Mộc Kha bị Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ kéo ra khỏi thang máy, một đường lôi xềnh xệch tới phòng Miêu Phi Xỉ, cánh cửa "rầm" một tiếng bị Miêu Phi Xỉ đá một phát đóng lại.

Ngoài cửa bắt đầu vang lên tiếng giày cao gót của y tá tuần tra, vang vọng rõ ràng trong đêm tối.

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ hai người một trái một phút đứng cạnh Mộc Kha run lẩy bẩy, giữ cửa không để Mộc Kha đi ra ngoài.

Miêu Phi Xỉ ngồi xổm xuống nhìn Mộc Kha dưới đất, gã vươn đầu lưỡi dài liếm liếm bờ môi khô khốc: "Tốt lắm, bây giờ là thời gian thẩm vấn, nói cho tôi biết Bạch Liễu ở nơi nào."

Mộc Kha cắn hàm răng, bả vai run lẩy bẩy, cúi đầu không nói gì.

Miêu Phi Xỉ có chút không nhịn được bóp cằm Mộc Kha nâng lên: "Tôi hỏi lần nữa, cậu đừng tưởng rằng cậu chỉ có 6 điểm giá trị sinh mạng thì tôi không làm gì được cậu, tôi tự có cách để cậu kẹt ở ranh giới giữa 0 và 1 đau đớn không muốn sóng, hoặc là cậu trực tiếp mở màn hình hệ thống ra, để chúng tôi nhìn xem cậu dùng bàn phím trao đổi với cậu ta cái gì."

Cằm Mộc Kha bị bóp phát ra tiếng "cậc" to, cậu cảm thấy khớp thái dương hàm của mình sắp bị lệch, nước mắt không nhịn được chảy ra, mồm miệng không rõ nói: "Tôi không biết hai người đang nói gì ——"

Miêu Cao Phụ cũng ngồi xổm xuống, hắn ta mang biểu tình ôn hòa giả nhân giả nghĩa, bất đắc dĩ khuyên nhủ Mộc Kha, như bậc cha chú khuyên nhủ con trẻ không nên ăn nhiều đồ dầu mỡ: "Mộc Kha, nếu cậu là một người chơi thông thường tới cậy nhờ chúng tôi, chúng tôi cũng không muốn làm gì cậu, chỉ cần cậu thành thật khai báo, chúng tôi sẽ không giết cậu, làm vậy trong mùa cổ vũ có thể ảnh hưởng tỉ lệ ủng hộ của mọi người với chúng tôi, nhưng cậu vẫn một mực bất khuất cho đến chết, không chịu cho chúng tôi mặt mũi, vậy chúng tôi cũng không có cách nào."

Mộc Kha hô hấp gấp gáp, song cậu vẫn không mở miệng.

"Được rồi, cậu ấy hẳn là bị Bạch Liễu không chế, ép hỏi không ra cái gì." Miêu Cao Phụ đứng lên dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bả vài Miêu Phi Xỉ, giọng bình thản, "Giết đi, giết cậu ta rồi bàn phím trong Túi sẽ rơi ra ngoài, xem không hiểu cũng không sao, ít nhất Bạch Liễu mất đi một con cờ có thể dùng."

Làm thế nào bây giờ làm thế nào bây giờ, nhịp tim Mộc Kha sắp tăng đến tốc độ cao nhất —— LFG, ý Bạch Liễu hẳn là bảo cậu tìm Miêu Cao Phụ hợp tác, nhưng muốn hợp tác tất phải giao ra bàn phím cậu dùng để trao đổi với Bạch Liễu, tuy rằng đối phương không nhất định đọc hiểu tin tức.

Mà không phục tùng bị giết chết thì bàn phím cũng rơi vào tay đối phương.

"Tôi để hai người xem." Mộc Kha ngẩng đầu.

Cậu hết sức khống chế đôi tay run rẩy, mở ra màn hình hệ thống, lấy bàn phím, trong lòng cầu nguyện lúc này Bạch Liễu không truyền cho cậu tin tức mới nào, nhưng bàn phím vừa lấy ra Mộc Kha liền nhắm hai mắt.

Trên bàn phím mất đi ba phím mới.

Miêu Phi Xỉ rất hứng thú xán lại gần: "Cái này tôi có thể xem hiểu, ba phím bị mất hẳn là 【 9 】, 【 0 】, 【 6 】, đây là một số phòng bệnh."

"Cũng là số phòng của Bạch Liễu." Nụ cười dối trá trên mặt Miêu Cao Phụ trở nên chân thành, "Mộc Kha, chủ nhân cậu đang gọi cậu đi hội họp sao?"

Miêu Phi Xỉ giơ đao trước cổ Mộc Kha, ra lệnh: "Trả lời cậu ta, nói cậu sẽ đến ngay."

"Bây giờ y tá đang ở bên ngoài." Tay Mộc Kha run run, cậu đã hoàn toàn rối loạn, giọng nói vẫn cố duy trì trấn định, "Hai người đi lên bằng cách nào?"

"Giết trẻ nít ở lối thoát hiểm." Miêu Phi Xỉ dùng song đao vỗ vỗ mặt cậu, cười hì hì, "Quên sao? Thể lực của tôi đã khôi phục, tốc độ nhanh hơn y tá nhiều."

Mộc Kha bị họ buộc dùng bàn phím trả lời Bạch Liễu mình sẽ lập tức đi lên.

Miêu Phi Xỉ nhìn về phía Miêu Cao Phụ ý nói cần giết Mộc Kha bây giờ không?

Miêu Cao Phụ suy nghĩ sâu xa một hồi, bác bỏ đề nghị này, Bạch Liễu là một người chơi trí lực cao phản ứng nhanh nhạy, nếu trong quá trình vẫn còn dùng bàn phím liên lạc với Mộc Kha, mà bên Mộc Kha không có phản ứng gì, phỏng chừng sẽ khiến Bạch Liễu nghi ngờ, cho nên tạm thời giữ lại Mộc Kha, chờ xử tử Bạch Liễu rồi giết cậu không muộn, Mộc Kha nghe hắn ta giải thích thì vô cùng tuyệt vọng.

Miêu Cao Phụ chờ lúc y tá đến thang máy đi xuống tầng 1 kiểm tra liền nhanh chóng kéo Mộc Kha từ phòng bệnh ra ngoài, bọn họ đi lối thoát hiểm lên tầng 9.

Nhưng lối thoát hiểm có trẻ nít dị tật.

Mộc Kha kinh hồn táng đảm nhìn Miêu Phi Xỉ giết đám trẻ nít tối qua đuổi họ chạy khắp bệnh viện như thái rau, đám trẻ nít dưới song đao của Miêu Phi Xỉ bị cắt thành từng khối từng khối, thịt nát ngọ nguậy như đang khát máu, tiếng gào khóc bén nhọn của trẻ nít vang vọng khắp lối thoát hiểm.

Miêu Phi Xỉ chỉ chán ghét "chậc" một tiếng, song đao lướt qua cần cổ trẻ nít, đầu lâu của nó liền lăn lộc cộc đến chân Mộc Kha, đôi mắt mở to đầy oán hận, nhưng cái miệng hé mở rốt cuộc không phát ra được tiếng khóc nữa.

Đây là thực lực nghiền áp, Mộc Kha nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị song đao của Miêu Phi Xỉ chi phối tối qua, vì vậy cũng bắt đầu lo lắng đề phòng lên, cậu thậm chí không biết mình có lý giải LFG đúng không.

... Bạch Liễu thật sự để mình thuận theo bọn Miêu Phi Xỉ sao? Tiếp tục thế này thì lên đến tầng 7 rồi mất!

Mộc Kha bắt đầu điên cuồng cầu nguyện Bạch Liễu không ở trong 906.

Cùng lúc đó, viện mồ côi.

Tiểu Bạch Lục ép người xuống chạy ra ngoài gọi điện thoại, cậu vừa đi vừa cảnh giác nhìn trái nhìn phải: "Em dựa theo yêu cầu của anh rút ba phím 906 rồi, đây là số phòng bệnh của anh sao? Anh bây giờ đang ở 906?"

"Đúng vậy." Bạch Liễu trả lời, "Trước đó có người dùng bàn phím liên lạc với em, em trả lời thế nào?"

"Để anh ta tìm người tổ đội, lúc này anh ta có chết hay không thì bàn phím cũng sẽ bại lộ, không bằng để anh ta đầu hàng sống tạm." Tiểu Bạch Lục cau mày, "Nhưng anh từng nói với em, hai người kia rất có thể sẽ công kích anh tối nay, em cho rằng anh bảo em truyền tin 【 906 】 là khiến họ chạy một chuyến vô ích, sao anh lại ở 906 rồi? Vậy không phải họ vừa lên thì anh cũng sẽ bị..." giết à.

"Bên anh em không cần để ý đến, anh đang dẫn dụ họ đi lên, em chỉ cần bảo đảm bên em ok là được." Bạch Liễu rất bình tĩnh nói, "Em làm rất tốt, để người kia tìm kẻ địch hợp tác là một quyết sách rất chính xác, bên em thế nào? Em chuẩn bị xong để chạy khỏi viện mồ côi chưa?"

Tiểu Bạch Lục nhìn một đống trẻ nít dị tật chạy tới chạy lui trong công viên của viện mồ côi, nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp, sợ bị phát hiện.

Trải qua hai buổi tối đuổi bắt cậu đã có kinh nghiệm ẩn núp, hiện tại ra ngoài để nghiên cứu địa hình, Bạch Liễu ban ngày bảo cậu tối nay liền mang theo trẻ em trốn, bởi ngày mai 【 thứ tư 】 là ngày 【 kết hôn 】 rồi.

"Từ 9 giờ đến 12 giờ trẻ nít quái dị chạy khắp công viên, mà giáo viên cũng không ngủ hết, bình thường em không đề nghị chạy trốn vào thời gian này, rất dễ bị trẻ nít dị tật và giáo viên bắt được." Tiểu Bạch Lục trình bày tình huống với điện thoại, giọng bình tĩnh, "Nhưng hôm nay là ngày mở cửa làm lễ rửa tội, cửa viện mồ côi còn chưa khóa."

"Sau 12 giờ, cửa viện mồ côi sẽ đóng kín, rạng sáng còn có trẻ nít thổi sáo vào mang trẻ con đi, cho nên bọn em phải chạy trước 12 giờ."

"Nhưng nếu như lựa chọn chạy trước 12 giờ, làm sao né tránh được trẻ nít dị tật và giáo viên là một vấn đề khó khăn, phải không?" Bạch Liễu trầm tư một hồi hỏi.

"Đúng." Tiểu Bạch Lục rất lãnh đạm nói, "Tuy nhiên chuyện như chạy trốn thế này, em cảm thấy rất có thể càng về sau càng khó, tối nay trẻ nít quái dị có năm con, số lượng tăng lên mỗi đêm hai con, bây giờ đã ngang bằng số lượng trẻ em muốn chạy tối nay rồi."

"Nếu chỉ có ba con trở xuống, em sẽ cân nhắc để Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ đi dẫn dụ đối phương, sau đó em mang theo Mộc Kha và Lưu Giai Nghi chạy, nhưng tối nay có năm con, trung bình mỗi con chạy theo một đứa, để Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ dẫn dụ tối đa chỉ được ba con, không có quá nhiều tác dụng."

Bạch Liễu nổi lên chút hứng thú: "Em nhanh như vậy đã thuyết phục được Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ theo em?"

Tiểu Bạch Lục nhàn nhạt đáp: "Thuyết phục họ là chuyện rất đơn giản."

"Em nói thế nào?" Bạch Liễu hỏi.

"Em và họ làm một giao dịch." Tiểu Bạch Lục không nhanh không chậm nói, "Em nói em có thể mang họ ra ngoài, nhưng họ cần làm một giao dịch với em."

Bạch Liễu nhướng mày: "Em sử dụng kĩ năng của anh để mua linh hồn họ? Em quen thuộc nghiệp vụ thật nhanh nha."

"Không." Tiểu Bạch Lục phản bác, "Không phải em bỏ tiền mua linh hồn họ, mà là họ tiêu tiền để em chăm sóc linh hồn mình, bọn họ cho em 12.5 tệ, sau đó đem người, hoặc là nói linh hồn giao phó cho em, sau đó em mang họ chạy thoát."

"Nhưng không biết tại sao, đồng tiền linh hồn em lấy được từ Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ không quá giống những gì anh kể." Giọng Tiểu Bạch Lục mang theo chút nghi ngờ không vui như bị người ta lừa tiền vậy.

Mà rõ ràng cậu bạn nhỏ này chả mất một đồng nào, còn kiếm lời hai linh hồn và 12.5 tệ.

Tiểu Bạch Lục cau mày: "Sau khi giao dịch với họ, hệ thống nhắc nhở em giao dịch không trọn vẹn, chỉ có một bộ phận quyền sở hữu linh hồn, em không thể nào sử dụng kĩ năng và giao diện của đối phương, chỉ có thể đơn giản xem giao diện mà thôi."

"Vậy đồng tiền linh hồn em có có thể dùng làm gì?" Bạch Liễu hỏi.

"Chẳng làm gì được." Tiểu Bạch Lục có chút khó chịu nói, "Hệ thống chú thích rằng phải tập hợp đủ linh hồn, đồng thời giao dịch với toàn bộ linh hồn mới coi như giao dịch thành công, hoặc một bộ phận linh hồn khác tử vong thuộc về vị trí của đối tượng giao dịch, đồng tiền linh hồn trong tay em mới tính là có hiệu lực, chẳng qua cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng, em có thể dùng cái này để hạn chế hành động của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, việc chạy trốn tối nay cũng thuận lợi hơn một ít."

Bạch Liễu như có điều suy nghĩ, trước đó hắn giao đồng tiền cho Tiểu Bạch Lục cũng có nguyên nhân này —— hắn muốn xem thử Tiểu Bạch Lục có thể giao dịch được linh hồn của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, ra tay từ bên trẻ em để đường vòng khống chế đối phương hay không.

Song đến cuối được đến quả nhiên chỉ là bán thành phẩm —— đồng tiền với một nửa quyền sở hữu linh hồn tương đương với bị xé thành hai nửa, nhìn như có vẻ lấy được thứ gì đó, nhưng thứ lấy được không trọn vẹn, không thể làm gì đối tượng giao dịch.

Phải lấy được linh hồn hoàn chỉnh của đối phương, tức là đồng thời bản thể của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ đồng ý bán linh hồn cho hắn, cũng chính là cái hệ thống gọi là 【 tập hợp đủ linh hồn 】, khả năng này xác suất bằng 0.

Miêu Cao Phụ chẳng phải kẻ ngốc, sao phải làm chuyện như vậy, hơn nữa chuyện của Trương Khôi khiến lòng cảnh giác của người này luôn trong trạng thái cao độ, mặc dù không đoán được cụ thể phương thức vận hành kĩ năng của Bạch Liễu, nhưng Miêu Cao Phụ phỏng chừng đoán được kĩ năng của Bạch Liễu không hề đơn giản như bề nổi.

Cả ngày hôm nay, Miêu Cao Phụ không nhận bất kì thứ đồ gì từ tay Bạch Liễu, cũng không đồng ý bất kì bẫy ngôn ngữ nào của Bạch Liễu, hắn ta cơ hồ không trả lời câu nghi vấn, đều áp dụng câu chủ động để đáp lời —— đây là một tệ đoạn lớn trong kĩ năng của Bạch Liễu, dưới tình huống đối phương phòng thủ tuyệt đối, Bạch Liễu rất khó lấy được quyền sở hữu linh hồn.

Dĩ nhiên còn có khả năng thứ hai, chính là giết chết bản thể Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phủ, để linh hồn trở về với thân phận phụ.

Khả năng này thậm chí còn nhỏ hơn cả 0.

Song cũng không phải hoàn toàn không có.

"Tiểu Bạch Lục, lúc em dùng kĩ năng này đừng quên lời anh đã cảnh cáo em." Bạch Liễu nhắc nhở, "Hạn chế của kĩ năng giao dịch là của cả hai phía, em đồng ý giúp Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ chạy đi, em phải làm được điều này, nếu không em cũng sẽ ——"

"—— biến thành nửa đồng tiền linh hồn bị giam trong ví tiền cũ phải không?" Tiểu Bạch Lục rất bình tĩnh nói.

Bạch Liễu yên tĩnh lại, từ đầu đến đuôi hắn chưa từng nói với cậu nhóc bất kì tin tức nào liên quan đến thân phận của chính mình, tên lúc ghi danh cũng chỉ ghi thân phận người đầu tư, không ai biết họ tên, hệ thống hình như cố ý không để đám trẻ biết thân phận thật sự của mình, đối với các NPC trẻ em do hệ thống hình thành mà nói, bọn họ càng như một biểu tượng hư vô mờ mịt.

Phỏng chừng rất khó có trẻ em nghĩ tới 【 người đầu tư 】 quỷ dị âm u kia sẽ là chính mình trong tương lai.

Nhưng Tiểu Bạch Lục có thể đoán được điểm này, Bạch Liễu cũng không kinh ngạc.

Giọng Tiểu Bạch Lục không hề có chút gợn sóng nào: "Lúc anh đưa đồng tiền cho em cũng nên đoán được, em sẽ căn cứ tin tức trong đồng tiền suy đoán ra điểm này, em là một người có lòng hiếu kỳ rất mạnh, thấy tin tức liền suy tính, bây giờ em rốt cuộc hiểu tại sao anh sẵn lòng vì em mà chết."

"Em và mấy đứa nhóc kia giống nhau, là tuyến thân phận phụ, em là một nửa linh hồn của anh, đúng không, Bạch Liễu tương lai? Hay là nói, quý ngài người đầu tư tốt bụng ẩn danh."

Tác giả có lời muốn nói:

Bị Tiểu Bạch Lục phát hiện rồi chớ gì! Tên đa cấp lừa đảo 6!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện