“Số tinh hạch này, chúng ta sẽ chia đều ra cùng nhau cất giữ!”.

Lâm Hàm hướng về phía đám người Triệu Mặc phân phó.
Đã là người cùng chung một thuyền, cậu cũng không thể keo kiệt được.

Tránh để người trong đội nảy sinh bất hòa hay sinh ra cố kỵ, nổi lên lòng tham, nên chia đều ra vẫn là cách tốt nhất.
Cả một rương tinh hạch nhiều thế này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy qua.

Thực không ngờ, bên trong động lại còn tồn tại báu vật bậc này.
Có số tinh hạch này, hai tháng tiếp theo bọn họ không cần săn giết dị thú cũng đủ để chiến thắng rồi.
Nhưng mà, bọn họ là đến đây để rèn luyện, không phải đi nghỉ dưỡng.


Không trải qua bờ vực của sinh tử, chắc chắn không thể kϊƈɦ phát được tìm lực trong cơ thể.

Nếu cứ như vậy yên ổn trôi qua hai tháng, vậy chẳng phải bọn họ đến đây vô ích rồi sao?.
“Đây là tinh hạch do bản thân cậu tự mình lấy được, bọn tôi không giúp ích được gì.

Vô công bất thụ lộc, vẫn là cậu tự mình giữ thì hơn!”.

Đình Quân tuy bình thường ít nói nhưng lại là người lên tiếng đầu tiên.
“Đúng vậy, tôi đến đây chủ yếu là để rèn luyện, không phải vì tham lam số tinh hạch này đâu!”.

Lý Bân cũng nhanh chóng lên tiếng ngay sau đó, cậu ta đến đây mục đích chủ yếu là rèn luyện, còn thu được bao nhiêu tinh hạch thì chỉ tùy thuộc vào vào vận may thôi.
Vũ Chiêu, Lăng Xuyên và Triệu Mặc cũng đồng tình với ý kiến của hai người kia, gật đầu phụ họa theo.
Đùa gì chứ, nếu không có Lâm Hàm ra tay thì bọn họ đã sớm không toàn mạng rồi, hiện tại cón mặt dày đi lấy tinh hạch? Xin lỗi, bọn họ cũng không có vô sỉ tới mức đó.
Lâm Hàm nhìn đến sắc mặt bọn họ, không có vẻ gì là khác thường, trong lòng cũng âm thầm đối bọn họ cho một điểm cộng.

Xem ra khá là chính trực nha, cậu quả nhiên không có nhìn lầm người.
Được rồi, nếu bọn họ đã không lấy, vậy thì cậu đành thu hết vào ba lô vậy.

Số tinh hạch này, rất có ích cho việc tu luyện sau này của cậu.
Lại đưa mắt nhìn sang đám rắn vẫn còn đang ngoan ngoãn nằm trêи đất, Lâm Hàm mở ra lòng bàn tay, đồ án sáng rực đập tức nở rộ phủ lên trêи đỉnh đầu của rắn chúa.
Nể tình bọn chúng rất ‘thành tâm’ mà ‘tự nguyện’ dâng hiến cống phẩm.


Tuy ban đầu hung hăng nhưng vẫn chưa làm bị thương người nào trong đội, nên Lâm Hàm suy xét tha cho bọn nó một mạng.

Sẵn tiện giải trừ chú ngữ cho rắn chúa.
Nếu là ở dị thế giới, cậu sẵn sàng cho nó trở thành thú khế ước của mình.

Thế nhưng hiện tại, cậu đang đi rèn luyện, mang theo bên mình một dị thú đỉnh cấp bảy thì đừng nói dị thú, ngay cả cái bóng cũng còn chưa thấy tới.

Điều này ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch rèn luyện của mọi người, vì thế Lâm Hàm quyết định buông tha cho nó.
“Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi! Thuật thôi miên sắp hết rồi, rắn chúa sẽ mau chóng bình phục trở lại!”.

Lâm Hàm quay sang thông báo cho đám người Triệu Mặc một tiếng.

Cả sáu người đều đeo ba lô nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của bầy rắn.
Đi được một đoạn khá xa, chắc chắn đã rời khỏi phạm vi nơi ở của rắn chúa, tốc độ đi của cả đội cũng dần chậm lại.
Lý Bân và Vũ Chiêu nãy giờ im lặng đến lạ, bình thường vẫn hay nói chuyện rôm rã, hôm nay lại đặc biệt im lặng.

Lâu lâu lại liếc sang nhìn trộm Lâm Hàm một cái, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Có gì muốn hỏi tôi à? Nói đi!”.

Có được số tinh hạch nên tâm trạng Lâm Hàm phá lệ vui vẻ, cũng dễ nói chuyện hơn bình thường rất nhiều.
Có được sự đồng thuận của Lâm Hàm, Vũ Chiêu do do dự dự thêm một chút mới hỏi ra được một câu.
“Cậu…làm cách nào thao túng được đám rắn đó?”.

Vũ Chiêu quả thực là gãi đúng chỗ ngứa, khiến mấy người còn lại đều không khỏi âm thầm vểnh lổ tai.
“Mấy tỉ năm về trước, ở Trái Đất có một bậc thầy chuyên thổi sáo để điều khiển rắn.

Tùy theo mức độ nhanh chậm của tiếng sáo mà điểu khiển rắn uốn lượn theo ý mình.

Mà vừa hay, tôi lại là người am hiểu về cách thổi sáo này, rồi vận dụng nó thôi miên đám rắn mà thôi!”.

Liếc nhìn vẻ mặt của Vũ Chiêu, lại đảo sang mấy người xung quanh, Lâm Hàm rất có căn cứ mà nói hưu nói vượn.
“Vậy, vậy còn cái vòng ánh sáng kia là thứ gì?”.

Lý Bân ngay lập tức liền nhảy vào tiếp lời, thần sắc không giấu nổi tò mò.
“Một loại phù phép giúp thần trí rắn chúa không được tỉnh táo, không loạn tấn công chúng ta mà thôi!”.

Lâm Hàm chỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ đây là một loại phép thuật thông thường, không cần phải làm quá lên như thế.
Vũ Chiêu cùng Lý Bân hợp lực hỏi không ngừng, ngươi một câu, ta một câu, nói đến hăng say quên trời quên đất.

Còn Lâm Hàm, đều rất nhanh miệng mà bịa ra đủ thứ chuyện trêи đời, thành công đánh lừa tất cả mọi người mà không để lộ một cái sơ hở nhỏ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện