Tuyết lặng lẽ rơi trên bầu trời, những bông tuyết bay lả tả tạo nên một lớp lụa trắng phủ kín mặt đất.

Diệp Uẩn Thanh buồn bã nói: “Chú nhỏ đã thay đổi rồi, chú còn hận cháu à?”

Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Anh hơi lập lòe, hắn nói nửa giả nửa thật: “Hận chứ, rốt cuộc lúc trước tôi bị em đá phải chạy ra nước ngoài như chó nhà có tang mà. Tôi đã thề rằng sau này nhất định sẽ phải khiến em hối hận.”

Lông mi của Diệp Uẩn Thanh khẽ run, giống như Diệp Anh hiểu cô ta, cô ta cũng là người hiểu hắn nhất trong nhà. Cô biết sự tự phụ, cuồng vọng, không chấp nhận được việc bị người phản bội được giấu sau lớp mặt nạ của hắn. Những lời hắn vừa nói chưa chắc không phải là suy nghĩ thật của hắn.

Một dòng nước mắt lăn dài trên má, cô ta đau buồn nói: “Vậy thì chú đã thấy hoàn cảnh hiện tại của cháu rồi đấy. Cháu sắp chết rồi. Chú không cần làm gì mà chỉ cần yên lặng nhìn là cũng có thể thấy cháu kết thúc cuộc đời.”

Cô ta vốn rất xinh đẹp, hiện giờ cô ta lại lặng lẽ rơi lệ, gương mặt tràn ngập nỗi buồn khó tả khiến cô ta giống như tuyết trắng trên bầu trời, đẹp đẽ nhưng mong manh, gặp ánh nắng mặt trời liền tan biến.

Diệp Anh lộ vẻ xúc động, trong ánh mắt tà ác và phóng túng lóe lên một chút không đành lòng, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiếng: “Đừng khóc, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi. Em cũng thật là, không phải em vẫn luôn yêu cơ thể của mình ư, sao lại để bản thân biến thành thế này. Đám người theo đuổi em đâu rồi, họ cứ trơ mắt mặc kệ em ốm đau bệnh tật như vậy à?”

Diệp Uẩn Thanh càng khóc lớn hơn, vẻ mặt mang theo nỗi tủi hờn không thể nói nên lời: “Không, hoàn toàn không có người theo đuổi nào cả. Bọn họ từng người đều rời đi, nói thích cháu đều là giả dối.”

Lúc trước người nào người nấy đều không ngừng theo đuổi với thái độ không cưới ai khác ngoài em, vậy mà quay đầu đều lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của cô ta mà không nói một lời.

“Thật là một đám khốn kiếp. Thanh Thanh, em đã thấy rõ chưa, kết quả tôi vẫn là người yêu em nhất. Bọn họ không cần em thì tôi cần.” Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Diệp Uẩn Thanh, tình cảm cấm kỵ nào đó đang trỗi dậy,

Cơ thể Diệp Uẩn Thanh cứng đờ một chút, phản ứng nhỏ đến mức không thể phát hiện. Cô ta cụp mắt xuống: “Chú là chú nhỏ của cháu.”

“Chú nhỏ cmn, tôi chỉ muốn làm người đàn ông của em.” Diệp Anh đột nhiên đứng lên, tức giận đá một chân vào ghế dựa, “Năm ấy tôi không có bản lĩnh nên đành phải buông tay em. Hiện tại đã khác rồi, tôi có đủ tiền để tiêu cả đời, chúng ta có thể chọn một nơi không ai quen biết ở nước ngoài, kết hôn một cách quang minh chính đại, không ai có thể làm gì chúng ta.”

Việc buông tay năm đó trở thành khúc mắc trong lòng Diệp Anh. Một nửa nguyên nhân cho việc trở về lần này của hắn là hoàn thành chấp niệm.

Diệp Uẩn Thanh lắc đầu: “Không, cháu không muốn rời xa cha mẹ.”

Cô ta không còn là một cô bé ngây thơ không hiểu sự đời chỉ biết đắm chìm trong tình yêu của đàn ông nữa. Áp lực của quan hệ lo an l u an vô đạo đức quá lớn, một khi việc đó lộ ra thì cô ta sẽ trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích, bị người sỉ nhục khinh thường. Cô ta không thể gánh vác nổi hậu quả như vậy.

Hơn nữa cô ta cũng không thích Diệp Anh đến thế, cô ta cảm thấy sợ hãi nhiều hơn. Cô ta sợ người đàn ông có tính cách khó đoán này trở về sẽ mang đến hậu quả khó lường nào đó.

Diệp Anh nhướng mày, sự nóng nảy vừa rồi đã hoàn toàn lắng xuống như thể sự nóng giận lúc trước là giả vậy.

Hắn thậm chí còn mỉm cười: “Cũng đúng, em luôn luôn trân trọng tình thân. Chúng ta nói tiếp về Diệp Uẩn Ninh đi, có vẻ nó đã thay đổi rất nhiều?”

Diệp Uẩn Thanh miễn cưỡng nhếch môi: “Đúng vậy, đại khái khoảng thời gian này đã xảy ra một số việc khiến chị không vui, cho nên…”

“Em nói chuyện bạn trai nó tặng trái tim cho em phải không? Không hổ là Thanh Thanh, sự quyến rũ không giảm chút nào,” Diệp Anh thậm chí còn lộ ra sự tán thưởng trong mắt, “Nhục nhã như vậy, chẳng trách nó giận dỗi.”

Về thể chất thu hút đàn ông của Diệp Uẩn Thanh, Diệp Anh đã biết từ rất lâu rồi. Cũng chính là sự hấp dẫn đặc biệt này khiến lúc đầu hắn nổi hứng tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng sinh ra ham muốn độc chiếm cháu gái.

Diệp Uẩn Thanh có chút xấu hổ, bào chữa: “Lúc trước cháu hoàn toàn không biết gì cả.”

Diệp Anh không để ý lời của cô ta, mà là trầm ngâm nói: “Xem ra lần này nó thực sự bực rồi. Không sao, nếu bố em không gọi được nó thì tôi sẽ tự mình gọi điện.”

Diệp Uẩn Thanh cắn môi, cô ta không muốn dây dưa cùng Diệp Anh, nhưng nhìn hắn để ý đến người phụ nữ khác ngay trước mặt mình, cô ta vẫn thấy không thoải mái trong lòng.

“Cháu nhớ chú nhỏ và chị không thân thiết lắm, tại sao nhất định phải gặp chị ấy?”

Ánh mắt Diệp Anh trở nên kỳ quái: “Bởi vì tôi cần dùng chị em để giải quyết một rắc rối, một rắc rối rất lớn.”

Khi điện thoại reo lên, Diệp Uẩn Ninh đang tựa vào cửa phòng bếp nhìn Phó Hoài luống cuống cán vỏ sủi cảo.

Vì đây là cái Tết đầu tiên họ ở bên nhau nên Phó Hoài quyết định ở lại và đón giao thừa cùng cô. Do đó, Diệp Uẩn Ninh đã từ chối lời mời cùng nhau đón năm mới của Ngu Tịch Lam.

Nếu muốn ăn tết thì họ cần phải chuẩn bị đồ dùng cho ngày tết, Phó Hoài xung phong nhận việc tự làm sủi cảo.

Ngoài việc đóng phim, bình thường Phó Hoài còn lười hơn cả mèo. Đồ ăn của anh không là cơm hộp thì cũng là mì gói. Thế nhưng lúc này, để bạn gái được ăn món ăn yêu thích, anh không thể không lấy ra sức của chín trâu hai hổ, tự mình ra tay.

Nhìn thấy người đàn ông mặt mũi lấm lem đầy bột mì, Diệp Uẩn Ninh cười sung sướng, cô rất vui lòng nhìn đối phương xấu mặt.

Khi nghe thấy tiếng chuông di động, cô mới rời khỏi cửa bếp và đi đến phòng khách, cô không nhìn thấy Phó Hoài vừa thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy là số lạ, Diệp Uẩn Ninh đang định ấn nút từ chối. Đột nhiên cô như có cảm giác trong lòng, một luồng ác ý như đang ngầm ập tới, cô chớp mắt và ấn nút nghe.

“Alo, ai vậy?”

“Uẩn Ninh, tôi là chú của cháu.” Giọng nói ôn hòa thân thiện của người đàn ông phát ra từ trong điện thoại.

Sau một hồi nói chuyện, Diệp Uẩn Ninh trầm tư cúp điện thoại.

Diệp Anh, nhân vật này có ấn tượng rất mờ nhạt trong tâm trí cô, có lẽ là vì bọn họ hiếm khi ở chung, chỉ gặp mặt vài lần và cũng chỉ gặp trong bữa cơm gia đình vào dịp Tết.

Hơn nữa, cô nhớ rằng người chú nhỏ Diệp Anh này rất thích Diệp Uẩn Thanh, hắn giảng bài cho Diệp Uẩn Thanh, mua đồ ăn vặt cho cô ta, tự mình đón đưa Vệ Uẩn Thanh đi học khi vợ chồng Diệp Lương bận việc. Quan hệ của hai người rất thân mật.

Đồng thời, hắn cũng rất xa cách và lạnh nhạt với Diệp Uẩn Ninh. Đương nhiên, hắn cũng chỉ lạnh nhạt chứ vẫn chưa hại cô bao giờ.

Sau này, khi cô học lớp 12, hắn đột nhiên quyết định ra nước ngoài và chưa từng xuất hiện.

Cô nhớ rõ lúc đó Diệp Uẩn Thanh còn bị bệnh, nhưng Diệp Anh không chút do dự rời đi. Khi ấy cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải hắn thương yêu Diệp Uẩn Thanh nhất hay sao? Ngoài quan hệ huyết thống, người chú nhỏ này và cô về cơ bản không khác gì người xa lạ. Chính là đối phương đột nhiên trở về nước, thậm chí còn đặc biệt gọi điện bảo mình về ăn bữa cơm giao thừa, nếu nói hắn có một chút tình thân với mình thì Diệp Uẩn Ninh không tin.

Nghĩ đến ác ý nhằm vào mình không biết từ đâu xuất hiện, Diệp Uẩn Ninh híp mắt, dùng ngón tay gõ gõ cằm như suy tư, chính mình có nên trở về nhìn một cái không?

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Một giọng nói tò mò và do dự vang lên.

Phó Hoài đeo tạp dề, giơ bàn tay dính đầy bột mì lên và nghiêng đầu nhìn cô. Thấy cô nhìn lại, anh híp mắt nở nụ cười: “Vỏ đã làm xong rồi, cùng nhau gói nhé.”

Thấy người đàn ông đáng yêu như vậy, Diệp Uẩn Ninh lập tức bỏ ý định trở về nhà họ Diệp.

Về cái gì mà về, thay vì phải đối mặt với một đám “người nhà” không có mấy tình cảm, đón năm mới cùng với chàng trai mình yêu không thích hơn à?

 

Cho dù đối phương thật sự có mục đích gì, nếu chính mình không lộ mặt thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ chủ động tìm tới, chính mình chỉ cần kiên nhẫn đợi là được.

Khẽ mỉm cười, Diệp Uẩn Ninh gửi đi một tin nhắn từ chối, sau đó buông điện thoại đi về phía người đàn ông.

Diệp Anh liên tục cười khẩy khi Diệp Uẩn Ninh không thèm gọi điện lại mà chỉ gửi cho hắn một tin nhắn để từ chối.

“Thật đúng là nay đã khác xưa. Hiện giờ Diệp Uẩn Ninh đã khác xưa rồi, nó cũng có cá tính hơn.”

Diệp Anh lấy số điện thoại của Diệp Uẩn Ninh từ Diệp Uẩn Thanh và gọi cho cô với thái độ trịch thượng. Trong ấn tượng của hắn, Diệp Uẩn Ninh chính là một cái bóng có rất ít cảm giác tồn tại, cô trầm tĩnh, dịu dàng, lặng lẽ và hướng nội, rất ít khi từ chối yêu cầu của người khác.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến người xuất hiện trước mặt hắn, không ngờ lại là sai lầm.

Diệp Uẩn Thanh như thể không nhìn ra được hắn tức giận, chỉ nhẹ giọng nói: “Quả thực chị gái đã thay đổi rất nhiều. Rắc rối của chú nhỏ là gì, nhất định phải là chị mới được à? Nếu không chú nhỏ nói với cháu xem cháu có thể giúp đỡ được không?”

Sắc mặt Diệp Anh nhất thời trở nên rất khác lạ: “Bé cưng, đương nhiên em có thể giúp được. Nhưng tôi sợ em sẽ bị dọa chết mất, cho nên em đừng dò hỏi nữa, ngoan.”

Nhìn vào ánh mắt nham hiểm của người đàn ông, Diệp Uẩn Thanh có một loại dự cảm không tốt. Từ trước đến nay Diệp Anh vẫn luôn tự phụ, kiêu ngạo. Có thể khiến hắn trở về và chính miệng thừa nhận là rắc rối lớn thì rắc rối đó chắc hẳn không hề đơn giản.

Nhưng rốt cuộc hắn đã gặp phải rắc rối gì?

Hiển nhiên Diệp Anh không muốn nhiều lời, đôi mắt lóe lên một tia tăm tối: “Thôi, nếu núi không tìm ta thì ta tự đi tìm núi vậy. Tôi sẽ tự đi gặp nó, chắc nó không đến mức từ chối không gặp đâu!”

Đêm giao thừa của nhà họ Diệp trôi qua một cách nhạt nhẽo. Mặc dù trong bữa ăn, cha Diệp rất lấy lòng người em trai cùng cha khác mẹ này nhưng Diệp Anh lại tỏ thái độ dửng dưng, lúc nào cũng biểu hiện dáng vẻ lạnh lùng, cao quý. Cha Diệp không ít lần lén mắng tên em trai khác mẹ này lên voi rồi liền kiêu căng, ngông cuồng và tiểu nhân.

Ở bên kia, Diệp Uẩn Ninh đã có một năm mới vui vẻ. Sau khi sắp xếp lại tâm trạng của mình, kỳ nghỉ kết thúc và cô sớm trở lại làm việc.

Công ty đã nhận cho Phó Hoài một bộ phim mới có đề tài hiện thực. Đạo diễn bên phía đoàn phim đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của anh còn anh thì thích kịch bản nên hai bên hợp tác với nhau. Anh lập tức phải xuất phát đi đóng phim.

Về việc vừa mới hẹn hò đã phải xa nhau, Diệp Uẩn Ninh cảm thấy mình thích ứng tốt đẹp. So với việc mỗi ngày dính chặt lấy nhau thì việc gặp lại sau nhiều ngày xa cách cũng không tồi đâu!

Ngay lúc cô gần như quên mất sự tồn tại của Diệp Anh thì đối phương đã tự tìm đến cô.

ASau khi nhận được điện thoại từ quầy lễ tân, Diệp Uẩn Ninh nhướng mày nói: “Để hắn lên đi!”

Ở tầng dưới, Diệp Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng vừa vặn, khuôn mặt tuấn tú. Hắn giấu đi tất cả sự hung ác, điên cuồng, nhìn qua lịch sự và ôn hòa.

Hắn đánh giá xung quanh rồi mới bước vào thang máy dưới sự hướng dẫn của lễ tân.

Nhưng ngay khi cửa thang máy đóng lại, tấm gương bên trong phản chiếu vẻ mặt không hài lòng và nham hiểm của hắn. Diệp Uẩn Ninh thật kiêu ngạo, con cháu trong nhà mà không chịu xuống đón chú mình, thật đúng là không khiến người khác thích được.

Nhưng khi cửa thang máy mở ra, hắn lại mang lên khuôn mặt dịu dàng vô hại, tao nhã bước đến văn phòng của Diệp Uẩn Ninh.

“Cốc, cốc,” tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ vang lên, Diệp Uẩn Ninh thản nhiên nói: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, bóng dáng mảnh khảnh của Diệp Anh xuất hiện ở cửa. Khi đôi mắt tươi cười của hắn chạm vào con ngươi sáng ngời của Diệp Uẩn Ninh, nhất thời hắn cứng đờ một chút.

Trong lòng hắn khẽ thở dài, Diệp Uẩn Ninh thật sự đã thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện