Trong túi kẹo đựng từng viên kẹo được bọc chặt bằng giấy đường.
Chỉ tưởng tượng mùi kẹo cũng đã làm cho mọi người nhịn không được nuốt nước miếng, chứ đừng nói đến lớp giấy đường đẹp bên ngoài kia, có thể cất lại dán lên cửa sổ, khỏi cần nói cũng biết đẹp cỡ nào.
Trong lúc nhất thời, trong ngõ nhỏ vang lên những danh xưng thân thiết như “anh Đại Bảo”, “em Đại Bảo”.
Đại Bảo bị bọn họ gọi đến nỗi một thân nổi da gà.
Đại Bảo đứng cao trên bậc thềm, cằm nhỏ giương lên, nhìn lướt qua người dưới một vòng.
Lúc trước ai mắng cậu bé, cậu bé đều ghi nhớ tất ở trong lòng đấy! “Được rồi được rồi, các cậu đừng chen chúc.” Đại Bảo từ trên cao nhìn xuống vung tay nhỏ bé, rất có khí thế chỉ huy nói, “Xếp hàng xếp hàng, các cậu ai cũng có phần.”
“Ai không nghe lời tớ sẽ không cho kẹo!” Đại Bảo nghiêm mặt bánh bao hù dọa bọn họ nói.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, bọn nhỏ đến đòi kẹt đều im lặng.
Đại Bảo bắt đầu phát đường cho từng người một.
“Vì sao Tiểu Hoa có hai viên, mà tớ chỉ có một viên chứ!” Một cậu bé lớn như Đại Bảo phàn nàn.
Đại Bảo nhìn cậu ta với đôi mắt đen như mực, nói từng chữ từng chữ: “Lần trước tớ nghe cậu nói xấu cha tớ với người khác.”
Cậu bé mím miệng, cổ co rụt lại, không dám nói nữa.
Quên đi, như vậy còn có thể cho cậu ta kẹo đã tốt lắm rồi!
Hu hu hu, sau này cậu ta cũng không dám chọc Đại Bảo nữa!
Đại Bảo phát kẹo đúng với chỉ tiêu, chưa từng nói xấu nhà bọn họ phát hai viên. Thỉnh thoảng đi theo người khác nói xấu phát một viên kẹo; Về phần những đứa đánh nhau hơn nữa cô lập nhóc con, một viên cũng không cho!
Vì thế những người lấy được kẹo đều nhếch miệng cười vui vẻ, không lấy được kẹo thì che mặt khóc chạy.
Bản thân Đại Bảo cười đến mức không thấy răng không thấy mắt.
Hừ, ai bảo các cậu lúc trước bắt nạt tớ!
Đại Bảo bên này ra mặt ác khí, hơn nữa còn một phát leo lên ngai vàng trong bọn nhỏ.
So sánh ra, bên Lý Kiều Kiều có vẻ ồn ào hơn rồi.
Lý Kiều Kiều sau khi chạy ra ngoài không bao lâu đã bị Tiền Phượng Anh đuổi theo.
Khi đó Tiền Phượng Anh cũng mặc kệ có mất mặt hay không, trực tiếp kéo Lý Kiều Kiều về nhà.
“Sao tao lại nuôi ra một thứ không biết xấu hổ như vậy?” Tiền Phượng Anh nhìn thấy Lý Kiều Kiều liền tức giận không chịu nổi.
“Ai không biết xấu hổ chứ?” Lý Kiều Kiều không phục phản bác.
“Nếu mày biết xấu hổ thì mày đâu có làm ra loại chuyện này?” Ngực Tiền Phượng Anh kịch liệt phập phồng, “Nếu không phải lúc ấy tao đi vào, mày định nói gì với Lý Ngọc Lan hả?”
Nghe thấy vậy, Lý Kiều Kiều có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại, cô ta căn bản không làm sai, mà ba mẹ cô ta không biết thành tựu tương lai Cố Thâm có thể đạt được.
Nghĩ đến đây, Lý Kiều Kiều quyết định nói chuyện với mẹ: “Mẹ, đó là mẹ không biết, tương lai của Cố Thâm là người giàu nhất cả nước! Nếu con gả cho anh ấy, vậy sau này——”
Chỉ tưởng tượng mùi kẹo cũng đã làm cho mọi người nhịn không được nuốt nước miếng, chứ đừng nói đến lớp giấy đường đẹp bên ngoài kia, có thể cất lại dán lên cửa sổ, khỏi cần nói cũng biết đẹp cỡ nào.
Trong lúc nhất thời, trong ngõ nhỏ vang lên những danh xưng thân thiết như “anh Đại Bảo”, “em Đại Bảo”.
Đại Bảo bị bọn họ gọi đến nỗi một thân nổi da gà.
Đại Bảo đứng cao trên bậc thềm, cằm nhỏ giương lên, nhìn lướt qua người dưới một vòng.
Lúc trước ai mắng cậu bé, cậu bé đều ghi nhớ tất ở trong lòng đấy! “Được rồi được rồi, các cậu đừng chen chúc.” Đại Bảo từ trên cao nhìn xuống vung tay nhỏ bé, rất có khí thế chỉ huy nói, “Xếp hàng xếp hàng, các cậu ai cũng có phần.”
“Ai không nghe lời tớ sẽ không cho kẹo!” Đại Bảo nghiêm mặt bánh bao hù dọa bọn họ nói.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, bọn nhỏ đến đòi kẹt đều im lặng.
Đại Bảo bắt đầu phát đường cho từng người một.
“Vì sao Tiểu Hoa có hai viên, mà tớ chỉ có một viên chứ!” Một cậu bé lớn như Đại Bảo phàn nàn.
Đại Bảo nhìn cậu ta với đôi mắt đen như mực, nói từng chữ từng chữ: “Lần trước tớ nghe cậu nói xấu cha tớ với người khác.”
Cậu bé mím miệng, cổ co rụt lại, không dám nói nữa.
Quên đi, như vậy còn có thể cho cậu ta kẹo đã tốt lắm rồi!
Hu hu hu, sau này cậu ta cũng không dám chọc Đại Bảo nữa!
Đại Bảo phát kẹo đúng với chỉ tiêu, chưa từng nói xấu nhà bọn họ phát hai viên. Thỉnh thoảng đi theo người khác nói xấu phát một viên kẹo; Về phần những đứa đánh nhau hơn nữa cô lập nhóc con, một viên cũng không cho!
Vì thế những người lấy được kẹo đều nhếch miệng cười vui vẻ, không lấy được kẹo thì che mặt khóc chạy.
Bản thân Đại Bảo cười đến mức không thấy răng không thấy mắt.
Hừ, ai bảo các cậu lúc trước bắt nạt tớ!
Đại Bảo bên này ra mặt ác khí, hơn nữa còn một phát leo lên ngai vàng trong bọn nhỏ.
So sánh ra, bên Lý Kiều Kiều có vẻ ồn ào hơn rồi.
Lý Kiều Kiều sau khi chạy ra ngoài không bao lâu đã bị Tiền Phượng Anh đuổi theo.
Khi đó Tiền Phượng Anh cũng mặc kệ có mất mặt hay không, trực tiếp kéo Lý Kiều Kiều về nhà.
“Sao tao lại nuôi ra một thứ không biết xấu hổ như vậy?” Tiền Phượng Anh nhìn thấy Lý Kiều Kiều liền tức giận không chịu nổi.
“Ai không biết xấu hổ chứ?” Lý Kiều Kiều không phục phản bác.
“Nếu mày biết xấu hổ thì mày đâu có làm ra loại chuyện này?” Ngực Tiền Phượng Anh kịch liệt phập phồng, “Nếu không phải lúc ấy tao đi vào, mày định nói gì với Lý Ngọc Lan hả?”
Nghe thấy vậy, Lý Kiều Kiều có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại, cô ta căn bản không làm sai, mà ba mẹ cô ta không biết thành tựu tương lai Cố Thâm có thể đạt được.
Nghĩ đến đây, Lý Kiều Kiều quyết định nói chuyện với mẹ: “Mẹ, đó là mẹ không biết, tương lai của Cố Thâm là người giàu nhất cả nước! Nếu con gả cho anh ấy, vậy sau này——”
Danh sách chương