Đi tiếp được một lúc thì trời đã chiều tà, cả đội quyết định dừng chân nghỉ ngơi ở một khoảng đất trống nằm cạnh con suối.
Đi cả một ngày đường, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tắm rửa, ăn thật no rồi lăn ra ngủ.
Thế nhưng ở nơi khắc nghiệt lại tồn tại nguy hiểm ẩn hình thế này, điều tưởng chừng như đơn giản nhưng đối với bọn họ là một điều xa xỉ.
“Chúng ta trước tắm rửa một chút, sau đó đi xem xung quanh có thịt thú rừng thì săn về, sẵn tiện nhặt một ít củi khô.
Còn nếu không có thịt, chúng ta chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng để cầm cự!”.
Triệu Mặc phân phó, tiếp đó liền cởi ba lo ra đặt xuống đất, sau đó cởi ra quân phục trêи người, vì sự có mặt của Lâm Hàm và phép lịch sự tối thiểu nên hắn vẫn chừa lại một chiếc quần con tối màu.
Sau đó liền không do dự nữa, hai ba bước liền đi xuống dòng suối tắm gội.
Mấy người còn lại thấy thế đều cũng lục tục học theo hắn, trúc xuống quần áo liền ngâm mình xuống suối.
Còn về phía Lâm Hàm, vốn định học theo bọn họ nhưng nhìn thân trêи cường tráng rắn chắc đầy cơ bắp của bọn họ, lại nhìn lại mình…Hay là thôi đi, cởi ra cũng chỉ thêm nhục mặt (T_T).
Nhưng mà tắm thì vẫn phải tắm, không thể ở dơ thế này được.
Vì vậy, từ trong ba lô lôi tới một cái áo phông mỏng màu trắng, Lâm Hàm liền nấp sau tảng đá mà thay đồ ra.
Áo phông mỏng chỉ dài vừa phủ cặp đào căng mọng phía sau, đồng thời phô bày ra trọn vẹn đôi chân dài trắng mịn.
Cổ áo rộng còn mơ hồ lộ ra xương quai xanh xinh xảo.
Trời gió lạnh, áo khá rộng nên lất phất trong gió, ma sát đến hai hạt anh đào đỏ hồng trước ngực cậu đều dựng đứng.
Lâm Hàm hiện tại mang phong vị mặc như không mặc, chẳng những không che được cái gì, trái lại còn mang đến cảm giác rất tình thú.
Nhìn đến Lâm Hàm một bộ dáng khác xa hoàn toàn khi trúc bỏ quân phục, đám người Triệu Mặc đều có xúc động muốn phun máu mũi.
Quả thực là muốn mạng a~.
Trong lòng cả đám đều đang âm thầm kêu gào, nhưng ngoài mặt rất biết điều mà dịch chuyển tầm mắt.
Chỉ có riêng tên vô sỉ Lăng Xuyên là mê đắm nhìn đến không chớp mắt.
Nói thật, dù biết cậu là ‘Beta’ nhưng hắn lại đang cứng.
Cũng không thể trách hắn được, nếu đã là Alpha và phía dưới không có vấn đề thì hắn dám đảm bảo, không ai khống chế được nổi ‘người anh em’ ở phía dưới đâu.
Từ trước đến giờ tính tự chủ của hắn rất cao, ɖu͙ƈ vọng của hắn đều do chính bản thân hắn tự mình điều khiển, nhưng hôm nay thế mà không có chút tác dụng nào, hắn…bị mất khống chế trước con người xinh đẹp như thiên thần, ma mỵ tựa ác quỷ này.
Cũng không để bị người khác chú mục quá lâu, Lâm Hàm liền đã nhanh chân phóng xuống nước, che lấp hoàn toàn cảnh xuân, chỉ lộ ra cái đầu cùng đôi con ngươi ngập nước.
Được rồi, cậu thừa nhận da mặt bản thân rất dày, nhưng rốt cục vẫn là không có dày đến mức đó.
Dù sao, cậu còn chưa có quên bản thân chân chính là một cái Omega, hiện tại ở chung với một đám Alpha trội thế này đã rất nguy hiểm rồi.
Nếu như cậu còn làm thú tính bọn họ bộc phát, chuyện tiếp theo chờ đợi cậu quả thực không tưởng tượng nổi.
Tắm rửa xong xuôi, cả đội đều chia nhau ra đi tìm củi khô cùng thức ăn.
Lâm Hàm nhặt gom cành củi khô trêи đất, bẻ gãy làm hai ba đoạn rồi bó lại thành một bó.
Lúc này, trong bụi cỏ gần đó vang lên tiếng ‘sột soạt’, mấy ngọn cỏ cũng chuyển động bất thường.
Lâm Hàm cẩn thận thả nhẹ bước chân, vạch tìm trong đám cỏ khô xem rốt cục là thứ gì.
Trước mắt cậu là một đầu gà rừng, kϊƈɦ cỡ khá là to, chí ích cũng lớn hơn gà bình thường gấp hai lần.
Lúc này, vì mải mê xới đất tìm giun nên nó vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của Lâm Hàm.
Móng vuốt vẫn cứ cặm cụi xới đất, mỏ thì không ngừng mổ vào trong đất tìm kím con mồi.
Nắm chắc thời cơ trong tay, Lâm Hàm một chưởng liền vồ trúng nó, gà rừng giật mình nên vùng vẫy kịch liệt, nhưng rốt cục vẫn là không chống lại sức mạnh của con người.
Cảm thấy thu hoạch cũng kha khá rồi nên Lâm Hàm quyết định trở lại chỗ bọn họ cắm trại.
Trêи đường trở về, cậu lại đụng phải một cái cây cỗ thụ.
Táng cây xanh um, càm lá xum xuê xen lẫn rất nhiều quả màu đỏ to bằng quả cam, bên dưới cũng rụng rất nhiều quả.
Đủ thứ loại chim vây quanh dưới gốc cây mà ăn quả chín mọng, rơi vãi lại trêи đất không ít hạt, cây non xung quanh do đó cũng mọc lên.
Lâm Hàm thử nhặt lên một quả, mùi hương thơm ngọt liền xộc thẳng vào mũi.
Lại tách quả ra làm hai nửa, bên trong là thịt quả màu xanh, lại lít nhích hạt như thanh long.
Chim ăn được nên con người sẽ có thể ăn được, nếu có độc thì chúng đã chết từ lâu rồi.
Vì vậy Lâm Hàm liền xem bầy chim như chuột bạch mà thí nghiệm, đợi bọn chúng ăn no rồi bay đi mà chẳng bị gì bất thường, lúc này cậu mới dám cho trái lạ vào miệng nếm thử..
Đi cả một ngày đường, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tắm rửa, ăn thật no rồi lăn ra ngủ.
Thế nhưng ở nơi khắc nghiệt lại tồn tại nguy hiểm ẩn hình thế này, điều tưởng chừng như đơn giản nhưng đối với bọn họ là một điều xa xỉ.
“Chúng ta trước tắm rửa một chút, sau đó đi xem xung quanh có thịt thú rừng thì săn về, sẵn tiện nhặt một ít củi khô.
Còn nếu không có thịt, chúng ta chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng để cầm cự!”.
Triệu Mặc phân phó, tiếp đó liền cởi ba lo ra đặt xuống đất, sau đó cởi ra quân phục trêи người, vì sự có mặt của Lâm Hàm và phép lịch sự tối thiểu nên hắn vẫn chừa lại một chiếc quần con tối màu.
Sau đó liền không do dự nữa, hai ba bước liền đi xuống dòng suối tắm gội.
Mấy người còn lại thấy thế đều cũng lục tục học theo hắn, trúc xuống quần áo liền ngâm mình xuống suối.
Còn về phía Lâm Hàm, vốn định học theo bọn họ nhưng nhìn thân trêи cường tráng rắn chắc đầy cơ bắp của bọn họ, lại nhìn lại mình…Hay là thôi đi, cởi ra cũng chỉ thêm nhục mặt (T_T).
Nhưng mà tắm thì vẫn phải tắm, không thể ở dơ thế này được.
Vì vậy, từ trong ba lô lôi tới một cái áo phông mỏng màu trắng, Lâm Hàm liền nấp sau tảng đá mà thay đồ ra.
Áo phông mỏng chỉ dài vừa phủ cặp đào căng mọng phía sau, đồng thời phô bày ra trọn vẹn đôi chân dài trắng mịn.
Cổ áo rộng còn mơ hồ lộ ra xương quai xanh xinh xảo.
Trời gió lạnh, áo khá rộng nên lất phất trong gió, ma sát đến hai hạt anh đào đỏ hồng trước ngực cậu đều dựng đứng.
Lâm Hàm hiện tại mang phong vị mặc như không mặc, chẳng những không che được cái gì, trái lại còn mang đến cảm giác rất tình thú.
Nhìn đến Lâm Hàm một bộ dáng khác xa hoàn toàn khi trúc bỏ quân phục, đám người Triệu Mặc đều có xúc động muốn phun máu mũi.
Quả thực là muốn mạng a~.
Trong lòng cả đám đều đang âm thầm kêu gào, nhưng ngoài mặt rất biết điều mà dịch chuyển tầm mắt.
Chỉ có riêng tên vô sỉ Lăng Xuyên là mê đắm nhìn đến không chớp mắt.
Nói thật, dù biết cậu là ‘Beta’ nhưng hắn lại đang cứng.
Cũng không thể trách hắn được, nếu đã là Alpha và phía dưới không có vấn đề thì hắn dám đảm bảo, không ai khống chế được nổi ‘người anh em’ ở phía dưới đâu.
Từ trước đến giờ tính tự chủ của hắn rất cao, ɖu͙ƈ vọng của hắn đều do chính bản thân hắn tự mình điều khiển, nhưng hôm nay thế mà không có chút tác dụng nào, hắn…bị mất khống chế trước con người xinh đẹp như thiên thần, ma mỵ tựa ác quỷ này.
Cũng không để bị người khác chú mục quá lâu, Lâm Hàm liền đã nhanh chân phóng xuống nước, che lấp hoàn toàn cảnh xuân, chỉ lộ ra cái đầu cùng đôi con ngươi ngập nước.
Được rồi, cậu thừa nhận da mặt bản thân rất dày, nhưng rốt cục vẫn là không có dày đến mức đó.
Dù sao, cậu còn chưa có quên bản thân chân chính là một cái Omega, hiện tại ở chung với một đám Alpha trội thế này đã rất nguy hiểm rồi.
Nếu như cậu còn làm thú tính bọn họ bộc phát, chuyện tiếp theo chờ đợi cậu quả thực không tưởng tượng nổi.
Tắm rửa xong xuôi, cả đội đều chia nhau ra đi tìm củi khô cùng thức ăn.
Lâm Hàm nhặt gom cành củi khô trêи đất, bẻ gãy làm hai ba đoạn rồi bó lại thành một bó.
Lúc này, trong bụi cỏ gần đó vang lên tiếng ‘sột soạt’, mấy ngọn cỏ cũng chuyển động bất thường.
Lâm Hàm cẩn thận thả nhẹ bước chân, vạch tìm trong đám cỏ khô xem rốt cục là thứ gì.
Trước mắt cậu là một đầu gà rừng, kϊƈɦ cỡ khá là to, chí ích cũng lớn hơn gà bình thường gấp hai lần.
Lúc này, vì mải mê xới đất tìm giun nên nó vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của Lâm Hàm.
Móng vuốt vẫn cứ cặm cụi xới đất, mỏ thì không ngừng mổ vào trong đất tìm kím con mồi.
Nắm chắc thời cơ trong tay, Lâm Hàm một chưởng liền vồ trúng nó, gà rừng giật mình nên vùng vẫy kịch liệt, nhưng rốt cục vẫn là không chống lại sức mạnh của con người.
Cảm thấy thu hoạch cũng kha khá rồi nên Lâm Hàm quyết định trở lại chỗ bọn họ cắm trại.
Trêи đường trở về, cậu lại đụng phải một cái cây cỗ thụ.
Táng cây xanh um, càm lá xum xuê xen lẫn rất nhiều quả màu đỏ to bằng quả cam, bên dưới cũng rụng rất nhiều quả.
Đủ thứ loại chim vây quanh dưới gốc cây mà ăn quả chín mọng, rơi vãi lại trêи đất không ít hạt, cây non xung quanh do đó cũng mọc lên.
Lâm Hàm thử nhặt lên một quả, mùi hương thơm ngọt liền xộc thẳng vào mũi.
Lại tách quả ra làm hai nửa, bên trong là thịt quả màu xanh, lại lít nhích hạt như thanh long.
Chim ăn được nên con người sẽ có thể ăn được, nếu có độc thì chúng đã chết từ lâu rồi.
Vì vậy Lâm Hàm liền xem bầy chim như chuột bạch mà thí nghiệm, đợi bọn chúng ăn no rồi bay đi mà chẳng bị gì bất thường, lúc này cậu mới dám cho trái lạ vào miệng nếm thử..
Danh sách chương