Diệp Uẩn Ninh nhận được cuộc gọi của Tiếu Vi Vi từ thành phố Từ, cô ấy đã kể cho cô nghe việc mình xử lý Vệ Đông như thế nào đồng thời tỏ vẻ nếu có cơ hội sẽ đến thành phố Thanh thăm cô.
Diệp Uẩn Ninh có thể nghe ra được Tiếu Vi Vi đã thực sự thoát khỏi mối quan hệ độc hại ấy, thảm kịch đáng sợ và tuyệt vọng trong cốt truyện gốc sẽ không tiếp tục xảy ra, có điều sau này cô ấy có lẽ sẽ không thể hết lòng yêu một người nữa. Cuộc tình thất bại này cuối cùng vẫn ám ảnh cô ấy.
Đặt điện thoại xuống, Diệp Uẩn Ninh nhìn bầu trời phía xa và mỉm cười. Dù thế nào đi chăng nữa, việc thảm kịch không xảy ra vẫn là điều đáng mừng, chỉ mong sau này Tiếu Vi Vi có thể gặp được tình yêu đích thực và có một cuộc sống mới.
Khi Tết Nguyên Đán đến gần, “Lục địa Thương Lan” chính thức được phát sóng trên đài truyền hình vào khung giờ vàng.
Bộ phim tiên hiệp này bất ngờ gây sốt mặc dù không được quảng cáo rầm rộ và thậm chí còn không hề có một diễn viên thần tượng hay ngôi sao nổi tiếng nào trong đội ngũ diễn viên.
Nói là bất ngờ nhưng dường như cũng không bất ngờ đến thế, bởi lẽ bộ phim được quay chụp quá xuất sắc, cốt truyện ly kỳ lôi cuốn, kỹ năng diễn xuất tự nhiên, chân thật và hoàn hảo, bám sát với nội dung, thêm vào đó là hình ảnh không bị filter quá lố hoàn toàn chiếm được trái tim khán giả.
Không phải cứ hình ảnh có độ phân giải cao, màu sắc sặc sỡ là sẽ đẹp, không phải cứ cà da cho diễn viên láng mịn và trắng đến phát sáng, gần như không thể nhìn rõ ngũ quan thì diễn viên mới xinh đẹp, không phải chỉ cần dựa vào khuôn mặt của những diễn viên đang lên và có nhiều fan hâm mộ thì sẽ được người xem khen ngợi.
Rốt cuộc thế nào mới là một tác phẩm hay? Đó chính là bỏ qua tâm tình theo đuổi thần tượng và thẩm mỹ cá nhân, bộ phim vẫn có thể khiến khán giả cầm lòng không đậu mà canh màn hình để tiếp tục xem, không phân biệt nam nữ, già trẻ. Không thể nghi ngờ rằng bộ phim “Lục địa Thương Lan” của đạo diễn Triệu đã làm được điều đó.
Khi “Lục địa Thương Lan” được phát sóng, không ai hỏi diễn viên đóng vai nam và nữ chính là người nào mà thay vào đó, tâm trí họ dõi theo cốt truyện và cảm thán cho số phận của các nhân vật trong phim.
Không chỉ vậy, “Lục địa Thương Lan” có thể nói là đã tái tạo hoàn hảo một thế giới tu tiên. Bên trong có đủ các loại môn phái, các loại công pháp tu luyện, vũ khí, trang phục, tất cả đều từng thật sự tồn tại.
Ngoài ra còn có những linh thú kỳ lạ với các loại hình dáng khác nhau, những bông hoa, ngọn cỏ kỳ lạ cực kỳ đẹp đẽ nhưng chưa từng xuất hiện ở trên địa cầu và những yêu ma, quỷ quái thần bí, thu hút. Mỗi thứ xuất hiện trong phim đều rất lạ nhưng lại khiến người ta cảm thấy như thể chúng thật sự tồn tại trên đời.
Nhờ sự hướng dẫn của Diệp Uẩn Ninh cùng với thái độ đã tốt còn muốn tốt hơn của đạo diễn Triệu, thêm vào đó là việc hào phóng đầu tư rất nhiều tiền bạc cho đạo cụ và kỹ thuật hậu kỳ, mỗi cảnh, mỗi vật trong phim đều làm được đến mức tốt nhất có thể.
Một số người cảm thấy linh sủng, tiên thú trong phim vô cùng dễ thương và ầm ĩ muốn có một con thú cưng tương tự; một số người lại mê mẩn những bộ trang phục được thiết kế đẹp mắt và độc đáo, người thì cho rằng trang phục của môn phái này đẹp, người lại cho rằng của môn phái kia đẹp hơn, thậm chí có người khéo tay còn tự mô phỏng theo và mặc lên người, sau đó hài lòng chụp ảnh và đăng lên mạng; có người say mê các loài thực vật hoa cỏ trong phim mà họ chưa từng thấy nên đã tìm hiểu xem có phải là giống loài trên trái đất không; một số người còn lại thì cảm thấy hứng thú với phong cách kiến trúc đặc biệt trong phim.
Khi thật sự đu phim, mọi thứ xuất hiện trong cốt truyện của “Lục địa Thương Lan” dường như đều khiến mọi người bàn tán sôi nổi.
Bộ phim mới đi được nửa chặng đường thì đã có đài truyền hình khác liên hệ muốn phát sóng “Lục địa Thương Lan” trên kênh của họ; các nhà sản xuất phim hoạt hình và trò chơi cũng đến ngỏ ý muốn mua bản quyền trò chơi và tin tưởng vào việc chuyển thể bộ phim thành một trò chơi hấp dẫn; còn có các nhà sản xuất đồ chơi muốn hợp tác để sản xuất các sản phẩm liên kết với “Lục địa Thương Lan”.
Chẳng hạn như thú bông linh sủng, hình ảnh yêu ma quỷ quái cũng như nhiều loại vũ khí khác nhau có thể chế tạo thành đồ chơi, chắc hẳn sẽ rất được săn đón.
Với việc rating của “Lục địa Thương Lan” tăng liên tục, không thể nghi ngờ rằng bộ phim đã cực kỳ hot. Bằng mắt thường có thể thấy, công ty giải trí Phong Hoa đã kiếm lời từ bộ phim đầu tay.
Và chắc hẳn các diễn viên trong phim cũng trở nên nổi tiếng, đặc biệt là nam, nữ diễn viên chính.
Trên thực tế, tất cả diễn viên dù là vai phụ hay chính đều diễn rất khá. Mỗi một nhân vật đều có đặc điểm và sức hấp dẫn riêng, nhưng sự thu hút của nam, nữ chính vẫn rất khác biệt.
Vị sư phụ lạnh lùng, tuấn tú như thiên thần cùng với nữ đồ đệ xinh đẹp, hoạt bát đã hoàn toàn được tái hiện một cách sống động. Bọn họ chính là bản thân nhân vật.
Nhưng khi mọi người rốt cuộc thoát ra khỏi hình tượng của nhân vật và tò mò tìm hiểu nam, nữ diễn viên chính do ai sắm vai thì họ mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng họ tìm không được mấy thông tin, chỉ có Weibo cá nhân của họ giới thiệu sơ qua những nhân vật họ đã từng diễn, sau đó – không còn thông tin gì khác.
Các nhân vật chính dường như đã biến mất khỏi tầm mắt công chúng, không tuyên truyền, không tai tiếng, không xuất hiện khắp nơi, giống như sau khi họ hoàn thành xong công việc của mình thì trở về cuộc sống thường ngày và chờ quay bộ phim tiếp theo.
Thế giới bên ngoài dù có ồn ào và nhiều cám dỗ đến đâu, khán giả có nhiệt tình đến thế nào cũng không liên quan đến bọn họ. Bọn họ chỉ là diễn viên, diễn viên đóng phim xong là hoàn thành nhiệm vụ, những thứ khác đều không quan trọng.
Cái gì? Anh trai và chị gái đẹp trai và xinh gái như vậy sao lại ở ẩn chứ? Công ty giải trí rác rưởi, có phải các người cố tình giấu họ đi không? Không nên tổ chức fan meeting à? Không thành lập fanclub chính thức ư? Còn quảng cáo và gameshow thì sao? Nhanh nhanh tuyên truyền đi chứ.
Các khán giả muốn được thấy thần tượng của mình nhiều hơn đã tràn vào trang web chính thức của “Công ty giải trí Phong Hoa” thúc giục. Cho nam thần, nữ thần của chúng tôi xuất hiện nhiều lên đi mà!
Kết quả là trang web chính thức giải thích một câu, nghệ sĩ trực thuộc đang trong kỳ nghỉ và sẽ không tuyên truyền trong thời gian nghỉ ngơi.
Không tuyên truyền? Thật là một câu trả lời mới mẻ và thoát tục. Nổi tiếng rồi cũng không thể tùy hứng thế chứ, chẳng lẽ các người không sợ lâu không xuất hiện sẽ bị khán giả lãng quên và mất đi giá trị sao?
Tuy nhiên, Phó Hoài và Tần Lộ đúng là không sợ thật.
Phó Hoài thích diễn xuất, việc giao lưu với khán giả không phải là sở trường của anh. Anh cũng không quan tâm đến việc kiếm tiền và nổi tiếng, chỉ cần có phim và nhân vật cho anh đóng là tốt rồi. Công ty giải trí Phong Hoa không ép bọn họ dùng danh tiếng để kiếm tiền nên đương nhiên anh vui vẻ với cuộc sống bình thường và đơn giản.
Còn nữ chính Tần Lộ xuất thân từ gia đình có truyền thống diễn xuất, một lòng theo đuổi nghệ thuật. Cô không quan tâm nhiều đến những thứ khác ngoài diễn xuất. Sau khi bộ phim kết thúc, cô tiếp tục trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình và cô cũng không để bụng khi biết mình đã nổi tiếng.
Điều quan trọng đối với họ là tái hiện nhân vật thành công, người mà khán giả thích cũng nên là những nhân vật trong phim, còn những người sắm vai như họ chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi. Nếu như bản thân các diễn viên có cảm giác tồn tại lấn át cả nhân vật của họ trong phim thì đây là sự thất bại trong công việc của họ và cũng là một loại đầu đuôi lẫn lộn.
Phó Hoài hy vọng khán giả sẽ yêu thích các nhân vật và cốt truyện của phim truyền hình hơn là thích chính bản thân diễn viên.
Dù người hâm mộ có kêu gọi thế nào đi chăng nữa, các diễn viên của “Lục địa Thương Lan” vẫn rất im lặng, như thể họ vừa làm một việc rất đỗi bình thường. Họ không hề tự mãn, cũng không hề đắc ý, vênh váo và càng không thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng khiến mọi người theo đuổi.
Không thể không nói rằng những diễn viên quyết định gia nhập “Công ty giải trí Phong Hoa” của Diệp Uẩn Ninh trên cơ bản đều là người có tính cách điềm đạm, đam mê diễn xuất và không hề nóng lòng theo đuổi sự phù phiếm của giới giải trí.
Theo thời gian, khán giả biết rằng sếp tổng của “Công ty giải trí Phong Hoa” rất Phật (*), các nghệ sĩ của họ cũng rất Phật, họ thực sự là một nhóm “diễn viên” thành thật, chỉ chú tâm diễn xuất.
Rất nhiều người trong số họ không quay quảng cáo, không nhận quà của người hâm mộ, không có cả đoàn vệ sĩ và trợ lý đi theo, khi có phim thì diễn, khi không đóng phim thì lặn mất tiêu, cách biệt hoàn toàn với giới giải trí. Đôi khi đi đường gặp người, họ sẽ thân thiết chào hỏi giống như bao người bình thường.
Chờ đến sau này khi công ty liên tiếp phát hành nhiều tác phẩm hơn, mọi người thậm chí còn có một khẳng định: mọi tác phẩm do công ty giải trí Phong Hoa sản xuất đều có chất lượng cao và các diễn viên của công ty giải trí Phong Hoa đều là những diễn viên thực lực.
Đây là chuyện về sau. “Lục địa Thương Lan” đã thành công, Công ty giải trí Phong Hoa với tư cách là nhà sản xuất và phát hành duy nhất có thể nói là đã lãi đậm.
Lúc trước, các diễn viên đóng phim chỉ nhận được mức lương cơ bản, sau khi phim chiếu thành công thì họ còn được nhận thêm hoa hồng. Tuy tiền cát sê không cao nhưng mọi người lại cùng nhận được rất nhiều tiền lời. Đây có thể coi là lần thử nghiệm thành công của công ty giải trí Phong Hoa.
Thực tế đã chứng minh, dù không có diễn viên nổi tiếng cùng với những nam nữ diễn viên thần tượng thì phim vẫn có thể thành công nếu chất lượng phim được đảm bảo.
Vì thế, dưới sự đề nghị của Ngu Tịch Lam, công ty đã tổ chức một bữa tiệc chúc mừng thành công của bộ phim và mừng mọi người có một khởi đầu tốt đep.
Bữa tiệc mừng công của “Công ty giải trí Phong Hoa” rất sôi động, đạo diễn Triệu đang vui tươi hớn hở chúc rượu, khuôn mặt ông đã đỏ bừng.
Ngu Tịch Lam đi cùng với chồng mình là Phương Tử Minh, cô mỉm cười vui vẻ và hạnh phúc, thần thái sôi nổi và đầy khí phách. Phương Tử Minh nhìn cô đầy cưng chiều và còn ngăn cản vợ khi thấy cô muốn uống rượu.
Có thể thấy, mối quan hệ của họ hiện tại rất tốt đẹp, bóng ma từ việc nhất quyết không có con và muốn theo lối sống DINK dường như đã bị xóa bỏ. Mọi chuyện có vẻ rất tốt đẹp.
Diệp Uẩn Ninh cũng cầm một ly rượu, cô chọn một chỗ yên tĩnh và lặng lẽ nếm thử.
“Uẩn Ninh, cậu ở chỗ này à?” Giọng nói vui mừng của Ngu Tịch Lam từ phía sau vang lên, cô nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến trước mặt Diệp Uẩn Ninh.
“Phương Tử Minh đâu?” Diệp Uẩn Ninh nhướng mày.
Ngu Tịch Lam quạt quạt tay xua đi hơi nóng trên mặt, lè lưỡi nói: “Anh ấy muốn hút thuốc nên đi ra ngoài rồi. Phiền thật đấy. Mình đã nói bỏ thuốc rồi mà anh ấy không nghe.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng lại không thấy cô tức giận bao nhiêu, trong giọng nói còn có chút ngọt ngào.
Diệp Uẩn Ninh tán đồng: “Hút thuốc quả thực có hại cho sức khỏe. Nếu có thể bỏ được thì tốt nhất nên bỏ đi.”
“Ừ, mình sẽ khuyên anh ấy lần nữa. Nhưng cậu ở đây một mình, cậu có nghĩ tới điều gì khác không?” Ngu Tịch Lam chuyển đề tài sang Diệp Uẩn Ninh.
Diệp Uẩn Ninh cười: “Những chuyện khác, chẳng hạn như quay bộ phim tiếp theo, kiếm thêm được bao nhiêu tiền?”
Ngu Tịch Lam dậm chân oán trách: “Ai muốn nói mấy chuyện này với cậu? Cậu nhìn vợ chồng mình mà không hâm mộ, không muốn tìm một người bầu bạn à?”
Tên cặn bã Trần Diệp đã sớm trở thành quá khứ, Diệp Uẩn Ninh cũng nên có một cuộc tình mới thuộc về mình. Gia đình Ngu Tịch Lam hạnh phúc nên mỗi lần nhìn thấy bạn thân cô đơn chiếc bóng, cô lại không đành lòng.
“Cậu cũng nên bắt đầu một mối quan hệ mới. Nói thật nhé, không biết có bao nhiêu chàng trai mong chờ được sát cánh bên cậu, cậu không có cảm xúc gì sao?”
Cô tin rằng bạn mình chắc chắn không còn yêu tên cặn bã Trần Diệp nữa, nhưng cô nhận thấy Diệp Uẩn Ninh đã thay đổi một chút sau khi chuyện đó xảy ra.
Thật khó để diễn tả cảm giác này, nhưng cô cảm thấy như Diệp Uẩn Ninh đã mất hết cảm xúc, ham muốn và thờ ơ với tất cả mọi thứ. Điều này khiến cô thật lo lắng.
_____
(*)Chú thích: Phật: ở đây thể hiện sự không tranh giành hay giành giật, không kiêu ngạo, không cố chấp, không bàng hoàng, không mưu cầu thắng thua, có được hay không cũng được
Diệp Uẩn Ninh có thể nghe ra được Tiếu Vi Vi đã thực sự thoát khỏi mối quan hệ độc hại ấy, thảm kịch đáng sợ và tuyệt vọng trong cốt truyện gốc sẽ không tiếp tục xảy ra, có điều sau này cô ấy có lẽ sẽ không thể hết lòng yêu một người nữa. Cuộc tình thất bại này cuối cùng vẫn ám ảnh cô ấy.
Đặt điện thoại xuống, Diệp Uẩn Ninh nhìn bầu trời phía xa và mỉm cười. Dù thế nào đi chăng nữa, việc thảm kịch không xảy ra vẫn là điều đáng mừng, chỉ mong sau này Tiếu Vi Vi có thể gặp được tình yêu đích thực và có một cuộc sống mới.
Khi Tết Nguyên Đán đến gần, “Lục địa Thương Lan” chính thức được phát sóng trên đài truyền hình vào khung giờ vàng.
Bộ phim tiên hiệp này bất ngờ gây sốt mặc dù không được quảng cáo rầm rộ và thậm chí còn không hề có một diễn viên thần tượng hay ngôi sao nổi tiếng nào trong đội ngũ diễn viên.
Nói là bất ngờ nhưng dường như cũng không bất ngờ đến thế, bởi lẽ bộ phim được quay chụp quá xuất sắc, cốt truyện ly kỳ lôi cuốn, kỹ năng diễn xuất tự nhiên, chân thật và hoàn hảo, bám sát với nội dung, thêm vào đó là hình ảnh không bị filter quá lố hoàn toàn chiếm được trái tim khán giả.
Không phải cứ hình ảnh có độ phân giải cao, màu sắc sặc sỡ là sẽ đẹp, không phải cứ cà da cho diễn viên láng mịn và trắng đến phát sáng, gần như không thể nhìn rõ ngũ quan thì diễn viên mới xinh đẹp, không phải chỉ cần dựa vào khuôn mặt của những diễn viên đang lên và có nhiều fan hâm mộ thì sẽ được người xem khen ngợi.
Rốt cuộc thế nào mới là một tác phẩm hay? Đó chính là bỏ qua tâm tình theo đuổi thần tượng và thẩm mỹ cá nhân, bộ phim vẫn có thể khiến khán giả cầm lòng không đậu mà canh màn hình để tiếp tục xem, không phân biệt nam nữ, già trẻ. Không thể nghi ngờ rằng bộ phim “Lục địa Thương Lan” của đạo diễn Triệu đã làm được điều đó.
Khi “Lục địa Thương Lan” được phát sóng, không ai hỏi diễn viên đóng vai nam và nữ chính là người nào mà thay vào đó, tâm trí họ dõi theo cốt truyện và cảm thán cho số phận của các nhân vật trong phim.
Không chỉ vậy, “Lục địa Thương Lan” có thể nói là đã tái tạo hoàn hảo một thế giới tu tiên. Bên trong có đủ các loại môn phái, các loại công pháp tu luyện, vũ khí, trang phục, tất cả đều từng thật sự tồn tại.
Ngoài ra còn có những linh thú kỳ lạ với các loại hình dáng khác nhau, những bông hoa, ngọn cỏ kỳ lạ cực kỳ đẹp đẽ nhưng chưa từng xuất hiện ở trên địa cầu và những yêu ma, quỷ quái thần bí, thu hút. Mỗi thứ xuất hiện trong phim đều rất lạ nhưng lại khiến người ta cảm thấy như thể chúng thật sự tồn tại trên đời.
Nhờ sự hướng dẫn của Diệp Uẩn Ninh cùng với thái độ đã tốt còn muốn tốt hơn của đạo diễn Triệu, thêm vào đó là việc hào phóng đầu tư rất nhiều tiền bạc cho đạo cụ và kỹ thuật hậu kỳ, mỗi cảnh, mỗi vật trong phim đều làm được đến mức tốt nhất có thể.
Một số người cảm thấy linh sủng, tiên thú trong phim vô cùng dễ thương và ầm ĩ muốn có một con thú cưng tương tự; một số người lại mê mẩn những bộ trang phục được thiết kế đẹp mắt và độc đáo, người thì cho rằng trang phục của môn phái này đẹp, người lại cho rằng của môn phái kia đẹp hơn, thậm chí có người khéo tay còn tự mô phỏng theo và mặc lên người, sau đó hài lòng chụp ảnh và đăng lên mạng; có người say mê các loài thực vật hoa cỏ trong phim mà họ chưa từng thấy nên đã tìm hiểu xem có phải là giống loài trên trái đất không; một số người còn lại thì cảm thấy hứng thú với phong cách kiến trúc đặc biệt trong phim.
Khi thật sự đu phim, mọi thứ xuất hiện trong cốt truyện của “Lục địa Thương Lan” dường như đều khiến mọi người bàn tán sôi nổi.
Bộ phim mới đi được nửa chặng đường thì đã có đài truyền hình khác liên hệ muốn phát sóng “Lục địa Thương Lan” trên kênh của họ; các nhà sản xuất phim hoạt hình và trò chơi cũng đến ngỏ ý muốn mua bản quyền trò chơi và tin tưởng vào việc chuyển thể bộ phim thành một trò chơi hấp dẫn; còn có các nhà sản xuất đồ chơi muốn hợp tác để sản xuất các sản phẩm liên kết với “Lục địa Thương Lan”.
Chẳng hạn như thú bông linh sủng, hình ảnh yêu ma quỷ quái cũng như nhiều loại vũ khí khác nhau có thể chế tạo thành đồ chơi, chắc hẳn sẽ rất được săn đón.
Với việc rating của “Lục địa Thương Lan” tăng liên tục, không thể nghi ngờ rằng bộ phim đã cực kỳ hot. Bằng mắt thường có thể thấy, công ty giải trí Phong Hoa đã kiếm lời từ bộ phim đầu tay.
Và chắc hẳn các diễn viên trong phim cũng trở nên nổi tiếng, đặc biệt là nam, nữ diễn viên chính.
Trên thực tế, tất cả diễn viên dù là vai phụ hay chính đều diễn rất khá. Mỗi một nhân vật đều có đặc điểm và sức hấp dẫn riêng, nhưng sự thu hút của nam, nữ chính vẫn rất khác biệt.
Vị sư phụ lạnh lùng, tuấn tú như thiên thần cùng với nữ đồ đệ xinh đẹp, hoạt bát đã hoàn toàn được tái hiện một cách sống động. Bọn họ chính là bản thân nhân vật.
Nhưng khi mọi người rốt cuộc thoát ra khỏi hình tượng của nhân vật và tò mò tìm hiểu nam, nữ diễn viên chính do ai sắm vai thì họ mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng họ tìm không được mấy thông tin, chỉ có Weibo cá nhân của họ giới thiệu sơ qua những nhân vật họ đã từng diễn, sau đó – không còn thông tin gì khác.
Các nhân vật chính dường như đã biến mất khỏi tầm mắt công chúng, không tuyên truyền, không tai tiếng, không xuất hiện khắp nơi, giống như sau khi họ hoàn thành xong công việc của mình thì trở về cuộc sống thường ngày và chờ quay bộ phim tiếp theo.
Thế giới bên ngoài dù có ồn ào và nhiều cám dỗ đến đâu, khán giả có nhiệt tình đến thế nào cũng không liên quan đến bọn họ. Bọn họ chỉ là diễn viên, diễn viên đóng phim xong là hoàn thành nhiệm vụ, những thứ khác đều không quan trọng.
Cái gì? Anh trai và chị gái đẹp trai và xinh gái như vậy sao lại ở ẩn chứ? Công ty giải trí rác rưởi, có phải các người cố tình giấu họ đi không? Không nên tổ chức fan meeting à? Không thành lập fanclub chính thức ư? Còn quảng cáo và gameshow thì sao? Nhanh nhanh tuyên truyền đi chứ.
Các khán giả muốn được thấy thần tượng của mình nhiều hơn đã tràn vào trang web chính thức của “Công ty giải trí Phong Hoa” thúc giục. Cho nam thần, nữ thần của chúng tôi xuất hiện nhiều lên đi mà!
Kết quả là trang web chính thức giải thích một câu, nghệ sĩ trực thuộc đang trong kỳ nghỉ và sẽ không tuyên truyền trong thời gian nghỉ ngơi.
Không tuyên truyền? Thật là một câu trả lời mới mẻ và thoát tục. Nổi tiếng rồi cũng không thể tùy hứng thế chứ, chẳng lẽ các người không sợ lâu không xuất hiện sẽ bị khán giả lãng quên và mất đi giá trị sao?
Tuy nhiên, Phó Hoài và Tần Lộ đúng là không sợ thật.
Phó Hoài thích diễn xuất, việc giao lưu với khán giả không phải là sở trường của anh. Anh cũng không quan tâm đến việc kiếm tiền và nổi tiếng, chỉ cần có phim và nhân vật cho anh đóng là tốt rồi. Công ty giải trí Phong Hoa không ép bọn họ dùng danh tiếng để kiếm tiền nên đương nhiên anh vui vẻ với cuộc sống bình thường và đơn giản.
Còn nữ chính Tần Lộ xuất thân từ gia đình có truyền thống diễn xuất, một lòng theo đuổi nghệ thuật. Cô không quan tâm nhiều đến những thứ khác ngoài diễn xuất. Sau khi bộ phim kết thúc, cô tiếp tục trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình và cô cũng không để bụng khi biết mình đã nổi tiếng.
Điều quan trọng đối với họ là tái hiện nhân vật thành công, người mà khán giả thích cũng nên là những nhân vật trong phim, còn những người sắm vai như họ chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi. Nếu như bản thân các diễn viên có cảm giác tồn tại lấn át cả nhân vật của họ trong phim thì đây là sự thất bại trong công việc của họ và cũng là một loại đầu đuôi lẫn lộn.
Phó Hoài hy vọng khán giả sẽ yêu thích các nhân vật và cốt truyện của phim truyền hình hơn là thích chính bản thân diễn viên.
Dù người hâm mộ có kêu gọi thế nào đi chăng nữa, các diễn viên của “Lục địa Thương Lan” vẫn rất im lặng, như thể họ vừa làm một việc rất đỗi bình thường. Họ không hề tự mãn, cũng không hề đắc ý, vênh váo và càng không thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng khiến mọi người theo đuổi.
Không thể không nói rằng những diễn viên quyết định gia nhập “Công ty giải trí Phong Hoa” của Diệp Uẩn Ninh trên cơ bản đều là người có tính cách điềm đạm, đam mê diễn xuất và không hề nóng lòng theo đuổi sự phù phiếm của giới giải trí.
Theo thời gian, khán giả biết rằng sếp tổng của “Công ty giải trí Phong Hoa” rất Phật (*), các nghệ sĩ của họ cũng rất Phật, họ thực sự là một nhóm “diễn viên” thành thật, chỉ chú tâm diễn xuất.
Rất nhiều người trong số họ không quay quảng cáo, không nhận quà của người hâm mộ, không có cả đoàn vệ sĩ và trợ lý đi theo, khi có phim thì diễn, khi không đóng phim thì lặn mất tiêu, cách biệt hoàn toàn với giới giải trí. Đôi khi đi đường gặp người, họ sẽ thân thiết chào hỏi giống như bao người bình thường.
Chờ đến sau này khi công ty liên tiếp phát hành nhiều tác phẩm hơn, mọi người thậm chí còn có một khẳng định: mọi tác phẩm do công ty giải trí Phong Hoa sản xuất đều có chất lượng cao và các diễn viên của công ty giải trí Phong Hoa đều là những diễn viên thực lực.
Đây là chuyện về sau. “Lục địa Thương Lan” đã thành công, Công ty giải trí Phong Hoa với tư cách là nhà sản xuất và phát hành duy nhất có thể nói là đã lãi đậm.
Lúc trước, các diễn viên đóng phim chỉ nhận được mức lương cơ bản, sau khi phim chiếu thành công thì họ còn được nhận thêm hoa hồng. Tuy tiền cát sê không cao nhưng mọi người lại cùng nhận được rất nhiều tiền lời. Đây có thể coi là lần thử nghiệm thành công của công ty giải trí Phong Hoa.
Thực tế đã chứng minh, dù không có diễn viên nổi tiếng cùng với những nam nữ diễn viên thần tượng thì phim vẫn có thể thành công nếu chất lượng phim được đảm bảo.
Vì thế, dưới sự đề nghị của Ngu Tịch Lam, công ty đã tổ chức một bữa tiệc chúc mừng thành công của bộ phim và mừng mọi người có một khởi đầu tốt đep.
Bữa tiệc mừng công của “Công ty giải trí Phong Hoa” rất sôi động, đạo diễn Triệu đang vui tươi hớn hở chúc rượu, khuôn mặt ông đã đỏ bừng.
Ngu Tịch Lam đi cùng với chồng mình là Phương Tử Minh, cô mỉm cười vui vẻ và hạnh phúc, thần thái sôi nổi và đầy khí phách. Phương Tử Minh nhìn cô đầy cưng chiều và còn ngăn cản vợ khi thấy cô muốn uống rượu.
Có thể thấy, mối quan hệ của họ hiện tại rất tốt đẹp, bóng ma từ việc nhất quyết không có con và muốn theo lối sống DINK dường như đã bị xóa bỏ. Mọi chuyện có vẻ rất tốt đẹp.
Diệp Uẩn Ninh cũng cầm một ly rượu, cô chọn một chỗ yên tĩnh và lặng lẽ nếm thử.
“Uẩn Ninh, cậu ở chỗ này à?” Giọng nói vui mừng của Ngu Tịch Lam từ phía sau vang lên, cô nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến trước mặt Diệp Uẩn Ninh.
“Phương Tử Minh đâu?” Diệp Uẩn Ninh nhướng mày.
Ngu Tịch Lam quạt quạt tay xua đi hơi nóng trên mặt, lè lưỡi nói: “Anh ấy muốn hút thuốc nên đi ra ngoài rồi. Phiền thật đấy. Mình đã nói bỏ thuốc rồi mà anh ấy không nghe.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng lại không thấy cô tức giận bao nhiêu, trong giọng nói còn có chút ngọt ngào.
Diệp Uẩn Ninh tán đồng: “Hút thuốc quả thực có hại cho sức khỏe. Nếu có thể bỏ được thì tốt nhất nên bỏ đi.”
“Ừ, mình sẽ khuyên anh ấy lần nữa. Nhưng cậu ở đây một mình, cậu có nghĩ tới điều gì khác không?” Ngu Tịch Lam chuyển đề tài sang Diệp Uẩn Ninh.
Diệp Uẩn Ninh cười: “Những chuyện khác, chẳng hạn như quay bộ phim tiếp theo, kiếm thêm được bao nhiêu tiền?”
Ngu Tịch Lam dậm chân oán trách: “Ai muốn nói mấy chuyện này với cậu? Cậu nhìn vợ chồng mình mà không hâm mộ, không muốn tìm một người bầu bạn à?”
Tên cặn bã Trần Diệp đã sớm trở thành quá khứ, Diệp Uẩn Ninh cũng nên có một cuộc tình mới thuộc về mình. Gia đình Ngu Tịch Lam hạnh phúc nên mỗi lần nhìn thấy bạn thân cô đơn chiếc bóng, cô lại không đành lòng.
“Cậu cũng nên bắt đầu một mối quan hệ mới. Nói thật nhé, không biết có bao nhiêu chàng trai mong chờ được sát cánh bên cậu, cậu không có cảm xúc gì sao?”
Cô tin rằng bạn mình chắc chắn không còn yêu tên cặn bã Trần Diệp nữa, nhưng cô nhận thấy Diệp Uẩn Ninh đã thay đổi một chút sau khi chuyện đó xảy ra.
Thật khó để diễn tả cảm giác này, nhưng cô cảm thấy như Diệp Uẩn Ninh đã mất hết cảm xúc, ham muốn và thờ ơ với tất cả mọi thứ. Điều này khiến cô thật lo lắng.
_____
(*)Chú thích: Phật: ở đây thể hiện sự không tranh giành hay giành giật, không kiêu ngạo, không cố chấp, không bàng hoàng, không mưu cầu thắng thua, có được hay không cũng được
Danh sách chương