Cha Diệp khẽ mắng một tiếng, sắc mặt trông rất khó coi.

Ông ta có thể không thèm để ý đến lời nói của Diệp Anh, nhưng bây giờ công ty của gia đình đang dần xuống dốc và con gái nhỏ lại mắc bệnh tim, ông ta đang trông chờ đối phương có thể giúp một tay. Chính vì thế, ông ta không thể để Diệp Anh mất hứng, nhất định phải đưa Diệp Uẩn Ninh về nhà.

Số của ông ta đã bị Diệp Uẩn Ninh chặn nên đành phải mượn điện thoại di động của người khác để gọi. Ông ta vẫn không thể từ bỏ mặt mũi để đích thân đến mời cô trở về.

Diệp Uẩn Ninh hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi, nhưng cũng không quá bất ngờ. Trước lời yêu cầu cô về nhà ăn Tết đầy miễn cưỡng và thờ ơ của Diệp Lương trong điện thoại, cô nhanh nhẹn từ chối một cách dứt khoát: “Không, con sẽ không về nhà ăn Tết. Một nhà ba người của bố đoàn viên là được rồi.”

Diệp Lương thẹn quá hóa giận nói: “Mày đúng là đồ con gái bất hiếu, có cáu kỉnh thì cũng làm mình làm mẩy đủ rồi. Thời gian dài mày chẳng quan tâm gì đến người nhà tao cũng có nói gì mày không? Nếu không phải chú nhỏ của mày về ăn Tết, muốn cả nhà sum vầy thì mày nghĩ tao muốn gọi điện cho mày đấy à? Tóm lại, nếu mày còn muốn làm người nhà họ Diệp thì trở về cho tao. Nếu không, về sau mày cũng đừng về cái nhà này nữa.” Ông ta đe dọa.

Trong lòng Diệp Lương, ông ta hoàn toàn không coi những gì Diệp Uẩn Ninh nói trước đó là thật. Diệp Uẩn Ninh là con gái ông ta, ông ta không hề ngược đãi hay đánh đập cô, chỉ là bình thường ít để ý đến cô, làm gì đến nỗi phải cắt đứt quan hệ? Theo ông ta, Diệp Uẩn Ninh quá không biết điều.

Diệp Lương chưa bao giờ cho rằng Diệp Uẩn Ninh nghiêm túc muốn tách khỏi gia đình, ông ta thậm chí còn nghĩ tới chuyện dùng việc đuổi ra khỏi nhà để đe dọa cô.

Ở đầu dây bên kia, ánh mắt của Diệp Uẩn Ninh trở nên lạnh lùng: “Đã lâu rồi con chưa vào nhà của bố, con còn tưởng bố phải hiểu rồi chứ. Cho nên tùy bố, bữa tối giao thừa của các người không liên quan gì đến con!”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Diệp Lương nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, tầm mắt tối sầm, ông ta lẩm bẩm: “Giỏi lắm, đây là cho rằng bản thân đã cứng cáp rồi, sau này đừng nghĩ đến chuyện tao nhận đứa con gái như mày.”

Ông ta mặc kệ, người ta đã không muốn về thì chẳng lẽ còn bắt ông ta phải tự đi cầu xin à? Cho dù Diệp Anh có không vui thì ông ta cũng sẽ không gọi điện cho đứa con gái bất hiếu này nữa.

Đối với việc Diệp Uẩn Ninh từ chối, Trần Mạn Ni đương nhiên là vui vẻ xoa dịu cơn tức giận của Diệp Lương, bà ta lo lắng nói: “Uẩn Ninh không về, liệu Diệp Anh có mất hứng không?”

Đúng là sông có khúc, người có lúc, ngẫm lại trước kia chính mình còn coi thường chú em chồng Diệp Anh này, vậy mà bây giờ phải cẩn thận lấy lòng hắn.

“Nó cũng chỉ là một đứa cháu gái, Diệp Anh có bao nhiêu tình cảm với nó được chú? Đến lúc đó bà không biết giải thích một chút à?” Diệp Lương mất bình tĩnh.

Biết tâm trạng của ông ta cũng không thoải mái, Trần Mạn Ni dịu dàng nói: “Tôi hiểu rồi!”

Khi Diệp Uẩn Thanh biết Diệp Uẩn Ninh sẽ không về nhà ăn Tết, sự tiếc nuối sâu sắc hiện rõ trong mắt cô ta. Chị ấy thực sự từ bỏ gia đình này sao? Dù cô ta có định làm gì đi chăng nữa, chỉ cần Diệp Uẩn Ninh không muốn thì cô ta cũng không thể đến gần cô, muốn làm gì thì cũng không làm được.

Lúc này, điều khiến cô ta bận tâm hơn là sự trở lại của Diệp Anh. Nghĩ đến chú nhỏ, Diệp Uẩn Thanh nhíu chặt mày và trái tim đập dồn dập đầy lo âu: Tại sao hắn lại trở về?

Đêm mai là giao thừa, Trần Mạn Ni chỉ đạo người làm chuẩn bị đồ đạc cho năm mới và quét dọn nhà cửa. Diệp Uẩn Thanh không thể ở trong môi trường bừa bộn và bụi bặm nên đến nhà kính trồng hoa mà cô ta thích. Cô ta ngồi ở trên ghế dựa đã được trải thảm lông thật dày, lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh vườn hoa.

“Đang suy nghĩ gì thế? Nhíu mày sẽ mau xuất hiện nếp nhăn, không đẹp đâu!”

Diệp Uẩn Thanh bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho giật mình, cô ta vội vàng quay đầu lại và nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh lười biếng dựa vào cửa, trên môi nở nụ cười hờ hững, mặt mày tà ác, phóng túng, hắn quét mắt nhìn toàn thân Diệp Uẩn Thanh.

Hắn mặc một bộ vest đen như thể muốn dùng bóng tối bao trùm lấy cơ thể, khí chất tối tăm, lạnh lùng, hung ác, tràn đầy sự nguy hiểm.

Bị hắn nhìn chằm chằm không chút kiêng dè, thân thể Diệp Uẩn Thanh theo bản năng run lên, cô ta thấp giọng khẽ lẩm bẩm một câu: “Chú nhỏ!”

“Là tôi, tôi đã trở về rồi đây. Bé cưng Uẩn Thanh yêu dấu, em không tặng tôi một cái ôm sao?” Gã đàn ông cười thoải mái, suồng sã dang tay ra.

Lời nói của hắn vừa dứt, một luồng khí mát lạnh và bá đạo bao trùm xung quanh, ngay sau đó Diệp Uẩn Thanh rơi vào vòng tay của người đàn ông. Cái ôm ấy tràn ngập sự quyến rũ và ham muốn chiếm hữu khiến cô ta chớp mắt hoảng hốt.

“Chú nhỏ,” Diệp Uẩn Thanh thở dài một tiếng rồi nhắm mắt lại, cảm nhận sự ôm ấp đã lâu không gặp, sau đó cô ta mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, “Hoan nghênh chú trở về. Không phải nói tối mai mới tới à, sao giờ chú đã ở đây rồi?”

Diệp Anh rời ra theo lực đẩy của cô ta và tiện tay kéo ghế dựa đặt cạnh cô ta lại. Hắn tựa như người không xương ngồi dựa vào ghế, ánh mắt không hề rời khỏi người cô ta.

“Đương nhiên là vì muốn nhìn thấy em sớm hơn,” trong mắt người đàn ông là tình yêu say đắm và chân thành khiến người sợ hãi. Hắn buồn bã nói, “Thanh Thanh, em càng lớn càng xinh đẹp, nhưng cũng càng gầy hơn. Sao rồi, đám người theo đuổi kia không chăm sóc em chu đáo ư?

Diệp Uẩn Thanh buồn bã cúi đầu không nói gì, trong lòng thực sự rất buồn bã. Cô ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô ta vốn là trung tâm của thế giới, nhưng rồi bất tri bất giác những người theo đuổi lần lượt rời xa, chỉ còn cô ta lẻ loi một mình.

“Buồn bã? Đau khổ?” Diệp Anh nở một nụ cười kỳ lạ trên môi, chậm rãi cúi người lại gần cô ta và nói nhỏ: “Lúc trước em đã nói thế nào? Em nói em đã có người mình thích, sau đó em khóc lóc cầu xin tôi rời khỏi nhà họ Diệp, muốn tôi ủng hộ em. Kết quả này do em cầu được, giờ em có hối hận không, hửm?”

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào tai cô ta, làn da mẫn cảm trở nên đỏ bừng. Đôi mắt của Diệp Uẩn Thanh tràn ngập sương mù, như thể sẽ rơi lệ ngay sau đó.

Cô ta run rẩy, khổ sở nói: “Cháu không hối hận, mối quan hệ của chúng ta vốn dĩ là điều sai trái.”

Diệp Uẩn Thanh biết rằng chính mình luôn dễ dàng được người khác giới thích, từ nhỏ đến lớn đều như thế, nhưng cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện phát triển một mối quan hệ lo ạ n luâ n với chú nhỏ của mình.

Diệp Anh là một thành viên của nhà họ Diệp. Hắn thông minh, điển trai, quyến rũ. Những khi không có cha mẹ để ý, hắn luôn bầu bạn với Diệp Uẩn Thanh và cẩn thận đáp ứng nhu cầu của cô ta.

Đối mặt với một người hơn tuổi trưởng thành và khôn ngoan như vậy, khi hắn phô bày sự quyến rũ và cố ý dụ dỗ, một cô bé nhỏ tuổi và non nớt như Diệp Uẩn Thanh hoàn toàn không thể cưỡng lại, cô ta cầm lòng không đậu mà thích em trai cùng cha khác mẹ của bố, cũng chính là chú nhỏ của mình.

Bọn họ lừa gạt mọi người và lén lút hẹn hò, cùng nhau giấu kín mối quan hệ cấm kỵ này vì họ biết mối quan hệ này sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào nếu bị vạch trần.

Khi đó, Diệp Anh che giấu bản thân rất khá. Bề ngoài hắn hiền lành, vô hại và nho nhã, lễ độ, chỉ có Diệp Uẩn Thanh mới biết rằng ẩn dưới vẻ ngoài đó là sự dã tâm, là một lá gan lớn không e dè, là khát vọng trở nên nổi bật, là tính cách ngông cuồng đôi khi thậm chí còn khiến Diệp Uẩn Thanh sợ hãi.

Mối quan hệ cấm kỵ này rất kích thích và khó quên, nhưng mỗi giây mỗi phút sợ hãi bị phanh phui khiến Diệp Uẩn Thanh cảm thấy mệt mỏi, cô ta muốn từ bỏ.

Cơ thể của cô ta không thể chịu đựng được mối quan hệ áp lực nặng nề như vậy, hơn nữa khi đó cô ta đã ý thức được tình yêu trái với đạo đức này không ổn nên để mối quan hệ bí mật của hai người không bị lộ, cô ta đè nén nỗi đau và nói lời chia tay.

Khi đó, Diệp Anh như một con thú hoang nổi giận, hắn thậm chí còn muốn bắt cóc Diệp Uẩn Thanh ra nước ngoài, tránh xa những người quen biết họ để không còn phải bối rối về mối quan hệ huyết thống giữa hai người.

Diệp Uẩn Thanh sợ đến mức bật khóc, sau đó trực tiếp phát bệnh và bị đưa vào bệnh viện.

Có lẽ bệnh tình của Diệp Uẩn Thanh khiến hắn sợ hãi, có lẽ là hắn không đành lòng, cuối cùng Diệp Anh lựa chọn buông tay, một mình ra nước ngoài và không hề trở về.

Một tia tà ác lóe lên nơi đáy mắt Diệp Anh, hắn ngạo mạn nói: “Việc đúng sai trên đời không hề bất biến, chỉ có những kẻ tầm thường mới có thể bị những tiêu chuẩn đạo đức trói buộc. Thanh Thanh, việc thích em sẽ mãi mãi không phải là điều sai trái.”

Thái độ của hắn rất đương nhiên, như thể việc chú ruột thích cháu gái là điều hết sức bình thường. Cái dáng vẻ tà ác, ngông cuồng không để bất cứ thứ gì ở trong mắt khiến Diệp Uẩn Thanh ngơ ngác nhìn hồi lâu, giống như đang nhớ đến những hình ảnh họ ở bên nhau trước kia.

Cô ta nhẹ nhàng thở dài rồi nhìn sang chỗ khác: “Tại sao chú nhỏ lại trở về? Không phải là vì cháu chứ?”

Diệp Anh là một người cực kỳ tự tôn và tự phụ. Trước đây khi Diệp Uẩn Thanh từ chối hắn, hắn không ghi thù đã là sự khoan dung lớn nhất rồi. Diệp Uẩn Thanh không mấy tin tưởng việc hắn vẫn còn yêu cô ta.

Ánh mắt Diệp Anh lập lòe, hắn cười nhẹ nói: “Không hổ là người phụ nữ tôi yêu. Quả nhiên Thanh Thanh vẫn là người hiểu rõ tôi, em là một nguyên nhân trong đó, còn một nguyên nhân khác thì…” Hắn trầm ngâm không nói.

Diệp Uẩn Thanh cảm thấy được lần này trở về, chú nhỏ càng trở nên khó đoán và nguy hiểm hơn, trong lòng không khỏi càng thêm bồn chồn.

“Chú gặp khó khăn gì à?” Cô ta nghiêng đầu hỏi.

Diệp Anh cười âm u một chút rồi nói sang chuyện khác: “Hình như trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, Uẩn Ninh đâu, nó không có ở nhà à?”

Đôi mắt Diệp Uẩn Thanh láo liên, trong lòng hơi cảm thấy có gì đó không đúng: “Có vẻ như chú rất quan tâm đến chị, cháu nhớ rõ hai người không giao lưu gì mấy.”

Khi đó, Diệp Anh theo phương pháp của cha Diệp, hắn làm lơ cô cháu gái Diệp Uẩn Ninh nhưng lại rất che chở Diệp Uẩn Thanh. Chỉ cần ở nhà, hắn và Diệp Uẩn Thanh gần như là như hình với bóng. Còn Diệp Uẩn Ninh thì hắn chẳng hề quan tâm. Nói dễ nghe một chút thì hắn và cô cùng lắm chỉ là người xa lạ dưới cùng mái hiên mà thôi.

Diệp Anh nhếch môi cười, mặt mày xảo quyệt: “Diệp Uẩn Ninh à, Thanh Thanh yêu dấu, em nên cảm thấy may mắn vì em còn có một chị gái, tôi còn có một cô cháu gái. Tôi gặp chút rắc rối, chỉ sợ phải mượn chị gái em dùng một chút.”

Diệp Uẩn Thanh chớp mắt, nghi ngờ nói: “Thật à? Nhưng chị không chịu về nhà, chỉ sợ chú không thể gặp chị ấy.”

Diệp Anh cúi mặt, vẻ mặt không thay đổi nói: “Bố em càng ngày càng vô dụng, ngay cả con gái mình cũng không thể gọi trở về. Tôi còn nghĩ rằng có thể gặp được chị em một lần tại bữa cơm gia đình.”

Diệp Uẩn Thanh cắn môi, tựa như không nghe thấy hắn chê bai cha mình, cô ta quan tâm hỏi: “Rắc rối lớn lắm à? Tại cháu mà chị giận dỗi mọi người trong nhà, cho dù đích thân bố gọi điện thì chị cũng từ chối về. Tiếc là chị không muốn gặp cháu, nếu không cháu sẵn sàng tới tận nơi cầu xin chị ấy về nhà, để cả nhà quây quần ăn Tết.” Cô ta thở dài.

“Ha ha, em thật sự muốn nó về nhà ư?” Diệp Anh cười lớn, mặt mày tỏ vẻ hiểu rõ, “Tôi hiểu em nhất mà, em căn bản ước gì nó biến mất nhưng lại cố tình để nó xuất hiện trước mắt người khác nhiều lần. Đơn giản là em muốn khoe khoang với nó rằng em được mọi người yêu thương, chiều chuộng, sau đó nhìn nó ghen tị, khổ sở. Thật ra em ghen tị với nó chết đi được, ghen tị vì nó có một cơ thể khỏe mạnh, ghen tị vì nó có thể sống lâu hơn em, có thể có những thứ mà em không có được. Thanh Thanh, em vẫn dối trá như thế, nhưng mà tôi thích, chúng ta vốn cùng một giuộc.”

Sắc mặt Diệp Uẩn Thanh lại thay đổi và trở nên rất khó coi, dường như cô ta bị người lột đi lớp vỏ bọc và vạch trần mọi suy nghĩ trong lòng

Cô ta vừa bực vừa hận liếc mắt nhìn Diệp Anh một cái. Thật đáng ghét khi có một người hiểu rõ chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện