bại với mình...

 

Chẳng qua...

 

Thời điểm khi nhìn thấy bộ dáng của mình, khuôn mặt Trần Nghiên đỏ bừng lên.

 

“Mắc cỡ chết mất!”

 

Trần Nghiên thì thầm nói.

 

Từ đó tới giờ, nàng chưa có bị một người nam nhân nào nhìn thấy sự tình xấu hổ như vậy.

 

Đúng lúc này, hai tay Diệp Lăng bỗng đặt trên chiếc khăn trên lưng Trần Nghiên.

 

Trần Nghiên chỉ cảm thấy từ phía sau truyền đến một cảm giác kì lạ, tiếp theo ý thức của nàng liền từ từ mơ hồ.

 

Nhìn Trần Nghiên nằm ở trên giường, Diệp Lăng không khỏi thở dài.

 

Tiểu nha đầu, chạy đến cái loại địa phương kia làm gì không biết?

 

Nếu như ngày hôm nay không phải gặp được mình, thật sự sợ rằng nàng sẽ bị chà đạp a.

 

“Ngủ một giấc đi.”

 

Diệp Lăng đắp chăn lên Trần Nghiên, xong sau đó cũng rời đi.

 

Diệp Lăng vừa ra khỏi nhà trọ một đoạn, thì âm thanh chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên

 

Cái tiếng chuông này thật là quá biến thái, sợ trong phòng bảo an, an ninh còn cho là hơn nửa đêm rồi mà người nào ở đây báo tang a!

 

Diệp Lăng lấy ra điện thoại cầm trên tay nhìn một chút, thì ra là mỹ nữ cảnh sát Ninh Ngọc San.

 

“Không chịu đựng được sao?”

 

Khóe miệng Diệp Lăng nhấc lên tiếu dung, cầm điện thoại lên, nói:

 

“Thế nào? Tôi nói không sai chứ?”

 

“Đau quá, đau quá...”

 

Bên đầu dây điện thoại truyền đến âm thanh đau đớn của Ninh Ngọc San.

 

Diệp Lăng biến sắc, hắn biết đêm nay Ninh Ngọc San nhất định sẽ rất nghiêm trọng, nhưng không nghĩ tới, lại nghiêm trọng đến như vậy.

 

“Địa chỉ.”

 

“Phố Hòa Bình ba... Ba Đơn Nguyên, 8... Lầu, 801.”

 

Diệp Lăng không nói hai lời, lập tức bắt một chiếc taxi, thẳng đến chỗ Ninh Ngọc San.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện