Có một số kẻ rất hèn hạ, khi người ta tốt với họ thì họ khinh thường ngó tới, đến khi đã mất đi rồi mới hối tiếc không kịp. Đáng tiếc, không có ai sẽ đứng yên tại chỗ chờ họ.
Vệ Đông mang theo một thân mỏi mệt trở về phòng trọ và va phải em gái đang lao tới túm lấy gã đầy xúc động: “Anh ơi, em không chịu nổi nữa rồi, anh mau thuyết phục chị dâu trở về đi. Em muốn Tiếu Vi Vi làm chị dâu của em, ngoài chị ấy ra em không cần ai khác. Anh ơi, anh mau đi tìm chị ấy rồi xin lỗi đi!”
Vệ Đông cười khổ cầm lấy tay cô ta: “Cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu.”
Gã cũng tự hiểu được, Tiếu Vi Vi hận không thể đuổi tận giết tuyệt gã, làm sao cô có thể trở về với bọn họ một lần nữa.
“Em mặc kệ, em không muốn ở trong căn phòng xập xệ này, em muốn ở biệt thực cơ. Anh ơi, anh cầu xin chị dâu đi, anh hãy xin lỗi chị ấy, kể cả quỳ xuống cũng được, chỉ cần chị ấy có thể tha thứ cho anh là tốt rồi.” Vệ Tiểu Lan giở tính trẻ con giận dỗi, đẩy gã và nói, “Tất cả là tại anh, nếu anh không chia tay chị ấy thì đã không có chuyện gì rồi. Vì vậy anh phải nghĩ cách đi!”
Vệ Đông mệt đến mức không nói nổi một câu dư thừa. Nhìn em gái bị mình chiều hư đang la lối, khóc lóc, gã thật muốn hỏi vì sao lúc trước cô ta lại tự ý giữ lại một trăm vạn gã đưa cho Tiếu Vi Vi. Nhưng bây giờ có hỏi cũng chẳng ích gì, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Liếc nhìn bố mẹ ở bên cạnh cũng đang nhìn mình đầy mong đợi, Vệ Đông lắc đầu, tàn nhẫn nói: “Đừng nghĩ tới chuyện đó, không có chuyện Tiếu Vi Vi quay lại đâu.”
Những tiếng thở dài không thể che giấu tràn ra, cha Vệ, mẹ Vệ tiếc nuối chùng vai xuống, sự hối hận trong mắt mỗi người chẳng thể nào giấu nổi.
“Đều tại anh, đều tại anh, hu hu!” Biết mình không thể quay về cuộc sống trước kia, Vệ Tiểu Lan ngồi xổm dưới đất khóc thật to.
Chỉ trong một đêm, nhà họ Vệ đã trở lại trước giải phóng, họ lại phải một lần nữa đối mặt với những món nợ không biết bao giờ trả hết, với khó khăn ăn bữa nay lo bữa mai và lo lắng bị đuổi đi khi không thể trả được tiền thuê nhà.
Người duy nhất kiếm ra tiền trong nhà chính là Vệ Đông. Một mình gã vừa phải lo kiếm tiền trả nợ vừa phải nuôi sống một nhà bốn người.
Chỉ có điều năm đó gã có một Tiếu Vi Vi chống đỡ cho gã khi gã tuyệt vọng, nản lòng. Cô cổ vũ gã, lo cho gã cơm ăn, áo mặc, cho gã dũng khí để đứng lên một lần nữa. Hiện tại, chẳng còn ai cùng chịu khổ và chia sẻ gánh nặng gia đình với gã.
Vệ Đông đã tìm được việc làm. Khi gã tan ca về nhà, gã lại một lần nữa phải đối mặt với phòng bếp rỗng tuếch.
Gã sờ sờ vào bụng, bụng trống rỗng đến mức đau đớn co rút từng cơn.
Vệ Đông bất đắc dĩ mở miệng: “Tiểu Lan, đi nấu cơm đi.”
Vệ Tiểu Lan yếu ớt nói: “Không nấu đâu. Em mà nấu nữa thì làn da sẽ trở nên thô ráp mất. Gọi đồ ăn sẵn đi!” Dù sao cô ta cũng sẽ không nấu cơm
Vệ Đông miễn cưỡng giải thích: “Chúng ta phải chi tiêu tiết kiệm, tự nấu cơm sẽ đỡ tốn kém hơn. Mẹ ơi, nếu Tiểu Lan không muốn nấu cơm thì mẹ nấu đi!”
Cha mẹ đã già lại sống an nhàn hơn nửa đời người, Vệ Đông cũng không trông mong bọn họ ra ngoài làm việc, nhưng họ cũng có thể lo toan việc nhà chứ!
Mẹ Vệ tủi thân, nước mắt tuôn rơi: “Sao số tôi khổ thế này, già đến nơi rồi mà còn phải đích thân nấu cơm. Nuôi con trai, con gái có ích gì cơ chứ!”
Dù gia đình phá sản nhưng mẹ Vệ vẫn được chăm sóc chu đáo, bà ta đã từng xuống bếp nấu cơm bao giờ đâu.
Cha Vệ ho khan, uy nghiêm nói: “Được rồi, nay đã khác xưa, mỗi người chịu khó một chút. Mẹ con đã lớn tuổi rồi, sau này việc trong nhà Tiểu Lan phải phụ trách. Hôm nay đã muộn rồi, cứ gọi cơm hộp trước đi!”
Tiểu Lan bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng lại sợ sự uy nghiêm của cha Vệ nên không dám phản kháng.
Vệ Đông nhăn chặt mày, sự mệt mỏi trào dâng trong lòng.
Trước đây, khi có Tiếu Vi Vi, bất kể lúc nào gã về nhà cũng có thể ngửi được mùi hương của đồ ăn, cũng được ăn những món ăn ngon, nhà cửa sạch sẽ sáng ngời, người nhà hòa thuận êm ấm, không khí hòa hợp, vui vẻ. Đâu có giống như hiện tại, ngay cả một ngụm nước ấm cũng không có. Rõ ràng căn phòng rất nhỏ nhưng lại bừa bãi rác rưởi, trong nhà thì ám đầy mùi hương khó ngửi, không biết bao lâu rồi căn phòng chưa được quét dọn, lau chùi.
Gã đi làm đã rất mệt, vậy mà người nhà không những không đỡ đần một chút, trái lại còn để gã phải nhọc lòng.
Gã lại nhớ tới Tiếu Vi Vi và nhớ nhung những ưu điểm của cô.
Có phải tất cả mọi người đều như thế này không? Rõ ràng đang yên ổn, được sống một cuộc sống hòa thuận, vui vẻ và bình yên nhưng người ta lại cứ khăng khăng đuổi theo chấp niệm nơi đáy lòng, thậm chí không tiếc ruồng bỏ lương tâm. Chờ đến khi ảo tưởng tan biến, lại tiếc nuối những gì mình từng có.
Đáng tiếc tất cả những chuyện này đều là do Vệ Đông cầu được ước thấy, gã chỉ có thể chịu đựng.
Vệ Đông tưởng rằng mình đã ở dưới vực sâu, không còn khổ hơn được nữa, nhưng sự thật chứng minh, không có tệ nhất mà chỉ có tệ hơn — cha Vệ lại tái phát bệnh cũ.
Ông ta được đưa đến bệnh viện khẩn cấp. Sau khi cấp cứu và bệnh tình ổn định, ông ta cần phải nằm viện.
Viện phí gần như đã vét sạch túi tiền của Vệ Đông. Gã lê bước chân nặng trịch, dặn dò mẹ và em gái chăm sóc bệnh nhân còn chính mình thì nghĩ cách gom tiền.
Hai mẹ con mẹ Vệ và Vệ Tiểu Lan đâu biết tự tay chăm sóc người bệnh. Bởi vì không có tiền thuê người chăm sóc nên nhiều nhất khi tới bữa ăn, họ đút cho cha Vệ mấy miếng, mấy việc khác họ chỉ biết trơ mắt ngồi nhìn. Họ vừa không đổ nước tiểu cho cha Vệ, vừa không xoay người cho ông ta, cũng không ở bên cạnh để ý nhu cầu của ông ta mỗi phút, mỗi giây, bởi vì họ sợ dơ bẩn, sợ mệt, sợ phiền toái.
Hàng ngày cha Vệ nằm trên giường chỉ có thể đợi y tá phụ một chút mỗi khi họ đi thăm phòng bệnh. Cái cảnh rõ ràng có người thân ở bên cạnh mà lại không người chăm sóc khiến cha Vệ nước mắt lưng tròng.
Ông ta không khỏi nghĩ đến một lần sinh bệnh trước đây, Tiếu Vi Vi đã chăm sóc ông ta rất tỉ mỉ, vậy mà ông ta lại đối xử với cô như thế nào? Đây có phải là báo ứng không? Vệ Đông đã không còn sức để bận tâm quá nhiều, cũng không thể dành ra tinh thần và thể lực để chăm cha Vệ. Mỗi ngày gã đều kiệt sức chỉ vì lo toan phí sinh hoạt. Cuộc sống hiện tại của gã đã tê liệt đến mức không thể nhìn thấy ánh sáng, ngay cả việc thả lỏng cũng trở nên xa xỉ.
Vệ Tiểu Lan không nhịn được nữa, cô ta chặn Vệ Đông lại và nói: “Anh ơi, khi nào chúng ta mới lại có tiền? Lần trước anh có thể mở công ty, lần này anh cũng có thể Đông Sơn tái khởi lại như thế đúng không?”
Đôi mắt cô ta tràn đầy mong đợi, cô ta đã chán ngấy cuộc sống bức bối, mỗi ngày buồn lo vì không có tiền trước mắt này lắm rồi.
Vệ Đông buồn bã nhìn em gái: “Sẽ không thể có công ty nữa. Sau này chúng ta hãy an phận làm thuê, chờ đến khi trả hết nợ thì sẽ nhẹ nhàng hơn. Đến lúc đó, anh sẽ tìm cho em một chàng trai tốt, bản thân em cũng có công việc ổn định, cuộc sống cũng sẽ ổn thôi.”
“Anh đang nói cái gì vậy, sẽ không thể có công ty nữa ư?” Vệ Tiểu Lan hét chói tai: “Không phải anh rất lợi hại, rất thông minh à? Tại sao không thể mở công ty để kiếm tiền?” Cô ta không có cách nào chấp nhận việc này.
Vệ Đông lại muốn cười khổ. Gã không biết giải thích tình huống cho em gái mình ra sao. Khởi nghiệp cần có thời cơ, may mắn, vốn và các mối quan hệ. Không còn ai sẽ tin tưởng gã, và cũng sẽ không còn kẻ ngốc nào đưa tiền của mình cho gã. Gã không thể lại gặp vận may một lần nữa.
“Em cũng không còn là trẻ con nữa, đã đến lúc phải suy nghĩ về tương lai. Chờ bố xuất viện, em có thể quay lại trường tiếp tục học hoặc ra ngoài làm thuê.” Vệ Đông nhíu mày, “Anh không thể chăm sóc em cả đời, đã đến lúc em phải trưởng thành rồi.”
Vệ Tiểu Lan hoảng sợ: “Làm thuê? Anh muốn em phải làm thuê như bao người bình thường khác ư, anh có còn là anh trai của em nữa không?”
Cô ta là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Vệ, làm sao có thể thảm hại đến mức phải đi làm thuê?
“Tiểu Loan, trưởng thành hơn một chút đi.” Vệ Đông nhẫn nại nói.
Gã nhìn thời gian, gã còn phải vội vàng đi làm, không có thời gian an ủi em gái.
Gã lập tức đưa một chiếc thẻ cho cô ta: “Đây là tiền viện phí thời gian tới của bố, anh mượn của một người bạn cũ. Trước hết em cầm đi nộp, còn lại đưa cho mẹ để chi tiêu việc nhà. Anh đi làm trước đây.”
Nói xong, gã vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Vệ Tiểu Lan cầm chiếc thẻ, ngơ ngác nhìn bóng dáng đang dần đi xa của anh trai mình. Trong lòng cô ta, anh trai là người tài giỏi nhất. Bây giờ đích thân anh trai cô ta đã nói sau này nhà họ chính là người nghèo, cô ta phải làm sao đây?
Chẳng lẽ từ nay trở đi cô ta sẽ phải sống cảnh mỗi tháng nhận mấy ngàn tệ tiền lương, ngay cả một chiếc túi hàng hiệu cũng không mua nổi, mỗi ngày mua đồ phải tính toán chi li từng đồng, thậm chí muốn đến nhà hàng Tây ăn một miếng bò bít tết cũng phải lo trước lo sau? Sống cuộc sống như thế, cô ta sẽ phát điên mất.
Còn nhà nữa, ngay cả khoản trả trước mua nhà cũng không trả nổi, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu trong căn phòng trọ.
Không, cô ta không muốn sống như thế.
Vệ Tiểu Lan nhìn chằm chằm chiếc thẻ trong tay, đáy mắt thoáng hiện chút điên cuồng. Ngay sau đó, cô ta như đã đưa ra quyết định.
“Con nói cái gì, em gái con cầm tiền bỏ đi ư?” Mẹ Vệ nhất thời ngơ ngác, suýt chút nữa cho rằng chính mình nghe nhầm.
Vẻ mặt Vệ Đông tiều tụy, khung cảnh trước mắt trở nên tăm tối. Gã vùi mặt vào lòng bàn tay, khàn khàn nói: “Nó không đi đóng viện phí, gọi điện thoại thì tắt máy, giấy tờ tùy thân để trong nhà cũng đã mang theo. Nó đã cầm tiền chạy.”
Gã giống như vừa khóc vừa cười, không ngờ em gái mình lại làm ra chuyện như vậy.
Mẹ Vệ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bà ta hoảng hốt kêu lên: “Mau gọi cảnh sát. Sao nó có thể làm ra chuyện như vậy? Có phải nó bị người ta lừa không?” Bà ta sốt ruột cắn môi.
Vệ Đông dường như đã bỏ cuộc, nói: “Sao cũng được, hết tiền thì nó sẽ về. Mẹ, nếu mẹ muốn gọi cảnh sát thì cứ gọi đi. Con không còn sức để quan tâm đến nó nữa!”
Gã biết Vệ Tiểu Lan luôn được nuông chiều thái quá. Vì thương cô ta tuổi nhỏ chỉ được hưởng phúc mấy năm, lại phải chịu khổ khi nhà họ Vệ phá sản nên gã luôn chiều theo tính tình của cô ta.
Trước đây Tiếu Vi Vi cũng từng nói qua tính tình Vệ Tiểu Lan không tốt, không tôn trọng người khác, cô bảo gã nên dạy dỗ cô ta nhiều hơn. Gã lại nghi ngờ cô đang nhắm vào em gái mình nên luôn bảo vệ Vệ Tiểu Lan và mặc kệ cô ta phách lối.
Gã không ngờ rằng Vệ Tiểu Lan sẽ lấy đi chi phí chữa bệnh của cha Vệ. Đó là cha ruột của cô ta, cô ta không nghĩ tới chuyện cha Vệ sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện nếu không trả viện phí sao?
Nhìn đứa con trai hốc hác và tang thương, mẹ Vệ không nói nên lời. Sau một lúc lâu, bà ta òa khóc thảm thiết. Rốt cuộc tại sao bọn họ lại biến một gia đình hạnh phúc thành ra như vậy?
Cha Vệ đang nằm trên giường bệnh khi nghe tin cũng mắt ướt nhạt nhòa: “Quả báo, đây đều là quả báo, đều là lỗi của chúng ta không biết tích phúc!”
Khi bạn gặp khó khăn, có người vươn tay giúp đỡ và đồng hành cùng bạn là một điều may mắn khả ngộ bất khả cầu. Bạn không cần phải biết ơn nhưng cũng đừng bắt nạt người ấy.
Tiếu Vi Vi đã thực hiện lời hứa của mình, cô đã đòi lại từng thứ mà cô cho nhà họ Vệ.
Nhà họ Vệ trước khi gặp cô như thế nào thì bây giờ cũng là thế đấy.
Đối với cô, chuyện nhà họ Vệ đã kết thúc. Từ giờ trở đi, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình và không bao giờ gặp lại họ nữa!
Vệ Đông mang theo một thân mỏi mệt trở về phòng trọ và va phải em gái đang lao tới túm lấy gã đầy xúc động: “Anh ơi, em không chịu nổi nữa rồi, anh mau thuyết phục chị dâu trở về đi. Em muốn Tiếu Vi Vi làm chị dâu của em, ngoài chị ấy ra em không cần ai khác. Anh ơi, anh mau đi tìm chị ấy rồi xin lỗi đi!”
Vệ Đông cười khổ cầm lấy tay cô ta: “Cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu.”
Gã cũng tự hiểu được, Tiếu Vi Vi hận không thể đuổi tận giết tuyệt gã, làm sao cô có thể trở về với bọn họ một lần nữa.
“Em mặc kệ, em không muốn ở trong căn phòng xập xệ này, em muốn ở biệt thực cơ. Anh ơi, anh cầu xin chị dâu đi, anh hãy xin lỗi chị ấy, kể cả quỳ xuống cũng được, chỉ cần chị ấy có thể tha thứ cho anh là tốt rồi.” Vệ Tiểu Lan giở tính trẻ con giận dỗi, đẩy gã và nói, “Tất cả là tại anh, nếu anh không chia tay chị ấy thì đã không có chuyện gì rồi. Vì vậy anh phải nghĩ cách đi!”
Vệ Đông mệt đến mức không nói nổi một câu dư thừa. Nhìn em gái bị mình chiều hư đang la lối, khóc lóc, gã thật muốn hỏi vì sao lúc trước cô ta lại tự ý giữ lại một trăm vạn gã đưa cho Tiếu Vi Vi. Nhưng bây giờ có hỏi cũng chẳng ích gì, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Liếc nhìn bố mẹ ở bên cạnh cũng đang nhìn mình đầy mong đợi, Vệ Đông lắc đầu, tàn nhẫn nói: “Đừng nghĩ tới chuyện đó, không có chuyện Tiếu Vi Vi quay lại đâu.”
Những tiếng thở dài không thể che giấu tràn ra, cha Vệ, mẹ Vệ tiếc nuối chùng vai xuống, sự hối hận trong mắt mỗi người chẳng thể nào giấu nổi.
“Đều tại anh, đều tại anh, hu hu!” Biết mình không thể quay về cuộc sống trước kia, Vệ Tiểu Lan ngồi xổm dưới đất khóc thật to.
Chỉ trong một đêm, nhà họ Vệ đã trở lại trước giải phóng, họ lại phải một lần nữa đối mặt với những món nợ không biết bao giờ trả hết, với khó khăn ăn bữa nay lo bữa mai và lo lắng bị đuổi đi khi không thể trả được tiền thuê nhà.
Người duy nhất kiếm ra tiền trong nhà chính là Vệ Đông. Một mình gã vừa phải lo kiếm tiền trả nợ vừa phải nuôi sống một nhà bốn người.
Chỉ có điều năm đó gã có một Tiếu Vi Vi chống đỡ cho gã khi gã tuyệt vọng, nản lòng. Cô cổ vũ gã, lo cho gã cơm ăn, áo mặc, cho gã dũng khí để đứng lên một lần nữa. Hiện tại, chẳng còn ai cùng chịu khổ và chia sẻ gánh nặng gia đình với gã.
Vệ Đông đã tìm được việc làm. Khi gã tan ca về nhà, gã lại một lần nữa phải đối mặt với phòng bếp rỗng tuếch.
Gã sờ sờ vào bụng, bụng trống rỗng đến mức đau đớn co rút từng cơn.
Vệ Đông bất đắc dĩ mở miệng: “Tiểu Lan, đi nấu cơm đi.”
Vệ Tiểu Lan yếu ớt nói: “Không nấu đâu. Em mà nấu nữa thì làn da sẽ trở nên thô ráp mất. Gọi đồ ăn sẵn đi!” Dù sao cô ta cũng sẽ không nấu cơm
Vệ Đông miễn cưỡng giải thích: “Chúng ta phải chi tiêu tiết kiệm, tự nấu cơm sẽ đỡ tốn kém hơn. Mẹ ơi, nếu Tiểu Lan không muốn nấu cơm thì mẹ nấu đi!”
Cha mẹ đã già lại sống an nhàn hơn nửa đời người, Vệ Đông cũng không trông mong bọn họ ra ngoài làm việc, nhưng họ cũng có thể lo toan việc nhà chứ!
Mẹ Vệ tủi thân, nước mắt tuôn rơi: “Sao số tôi khổ thế này, già đến nơi rồi mà còn phải đích thân nấu cơm. Nuôi con trai, con gái có ích gì cơ chứ!”
Dù gia đình phá sản nhưng mẹ Vệ vẫn được chăm sóc chu đáo, bà ta đã từng xuống bếp nấu cơm bao giờ đâu.
Cha Vệ ho khan, uy nghiêm nói: “Được rồi, nay đã khác xưa, mỗi người chịu khó một chút. Mẹ con đã lớn tuổi rồi, sau này việc trong nhà Tiểu Lan phải phụ trách. Hôm nay đã muộn rồi, cứ gọi cơm hộp trước đi!”
Tiểu Lan bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng lại sợ sự uy nghiêm của cha Vệ nên không dám phản kháng.
Vệ Đông nhăn chặt mày, sự mệt mỏi trào dâng trong lòng.
Trước đây, khi có Tiếu Vi Vi, bất kể lúc nào gã về nhà cũng có thể ngửi được mùi hương của đồ ăn, cũng được ăn những món ăn ngon, nhà cửa sạch sẽ sáng ngời, người nhà hòa thuận êm ấm, không khí hòa hợp, vui vẻ. Đâu có giống như hiện tại, ngay cả một ngụm nước ấm cũng không có. Rõ ràng căn phòng rất nhỏ nhưng lại bừa bãi rác rưởi, trong nhà thì ám đầy mùi hương khó ngửi, không biết bao lâu rồi căn phòng chưa được quét dọn, lau chùi.
Gã đi làm đã rất mệt, vậy mà người nhà không những không đỡ đần một chút, trái lại còn để gã phải nhọc lòng.
Gã lại nhớ tới Tiếu Vi Vi và nhớ nhung những ưu điểm của cô.
Có phải tất cả mọi người đều như thế này không? Rõ ràng đang yên ổn, được sống một cuộc sống hòa thuận, vui vẻ và bình yên nhưng người ta lại cứ khăng khăng đuổi theo chấp niệm nơi đáy lòng, thậm chí không tiếc ruồng bỏ lương tâm. Chờ đến khi ảo tưởng tan biến, lại tiếc nuối những gì mình từng có.
Đáng tiếc tất cả những chuyện này đều là do Vệ Đông cầu được ước thấy, gã chỉ có thể chịu đựng.
Vệ Đông tưởng rằng mình đã ở dưới vực sâu, không còn khổ hơn được nữa, nhưng sự thật chứng minh, không có tệ nhất mà chỉ có tệ hơn — cha Vệ lại tái phát bệnh cũ.
Ông ta được đưa đến bệnh viện khẩn cấp. Sau khi cấp cứu và bệnh tình ổn định, ông ta cần phải nằm viện.
Viện phí gần như đã vét sạch túi tiền của Vệ Đông. Gã lê bước chân nặng trịch, dặn dò mẹ và em gái chăm sóc bệnh nhân còn chính mình thì nghĩ cách gom tiền.
Hai mẹ con mẹ Vệ và Vệ Tiểu Lan đâu biết tự tay chăm sóc người bệnh. Bởi vì không có tiền thuê người chăm sóc nên nhiều nhất khi tới bữa ăn, họ đút cho cha Vệ mấy miếng, mấy việc khác họ chỉ biết trơ mắt ngồi nhìn. Họ vừa không đổ nước tiểu cho cha Vệ, vừa không xoay người cho ông ta, cũng không ở bên cạnh để ý nhu cầu của ông ta mỗi phút, mỗi giây, bởi vì họ sợ dơ bẩn, sợ mệt, sợ phiền toái.
Hàng ngày cha Vệ nằm trên giường chỉ có thể đợi y tá phụ một chút mỗi khi họ đi thăm phòng bệnh. Cái cảnh rõ ràng có người thân ở bên cạnh mà lại không người chăm sóc khiến cha Vệ nước mắt lưng tròng.
Ông ta không khỏi nghĩ đến một lần sinh bệnh trước đây, Tiếu Vi Vi đã chăm sóc ông ta rất tỉ mỉ, vậy mà ông ta lại đối xử với cô như thế nào? Đây có phải là báo ứng không? Vệ Đông đã không còn sức để bận tâm quá nhiều, cũng không thể dành ra tinh thần và thể lực để chăm cha Vệ. Mỗi ngày gã đều kiệt sức chỉ vì lo toan phí sinh hoạt. Cuộc sống hiện tại của gã đã tê liệt đến mức không thể nhìn thấy ánh sáng, ngay cả việc thả lỏng cũng trở nên xa xỉ.
Vệ Tiểu Lan không nhịn được nữa, cô ta chặn Vệ Đông lại và nói: “Anh ơi, khi nào chúng ta mới lại có tiền? Lần trước anh có thể mở công ty, lần này anh cũng có thể Đông Sơn tái khởi lại như thế đúng không?”
Đôi mắt cô ta tràn đầy mong đợi, cô ta đã chán ngấy cuộc sống bức bối, mỗi ngày buồn lo vì không có tiền trước mắt này lắm rồi.
Vệ Đông buồn bã nhìn em gái: “Sẽ không thể có công ty nữa. Sau này chúng ta hãy an phận làm thuê, chờ đến khi trả hết nợ thì sẽ nhẹ nhàng hơn. Đến lúc đó, anh sẽ tìm cho em một chàng trai tốt, bản thân em cũng có công việc ổn định, cuộc sống cũng sẽ ổn thôi.”
“Anh đang nói cái gì vậy, sẽ không thể có công ty nữa ư?” Vệ Tiểu Lan hét chói tai: “Không phải anh rất lợi hại, rất thông minh à? Tại sao không thể mở công ty để kiếm tiền?” Cô ta không có cách nào chấp nhận việc này.
Vệ Đông lại muốn cười khổ. Gã không biết giải thích tình huống cho em gái mình ra sao. Khởi nghiệp cần có thời cơ, may mắn, vốn và các mối quan hệ. Không còn ai sẽ tin tưởng gã, và cũng sẽ không còn kẻ ngốc nào đưa tiền của mình cho gã. Gã không thể lại gặp vận may một lần nữa.
“Em cũng không còn là trẻ con nữa, đã đến lúc phải suy nghĩ về tương lai. Chờ bố xuất viện, em có thể quay lại trường tiếp tục học hoặc ra ngoài làm thuê.” Vệ Đông nhíu mày, “Anh không thể chăm sóc em cả đời, đã đến lúc em phải trưởng thành rồi.”
Vệ Tiểu Lan hoảng sợ: “Làm thuê? Anh muốn em phải làm thuê như bao người bình thường khác ư, anh có còn là anh trai của em nữa không?”
Cô ta là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Vệ, làm sao có thể thảm hại đến mức phải đi làm thuê?
“Tiểu Loan, trưởng thành hơn một chút đi.” Vệ Đông nhẫn nại nói.
Gã nhìn thời gian, gã còn phải vội vàng đi làm, không có thời gian an ủi em gái.
Gã lập tức đưa một chiếc thẻ cho cô ta: “Đây là tiền viện phí thời gian tới của bố, anh mượn của một người bạn cũ. Trước hết em cầm đi nộp, còn lại đưa cho mẹ để chi tiêu việc nhà. Anh đi làm trước đây.”
Nói xong, gã vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Vệ Tiểu Lan cầm chiếc thẻ, ngơ ngác nhìn bóng dáng đang dần đi xa của anh trai mình. Trong lòng cô ta, anh trai là người tài giỏi nhất. Bây giờ đích thân anh trai cô ta đã nói sau này nhà họ chính là người nghèo, cô ta phải làm sao đây?
Chẳng lẽ từ nay trở đi cô ta sẽ phải sống cảnh mỗi tháng nhận mấy ngàn tệ tiền lương, ngay cả một chiếc túi hàng hiệu cũng không mua nổi, mỗi ngày mua đồ phải tính toán chi li từng đồng, thậm chí muốn đến nhà hàng Tây ăn một miếng bò bít tết cũng phải lo trước lo sau? Sống cuộc sống như thế, cô ta sẽ phát điên mất.
Còn nhà nữa, ngay cả khoản trả trước mua nhà cũng không trả nổi, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu trong căn phòng trọ.
Không, cô ta không muốn sống như thế.
Vệ Tiểu Lan nhìn chằm chằm chiếc thẻ trong tay, đáy mắt thoáng hiện chút điên cuồng. Ngay sau đó, cô ta như đã đưa ra quyết định.
“Con nói cái gì, em gái con cầm tiền bỏ đi ư?” Mẹ Vệ nhất thời ngơ ngác, suýt chút nữa cho rằng chính mình nghe nhầm.
Vẻ mặt Vệ Đông tiều tụy, khung cảnh trước mắt trở nên tăm tối. Gã vùi mặt vào lòng bàn tay, khàn khàn nói: “Nó không đi đóng viện phí, gọi điện thoại thì tắt máy, giấy tờ tùy thân để trong nhà cũng đã mang theo. Nó đã cầm tiền chạy.”
Gã giống như vừa khóc vừa cười, không ngờ em gái mình lại làm ra chuyện như vậy.
Mẹ Vệ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bà ta hoảng hốt kêu lên: “Mau gọi cảnh sát. Sao nó có thể làm ra chuyện như vậy? Có phải nó bị người ta lừa không?” Bà ta sốt ruột cắn môi.
Vệ Đông dường như đã bỏ cuộc, nói: “Sao cũng được, hết tiền thì nó sẽ về. Mẹ, nếu mẹ muốn gọi cảnh sát thì cứ gọi đi. Con không còn sức để quan tâm đến nó nữa!”
Gã biết Vệ Tiểu Lan luôn được nuông chiều thái quá. Vì thương cô ta tuổi nhỏ chỉ được hưởng phúc mấy năm, lại phải chịu khổ khi nhà họ Vệ phá sản nên gã luôn chiều theo tính tình của cô ta.
Trước đây Tiếu Vi Vi cũng từng nói qua tính tình Vệ Tiểu Lan không tốt, không tôn trọng người khác, cô bảo gã nên dạy dỗ cô ta nhiều hơn. Gã lại nghi ngờ cô đang nhắm vào em gái mình nên luôn bảo vệ Vệ Tiểu Lan và mặc kệ cô ta phách lối.
Gã không ngờ rằng Vệ Tiểu Lan sẽ lấy đi chi phí chữa bệnh của cha Vệ. Đó là cha ruột của cô ta, cô ta không nghĩ tới chuyện cha Vệ sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện nếu không trả viện phí sao?
Nhìn đứa con trai hốc hác và tang thương, mẹ Vệ không nói nên lời. Sau một lúc lâu, bà ta òa khóc thảm thiết. Rốt cuộc tại sao bọn họ lại biến một gia đình hạnh phúc thành ra như vậy?
Cha Vệ đang nằm trên giường bệnh khi nghe tin cũng mắt ướt nhạt nhòa: “Quả báo, đây đều là quả báo, đều là lỗi của chúng ta không biết tích phúc!”
Khi bạn gặp khó khăn, có người vươn tay giúp đỡ và đồng hành cùng bạn là một điều may mắn khả ngộ bất khả cầu. Bạn không cần phải biết ơn nhưng cũng đừng bắt nạt người ấy.
Tiếu Vi Vi đã thực hiện lời hứa của mình, cô đã đòi lại từng thứ mà cô cho nhà họ Vệ.
Nhà họ Vệ trước khi gặp cô như thế nào thì bây giờ cũng là thế đấy.
Đối với cô, chuyện nhà họ Vệ đã kết thúc. Từ giờ trở đi, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình và không bao giờ gặp lại họ nữa!
Danh sách chương