Trên mặt Cố Thâm tuy rằng mang theo nụ cười, nhưng trong lòng cũng không vui gì hết.
Nhưng mọi người đều là hàng xóm cả, quan hệ giữa mấy nhà không nên quá ầm ĩ.
Vì thế Cố Thâm ứng phó trả lời vài câu: “Tối hôm qua trở về, phải ngồi xe lâu nên hiện tại còn có chút mệt mỏi.”
Hàng xóm nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Thâm, rốt cuộc thức thời nói muốn về nhà.
Nhưng Cố Thâm là một người biết làm người, quay đầu lại hô to một tiếng Đại Bảo: “Đại Bảo, kẹo hoa quả hôm qua ba mang về, con cầm đi chia cho mấy bạn nhỏ đi.”
Hàng xóm vừa nghe lời này, trên mặt càng cười tươi hơn, từ chối nói: “Có kẹo thì cứ giữ cho Đại Bảo đi, chia cho đám nhỏ làm gì cơ chứ?’
“Lúc tôi không ở nhà, Tiểu Lan cùng Đại Bảo đều nhờ mọi người chăm sóc, chia vài viên kẹo là chuyện nên làm.” Cố Thâm cũng cười.
“Giúp đỡ mà thôi, chứ không phải chuyện lớn lao gì.” Mọi người xua tay cười.
Nhưng nghe nói như vậy trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ cũng không phải là người đen tối gì, tuy rằng thấy Cố Thâm phát đạt, nhưng cũng không mong anh xảy ra chuyện.
Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ lại, Cố Thâm và Lý Ngọc Lan đều rất tốt.
Bình thường con hẻm này bọn họ muốn làm gì, Cố Thâm cũng đều bỏ tiền ra sức!
Người ta hiện tại có thể sống tốt, cũng là bản lĩnh của người ta, hâm mộ không được...
Mọi người mỹ mãn rời đi.
Mặc dù họ cũng không thiếu chút kẹo đó, nhưng có thể để bọn trẻ vui vẻ, thì tội gì từ chối đi? Thấy mọi người đi rồi, Đại Bảo điên cuồng đi theo ba đi lấy kẹo.
Kỳ thật Đại Bảo có chút không muốn chia kẹo cho những đứa nhỏ lúc trước mắng ba mình, nhưng nếu ba đã nói như vậy, Đại Bảo chỉ có thể miễn cưỡng chia một ít.
Lý Ngọc Lan nhìn đồ đạc Cố Thâm xách ra, lông mày xinh đẹp nhướng lên.
“Mấy thứ này chẳng phải chuẩn bị mang đồ đến nhà ba mẹ sao?”
“A, đưa cho bọn họ——”
E dè Đại Bảo còn ngửa đầu đứng bên chân mình, Cố Thâm yên lặng nuốt chữ “đưa cái con khỉ” lại.
Lần này Cố Thâm trở về, bất kể là nghe hay nhìn thấy, đều có thể đoán được mấy ngày anh không có nhà đã xảy ra chuyện gì.
Anh cũng không phải kẻ tiêu tiền như nước, trước kia mỗi lần trở về đều cầm đưa đến bên Lý gia cùng Cố gia, không phải bởi vì bản thân lâu ngày không ở nhà, nên mong muốn hai nhà kia chăm sóc vợ và con cái hay sao?
Kết quả thì sao?
Bây giờ Cố Thâm cảm thấy tất cả những thứ đó đều cho chó ăn.
Đại Bảo cầm gói kẹo Cố Thâm đưa cho mình chạy ra khỏi cửa.
Mà Lý Ngọc Lan nhìn thấy biểu tình nghẹn khuất trên mặt Cố Thâm, lại nhịn không được mỉm cười.
Cũng may, Cố Thâm chưa đến mức ngu xuẩn như vậy.
Nếu lúc này anh còn kiên trì xách đồ đi Lý gia và Cố gia, Lý Ngọc Lan thật sự phải suy nghĩ thật kỹ hai người có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không...
Đại Bảo bóc một viên kẹo nhét vào miệng, vừa ăn vừa chờ ở cửa mình.
Chỉ chốc lát sau, liền có một đám nhóc con chạy tới, bọn họ đều dùng ánh mắt khát vọng nhìn túi kẹo trong suốt chỗ ngực Đại Bảo.
Nhưng mọi người đều là hàng xóm cả, quan hệ giữa mấy nhà không nên quá ầm ĩ.
Vì thế Cố Thâm ứng phó trả lời vài câu: “Tối hôm qua trở về, phải ngồi xe lâu nên hiện tại còn có chút mệt mỏi.”
Hàng xóm nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Thâm, rốt cuộc thức thời nói muốn về nhà.
Nhưng Cố Thâm là một người biết làm người, quay đầu lại hô to một tiếng Đại Bảo: “Đại Bảo, kẹo hoa quả hôm qua ba mang về, con cầm đi chia cho mấy bạn nhỏ đi.”
Hàng xóm vừa nghe lời này, trên mặt càng cười tươi hơn, từ chối nói: “Có kẹo thì cứ giữ cho Đại Bảo đi, chia cho đám nhỏ làm gì cơ chứ?’
“Lúc tôi không ở nhà, Tiểu Lan cùng Đại Bảo đều nhờ mọi người chăm sóc, chia vài viên kẹo là chuyện nên làm.” Cố Thâm cũng cười.
“Giúp đỡ mà thôi, chứ không phải chuyện lớn lao gì.” Mọi người xua tay cười.
Nhưng nghe nói như vậy trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ cũng không phải là người đen tối gì, tuy rằng thấy Cố Thâm phát đạt, nhưng cũng không mong anh xảy ra chuyện.
Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ lại, Cố Thâm và Lý Ngọc Lan đều rất tốt.
Bình thường con hẻm này bọn họ muốn làm gì, Cố Thâm cũng đều bỏ tiền ra sức!
Người ta hiện tại có thể sống tốt, cũng là bản lĩnh của người ta, hâm mộ không được...
Mọi người mỹ mãn rời đi.
Mặc dù họ cũng không thiếu chút kẹo đó, nhưng có thể để bọn trẻ vui vẻ, thì tội gì từ chối đi? Thấy mọi người đi rồi, Đại Bảo điên cuồng đi theo ba đi lấy kẹo.
Kỳ thật Đại Bảo có chút không muốn chia kẹo cho những đứa nhỏ lúc trước mắng ba mình, nhưng nếu ba đã nói như vậy, Đại Bảo chỉ có thể miễn cưỡng chia một ít.
Lý Ngọc Lan nhìn đồ đạc Cố Thâm xách ra, lông mày xinh đẹp nhướng lên.
“Mấy thứ này chẳng phải chuẩn bị mang đồ đến nhà ba mẹ sao?”
“A, đưa cho bọn họ——”
E dè Đại Bảo còn ngửa đầu đứng bên chân mình, Cố Thâm yên lặng nuốt chữ “đưa cái con khỉ” lại.
Lần này Cố Thâm trở về, bất kể là nghe hay nhìn thấy, đều có thể đoán được mấy ngày anh không có nhà đã xảy ra chuyện gì.
Anh cũng không phải kẻ tiêu tiền như nước, trước kia mỗi lần trở về đều cầm đưa đến bên Lý gia cùng Cố gia, không phải bởi vì bản thân lâu ngày không ở nhà, nên mong muốn hai nhà kia chăm sóc vợ và con cái hay sao?
Kết quả thì sao?
Bây giờ Cố Thâm cảm thấy tất cả những thứ đó đều cho chó ăn.
Đại Bảo cầm gói kẹo Cố Thâm đưa cho mình chạy ra khỏi cửa.
Mà Lý Ngọc Lan nhìn thấy biểu tình nghẹn khuất trên mặt Cố Thâm, lại nhịn không được mỉm cười.
Cũng may, Cố Thâm chưa đến mức ngu xuẩn như vậy.
Nếu lúc này anh còn kiên trì xách đồ đi Lý gia và Cố gia, Lý Ngọc Lan thật sự phải suy nghĩ thật kỹ hai người có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không...
Đại Bảo bóc một viên kẹo nhét vào miệng, vừa ăn vừa chờ ở cửa mình.
Chỉ chốc lát sau, liền có một đám nhóc con chạy tới, bọn họ đều dùng ánh mắt khát vọng nhìn túi kẹo trong suốt chỗ ngực Đại Bảo.
Danh sách chương