Phong Tình ăn nho nhìn qua Hồng Tiểu Ly đang không ngừng run rẩy bên cạnh. Ly rượu trên tay cậu ta bị rung đến văng ra vài giọt.

Không biết có phải vì là người mới hay không mà cậu ta lại sợ hãi việc ở cùng một khách hàng nam như vậy, trong khi đó Phong Tình hoàn toàn không làm gì cậu ta. Đầu cậu ta luôn cúi gầm, ánh mắt nhìn ở góc nghiêng đỏ hoe thấy lệ đọng lại sắp sửa tuôn.

“Này tiểu Ly”.

Xoảng!

Chỉ gọi tên thôi mà cậu ta hốt hoảng làm rơi ly rượu xuống đất, chất lỏng màu vàng tràn lan ra sàn: “A, xin, xin lỗi, tôi sẽ dọn ngay!”.

Nói rồi cậu ta định khom người dùng tay áo mình làm nùi giẻ lau thì bị Phong Tình chặn lại, cậu ấy kéo cậu ta ngồi trên ghế trở lại: “Không cần đâu, để tôi gọi người vào đổi ly khác và dọn dẹp”.

Sau khi nhân viên phục vụ bưng ly mới và dọn dẹp xong, Hồng Tiểu Ly ngồi im re ở một bên, môi mấp máy không dám phát ra tiếng nào, như thể sợ bị phạt.

Phong Tình rót rượu đưa qua cho cậu ta: “Uống đi, nói xem sao anh lại sợ tôi như vậy?”.

Hồng Tiểu Ly không dám chậm chạp, cậu ta liền nhận ly rượu: “Bởi, bởi vì… Ngài là Du thiếu, nên, nên tôi…”.

Du thiếu ở đây là nói đến Du Thành Nghĩa rồi, Phong Tình nhíu mày: “Sao phải sợ chứ?”.

Hồng Tiểu Ly hiểu lầm câu hỏi của Phong Tình, tưởng sẽ bị đánh thì cậu ta đặt ly rượu lên bàn lập tức quỳ xuống bên chân Phong Tình: “Xin, xin đừng phạt tôi! Tôi xin lỗi, không phải tôi ghét ngài nên sợ ngài đâu ạ. Tôi sẽ làm hết những gì Du thiếu sai bảo ạ”. Cậu ta nức nở: “Hức, vậy nên đừng đánh tôi”.

Đột nhiên cậu ta mò đến giữa chân Phong Tình muốn mở khóa quần. Giật mình, Phong Tình liền đứng phất dậy: “Đứng lên đi, tôi không bắt anh làm cái này”.

Hồng Tiểu Ly luống cuống đứng dậy, đứng lên mới thấy cậu ta run rẩy nhiều hơn khi nãy. Hai chân run đến sắp không trụ vững mà ngã. Phong Tình thở dài nhấn vai cậu ta ngồi xuống sofa, mình ngồi một bên ăn trái cây.

“Tôi không phải Du Thành Nghĩa nên anh đừng sợ, gọi tôi là Phong Tình được rồi”.

Do diện mạo của Phong Tình và Du Thành Nghĩa giống nhau, nhìn thoáng qua vẻ bề ngoài sẽ lầm tưởng đó là cùng một người, nên Hồng Tiểu Ly từ khi bước vào phòng đã hoảng sợ luôn cúi gầm đầu rồi.

Cậu ta ngẩn người, khẽ ngẩng đầu nhìn đối phương. Mái tóc bạch kim hoàn toàn, mắt xanh biếc tựa bầu trời. Một thiếu niên điển trai sạch sẽ, tạo cho người ta cảm giác gần gũi khi vừa gặp. Khác với Du Thành Nghĩa rất nhiều điểm, nếu là anh ta thì đến gần phải có mùi thuốc lá, một tràn sát khí đen tối vô hình lúc nào cũng toát ra khiến người ta sợ hãi khi đối mặt với anh ta.

Hồng Tiểu Ly đỏ mặt, cậu ta ngại ngùng dời mắt đi: “Vâng, xin lỗi ngài vì những hành động vừa nãy ạ”.

“Anh làm ở đây lâu chưa?”.

Cậu ta đáp: “Tôi làm được bốn tháng rồi ạ”.

Cũng đâu có mới đâu, vậy Du Thành Nghĩa là khách quen của cậu ta rồi. Phong Tình cũng không ngờ tới anh ta thích kiểu độc lạ mới mẻ như thế này, cũng không thể nói anh ta là gay được, có thể đây là sở thích của anh ta. Có vẻ Hồng Tiểu Ly lúc nào cũng bị anh ta bắt nạt, cưỡng ép làm những chuyện nhạy cảm với anh ta, đối phương không chịu hay mắc lỗi nhỏ anh ta liền phạt người ta.

Phong Tình quan sát nãy giờ thấy trên cổ tay và xương quai xanh của Hồng Tiểu Ly qua lớp áo sơ mi có nhiều dấu vết thương tích do vật thể tương tự thắt lưng để lại. Chắc chắn khi cởi hết đồ ra sẽ thấy chi chít vô số vết thương. Du Thành Nghĩa thật thần kinh, không có tính người chút nào. Ra tay tàn nhẫn với một chàng trai nhỏ bé gầy gò, yếu đuối thế này.

Vào vấn đề chính thôi: “Du Thành Nghĩa thường đến đây một mình sao?”.

Nghe nhắc đến cái tên khiến mình khiếp sợ, Hồng Tiểu Ly giật hoảng: “Dạ, dạ cậu ta đi cùng một người đàn ông”.

Nếu đoán không sai thì…: “Người đàn ông đi cùng anh ta trông thế nào?”.

“Dạ, hắn là một người đàn ông trưởng thành, vóc người bình thường không cao mấy. Hắn rất hào phóng khi vung tiền nâng cao dịch vụ. Người ta gọi hắn là ‘anh Lê’, tuy lúc nào hắn cũng mỉm cười trông rất hiền lành, dễ dãi, như khi phạm lỗi nhỏ hắn liền ra tay rất tàn nhẫn. Đã từng có rất nhiều nhân viên vì hắn mà nghỉ việc”.

Cậu ta cởi áo sơ mi ra: “Những vết thương này do hắn gây ra”.

‘Anh Lê’ cậu ta nói quả nhiên kẻ đó chính là Lê Hòa Lỗ, hắn là người đã lôi kéo Du Thành Nghĩa vào vũng bùn này.

Phong Tình cau mày nhìn những vết thương do dây thắt lưng để lại trên cơ thể gầy còm của Hồng Tiểu Ly: “Không phải Du Thành Nghĩa đánh anh, mà do hắn đánh sao?”.

Hồng Tiểu Ly ngượng ngùng vội mặc áo lại: “Một phần do Du thiếu làm ạ, nhưng cậu ta không đến nỗi đánh tôi đến thừa sống thiếu chết. Cậu ta chỉ khiến tôi sợ hãi vì cái tính cách tồi tệ đó của cậu ta thôi”.

“Vậy giờ ‘anh Lê’ đó đang ở phòng nào vậy?”.

Hồng Tiểu Ly kinh ngạc nhìn Phong Tình: “Ngài, ngài đến đây tìm hắn sao?”.

Phong Tình thản nhiên đáp: “Ừm”.

Hồng Tiểu Ly sợ hãi vội ôm tay cậu ấy: “Ngài đừng đi, hắn rất nguy hiểm, một số côn đồ đến kiếm chuyện đều bị đập cho ra bả”.

Phong Tình mỉm cười, gương mặt tự tin không sợ bất cứ điều gì: “Không sao, tôi từng gặp hắn rồi, sẽ không có chuyện hắn động vào tôi đâu”.

Nụ cười làm say đắm lòng người, Hồng Tiểu Ly cảm thấy tim mình có gì đó rung lên xao xuyến. Cậu ta đỏ mặt càng ôm chặt tay Phong Tình: “Nhưng mà, ngài đừng đi, tôi, tôi sợ!”.

“Anh sợ gì nữa sao?”.

“Tôi, tôi sợ Du thiếu sẽ đến tìm tôi mất”.

Làm thế nào để dỗ một người đang sợ hãi đây? Bỗng nhớ lại những lúc Thanh Nhân dỗ dành khi mình làm nũng, có thể dùng cách đó để dỗ người đang run sợ không? Phong Tình xoa đầu Hồng Tiểu Ly: “Đừng sợ, tôi đưa anh về nhà nghỉ ngơi nhé, xin nghỉ phép hôm nay để tôi nói với quản lý”.

“Nhưng, nhưng mà…”.

“Không sao đâu, nếu trên đường có chạm mặt Du Thành Nghĩa tôi sẽ xử lý anh ta”.

“Vâng”.

Nói gì thì nói đó là cái cớ để ở gần vị khách dịu dàng này, dù gì cậu ta cũng quen chịu đựng cay đắng, dù có bị Du Thành Nghĩa phạt hay Lê Hòa Lỗ đánh thì điều đó hiển nhiên rất bình thường, chẳng đáng nói. Đây là cuộc sống mưu sinh mà, những người sống ở tầng lớp dưới cùng như cậu ta đã quá quen với hoàn cảnh này từ khi mới sinh ra. Chẳng có người nào cứu giúp những kẻ như cậu ta mà không có lý do.

Nhưng, hôm nay gặp được một người tốt bụng giúp cậu ta mà không cần lý do. Thật cảm động, nếu vậy thì cậu ta có thể lợi dụng người tốt này không?

Quản lý ngoài mặt cười tươi chấp nhận lời Phong Tình xin phép ngày nghỉ cho Hồng Tiểu Ly nhưng sau gáy gã lại đổ mồ hôi lạnh như mưa, ánh mắt tóe mửa ngầm tức giận không ngừng thầm mắng Hồng Tiểu Ly. Bởi vì hôm nay Du thiếu sẽ ghé qua, không có Hồng Tiểu Ly anh ta sẽ nổi đóa làm ầm ĩ. Nhưng mà số tiền vị khách trước mặt phơi ra rất hấp dẫn, nên gã miễn cưỡng cho Hồng Tiểu Ly nghỉ một buổi nay.

Ở trước quán D Bar Hồng Tiểu Ly e thẹn nhìn Phong Tình: “Cảm ơn ngài”.

“Vậy tôi gọi taxi cho anh nhé?”.

Hồng Tiểu Ly đăm chiêu, cậu ta liền ôm tay Phong Tình, tỏ ra dễ thương như nũng nịu với người yêu: “Hay là ngài đi cùng tôi nhé”.

Thật là dính người và phiền phức mà, tự nhiên Phong Tình cảm thấy hối hận khi giúp cậu ta. Bây giờ cậu ấy không thể trở thành người xấu dọa nạt cậu ta biến đi nữa rồi, làm vậy trái với lương tâm.

Cùng lúc đó…

“Ơ, Phong Tình?”.

Có người gọi mình, cậu ấy liền nhìn về phía người đó: “Anh Khang?”.

Vô tình gặp Phong Tình trên đường, anh ta nhìn lên D Bar trước mặt rồi nhìn xuống cậu ấy, cái anh ta nhìn là Hồng Tiểu Ly đang ôm tay cậu ấy. Trong đầu đột ngột nhảy số: “Thì ra, thì ra cậu là tên gay?! Bởi vậy cái tên yêu quái nhà cậu ngay từ đầu đã có ý đồ với Nhân nhà tôi rồi”.

Anh ta bước đến túm cổ áo Phong Tình: “Này thằng nhóc kia, ngày thường thì lẽo đẽo bám dính sát với Nhân, lại còn làm mấy cái trò hề tỏ vẻ đáng yêu. Tôi cứ tưởng do cậu còn nhỏ nên làm chuyện này với một người coi như anh trai là bình thường. Nhưng bây giờ xem ra không phải nhỉ? Cặp kè với một tên đồng tính khác giữa ban ngày thế này. Tên yêu quái lưu manh này, tôi cảnh cáo cậu đừng có mơ tưởng đến Nhân nữa!”.

Cái này gọi là gì nhỉ…? Vô duyên sao? Phong Tình buồn chán lườm Kim Khang, hất tay anh ta ra: “Anh Khang à, tôi đúng là khuynh hướng đó thật, nhưng tôi chưa bao giờ giở trò động đến anh Nhân. Mà, nếu tôi động đến anh ấy thì anh làm gì tôi? Anh là mối quan hệ gì mà lại cấm tôi và anh Nhân đến với nhau?”.

Giữa đường giữa xá Kim Khang đã kìm nén rồi, nhưng không thể tha cho thằng nhóc yêu quái vô lễ này được: “Gì? Đến phiên cậu tra vấn mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy nữa hả?”.

Hồng Tiểu Ly bên này mắt thấy sắp có đánh nhau, hai người trước mặt như sói hoang và rắn hổ đang khè nhau. Có thể sẽ lôi kéo mình vào nên cậu ta đã nhanh chống bắt được taxi, vội nói: “Phong Tình thiếu gia à, tôi về trước nhé, cảm ơn ngài. Hẹn gặp lại ngài vào lần sau ạ”.

Tuy lưu luyến nam nhân vừa đẹp vừa tốt thế này, nhưng cậu ta sợ nhất là dính vào chuyện bao đồng nên đã chuồn đi mất tiêu.

“Ơ này! Tôi vẫn chưa hỏi hết chuyện mà!”.

Chiếc xe cứ thế lướt nhanh qua, Phong Tình chán không muốn nhìn Kim Khang: “Anh Khang, anh không thấy anh đang làm mọi việc thái quá lên sao?”.

Người đi đường ai cũng nhìn về phía này, không nhìn thẳng thì cũng lén nhìn. Kim Khang thấy vậy thì lấy lại bình tĩnh, anh ta nói: “Cũng đúng, tôi ở đây không phải để kiếm chuyện với cậu. Sau này tôi sẽ nói hết mọi chuyện với Nhân, cậu lo chuẩn bị tâm lý đi”.

Phong Tình cũng có một phần lo lắng Thanh Nhân sẽ biết sự thật, nhưng không lẽ cậu ấy định trốn tránh cả đời? Sau khi thổ lộ với anh chẳng phải anh cũng sẽ biết cậu ấy là đồng tính sao? Thà để anh biết trước có khi còn đỡ hơn. Tự tin vẽ trên mặt, Phong Tình nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở”.

Rồi quay gót trở vào quán bar, có điều… Anh ta cũng đến quán bar này sao?

Kim Khang đi phía sau Phong Tình, hình như anh ta đã đặt phòng trước, thấy anh ta đang đi vào thang máy mà không bị ai cản trở.

Trong thang máy, cả hai liếc nhìn nhau. Phong Tình tò mò mở miệng hỏi chuyện trước: “Anh đến đây làm gì thế?”.

“Làm gì kệ tôi, không liên quan đến cậu”. harry potter fanfic

Mặc vest chỉnh tề thế này là vào đây chơi đùa sao?

Thang máy dừng ở tầng năm, anh ta đi ra ngoài, Phong Tình đi theo sau. Đến phiên Kim Khang thấy khả nghi, anh ta hỏi: “Cậu đi theo tôi làm gì vậy?”.

“Tôi đâu có rảnh đi theo anh”. Cậu ấy rẽ vào phòng mình đặt, đợi Kim Khang bước qua cậu ấy mới ló đầu ra xem tình hình. Thấy anh ta dừng trước một cánh cửa, hình như đang nói chuyện với ai đó. Cử chỉ trao đổi thật mờ ám, người nọ như thuộc hạ mà vâng dạ gật đầu. Mặc dù ở cách xa không nghe rõ bọn họ đang bàn cái gì nhưng Phong Tình có thể đoán đây là nhiệm vụ của anh ta rồi.

Sau đó anh ta đi vào trong phòng, Phong Tình đành quay vào phòng ăn trái cây. Bây giờ đã gần bốn giờ chiều, không biết người đàn ông được nghi vấn là Lê Hòa Lỗ bây giờ còn ở đây không. Nghĩ lại thì, nơi này là địa bàn của Vô Diện, mà Lê Hòa Lỗ lại thường xuyên lui đến, có khi nào hắn có mối quan hệ gì đó với Vô Diện hay không? Lỡ đâu hắn muốn phản bội quay sang bắt tay với Vô Diện?

Mà Vô Diện từ đó đến giờ không có gây thù oán gì với Ngũ Hoa Xà, hai bên khá đầm ấm dưới mái nhà Liên Minh Bang Hội, thỉnh thoảng chỉ cãi vả về một số vấn đề liên quan cổ phiếu hoặc một số thống kê, sau khi kết thúc vẫn vui vẻ hòa đồng với nhau. Chung quy nếu là thành viên của Liên Minh Bang Hội thì không có gì phải mâu thuẫn để ghét nhau để rồi phát sinh chiến tranh nội bộ.

Khi trước Lee Yong là thủ lĩnh của Cửa Trắng đã không ít lần xích mích với bốn thành còn lại của Liên Minh Bang Hội, đặt biệt là gây sự với Ngũ Hoa Xà. Nhưng một tháng kể từ ngày hắn ta bị tống vào tù thì Liên Minh Bang Hội trở nên yên tĩnh, Ngũ Hoa Xà khỏe re không còn nhận bất kỳ ‘quà’ khiêu chiến nào.

Nghe nói nội bộ bên họ đang bầu cử tân chủ tịch, không biết sẽ ai sẽ là người nhậm chức đây. Liệu người này có thể hòa đồng với bốn thành viên còn lại của Liên Minh Bang Hội và trở thành đồng minh của Ngũ Hoa Xà không?

Quay lại vấn đề chính, Phong Tình thấy khi nãy nếu kéo Hồng Tiểu Ly ở lại với mình có phải đã moi thêm nhiều thông tin hữu ích từ cậu ta không? Chỉ vì thấy cậu ta đáng thương, chịu uất ức liền tiễn cậu ta về nhà.

Cơ mà… Bỗng cánh cửa in họa tiết ‘mi sầu khấu tiếu’ trên vũ trường lướt qua đầu.

“Có khi nào hắn ở trong căn phòng đó?!”.

Có thể Lê Hòa Lỗ dẫn Du Thành Nghĩa đến đây không phải chủ yếu chỉ để chơi đùa cùng các mỹ nhân. Có thể bọn hắn đi bàn luận kế hoạch nguy hiểm gì đó, hoặc đi gặp gỡ giao lưu cùng những nhân vật có tên tuổi nào đó ở thế giới ngầm.

Phong Tình liền đứng dậy đi ra ngoài, vội bấm nút thang máy xuống tầng vũ trường. Tiếng nhạc bập bùng truyền đến, đám người bên dưới vũ trường chỉ tập trung vào chính họ và vũ điệu bay lắc, không quan tâm sắp có kẻ làm loạn trên này. Phong Tình đứng trước lan can kính, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh. Nhìn về phía cánh cửa nọ, có thể bây giờ Du Thành Nghĩa cũng đang ở bên trong.

Có một tên bảo an mặt mày nghiêm túc, khó gần đang đứng canh trước cửa. Người không liên quan có được phép đến gần không? Còn… Nếu đánh ngất tên bảo an rồi xông vào có sao không? Lỡ đâu chạm mặt vài tên không nên động thì có nước chết, việc này sẽ ảnh hưởng đến Ngũ Hoa Xà và chủ tịch Du.

Vừa quay người qua, vừa hay chạm mặt với Kim Khang, hình như anh ta đang đi về phía cánh cửa ‘mi sầu khẩu tiếu’. Ban đầu không biết anh ta định làm gì, thì trong chợt nảy lên ý nghĩ.

Phong Tình vội kéo Kim Khang lại, cách xa cánh cửa nọ ra: “Anh Khang”.

Kim Khang rất bận, anh ta nhíu mày: “Có chuyện gì nữa?”.

Phong Tình nói thẳng: “Anh định đi vào trong đó sao?”.

Kim Khang ban đầu tưởng thằng nhóc này chặn đường mình để kiếm chuyện việc khi nãy, có lẽ không phải rồi: “Ừm, tôi không có thời gian ở đây dây dưa với tên nhóc yêu quái nhà cậu đâu”.

“Tôi vào trong cùng anh được chứ?”.

Anh ta bất ngờ, biểu cảm cũng chỉ thoáng qua. Nghi hoặc nhìn Phong Tình: “Chỗ đó không dành cho cậu đâu tiểu thiếu gia ạ”.

Phong Tình nghiêm túc, không có gì gọi là đùa giỡn: “Sau khi vào trong xác định một chuyện thì tôi sẽ giải thích với anh. Anh đi một mình thế này chẳng phải nguy hiểm hay sao? Có gì tôi sẽ hỗ trợ anh”.

Thấy tên nhóc này không giống nói phét, đúng lúc anh ta cần một người tin tưởng đi cùng. Ban đầu có gọi Thanh Nhân, nhưng anh bảo anh đang có công việc riêng không thể đi cùng nên anh ta đành ngậm ngùi đi một mình. Đây là sự trùng hợp hay chỉ là cơ duyên mà gặp được tên nhóc như cún con lúc nào cũng dính với anh xuất hiện ở đây.

Cuối cùng Kim Khang nói: “Được, sau này nhớ giải thích rõ ràng với tôi, cậu mà gian dối câu nào là chết với tôi nghe chưa”.

Phong Tình gật đầu: “Tôi biết rồi”.

“Bây giờ chỉ cần cậu phối hợp với tôi thôi”.

Kim Khang giơ tấm thẻ vàng rực lên cho bảo an, hắn tránh ra mở cửa: “Mời ngài vào trong”.

Két_ Cánh cửa nặng nề mở ra, ánh đèn đỏ rực bên trong lập tức nuốt chửng lấy Phong Tình và Kim Khang.

Sầm, cửa đóng lại, tiếng nhạc lớn đến nhức nhói liền bị khóa lại bên ngoài. Một màn tĩnh lặng đến lạnh sống lưng ập đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện